Vừa nghĩ đến Lăng Húc cùng dự tính của mình, Nghệ Nhàn một đêm không ngủ, nên ban ngày nhìn thấy Mẫn Viễn cùng Lăng Tuyết sắp thành tân nhân, trong lòng nàng cũng có chút không yên, đối phương nói cái gì nàng một chữ cũng nghe không vào được.
"Tiên sử, tiên sử?"
"Sắc mặt tiên sử nhìn thấy kém, có chỗ nào không khỏe sao?"
Nghệ Nhàn ngược lại không chú ý đến những việc này, nàng nhấc mí mắt lên nhìn Mẫn Viễn một chút, sau đó ánh mắt rơi vào người Lăng Tuyết, "chuyện thành hôn của các ngươi trọng đại như vậy cũng là một việc vui, nhưng đã báo cho Lăng tông chủ chưa?"
Lời vừa nói ra, hai vị tân nhân ngồi đó ngơ ngẩn, nhất là Lăng Tuyết. Cũng may Mẫn Viễn ứng phó được, khiêm tốn cười nói, "cái này.... vẫn là tiên sử suy nghĩ chu đáo, hôm nay ta tự mình đăng môn mở tiệc chiêu đãi, chỉ sợ Lăng tông chủ hắn --"
Trước đó cũng do thái đội của Lăng Chấn Phong đối với Huyền Minh Tông, chỉ mỗi mình hắn cũng đã không mời được. Nhưng với tính tình Mẫn Văn Trung, cũng sẽ không vì một chuyện vui mà ủy khuất, cầu toàn đăng môn mở tiếc chiêu đãi đối thủ một mất một còn này, nhất định chính là xuất sư chưa kịp đánh đã chết.
Mẫn Viễn lấy làm khó.
Nghệ Nhàn đành theo kiểu thay vì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng với tình trạng hiện tại nàng lại đổi ý, "bỏ qua chuyện Lăng tông chủ cùng phụ thân Lăng Tuyết, chuyện liên quan đến nữ nhi, dù gì hắn cũng đứng đầu một tông, Huyền Minh Tông các ngươi mở tiệc vui lớn như vậy, cho dù thế nào cũng nên mở tiệc chiêu đãi hắn, nếu không truyền đi, sẽ mang tiếng trở thành cái thói cho người khác nói."
Mời hay không mời là một chuyện, tới hay không tới lại là một chuyện khác.
Buổi nói chuyện của Nghệ Nhàn khiến Mẫn Viễn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chờ hai người rời đi, Nghệ Nhàn liền biến thành bướm đuôi theo, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Lăng Tuyết hy vọng, "Mẫn Viễn, việc này đến đây thôi, ta sợ nghĩa phụ nhìn thấy ngươi lại sinh ra sát ý.... có lẽ là ta ích kỷ, ta, ta không hy vọng các ngươi vì chuyện quá khừ vừa rồi mà lại gây chuyện xung đột mới."
Mẫn Viễn, "nhưng dù sao hắn cũng là nghĩa phụ của ngươi a."
Nghệ Nhàn ở một bên nghe tường tận, cuối cùng Mẫn Viễn không nhịn được sự cầu xin của Lăng Tuyết, nghe lời tùy ý phái một người đi mời.... cho nên mới thấy, trong hai người này, làm chủ nắm quyền vẫn là trong tay Lăng Tuyết a.
Lăng Tuyết, "Mẫn Viễn, ngươi đi trước đi, ta có chuyện muốn thỉnh giáo tiên sử một chút."
Mẫn Viễn không nghi ngờ gì, dặn dò vài câu liền đi trước. Trái lại Nghệ Nhàn vỗ cánh vội vàng bay về nhà, hữu mô hữu dạng ngồi ngay ngắn trên ghế đá, thưởng thức từng ngụm trà, "Lăng tiểu thư đi rồi mà quay lại, còn có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Lăng Tuyết phức tạp nhìn vị ân nhân cứu mạng trước mặt này, "ngươi, ngươi vì sao muốn tìm nguyên nhân bắt đầu mâu thuẫn giữa hai tông, ngươi có mục đích gì đúng không?"
Nghệ Nhàn chống cằm, cười như không cười, "ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lại phỏng đoán ý của ân nhân vậy sao?" nhưng mà, ngươi đoán không sai, ta đúng là có mục đích, khả năng còn cần ngươi hỗ trợ."
...
Lăng Tuyết tay không gõ cửa Lăng Thiên Tông, gõ hồi lâu nhưng không thấy người đến mở cửa, Nghệ Nhàn ở bên cạnh bĩu môi, "đừng lo, cứ trực tiếp vào xem đi."
Đúng như Nghệ Nhàn đoán, hai người không coi ai ra gì xông vào Lăng Thiên Tông, một bóng người cũng không thấy. Ngược lại, ban ngày Lăng Thiên Tông so với ban đêm càng mạnh hơn, vắng vẻ không tiếng động, vắng vẻ so với đêm còn lạnh hơn.
Lăng Tuyết thấy Nghệ Nhàn quen đường đến chỗ ở của Lăng Chấn Phong, "ngươi, ngươi có phải đã biết gì rồi hay không?"
Nghệ Nhàn không quay đầu lại, "ngươi nói là Lăng Húc sao?"
Dưới sự dẫn đường của Nghệ Nhàn, Lăng Tuyết cũng đã sớm biết chuyện Lăng Húc sống lại, bất quá chỉ là giúp người xấu làm ác mà thôi. Nghệ Nhàn cũng không hiểu được cô nương từ nhỏ lớn lên trong Lăng Thiên Tông thế nào, muốn quay về là vì sao? nhưng có vài việc cần có người đến xử lý.
Lăng Tuyết nói không chừng chính là người thích hợp nhất xử lý chuyện này.
Mật thất vẫn còn hình dáng khi Nghệ Nhàn rời đi, cửa mở rộng vừa một cái khe, dường như là từ hôm qua sau khi các nàng rời đi, vẫn là như vậy. Không cần Nghệ Nhàn nói, Lăng Tuyết chủ động mở mật thất ra, càng đi xuống dưới, cái mùi khiến Nghệ Nhàn nôn muốn chết đi sống lại, xen lẫn bụi bặm đã lâu lại kéo đến, Nghệ Nhàn còn chưa đến nơi thấp nhất dạ dày đã sôi lên.
"Khụ khụ."
"Ngươi làm sao vậy?"
Nghệ Nhàn cố gắng áp chế nước chua trong họng, mới không đem đồ ăn trong bụng nôn ra, "ngươi xuống dưới nhìn một chút, sau đó đi lên nói."
Lăng Tuyết che mũi, không hiểu đi xuống dưới, "việc này ta cùng Lăng sư huynh có gì quan --" khi Lăng Tuyết nhìn thấy rõ khuôn mặt đầy máu me của Lăng Húc, cùng với thịt nát của thi thể rơi rớt trên đất, phản ứng của Lăng Tuyết so với Nghệ Nhàn còn lớn hơn, ba bước cũng thành hai mà chạy lên, tìm một nơi nôn đến trời đất xoay vòng.
Nhìn thấy phản ứng này của Lăng Tuyết, Nghệ Nhàn đột nhiên cảm thấy phản ứng trước đó của mình cũng chỉ là bình thường, nàng nhân cơ hội đi quanh đây một vòng, khi ánh sáng chiếu xuống, bụi trên bàn cũng có thể nhìn thấy rõ, nhìn qua chỗ này đã có vài ngày không quét dọn.
Nhớ lại thì đúng vào lúc đó, chính là nàng nói lời ấy uy hiếp Lăng Chấn Phong.
Không lẽ Lăng Chấn Phong không quay về đây sao?
Lăng Tuyết nôn hồi lâu, mới tỉnh hồn lại, "sao lại biến thành như vậy, tất cả đều là đệ tử Lăng Thiên Tông ta, vì sao? tại sao lại biến thành như vậy?"
Nghệ Nhàn không chút khách khí nói, "hơn phân nửa là vì Lăng Húc ca ca của ngươi đã biến thành một con quái vật."
Ăn đồ ăn tươi sống không đáng sợ, trước kia khi ở thú nhân tộc, bình thường cũng nhìn thấy các thú nhân ăn đồ ăn tươi sống, nhất là Lam Đồng quá khứ không có đồ để mà ăn. Đáng sợ chính là, bản thân làm người, lại quên mất nhân tính tuàn hoàn của người.
Lăng Tuyết yếu ớt không nói gì, một hồi sau, che mặt lại mà khóc rống lên.
Nghệ Nhàn cũng không thoải mái được, trầm tư một hồi sau, "ta biết ngươi lớn lên cùng Lăng Húc từ nhỏ, thân như huynh muội. Nhưng ngươi cũng đã thấy rõ, Lăng Húc đã chết, sống lại cũng không như ngươi tưởng tượng, hắn đã biến thành quái vật lục nhân không nhận, ta cảm thấy cách tốt nhất là nên -- "gϊếŧ chết.
Lăng Tuyết chợt ngẩng đầu, không dám tin nói, "ngươi đã sớm biết."
Nghệ Nhàn, "phải."
Lăng Tuyết, "ngươi sớm biết vì sao không cản lại?"
Nghệ Nhàn giễu cợt rồi nói, "Lăng cô nương, ngươi đừng quên đầu sỏ gây ra chuyện này. Nên ta so với ngươi biết sớm hơn, đó là vì chức trách của ta. Tra rõ mâu thuẫn giữa hai tông của các ngươi, giải quyết xong mọi chuyện của các ngươi, chính là mục đích chuyến đi này của ta. Còn người đã chết -- ta chỉ có thể bỏ qua cố gắng thay ngươi giải quyết cho xong hậu quả."
Nghệ Nhàn nghĩ muốn giải quyết tốt hậu quả, chỉ cần một cây đuốc giải quyết xong mọi chuyện, để tránh khỏi chuyện ăn thịt đồng loại phát sinh.
Lăng Tuyết tự biết mình lỡ lời, "xin lỗi, ta, ta trong tình thế cấp bách, hy vọng ngươi đừng trách tội."
Kiếp trước nàng cũng từng gặp qua ôn dịch truyền nhiễm tương tự, kiểu virut mới phát sinh, chắc chắn sẽ có nhiều thi thể phơi khắp nơi. Cũng may là chỉ ở một chỗ vẫn còn kịp, bất quá là bồi thêm cho một cái Lăng Thiên Tông nho nhỏ, Nghệ Nhàn không thể không nhắc nhở nàng, "ngươi tốt nhất đi xem Lăng Thiên Tông một chút, còn có ai may mắn sống sót hay không?"
Lăng Tuyết đối với đề nghị của Nghệ Nhàn có chút chần chờ, "sư huynh của ta đã bị đánh chết, vì sao còn --"
Nghệ Nhàn cổ quái nhìn nàng một cái, "ngươi quên hôm đó vào ban đêm nửa người nửa thú đánh lén ngươi rồi sao? Lăng Húc với nó không có gì khác nhau."
Lăng Tuyết có vài phần không cam lòng, "nhưng mà --"
Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn nàng, "lòng dạ nữ nhân, không lẽ đệ tử Lăng Thiên Tông chôn trong tay hắn không phải người sao? còn có Huyền Minh Tông cùng cả Yên Vũ trấn cũng phải chịu hậu quả như Lăng Thiên Tông nữa sao?"
Sắc mặt Lăng Tuyết tái nhợt, thân hình không vững liền lung lay, trầm mặc một hồi, rồi một mình đi kiểm tra còn người sống sót hay không.
Thấy người đi rồi, kim sắc hồ điệp trốn bên tai Nghệ Nhàn biến thành người, không nói gì, lại đặc biết tình cảm lấy ra hai quả đỏ, "Nghệ Nhàn, ngươi có phải muốn nôn nữa không?"
Quả đỏ này không biết là giống gì, Nghệ Nhàn khẽ ngửi mùi vị trái cây lạnh lẽo trong trẻo trên tay này, trong dạ dày như sóng cuộn gió rền cùng nước chua như là kỳ tích liền trở lại bình thường, nàng không khách khí gặm hai miếng, "Lăng Chấn Phong hẳn là chết rồi."
Lam Đồng đối với Lăng Thiên Tông và Lăng Chấn Phong không có chút hứng thú gì, ánh mắt nàng nóng bỏng nhìn Nghệ Nhàn, "vì sao lại nói như vậy?"
Nghệ Nhàn, "cảm giác là như vậy."
Lăng Chấn Phong cùng kẻ bịt mặt kia có thể bí mật không cho ai biết, đại khái là vì Lăng Húc biến dị, trong lúc này xảy ra sai lầm cái gì các nàng đều không biết, cho nên kẻ bịt mặt kia hẳn là đã diệt toàn bộ Lăng Thiên Tông.
Sau đó Nghệ Nhàn lại phát hiện ánh mắt Lam Đồng sáng lên, "ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Ánh mắt Lam Đồng sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, lẩm bẩm nuốt nước miếng.
Không lẽ muốn? muốn ăn?
Nghệ Nhàn dò xét gặm được một nửa quả đỏ đưa tới trước mặt Lam Đồng, kết quả bị tay đối phương kéo một cái, cả người bị lôi vào ngực Lam Đồng, còn chưa kịp phản ứng, khóe miệng đã bị một đôi môi ấm áp chặn lại.
Tên này dám giở trò quỷ, ở chỗ quỷ quái như vậy cũng có thể phát tình!!!
Nghệ Nhàn bị hôn toàn thân nhũn ra, quả đỏ trong tay suýt chút thì rơi xuống đất, hai người không phải hôn nhau lần đầu, nhưng hôm nay Lam Đồng có chút kỳ quái, bá đạo nóng bỏng, tựa như muốn nuốt sống nàng, "ngươi --"
Hai mắt Lam Đồng ươn ướt nhìn nàng, khóe mắt còn dính chút điểm đỏ, bộ dạng hoàn toàn động tình.
Nghệ Nhàn phòng ngừa nàng bị Lăng Tuyết thấy, khó chịu đẩy người ra, "dùng huyễn thú quyết biến hình đi."
Lam Đồng ủy khuất nhìn nàng, Nghệ Nhàn rất kiên trì, nàng không muốn bị Lăng Tuyết nhìn thấy mình bị người ta đè ra hôn. Nhưng mà, Lam Đồng biến thành bướm rồi vẫn không chịu ngoan ngoãn, dừng lại trên môi Nghệ Nhàn đạp hồi lâu, khi Nghệ Nhàn bắt đầu nổi giận liền trốn vào trong tóc Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn thoáng qua quả đỏ gặm hơn nửa phần, khóe miệng còn tê dại, chọc cho ngực nàng ngứa ngáy, càng nghĩ càng giận, gặm đến sạch sẽ.
Lăng Tuyết đi chuyến này mất hơn nửa canh giờ, trong lúc Nghệ Nhàn suýt ngủ mất, thì một bộ dáng thất hồn lạc phách xuất hiện.
Nghệ Nhàn nhìn qua nét mặt của nàng cũng biết, Lăng Thiên Tông nho nhỏ này vào lúc không ai biết, đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
"Ngươi còn hạ thủ được không? nếu không được, ta sẽ làm thay."
"Nghĩa phụ ta hắn --"
Nghệ Nhàn nhún vai, Lăng Chấn Phong mà một phụ thân cưng chiều vô độ, nếu còn sống nhất định sẽ quay lại nhìn Lăng Húc, "ta không biết, nhưng Lăng Húc tồn tại là một đại phiền toái."
Dưới sự kiên trì lặp đi lặp lại nhiều lần của Nghệ Nhàn, Lăng Tuyết gϊếŧ chết Lăng Húc ăn thịt đồng môn của mình, sau đó châm đuốc đốt cháy căn phòng này, đem mọi tội lỗi lau sạch sẽ. Không ai biết đêm đó Lăng Thiên Tông gặp chuyện gì, nhưng từ giờ trở đi sẽ không còn Lăng Thiên Tông nữa.
Sau cùng, xử lý xong mọi chuyện, nàng ở ngoài cửa Lăng Thiên Tông quỳ ba ngày ba đêm.
Nghệ Nhàn thỉnh thoảng cũng đến xem một chút, cho đến khi Nghệ Nhàn thu dọn đồ chuẩn bị rời đi hôm đó, Lăng Tuyết khàn giọng hỏi, "có phải ngươi biết hung thủ là ai đúng không?"
Nghệ Nhàn liền nghĩ đến kẻ bịt mặt kia, "ta không biết."