Lúc Yến Sương rơi vào suối Yển Nguyệt, thầm nghĩ - xong rồi, sắp bị ăn sạch rồi.
Từ khi nàng vào Yển Nguyệt Môn, biết được suối Yển Nguyệt là thánh địa, nước suối có hiệu quả khởi tử hồi sinh, nàng liền đối với nơi này ngập tràn tò mò. Có một lần cố gắng xông vào đầm, nếu không có sư phụ phát hiện đúng lúc, nàng đã trở thành bộ xương khô dưới đầm rồi.
Có lẽ vì biết nàng còn tâm tư muốn tìm hiểu sư phụ không chỉ trách cứ mà còn đích thân đem nàng đến, chỉ vào một vũng suối kỳ dị, "suối Yển Nguyệt nhìn qua không hề vô hại như là bề ngoài của nó, dưới này trấn áp một con mãnh thú vô cùng hung tàn, một khi bị người thả ra ngoài, sẽ mang đến nguy hại sinh linh..."
Khi đó Yến Sương tuổi còn nhỏ, những cái khác sư phụ căn dặn nàng nghe không vào, ngược lại cũng biết dưới suối Yển Nguyệt trấn áp một con mãnh thú được Yển Nguyệt Môn các nàng trông coi, không thể thả ra ngoài, một khi thả ra sẽ gϊếŧ chết rất nhiều người. Cũng vì chuyện này, tò mò của Yến Sương đối với suối Yển Nguyệt cũng từng bước tắt ngủm, thậm chí còn khiến nàng phát ra một tia kính nể, về sau mỗi khi bị thương đều kéo sư phụ đi cùng, có sư phụ bên cạnh thì nàng mới yên tâm.
...
Yến Sương: "Pi pi pi pi."
Nghệ Nhàn mắt lạnh nhìn nàng, "nói tiếng chim gì vậy, ngươi nói sao ta nghe hiểu được? còn không đứng dậy, tìm cách rời khỏi nơi này trước a."
Yến Sương khó khăn đem thân thể cồng kềnh của mình nâng dậy từ trên người bịt mặt huynh, vây quanh Nghệ Nhàn một vòng, khi nhìn thấy Lam Đồng sắp nổi giận, liền kinh sợ bạch bạch chạy đến suối Yển Nguyệt, hướng về phía suối Yển Nguyệt dang rộng đôi cánh lớn của nàng vỗ phành phạch.
Nghệ Nhàn dĩ nhiên biết suối Yển Nguyệt chính là cánh cửa lúc các nàng đi vào, nhìn bộ dạng Yến Sương như vậy, không lẽ cửa ra cũng ở đây?
Lam Đồng theo Nghệ Nhàn tiến đến suối Yển Nguyệt, còn thò đầu ra nhìn vào suối, một hồi sau liền dời sang chỗ khác. Gợn sóng không dấu vết lăn qua cái bóng in hình dưới mặt nước của Lam Đồng, một khuôn mặt tinh xảo đang nhăn nhó, "Ngao!"
Nghệ Nhàn cũng sắp quen với bệnh tự kỷ của Lam Đồng, bất thình lình đối phương kêu một tiếng như vậy, trái tim nhỏ cũng nhảy chậm một nhịp, "sao vậy? trong nước có gì sao?"
Lam Đồng nhịn không được lại ngao một tiếng, âm thanh vội vàng.
Mọi người tò mò tụ tới, ba cái vật nhỏ nhìn một phen, sau đó lại thấy khuôn mặt bình thường của mình trong nước, Ngân Bảo đại nhân vui đến chi chi rơi xuống suối Yển Nguyệt, cuối cùng là Tiểu Lam túm con chuột nhỏ xui xẻo này kéo về.
Gà con Yến Sương thì khỏi phải nói, trong thời gian nàng trở thành gà như vậy tựa như là một cơn ác mộng, lúc nào cũng quấn lấy nàng, chợt nhìn thấy "nguyên hình" nàng kích động như con khổng tước, vỗ cặp cánh hơi trụi lông một cái, nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, mọi thứ đều đầy đủ.
Mọi người vô cùng vui vẻ, ngoại trừ Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nhăn mày hồ nghi nhìn chằm chằm mình dưới mặt nước, Lam Đồng nhìn thấy cái bóng người lớn của nàng, Tiểu Lam nhìn thấy chính là thú hình của mình, Miên Hoa Đường cùng Ngân Bảo đại nhân vẫn là bình thường, duy chỉ có Nghệ Nhàn, mặt nước tĩnh lặng như gió thổi, một hồi hiện lên một khuôn mặt hài tử phì nộn, một hồi lại hiện lên cái bóng là một tiểu cô nương, hình ảnh không bình thường này khiến Nghệ Nhàn cảm giác muốn phát điên.
Lam Đồng nghiêng đầu nhìn vào, "..."
Đại gà con cũng nghiêng đầu qua nhìn ké, "..."
Tiểu Lam nhìn thấy khuôn mặt hài tử xuất hiện còn hưng phấn vỗ tay, "nha nha."
Nghệ Nhàn liếc nhẹ các nàng, từng cái đều quay mặt đi chỗ khác, không biết là đã xảy ra chuyện gì, Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm mặt nước hồi lâu, nước dưới hồ liền chuyển động, giống như có người ném đá xuống, "nhìn nó có vẻ không bình thường, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Mọi người phối hợp gật đầu.
Yến Sương cơ trí định nói sang chuyện khác, nhưng vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy tử địch của mình, nàng liền lê cái thân đồ sộ của mình, dùng lực đem trảo đạp một phát lên cái bản mặt của bịt mặt huynh, đang còn nằm hôn mê bên hồ, "Pi pi pi."
Nghệ Nhàn nghĩ hẳn là nàng đang nghiệm chứng thân phận, mấy tên kia mặt cũng không khác gì, căn bản nhìn không ra là ai, Nghệ Nhàn từng thấy qua hai tên vô dụng, tên nhóc trước mặt này thần thái nhìn qua rất giống bịt mặt huynh, thấy Yến Sương đùng đại trảo đâm qua đâm lại trên mặt bịt mặt huynh như đâm bánh chiên, nàng liền lo lắng sợ đại gà con dùng thêm chút sức chọc thủng đối phương luôn, đến khi đó coi như cũng có thể báo thù cho Yển Nguyệt Môn.
Nhưng mà... chủ thượng là ai?.... thì không ai biết được.
Nghệ Nhàn liền túm tên nhóc này ấn xuống suối, lần này suối Yển Nguyệt không có làm khó, cái bóng nhanh chóng hiện lên là bịt mặt huynh, "thật không ngờ a.... ai nha, tạm thời vẫn không thể gϊếŧ."
Đại gà con dường như vẫn chưa hả giận dùng trảo móc tên nhóc này, bị Nghệ Nhàn cản lại, liền ngốc ngốc dùng mỏ để mổ, cuối cùng không để ý liền để lại một vết thương trên mu bàn tay Nghệ Nhàn, lúc này mới co ro ngồi một bên, giống như làm chuyện sai lầm lớn.
Nghệ Nhàn liền đánh hắn một cái, cho hắn hôn mê một thời gian, "ta biết ngươi muốn gϊếŧ hắn, bất quá hắn chỉ là tay sai đi làm theo chỉ thị, ngươi muốn báo thù thì trước tiên phải biết được kẻ thù là ai đã?"
"Pi pi pi."
"Nói đến, trước đó sư phụ của ngươi còn có vài vị sư tỷ sư muội không tìm thấy, lỡ như ta nói là lỡ như a, lỡ như các nàng không chết, ngươi gϊếŧ chết hắn, vậy thì ngươi hẳn là sẽ không còn được gặp các nàng nữa a."
Yến Sương chợt đứng dậy, đại khái vì không thể cân bằng dáng người đồ sộ này, kích động một cái liền lăn đi như quả cầu ngay trước mặt Nghệ Nhàn vào trong suối. Nàng vỗ cánh phạch phạch kêu pi pi pi nửa ngày trong suối, còn vỗ đến tung cả nước lên, cuối cùng Nghệ Nhàn nhìn không nổi, liền một tay túm cánh của Yến Sương kéo lên, "ngươi, nghĩ ra cách gì rời đi chỗ này rồi sao?"
Yến Sương lại pi pi pi vỗ vỗ khiến Nghệ Nhàn ướt nhẹp, liên tục kêu pi pi pi, bộ dạng cái gì cũng không biết, khiến Nghệ Nhàn nổi giận.
Nàng chống cằm nhìn cái bóng cô nương trên mặt nước ngẩn ra một hồi, nàng nhớ lại khi còn nhỏ từng nhìn thấy dưới mặt nước cũng có hình ảnh như vậy đó chính là nàng, nhưng mặt nước kia thì lại có một hài tử béo ú, chuyện gì đang xảy ra vậy a?
Hơn nữa tình huống có phải bị đảo điên rồi không?
Suối Yến Nguyệt bị điên rồi a, nhưng Nghệ Nhàn không quên dị thường trên người mình, theo lý nàng hẳn là bị đánh trở về nguyên hình, nhưng nàng không bị gì, ngược lại thì nhìn mặt nước đáng lẽ phải hiện lên khuôn mặt khi nhỏ của nàng... nếu vậy. Nghệ Nhàn nghĩ ngợi lung tung một hồi, xác định không biến thành nhỏ hay mấy hình thù kỳ quái thì mới an tâm.
Phải rồi, ở chỗ này càng lâu thì cũng mau trở nên không bình thường.
Nghệ Nhàn túm bịt mặt huynh sắp tỉnh treo lên cây, trói nhiều vòng, xác định cặp trảo không giống người của hắn không thể thoát được, mới căn dặn Yến Sương, "trông cho kỹ, nếu không ngươi đừng mong nhìn thấy sư phụ sư tỷ sư muội của ngươi."
Đại gà con pi pi pi đáp lời, bay lên trên cây khô, giống như gà mẹ ủ ấm cho gà con của mình, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp, nhìn rất nghiêm túc.
Nghệ Nhàn vừa chuẩn bị xuống nước, đã bị Lam Đồng cắn y phục, "không sao đâu, ta muốn xem bên dưới có cửa ra hay không thôi."
Lam Đồng cắn mãi không buông, sau đó tự mình dẫn đầu nhảy vào nước trước, rào rào liền bơi ra giữa. Nghệ Nhàn nhanh chóng đuổi kịp, hai người vây quanh mặt nước một vòng lớn, nhưng không có chút phản hồi nào.
"Không lẽ phải có điểm phát động mới được sao?"
"Ngao."
Nghệ Nhàn nhớ rõ trước đó là các nàng phóng lôi linh đánh nhau khiến suối Yển Nguyệt trào lên, sau khi suối trào lên thì có một luồng sáng xuất hiện..... nàng không tin tà liền lặn xuống nước, tiếp tục phóng quang linh xuống suối Yển Nguyệt, nhưng mà so với cảm giác sắp tiêu mất trước đó khác nhau.
Hai người hao hết sức, lần nữa bò về mặt đất.
Nghệ Nhàn mất sức chỉ biết vắt khô quần áo, "chỉ là phản chiếu trong nước, không phải quang linh, cũng không có gì khác, hẳn là một thứ đồ biết phản xạ làm nhức mắt."
Yến Sương cũng pi pi pi phụ họa, mà không biết đang phụ họa cái gì.
Bịt mặt huynh tỉnh lại nhìn thấy mình bị bó thành bánh chưng, treo tòng teng trên cây vô cùng bức xúc kêu, "mau thả ta ra!"
Nghệ Nhàn gặm trái cây, tùy ý nói "vì sao phải thả ngươi? trên người ngươi có tin tức gì đáng để ta tha cho cái mạng này? đừng giãy nữa, chỗ này không thể phóng linh lực được, ngươi bị đánh về nguyên hình rồi, tốt nhất nên thành thật chờ đợi đi, chờ chết đi a!!!"
Chuyện đáng sợ nhất là, nếu các nàng tìm không ra chỗ rời đi, sợ là muốn chết cũng không chết được.
Nhưng nghĩ đến một năm sau gặp Tạ gia, nháy mắt Nghệ Nhàn lại sục sôi ý chí chiến đấu.
Lo lắng cái gì a, ngược lại khẳng định có thể đi ra ngoài!
Nghệ Nhàn cũng không mong mỏi gì vị bịt mặt huynh sẽ mở miệng, chỉ có tiếng gặm trái cây rắc rắc bổ sung thể lực, trong lúc nàng ăn xong một quả nữa, bịt mặt huynh liền mở miệng, "nếu ta có thể mang các ngươi rời đi, có thể thả ta ra không?"
Cái giọng nói thật kiêu căng, không có chút nào là tự giác làm con tin cả.
Nghệ Nhàn bất động thanh sắc nhìn hắn một cái, sau đó xì cười một tiếng, "ngươi có thể rời đi? nếu ngươi có thể rời đi cần gì phải ở lại cho đến giờ? đừng có mà gạt ta, cứ chờ ở đó đi."
Người bình thường nếu nghe thấy có thể rời đi được, sợ là sớm đã động tâm. Nhưng Nghệ Nhàn ngược lại sống chết cũng không quan tâm, bịt mặt huynh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thả mồi, "đó là vì trước khi đi phải tìm được một vật, nếu không --"
Nghệ Nhàn liếm khóe miệng một cái, tiếp lời hắn, "nếu không tất cả mọi người đừng mong đi được, đúng không?"
Bịt mặt huynh nghẹn lời, cuối cùng cũng hiểu được Nghệ Nhàn căn bản là cố ý làm khó hắn, "vậy ngươi muốn như thế nào?"
Nghệ Nhàn cũng không muốn hắn thế nào cả, dù sao đây cũng là mồi câu không nặng không nhẹ, chờ sau khi rời khỏi đây còn phải im lặng thả người ra để câu được con cá lớn hơn phía sau, nếu thực sự chết ở đây, các nàng còn phải mất nhiều thời gian hơn để tìm rõ một chân tướng, "rất đơn giản, ngoại trừ vật ngươi nói ra, ta muốn biết các ngươi vì cái gì lại làm khó dễ Thanh Sơn Tông chúng ta?"
Nếu nói nàng vì Yến Sương và những người khác làm khó hắn, sợ là không ai tin. Có thể nói dùng Thanh Sơn Tông, vì tông môn của mình làm khó dễ một tên hung thủ.... dư dả a.
Bịt mặt huynh,"chỉ hỏi vậy thôi?"
Nghệ Nhàn hừ cười, "không lẽ ta hỏi gì ngươi liền đáp cái đó, cái thân xương nay của ngươi nhìn cũng không dễ dặm."
Bịt mặt huynh trầm ngâm một chút, "bất quá là ngoài ý muốn, không phải làm khó dễ Thanh Sơn Tông các ngươi, Yển Nguyệt Môn trùng hợp có đồ chúng ta cần, chúng ta chỉ muốn mượn nó đem khỏi nơi này."
Nghệ Nhàn hời hợt nga một tiếng, nghĩ thầm trước khi gặp hai tên nhóc kia vẫn không thấy một đám tập hợp lại với nhau, nếu không tên này sẽ không nói ra một đáp án không biết xấu hổ này, vật đó là gì, hẳn là một huyễn thú có thể biến hình người?
Đây không phải là cố tình nói vớ vẩn đó sao?
Tuy Yến Sương là một đại gà con có thể bay, ngoại trừ vỗ cánh nháy mắt nhìn có chút oai ra, bình thường vẫn là xấu còn trụi lông, rất chi là vô dụng, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng là một huyễn thú có thể biến hình người!!!