Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 153: Mấu chốt



"Miên Hoa Đường?"

"Miên Hoa Đường."

"Miên Hoa Đường."

Nghệ Nhàn liên tục hô ba lần, cái cây cao hơn ba mét, tiếng lá cây vang lên xào xạc, tựa nhưng hưởng ứng, nàng kiên trì chờ đợi, đến cả bóng người Miên Hoa Đường nửa ngày cũng không nhìn thấy.

Lam Đống nhếch mí mắt không làm được gì nhìn nàng một cái, sau đó lại chôn đầu cuộn mình. Tiểu Lam ngược lại mang theo Ngân Bảo đại nhân lắc lư, túm con chuột nhỏ da giòn chơi đến nửa chết nửa sống.

Nghệ Nhàn đi tới đi lui dưới tàng cây, sau đó quyết định, "Lam Đồng, ngươi đem các nàng qua bên kia đi."

Xung quanh mười thước hoàn toàn trống trải, bầu trời xanh thẳm mây trắng trong, chợt có hai huyễn thú vô tình đi nhầm vào đây, từ xa nhìn thấy các nàng vẫn bình tĩnh như cũ vùi đầu ăn cỏ, tự vui tự chơi. Lam Đồng chậm rãi dẫn đường ở phía trước, Tiểu Lam đi theo từng bước a a kêu, hiếu kỳ vì sao Nghệ Nhàn không theo đến, không quan tâm Tiểu Lam liền ném chuột nhỏ trong tay, chuột nhỏ bay cái véo theo một hình cung rồi đáp xuống bãi cỏ hai huyễn thú kia đang ăn.

Nghệ Nhàn chờ các nàng đi ra xa, liền ngưng tụ lôi linh, kết quả lôi linh thử vài lần lại như ngọn lửa nhỏ nhen nhóm một chút liền tắt ngúm.

Nàng không tin tà lần nữa ngưng tụ, lần đầu tiên ngưng tụ chỉ có thể nhìn thấy một cục lôi linh nhỏ xíu, lần thứ hai rồi thứ ba... càng về sau Nghệ Nhàn sững sờ vì không thể ngưng tụ được gì.

Nghệ Nhàn, "..."

Nghệ Nhàn đành hy vọng ngưng tụ thử quang linh, một cái quang cầu nhỏ xíu nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng, "cái này..."

Quang linh có thể phóng ra, nhưng lôi linh ngược lại đã bị áp chế?

Nghệ Nhàn chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy lá không ngừng rụng, một tờ giấy nhỏ đang lẫn vào trong đó, theo lá rơi xuống dưới. Nàng nhớ đến hình dáng ban đầu của Miên Hoa Đường, cũng là một tờ giấy, vội dùng tay để đón.

Nhìn tờ giấy thật mỏng manh, chỉ đủ để trên tay.

Cái này đúng là không còn gì để nghi ngờ.

Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường."

Miên Hoa Đường mơ màng tự cuốn mình thành con gà già Bắc Kinh, ở trong tay Nghệ Nhàn lăn qua lăn lại, một hồi lâu mới nhìn hình thể của mình, đứng dậy chọt chọt cái eo nhỏ, "nha nha nha nha --"

Nghệ Nhàn nghe Miên Hoa Đường ồm ồm nửa ngày mặt đầy tuyệt vọng, xong rồi a, lại biến thành người câm.

Miên Hoa Đường cọ cọ tay trái của nàng, tham luyến ôm chặt không muốn buông, nhu thuận làm bộ dạng ngốc nghếch như khi còn ở trong lôi linh cốc tại huyễn thú cốc, mơ mơ màng, vô cùng mềm mại lại rất dễ bị khi dễ.

"Tạm thời ta không thể phóng lôi linh được, Miên Hoa Đường cũng giống các ngươi, đều bị đánh về nguyên hình," Nghệ Nhàn ngậm trong miệng một cọng cỏ, nhàn hạ ngồi trên cỏ đối diện với Lam Đồng các nàng thông báo một câu, nói xong thì im lặng không lên tiếng nữa.

Ngân Bảo đại nhân vừa rồi bị ném một cú, rớt đến choáng đầu choáng não, đến giờ vẫn chưa thể hồi thần. Lam Đồng lại từ từ đến bên cạnh Nghệ Nhàn, đem chi trước trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay Nghệ Nhàn, vẻ mặt nghiêm túc thoải mái nháy mắt khiến Nghệ Nhàn bớt sầu.

Nghệ Nhàn lần nữa thay thuốc trên vết thương cho nàng, "nghỉ ngơi chút đi, chúng ta còn phải đi tìm Yến Sương."

Lam Đồng lắc đầu, Tiểu Lam nhìn hai vị mẫu thân gần gũi nhau, cũng muốn qua góp vui, vồ một cái, túm lấy Lam Đồng không chút phòng bị suýt bị đè chế, vẫn là Nghệ Nhàn nhanh tay xốc nàng lên, "tiểu gia hỏa này, ngươi nhìn sắc mặt thú nhân nương của ngươi xem, đừng có mà chọc nàng."

Tiểu Lam, "a a?"

Nghệ Nhàn cố gắng nói, "gọi một tiếng nương nghe xem, gọi nương a."

Nháy mắt tiểu gia hỏa lại nín thinh.

Nghệ Nhàn cho ba vật nho đi chơi, đem Lam Đồng ôm vào ngực vuốt lông, sau đó không biết nhớ ra cái gì, ghé vào trên cỏ nhìn chăm chú đôi mắt xanh của Lam Đồng, trong con ngươi xinh đẹp vẫn có hình bóng của nàng, nhìn kỹ vẫn chính là nàng không sai.

Nghệ Nhàn nhân lúc Lam Đồng không kịp phản ứng, nhanh chóng hôn lên cái miệng mao nhung của đối phương, "ngươi có cảm thấy kỳ quái không? vì sao các ngươi bị đánh về nguyên hình, còn ta thì không?"

Lam Đồng chớp chớp, không được tự nhiên liếm một bên trảo.

Nguyên hình, từ này chính là do Nghệ Nhàn kết luận được từ trên người của các nàng ra, Lam Đồng là thú nhân, hình thể ban đầu hẳn là tiểu sư tử, còn Ngân Bảo đại nhân, lúc chưa gặp may mắn phù thì trán cũng không có gì, chỉ là một con chuột nhỏ bình thường, Miên Hoa Đường là cộng sinh thú, không có hình thể chính thức, về sau nhận được nhiều lôi linh cũng biến thành một tờ giấy người....

Tiểu Lam thì khá là đặc thù, nàng được người và nhân thú sinh ra, vừa ra đời hình như đã mang hình người.

Như vậy, mọi chuyện phát sinh trên người các nàng cũng đủ giải thích rồi, duy chỉ có Nghệ Nhàn, nàng ngoại trừ không phóng được lôi linh, thì cũng không bị đánh về nguyên hình, cũng không bị biến nhỏ lại.

Thấy Lam Đồng im lặng nhìn mình chằm chằm, Nghệ Nhàn đột nhiên cười nói, "cũng may ta không bị đánh về nguyên hình, nếu không hình ảnh này sẽ rất khó nhìn a."

Một nhà ba người, nhà làm rượu gì đó....

Chờ mọi người nghỉ ngơi xong, ba cái vật nhỏ đều chạy đến bên người Nghệ Nhàn, trong ngực nàng còn phải ôm một cái, cũng may các gia hỏa này trọng lượng nhẹ, nếu không thì nàng úp sấp mà bò rồi a, "Lam Đồng, có tìm được Yến Sương hay không thì đều nhờ ngươi a."

Khi cần đi về phía trái, Lam Đồng sẽ cắn nhẹ lên ngón cái tay trái của Nghệ Nhàn. Đi hướng phải thì Lam Đồng cắn nhẹ ngón tay cái tay phải của Nghệ Nhàn, cảm giác có chút tê dại vọt lên đến ngực nàng, chờ đến lần tiếp theo Nghệ Nhàn nghịch ngợm đem hai ngón tay cái cho vào miệng Lam Đồng.... đi đường bảy rẽ tám vòng, sau lưng còn cõng Tiểu Lam ba cái vật nhỏ, không ai phát hiện ra ác thú của hai người.

"Ah --"

Nghệ Nhàn bị Lam Đồng cắn, rất nhanh nàng liền cảm thấy lưng Lam Đồng căng lên, còn vùng vằng muốn nhảy xuống, "ai nha, ai nha, khoan đã."

Lam Đồng nhảy xuống, liền chạy đi nhưng mà chân sau lại không chịu nghe lời.

Cách đó không xa, có một đám huyễn thú đang vùi đầu ăn cỏ, bị Lam Đồng tập kích bất ngờ nên hoảng sợ, chạy tán loạn sang hai bên, hai tên nhỏ con trốn trong bầy thú cứ vậy xuất hiện trước mắt Nghệ Nhàn.

"Chạy mau --"

"Muốn chết a --"

Hai âm thanh nãi thanh nãi khí một trước một sau vang lên, nhìn thân thể bọn họ nhỏ bế, so với Tiểu Lam không khác gì. Nhưng, nhìn thấy vừa rồi Lam Đồng biểu hiện địch ý, cộng thêm bộ y phục đen đối phương mặc nhìn qua có chút quen...

Nhìn qua hai tên nhóc kia cao cũng không chêch lệch với Lam Đồng bao nhiêu, hai chân cũng ngắn. Nhưng vừa thấy Nghệ Nhàn mặt không đổi sắc, nháy mắt như đâm phải tổ ong vò vẽ, bị một cái tát liền chạy nhanh hơn.

Nghệ Nhàn vội chạy thật nhanh, một trái một phải túm được hai vị bịt mặt huynh, tựa như xách hai thùng nước 30 cân, Nghệ Nhàn còn chưa ép hỏi cái gì, hai vị này đã run như cái sàng.

Nghệ Nhàn hơi híp mắt một chút, "các ngươi..."

Vừa rồi nhìn Lam Đồng phân tích còn thấy chút may mắn, hiện tại nhìn thấy hai cái nhân tộc cũng bị đánh về nguyên hình, Nghệ Nhàn cảm giác việc này không hề đơn giản như vậy, mà vấn đề lớn nhất có thể xuất phát từ phía nàng?

"Chúng ta cái gì cũng không biết oa --"

Hai người nhát gan trăm miệng một lời, không dám nhìn thẳng ánh mắt nguy hiểm của Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhãn khẽ cười một tiếng, "không sao, ta có nhiều cách cho các ngươi mở miệng. Tự các ngươi chọn a, ngươi trước hay hắn trước?"

Hai người lần nữa hành động thống nhất, chỉ tay vào đối phương, "hắn trước."

Sau đó hai người vô cùng ăn ý vùng vẫy từ tay Nghệ Nhàn muốn chạy trốn. Hẳn là người nhỏ sức yếu, bọn họ ngúng ngoảy một hồi như dòi, cũng không làm được gì.

Nghệ Nhàn nhìn thấy hai người ngu xuẩn, liền túm bọn họ trói chung một chỗ, sau đó móc chủy thủ ra, đem lưỡi dao dí vào hai cái cổ, cảm giác mát lạnh xẹt qua, "cái tay nhỏ, cái chân nhỏ của các ngươi, hạ thủ chỗ nào thì tốt đây a?"

Hai tên nhóc sợ đến trợn to mắt, "đừng đừng đừng, chuyện gì thì từ từ nói."

Hai vật nhỏ một trước một sau phát hiện có hai tên nhóc mới, tựa như phát hiện ra món đồ chơi mới, chen lấn nhau nhảy lên người bọn họ, hoàn toàn đem hai tên nhóc kia làm ván cầu, Tiểu Lam ở một bên nhìn thấy có chút thích thú, nhưng nhìn lại tay nhỏ chân nhỏ của mình có chút khó a.

Nghệ Nhàn ở bên cạnh cũng không cản lại, "chuyện gì cũng từ từ? nếu các ngươi không xông vào suối Yển Nguyệt, chúng ta sao lại biến thành như vậy? ta không trực tiếp bẻ đầu các ngươi là đã nhân từ lắm rồi a."

Hai tên nhóc liền sợ hãi, "không phải chúng ta muốn xông vào đâu a, chúng ta chỉ muốn bắt người Yển Nguyệt Môn thôi, ngươi, nhìn ngươi không giống a."

Chủy thủ Nghệ Nhàn chỉ vào hai người, "chơi trò điểm binh, đến lượt ai người đó nói, nếu không nói thật, ta sẽ cắt chân các ngươi trước, để các ngươi khỏi chạy a."

Chủy thủ nhắm trúng ai thì tên đó liền run lên, nhìn bộ dạng Nghệ Nhàn một cái liền sợ hãi.

Cuối cùng Nghệ Nhàn cắm xuống chân tên bên trái, hắn liền cao giọng khóc rống, "chúng ta không biết gì hết, chúng ta chỉ đi bắt người, mọi chuyện đều do Sương phụ trách."

"Sương?"

"Chính là thủ lĩnh của chúng ta."

Nghệ Nhàn hài lòng gật đầu, "mục đích các ngươi đến Yển Nguyệt Môn, nói."

Người kia liền lưỡng lự, còn cẩn thận nhìn tên bên phải. Nghệ Nhàn không nói hai lời liền động dao, ghim vào đùi phải của hắn một dao, hắn liền kêu la thảm thiết, "nếu ngươi không nói, ta sẽ đâm hắn thêm một dao."

Nghệ Nhàn nói xong, liền hạ dao xuống.

Hai tên này cũng không muốn dấu nữa, tên bên phải thúc tên bên trái nói, "ngươi còn không mau nói, ngươi muốn hại chết ta sao?"

Tên kia như lựa được đậu, vội đem vấn đề hỏi ngược lại Nghệ Nhàn, nguyên nhân rất đơn giản, không ngoài dự đoán của mọi người, cho nên lại khiến Nghệ Nhàn hoài nghi hai tên này đang cố ý nói bậy.

Nghệ Nhàn lau máu trên chủy thủ, cười híp mắt nhìn bọn họ, "các ngươi nghĩ đem Yến Sương đẩy ra thì ta tin?"

Hai người đồng loạt lắc đầu, tựa hai con cá không cổ, tần suất khá là đều đặn, "không có, không có, nhất định không có, đây chính là điều chúng ta biết."

Nghệ Nhàn chậm rãi nói, "bắt Yến Sương dù sao cũng phải có nguyên nhân, các ngươi bịa một lý do, ta sẽ tha cho các ngươi."

Hai người mơ màng, "lý do? không có lý do, lão đại kêu chúng ta bắt, chúng ta đi bắt thôi a."

Nghệ Nhàn liền hai tên một người một dao, hai tên đau đến chết đi sống lại, lăn đi lộn lại cũng chỉ có hai câu này, xem ra Yển Nguyệt Môn bị diệt mấu chốt chính là Yến Sương a.

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng đi qua một bên, "bọn họ biết quá ít, nhưng mà Yển Nguyệt Môn vì Yến Sương mà bị diệt đúng là sự thật."

Sớm biết Yến Sương là mấu chốt thì trước đó nàng cảm nhận có gì đó sai sai cũng nên quyết tâm hơn a, nghiêm hình tra tấn một hồi, còn hơn bị nhốt ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.