Dưới sự ám chỉ của Nghệ Nhàn, Huyền Minh Tông nhanh chóng nộp cung phụng năm nay, cũng tôn sùng nàng làm thượng khách. Theo lý thuyết, Huyền Minh Tông cùng Lăng Thiên Tông những chuyện khúc mắc đều đã kết thúc, Nghệ Nhàn định đem theo Lam Đồng và đám người rời khỏi Yên Vũ trấn, nhưng lại không thể chịu được hai người kia nhiệt tình mời.
Một viên thất phẩm phản hồn đan, cứu được một mạng của Lăng Tuyết, gián tiếp bán cho Huyền Minh Tông một cái đại nhân tình. Mẫn Văn Trung nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận cô con dâu từng là đối thủ của mình còn bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng trước mặt mọi người hắn đã đồng ý chuyện này, hiện tại muốn đổi ý cũng không được. Tư vị như bị xương gà nghẹn ở cổ không trôi được, cho nên mỗi lần nhìn thấy Nghệ Nhàn vẻ mặt của hắn như là một lời khó nói hết.
Ngược lại, đôi tiểu tình nhân vừa được Nghệ Nhàn cứu vớt luôn bộ dạng cảm khái ân đức của nàng.
"Tiên sử, ngươi có ở đây không?"
"Mau, mau trốn đi."
Ba vật nhỏ như tia chớp chui xuống gầm giường, Ngân Bảo đại nhân theo thói quen đào lỗ dưới gầm giường Nghệ Nhàn, cái lỗi này vốn chỉ chửa đủ cái thân nhỏ bé của Ngân Bảo đại nhân, nhưng Tiểu Lam cũng thích đào hố xung quanh, cho nên cái động dưới giường càng lúc càng lớn, thậm chí còn kéo dài thành một cái thông đạo ngầm, đủ chứa ba cái vật nhỏ.
Lam Đồng niệm huyễn thú quyết biến thành hồ điệp Nghệ Nhàn thích nhất, kim sắc ấm áp vô cùng gây chú ý chính là dừng bên tai Nghệ Nhàn nghỉ ngơi, Nghệ Nhàn kéo tóc mái xuống khó khăn lắm mới che được.
"Ở đây."
"Lăng cô nương khôi phục không tệ chứ."
"Đều là công lao tiên sử, ta cùng Tuyết Nhi cố ý đến đây cảm tạ ân cứu mạng của tiên sử... hy vọng tiên sử ở lại thêm vài ngày, uống một chén rượu mừng rồi hãy đi..."
Thất phẩm phản hồn đan không hổ là đan được cứu người, có thể so với thần đan thần dược, Lăng Tuyết vốn chỉ còn một bước nữa là vào quỷ môn quan nhưng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày đã có thể xuống giường, công lực cùng khôi phục bảy tám phần, hiện tại nghe Mẫn Viễn nói, khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên tia đỏ ửng, biểu hiện tiểu nữ then thùng không sót chút nào.
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, Mẫn Văn Trung có thể tiếp nhận nghĩa nữ địch thủ làm con dâu, đúng là một chuyện không dễ dàng.
Từ khi nàng đến thế giới này, vẫn chưa thấy qua việc gì vui, cũng chưa từng tham gia hôn lễ. Thấy Mẫn Viễn cùng Lăng Tuyết dùng vẻ mặt ân tình nhìn nàng chằm chằm, nàng uyển chuyển mở miệng, "kỳ thực ta --" công vụ đầy mình. Câu này đến miệng muốn cự tuyệt lại đổi 360 độ hoàn toàn thành, "tính đến tháng sau còn hơn mười ngày nữa, thời gian gấp gáp như vậy, nhị vị nên nắm lấy chuẩn bị một chút, cho dù thế nào, chén rượu mừng của các ngươi ta sẽ uống."
Hai người vừa nghe, vui vẻ nâng mi cáo từ.
Chờ hai người đi xa, Nghệ Nhàn đem tiểu gia hỏa bám trên tai mình xuống vuốt ve, "sao ta không biết ngươi thích uống rượu a?"
Lam Đồng vội thu hai cánh lại, cố gắng ôm đầu ngón tay Nghệ Nhàn lại, như có như không thoáng dùng hai cái râu trên đầu nàng cọ cọ, cảm xúc tinh tế khiến Nghệ Nhàn nhớ đến hôm đó hai người "hôn nhau", lòng run lên, liền thả lỏng tay.
Lam Đồng liền biến thành nhân hình, "ta chưa từng thấy qua tục lệ hôn lễ của nhân tộc các ngươi, muốn xem một chút."
Lần này đi rèn luyện, Nghệ Nhàn muốn đem đại sỏa tử này đi nhìn khắp nơi một chút, thưởng thức một chút phong thổ của nhân tộc. Còn chuyện sổ sách Thanh Sơn Tông, bất quá là tiện đường, "vậy chờ uống chén rượu mừng này xong thì đi."
Huyền Minh Tông muốn mở tiệc mừng, hơn nữa còn là hôn sự của thiếu tông chủ Huyền Minh Tông Mẫn Viễn, cả Yên Vũ trấn ngập tràn khí tức vui vẻ. Nghệ Nhàn rảnh rỗi buồn chán, mang theo Lam Đồng vào Yên Vũ trấn đi dạo, mỗi ngày đi dạo trong dòng người trên phố lớn, đem mọi thứ đồ ăn đặc sắc của Yên Vũ trấn ăn qua một lần, kết quả Lam Đồng ăn không bao nhiêu, mọi thứ đều vào trong bụng ba vật nhỏ kia.
"Hắc, các ngươi có phát hiện gì không? gần đây Lăng Thiên Tông hồi tông xong thì như rùa trong vỏ, một bóng người cũng không nhìn thấy?"
"Phải a, đại khái không muốn ra vì sợ mất mặt a."
...
Khi Nghệ Nhàn đi ngang qua thì nghe thấy, cẩn thận nghĩ lại, đã nhiều ngày mỗi ngày nàng đều đi lại trong Yên Vũ trấn, đúng là không nhìn thấy đệ tử Lăng Thiên Tông, "có gì đó quái lạ."
Trong lúc không có người Lam Đồng liền biến hình người, "ta thấy người kia không muốn từ bỏ ý đồ."
Lăng Chấn Phong là kẻ hồ đồ ngu xuẩn, lần trước bị Nghệ Nhàn ép, là đoạn tuyệt tình phụ thân nữ nhân với Lăng Tuyết cũng không nguyện ý hòa giải, cho nên có thể thấy mâu thuẫn giữa hai tông không thể nào lành được.
Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng ngồi xuống, thỉnh thoảng đùa nghịch ngón tay đối phương, "theo lý mà nói, tông chủ Lăng Thiên Tông cũng nên dàn xếp ổn thỏa, nhất định đi gây sự. Hay là bây giờ chúng ta đi do thám Lăng Thiên Tông đi?"
Ánh mắt Lam Đồng nóng bỏng nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn liếc mắt liền thu hồi tay mình, trong đầu hiện lên cảnh lần trước đêm đêm đi chơi, "ah, đột nhiên ta cảm thấy ta đi một mình cũng được."
Sau đó, hai con bướm nhanh chóng bay vào cửa Lăng Thiên Tông.
Hai người bay một đường, thỉnh thoảng tìm chỗ không người dừng lại nghỉ ngơi, phòng ngừa huyễn thú quyết mất hiệu lực.
Nghệ Nhàn, "quá yên tĩnh."
Lam Đồng giật giật chóp mũi của mình, không biết ngửi được cái gì, cả khuôn mặt nhăn thành bánh bao, "Nghệ Nhàn, có mùi thúi rất nồng."
Vào đêm, Lăng Thiên Tông yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, các nàng bay thật nhanh, không thấy một bóng người, bên trong Lăng Thiên Tông đến cả một đội tuần tra cũng không thấy, vận khí tốt khiến người ta muốn phát điên. Nghệ Nhàn cảm thấy cái mũi Lam Đồng rất đột phá, vì đối phương nói có mùi thúi rất nồng, nàng một chút cũng không ngửi ra, nhưng nàng tin phán đoán của Lam Đồng.
Rất nhanh, hai người men theo mùi thối tìm đến căn nguyên, căn nguyên này đối với các nàng không có gì lạ, chính là gian phòng trước kia các nàng từng xông vào. Hiện tại, ngoài phòng không có ai trông coi, trong lòng đen như mực. Không biết có phải là âm thanh của gió hay không, hai người dừng lại một chút, thì nghe thấy tiếng đứt quãng từ trong cửa phòng truyền ra, âm thanh này đối với các nàng cũng không có gì lạ.
Lăng Chấn Phong, lão nhân này thực sự diễm phúc không cạn a, còn có tâm tình làm việc này?!!!
Nghệ Nhàn và Lam Đồng nhìn nhau, đang do dự có nên đi vào xem đông cung đồ này hay không, nhưng cửa lại kêu két một tiếng, bị gió thổi ra một cái khe. Vẻ mặt Lam Đồng vẫn nhăn nhó, mi tâm nhảy thình thịch, "Nghệ Nhàn, cẩn thận."
Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng bị mùi thối làm cho sắc mặt trắng bệch, môi tím tựa như bị trúng độc không cứu được, "ngươi đừng đi vào, để ta đi."
Lần sau phai tìm một quyển công pháp ngưng thở mới được, nếu không đại sỏa tử này này sẽ đem mình dày vò cho đến chết a.
Nghệ Nhàn biến thành bướm, chờ thị giác thích ứng, rồi bay vào trong phòng, mặc dù mũi nàng không ngửi được, nhưng khi vào phòng thiếu chút bị cái mùi khinh khủng này làm cho chết ngạt, mùi rất khó ngửi, khiến người ta không thở nổi.
Nàng còn tưởng gặp được một bộ xuân cung đồ xuân sắc nhân gian, không ngờ cả phòng không một bóng người, chỉ có gian mật thất lần trước nàng thăm dò còn để lộ chút tia sáng sót lại cùng âm thanh cót két, trong đêm yên tĩnh không tiếng động, âm thanh này tựa như tiếng chuột gặm nhấm phóng đại vô hạn bên tai Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn không hiểu vỗ vỗ cánh, cảm giác có gì đó sai sai.
Không khí trong mật thất khiến người ta thêm khó thở, múi thối kèm theo mùi máu tanh, còn có mùi nàng không nhận ra, xác thực rất thúi, hèn chi Lam Đồng đứng ngoài cửa đã bị xông chết nửa mạng. Nghệ Nhàn cảm giác nếu mình ở trong đây chừng một nén nhang cũng sẽ giống như là Lam Đồng, vì vậy nàng vỗ cánh nhanh chóng tăng tốc, chợt đối mặt với một mắt trắng dã.
Lăng Húc bị năm sợi xích lớn khóa lại, ngồi quỳ trên mặt đất, hai thanh cầm lấy một đoạn chân nhỏ trắng nõn, đối diện với mặt hắn, thịt trên đùi đã bị gặm hết bảy tám phần, trên đất đầy phân khúc thi thể....
Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn hắn mặt không đổi, mở miệng cắn một miếng.
Oẹ --
May là bình thường Nghệ Nhàn từng trải qua sinh tử, chính mắt thấy được cảnh kinh khủng nàng, chỉ một giây đã không thể nhịn được liền chạy ra ngoài trốn. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lam Đồng, nàng đem mọi thứ hôm nay ăn được nôn hết trong một buổi tối.
"Nghệ Nhàn, làm sao vậy?"
"Lăng Húc đang ăn --"
Còn chưa nói xong, cảm giác kinh khủng ấy lại kéo đến lần nữa, Nghệ Nhàn liền cuối người đứng một bên nôn đến trời đất xoay vòng, đến dịch mật cũng muốn ra hết. Lam Đồng lo lắng đứng sau người vỗ nhẹ cho nàng, "Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy?"
Nghệ Nhàn hẳn là do mình thấy quá chán ghét nó, nhưng nói thực kiếp trước nàng từng thấy qua không ít mấy cái xác bị phân khúc như vậy, thỉnh thoảng gặp nhiệm vụ nguy hiểm vào thời khác cửu tử nhất sinh, nghĩ đến chính nàng bị nổ hẳn là cũng như vậy, nhưng cho đến nay ngoại trừ ban đầu còn chịu được ra, sau gặp lại hình ảnh máu me như vậy, nàng cũng có thể đối diện mặt không đổi sắc được.
Nhưng hôm nay, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, chắc là bị cái mùi làm choáng a.
Nghệ Nhàn không nghĩ thì thôi nghĩ đến thì lại bị cái mùi đó làm cho loạn lên, nôn càng dữ dội hơn. Nàng lo lắng mình như vậy quay lại sẽ bị Lăng Chấn Phong nhìn thấy, vội vàng nửa sống nửa chết thúc giục, "mau, đem ta rời khỏi chỗ này trước."
Lam Đồng thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nhanh chóng trở nên trắng bệch, bế người lên nhanh chóng đi.
Nghệ Nhàn từ trên không nhìn xuống, phát hiện Lăng Thiên Tông tối om, không có chút ánh sáng nào. Dưới sự bao phủ của màn đêm, cả Lăng Thiên Tông như là một tòa mộ đáng sợ. Còn nàng không tiếng động quay lại Huyền Minh Tông, cảm giác kinh khủng này cũng tan dần đi.
Vẻ mặt Lam Đồng khẩn trương nhìn nàng, "còn muốn nôn tiếp sao?"
Nghệ Nhàn uống hai ngụm nước, cuối cùng cũng nén được cảm giác kinh khủng này, "chắc là bị cái mùi kinh khủng kia làm cho choáng, ngươi không biết ta ở trong mật thất nhìn thấy gì đâu."
Lam Đồng thấy sắc mặt nàng không tốt, không biết từ đâu lấy ra hai quả đỏ hống nàng, "nhìn thấy cái gì?"
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không? Nghệ Nhàn ăn xong một quả, tâm lý thoải mái không ít, nửa cái mạng muốn mất lại quay lại, nàng tóm tắt chuyện nhìn thấy trong mật thất cho Lam Đồng nghe, sau cùng không khỏi cảm khái, khi đó mình còn có ý định cướp đan dược hồi sinh từ kể bịt mặt kia.
Nếu có thể khiến Lăng Húc chết vài ngày sống lại được, vậy nhất định cũng có thể cứu một mạng của Lam Đồng...
Nhưng hiện tại, vừa nghĩ đến bộ dạng Lăng Húc ở trong mật thất không còn chút ý thức nào gặm ăn đống thi thể nát bét trên đất, suy tính này của Nghệ Nhàn nhanh chóng biến mất hoàn toàn.