Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 155: Đột biến



"Kính Hoa Thủy Nguyệt?"

"Suối Yển Nguyệt sở dĩ nổi tiếng là vì nước suối của nó, có người còn nói đây là nguồn suối sống, ở chỗ này như là dưới sâu của suối mỗi nơi ở đó đều là một nguồn dẫn vào suối, đó chính là kính hoa thủy nguyệt."

Nghệ Nhàn thấy đại gà con nghe đến chăm chú, đầu thỉnh thoảng gật hai cái. Nghệ Nhàn nhìn thấy đối phương dốt nát vô tri liền tức giận, hẳn đây là một con huyễn thú được nuông chiều a, so với đại sư tỷ thì không được tích sự gì cả.

Cùng là huyễn thú, sao lại có chênh lệch lớn như vậy a?

Nghệ Nhàn thấy nàng gật đầu, thuận tay lượm một cái vỏ cây ném tới.

Yến Sương bị ném đầu óc choáng váng, "Pi!"

Bịt mặt huynh thấy Nghệ Nhàn khó chịu, còn tưởng rằng nàng đang bất mãn với mình, liền bổ sung thêm một câu, "trước khi chúng ta rơi xuống đây, hơn phân nửa đều là chọc giận kính hoa thủy nguyệt, mới gặp phải kiếp nạn này."

Nghệ Nhàn, "nghe ngươi nói như vậy, kính hoa thủy nguyệt, hẳn là có ý thức rồi a?"

Nghệ Nhàn cũng không còn là tiểu bạch dốt nát vô tri mới thức tỉnh linh căn như trước nữa, nhất là sau khi nhìn thấy đám huyễn thú biếи ŧɦái ở chín tầng tháp kia, thì càng hiểu rõ hơn, trên đại lục Cửu Hi chỉ cần là vật sống lâu năm một chút, thứ gì cũng đều sẽ sản sinh ý thức, như là chín tầng tháp, đều có thể tự động sinh ra tháp linh, suối Yển Nguyệt thì có suối sống, còn có thứ gì kỳ quái nữa a?

Bịt mặt huynh ngẩn ra, "chắc là vậy."

Toàn bộ quá trình Yến Sương đều ngẩn ra, đại khái dưới suối Yển Nguyệt có một cái mắt suối cũng không biết.

Nghệ Nhàn, "làm sao bắt được kính hoa thủy nguyệt?"

"Phải chờ bóng đêm phủ xuống."

"Đùa gì thế?"

Từ chỗ các nàng rơi sắc trời đã không có gì thay đổi, muốn chờ đến đêm chỉ có thể nói chuyện đó trong mơ a. Nghệ Nhàn giận quá thành cười, "hay là như vậy, ngươi theo ta cùng xuống tìm kính hoa thủy nguyệt, thế nào?"

Bịt mặt huynh đột nhiên hỏi, "vì sao ngươi không có gì thay đổi?"

Hắn thuận miệng vừa hỏi, Lam Đồng nằm úp sấp một bên nghe lỗ tai run lên một cái, Miên Hoa Đường cũng đem cái thân nhỏ bé dựng thẳng lên, Tiểu Lam cùng Ngân Bảo đại nhân đều đồng loạt cúi đầu, đến cả Yến Sương cũng cúi đầu, vài đôi mắt cùng nhìn về phía Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn sắp bị phản ứng này của bọn họ làm tức chết, nhưng có qua cũng phải có lại nàng nói, "ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại như vậy không?"

Hoàn toàn khác với thú nhân tộc và bán thú nhân, bán thú nhân mất đi nhân tính, chuyên làm những chuyện hung tàn không có lý trí. Nhưng bịt mặt huynh lại có hai cánh tay bị biến dị, giống hệt nửa người nửa thú nàng bắt được ở Thanh Sơn Tông, chít ít hắn còn có nhân tính, cái này phi thường khó có được.

Nghệ Nhàn cảm thấy hắn không giống nửa người nửa thú, tối đa.... thì giống tàn tật?

Bịt mặt huynh sắc mặt đơ ra, theo bản năng đem hai trảo giấu vào trong áo bào rộng thùng thình.

Nghệ Nhàn cảm giác hành vi vô ý thức của mình chọt đúng chỗ đau của bịt mặt huynh, nàng liếm khóe miệng một cái, thản nhiên nói, "xin lỗi, nếu như ngươi nghĩ ta cùng kính hoa thủy nguyệt có liên quan, thì ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta cũng không biết vì sao ta lại thay đổi như vậy nữa."

Nàng cảm thấy khả năng lớn nhất chính là kính hoa thủy nguyệt bị điên rồi.

Bịt mặt huynh cúi đầu lên tiếng yếu ớt.

Nghệ Nhàn tự cảnh cáo mình, không nên vì hắn đang biểu hiện tổn thương mà đồng tình với hắn, một khi có sự đồng tình, thường sẽ rất thê thảm, vị này chính là người diệt Yển Nguyệt Môn cùng Lăng Thiên Tông, nàng còn tận mắt nhìn thấy hắn dùng đan dược sống lại đưa cho Lăng Chấn Phong, tạo ra một Lăng Húc quái vật ăn thịt người.

Nghĩ lại chết ở đây có mà thành người chết oan, ánh mắt Nghệ Nhàn lóe lên, "chỉ nói vậy thôi, làm sao mới có bóng tối?"

Bịt mặt huynh, "chúng ta đi tìm ảo cảnh trong kính hoa thủy nguyệt, không có bóng đêm cũng không thể thả ra linh lực được, thậm chí là bản thể cũng bị đánh về nguyên hình, muốn thấy được bóng đêm cần phải phá vỡ ảo cảnh."

Chuyện này hắn không làm được, nhất định sẽ rơi vào đầu Nghệ Nhàn.

Nhưng dựa vào cái gì a?

Nghệ Nhàn giả vờ không biết tiếp tục hỏi, "làm sao phá được ảo cảnh? hơn nữa làm sao ngươi biết được đó là ảo cảnh?"

Bịt mặt huynh, "bởi vì.... chỗ này quá mỹ hảo."

Lý do quỷ quái gì vậy trời?

Nghệ Nhàn đang nghĩ phản bác hắn, bịt mặt huynh lại nói, "ánh sáng trước đó chiếu vào chúng ta chính là kính hoa thủy nguyệt, nó biết di chuyển khắp nơi, chỉ khi bóng đêm phủ xuống thì mới xuất hiện, tối đó chúng ta vô tình rơi xuống đây khi đó bóng tối rất dày."

Nghệ Nhàn nhìn thoáng quá mặt suối, vẫn điên loạn như cũ, một hồi hiện lên cái bóng một tiểu cô nương, một hồi lại là hài tử. Theo lý, nàng phải giống như Lam Đồng các nàng điều trở về nguyên dạng, hình ảnh phản chiếu phải là nàng trước mắt a.

Cho dù là cao hay thấp thì hình ảnh phản chiếu chỉ có một mặt...

"Ta biết rồi!"

"Ngao!"

Thế giới của kính hoa thủy nguyệt tương ứng với thế giới thật, ở bên ngoài là bóng đêm, khẳng định là cùng lúc với thế giới này. Nghĩ thông được chuyện này, Nghệ Nhàn túm bịt mặt huynh nhảy vào nước, "các ngươi tạm thời ở trên bờ đợi đi."

Hai người không ngừng bơi sâu xuống dưới, đến nỗi bịt mặt huynh mất sức đuối nước. Nghệ Nhàn vẫn kéo hắn đi xuống, không thể đưa hắn lên bờ trở lại, sợ hắn sẽ nảy sinh ý xấu.

"Bên dưới có bóng tối."

"Ục --"

Ngay lúc này Nghệ Nhàn do dự định dùng thử lôi linh, nàng cảm giác rõ ràng tên nhóc nàng đang xách xảy ra biến đổi, không đúng là biến hóa quỷ dị.

Bịt mặt huynh không ngừng dài ra, trọng lượng cũng có chút thay đổi.

Nghệ Nhàn cũng nhanh chóng bị trọng lượng của hắn kéo xuống, nhìn thấy hắn đang lớn dần, nàng nhanh chóng bơi lên trên, túm người quay trở lại, cách xa màn đêm này. Bịt mặt huynh lại quay về hình dáng nhóc con.

Đến nơi hai người tiêu hao không ít sức, lên đến bờ vẫn nằm không nhúc nhích, vì hụt hơi.

Nghệ Nhàn đem biến hóa dưới nước nói cho mọi người nghe, "chờ nghỉ ngơi xong, chúng ta cùng nhau xuống nước."

Yến Sương cao hứng liền pi pi pi.

Nghệ Nhàn sợ Miên Hoa Đường xuống nước bị cuốn đi, liền cho vào túi huyễn thú của mình. Còn Ngân Bảo đại nhân thì bị Tiểu Lam dùng sức ôm lấy, cái đuôi còn cuốn vài vòng trên ngón tay Tiểu Lam, thân mật đến nỗi có ra khỏi suối Yển Nguyệt cũng không ai tách được cả hai.

Lam Đồng ngao một tiếng, liền biểu thị mình rất tốt.

Đoàn người chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới xuống nước. Đại gà con phạch phạch một cái, nước dưới suối cũng văng lên không nhiều, sau đó mọi người liền bơi sâu xuống dưới. Chờ đến vực tối, Nghệ Nhàn không chút khách khí ném bịt mặt huynh qua thí nghiệm trước, mọi người trơ mắt nhìn cặp vuốt nhỏ biến thành đôi bàn tay bình thường.

Toàn bộ quá trình như là phim, biến thành một người lớn.

Nghệ Nhàn thấy Yến Sương vô cùng kích động, có thể là muốn thoát khỏi thân huyễn thú này. Vì vậy một cước đạp Yến Sương qua đó, đại gà con uỵch hai cái, khi chạm đến vực tối, liền trở về hình dạng cũ.

Nghệ Nhàn lúc này mới mang theo Lam Đồng các nàng kéo qua, còn chưa đến bờ bên kia, liền thấy lôi võng chằng chịt đánh úp không cho các nàng quay về.

Bịt mặt huynh túm vai Yến Sương, cười âm hiểm nhìn Nghệ Nhàn, "chỗ đó quá mỹ hảo, không ngại các ngươi cứ ở lại đi."

Nghệ Nhàn cười khẽ, "Ngu ngốc, lên phụ một tay, Miên Hoa Đường!"

Miên Hoa Đường dính chặt túi huyễn thú của Nghệ Nhàn, vừa nhìn thấy lôi quang liền vui vẻ chạy đến. Nghệ Nhàn phóng lồng năng lượng, đảm bảo mọi người không bị lôi đánh trúng, chờ đến vực tối, lúc này mới đem kim sắc lôi linh phóng ra ngoài.

Hai cổ lôi linh va chạm dưới nước, sóng nước lần nữa dâng lên, Nghệ Nhàn lúc này muốn đánh hắn một trận, chờ đánh thỏa mãn rồi ném hắn đi.

Cho nên, cũng không chú ý tình huống sau lưng.

Nước lần nữa tăng cao ba bốn thước, ngoài ý muốn giống lần trước, hai người dùng lôi linh đánh nhau khó phân, khi sóng ào đến Nghệ Nhàn lại cảm giác ánh sáng lần nữa hiện lên, lần này nàng không nhắm mắt, nhìn chằm chú vào chỗ đó, liền thấy một viên dạ minh châu tản ra ánh sáng dịu dàng.

Nàng tâm niệm vừa động, định lấy đi không ngờ kính hoa thủy nguyệt xảo quyệt hơn, tựa như cá trạch liền nuốt mất, sau đó hai ba lần nhảy lên cản trở Nghệ Nhàn, che mắt Nghệ Nhàn, nháy mắt lần nữa nàng mở mắt ra thì đã không còn kính hoa thủy nguyệt nữa.

Thứ đồ chơi này, chạy rồi.

Mọi người như là cá khô, bị suối đánh dạt vào bờ.

"Ngươi muốn chết!"

"Sau này gặp lại!"

Có lẽ biết mình không chiếm được gì khi có Nghệ Nhàn cùng Miên Hoa Đường ở đây, chuyện quan trọng là ở suối Yển Nguyệt đại náo một trận, mọi người đều đã vào kính hoa thủy nguyệt, cái này thì có cái gì mà đánh a?

Không lo núi xanh không có củi đốt, bịt mặt huynh cũng không bắt ép Yến Sương, vừa thấy liền bỏ chạy.

Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Nghệ Nhàn không ngờ đối phương lại thức thời như vậy, "chạy, ta xem ngươi chạy đi đâu!"

Yến Sương nhìn tay mình một chút, rồi sờ chân mình, cao hứng nhảy một cái, "ah, ác mộng cuối cùng cũng kết thúc rồi a."

Ác mộng?

Nghệ Nhàn cười như không cười.

Tiểu Lam kêu ngao ngao nháy mắt gọi lực chú ý của Nghệ Nhàn về, thấy tiểu gia hỏa lại biến thú hình, Nghệ Nhàn có chút rầu, không biết khi nào mới có thể dạy tiểu gia hỏa này nói chuyện.

Bất quá Tiểu Lam kêu ngao ngao đứng bên cạnh Lam Đồng liếm a liếm, Nghệ Nhàn kỳ quái đến gần một chút, cả người đều ngơ ngẩn.

Lam Đồng im lặng nằm, vẻ mặt đầy ngây ngô, hơn nữa khuôn mặt nhìn non nớt hơn nhiều, thoạt nhìn.... nhìn qua giống như là quay về thời kỳ thanh xuân, "Lam Đồng, Lam Đồng tỉnh lại đi?"

Yến Sương tò mò nhìn thoáng qua, "nha, nàng nhìn không giống trước a."

Đây không phải là không giống thôi, mà là rất không giống a!

Trước nói Lam Đồng chừng hai mươi mấy, Lam Đồng hiện tại tối đa cũng chỉ là thú nhân mới trưởng thành, mười tuổi hoặc mười lăm tuổi? vốn phải khôi phục hoàn toàn, nhưng bị đánh gãy giữa chừng, đột ngột khiến Lam Đồng bị lui về lại.

Cái này ngâm nước cũng không về lại được.

Nghĩ đến nhất định là suối Yển Nguyệt quấy phá, Nghệ Nhàn liền túm lấy Yến Sương, "nói, rốt cuộc chuyện này là thế nào!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.