Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 162: Yến gia



Yến Sương vẫn túm lấy Nghệ Nhàn như cái phao cứu mạng, móng tay ghim vào thịt Nghệ Nhàn cũng không biết, "không còn, không còn cách khách nữa sao? nhất định phải dùng đến cách này mới có thể sống sót được sao?"

Mặt Nghệ Nhàn tăng thêm chút đạm mạc, "hoặc là chết, hoặc là sống, ngươi muốn nàng chọn thế nào?"

Yến Sương sụp đổ khóc lớn, "vậy không thể được, vậy không thể được..."

Quỳnh Trúc cười nhẹ một tiếng, nháy mắt thêm vài phần thoải mái, tựa như ban đầu đã chọn xong, "Yến Sương, đừng vì ta làm khó dễ Nghệ Nhàn cô nương nữa, hơn nữa ta đã chọn rồi."

Bốn chữ cuối cùng nhẹ tựa lông hồng phớt qua lòng người, lại tựa như vật nặng ngàn cân đánh vào trái tim các nàng, ngoại trừ Yến Sương tâm tình lo lắng cực đại, Nghệ Nhàn cũng sinh ra vài phần chờ mong.

Chờ mong cái gì?

Thân thể mềm yếu, nhưng lại thiếu một trái tim bền bỉ..... nói chung, mọi chuyện phát sinh trên người Quỳnh Trúc, các nàng ai cũng không trở tay được, chỉ nàng mới tự giúp nàng được mà thôi.

Quỳnh Trúc nhìn Yến Sương khóc đến ngốc, ôn nhu nói "sư muội, giúp ta tháo dây trói ra."

Yến Sương hoảng sợ lo lắng đến tay cũng run rẩy, ngoại trừ Yển Nguyệt Môn bị diệt tựa như trời sập ra, mười mấy năm qua Yến Sương sống rất ân bình, chưa bao giờ phải gặp chọn lửa sống không bằng chết này.

Nàng nghĩ, nếu như là nàng, không bằng.... chết đi cho xong, xong hết mọi chuyện.

Nhưng mà nàng, không muốn sư tỷ có việc gì.

Quỳnh Trúc cả người mềm nhũn, suýt chút lăn từ trên giường xuống đất, Nghệ Nhàn nhanh bước tới đỡ lấy một tay, Quỳnh Trúc ôn hòa nhìn nàng cười một cái, uyển chuyển cự tuyệt sự hỗ trợ của nàng. Mỗi bước đi của nàng, mồ hôi tụ trên trán tự lại tựa như đang giải phóng khí tức dụ người, tựa như một người đang phóng sắc xuân, "sư muội, ngươi ra ngoài đi, ta có vài lời muốn nói với Nghệ Nhàn cô nương."

...

Quỳnh Trúc đi.

Tâm tình Nghệ Nhàn cũng càng thêm trầm trọng, Yến Sương chịu đả kích lớn, ủ rũ gục đầu co thành một khối.

Niệm Vân Âm tách nàng ra kéo Nghệ Nhàn qua một bên, "cứ như vậy để Hợp Hoan Tông càn rỡ tiếp, không giống phong cách hành sự của ngươi. Nghệ Nhàn, vừa rồi vị Quỳnh cô nương kia nói riêng cái gì với ngươi vậy?"

Nghệ Nhàn liếc nàng, "Quỳnh Trúc sẽ đến Hợp Hoan Tông quy phục, bán đứng chúng ta."

Niệm Vân Âm, "..."

Lúc này, một con đại long thú chở hai cái mỹ nhân đang hoảng sợ dường như đã nhìn thấy ở Hợp Hoan Tông, từ cửa thành Nhật Chiếu quốc chạy về hướng Thần Lâm quốc. Ban đêm ít người, người nhìn thấy cũng không nhiều, nhưng vì tướng mạo hai người nhu mỹ dễ dàng nhìn thấy rõ. Hợp Hoan Tông đang treo tiền thưởng cực lớn truy lùng, ngay sau đó liền có người chỉ chính xác vị trí hai mỹ nhân kia bỏ trốn chạy đi.

Hai cái mỹ nhân vốn đi đến Thần Lâm đế quốc, lúc này đang nhắm mắt đả tọa, một người nhàm chắn chống cằm mắt sáng rực nhìn chằm chằm người kia, ba cái vật nhỏ như cũ thi leo cây, không tranh cãi ầm ĩ, từ trên xuống hơn mười vòng, cái cây trong phòng Niệm Vân Âm cũng sắp nhanh bị các nàng làm cho bật gốc.

Lúc Niệm Vân Âm đi vào, liền nhìn thấy một cảnh yên bình tốt đẹp, nếu có thể ba qua ba cái vật nhỏ đang chơi chồng người lên nhau thì đại khái sẽ đẹp hơn, "ta ở bên ngoài bận rộn muốn chết, ngươi thì ngược lại ở trong này rảnh rỗi hưởng thời gian an nhàn hết nửa ngày a."

Lúc này Nghệ Nhàn cũng không mở mắt, nàng đem lực chú ý dồn vào vầng sáng trong bụng mình. Mấy ngày qua cùng Lam Đồng các nàng hồ nháo, khi tu luyện cũng không có nghiêm túc chú ý đến cái cục này.

Bắt đầu từ khi nào a?

"Biết nhiều khổ nhiều, hiện tại sao rồi?"

"Muốn tìm hai người có thân hình giống các ngươi thật không dễ, cũng may đám đần độn kia bị dụ đến, nhất thời cũng sẽ không quay lại gây rối."

Nghệ Nhàn thực sự không nhớ được cái cục này xuất hiện trong bụng mình khi nào, nàng thử dùng quang linh chạm vào, kết quả khiến Nghệ Nhàn trợn mắt há mồm, quang linh không bị dung nạp như trước, mà bị bắn ngược lại.

Nghệ Nhàn không tin tà, thử nhiều lần kết quả vẫn như vậy.

Niệm Vân Âm vẫn tiếp tục nói, "tiếp theo ngươi có định làm gì không?"

Nghệ Nhàn dùng quang linh kiểm tra không biết là cái gì, liền dùng lôi linh thử, lôi linh tựa như con rắn nhỏ hợp lại với vầng sáng kia, sau đó..... không còn phản ứng nữa.

Nghệ Nhàn, "...."

Cái vầng sáng này có chút kỳ quái a.

Nghệ Nhàn cũng không định lãng phí thời gian nữa, dù sao vầng sáng này cũng ở trong cơ thể mình, cũng không có chuyện gì khác. Trước kia khi tiểu kim châu xuất hiện, cùng rất là kỳ quái.

Niệm Vân Âm, "quay về Thanh Sơn Tông hay là?"

Nghệ Nhàn không cần suy nghĩ, "mang tức phụ đi gặp gia trưởng."

Lam Đồng chợt ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, tựa như một cái bảo bảo ngoan ở trong lớp lắng nghe lão sư dạy bài. Nghệ Nhàn cười, nắm bàn tay của nàng, "đã tới rồi, dù sao cũng phải mang nàng đi gặp mặt nghĩa mẫu."

Niệm Vân Âm đơ mặt ra, chịu đựng bị nhồi cẩu lương, cuối cùng ném một câu "liêm sỉ chút đi", rồi bỏ đi.

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng chuẩn bị một hồi, đến tối mang theo ba vật nhỏ chạy đến Đoan Mộc phủ. Kết quả, vừa ngụy trang xong đinh ra cửa, đại gà con Yến Sương không biết vì sao, đột nhiên theo sát phía sau Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn đi hướng đông nàng liền đi hướng đông, tựa như cái đuôi.

Nghệ Nhàn, "chúng ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hai mắt Yến Sương sưng to, hoảng sợ nhìn nàng, lần đầu tiên can đảm dám lắc đầu với Nghệ Nhàn, "sư tỷ đi rồi, các ngươi cũng định bỏ lại ta mà đi sao?"

Lam Đồng liền túm cổ áo nàng lên, "về ngủ."

Còn chưa làm gì, Yến Sương liền ủy khuất gào khóc tựa một cái oa ba tuổi, không chỉ như vậy còn vùng vẫy cào Lam Đồng một cái, sau đó quỳ trên mặt đất ôm đùi Nghệ Nhàn, "ta không ngủ được, có phải các ngươi định để ta lại đây một mình...."

Nghệ Nhàn đỡ trán, đau đầu nhìn đại gà con, lần đầu tiên mong ngóng Tử Hàn đại sư tỷ có thể chạy đến đây nhanh lên, túm cái đại gà con này mang về Thanh Sơn Tông hảo hảo dạy dỗ a, nàng giật giật chân, "đứng lên."

Yến Sương ôm chặt đùi Nghệ Nhàn, tùy ý Lam Đồng xách có chết cũng phải ôm, tựa như túm lấy cái phao cứu mạng cuối cùng.

Niệm Vân Âm vừa đến nhìn thấy một màn buồn cười này, "làm cái gì vậy? đem tiểu cô nương người ta khi dễ thành như vậy a?"

Nghệ Nhàn cũng lười giải thích, lay động dưới chân, thậm chí còn cách nâng Yến Sương cách mặt đất 1cm, "đúng lên."

Yến Sương thà chết nói, "ta không đứng, có phải các ngươi định lén bỏ lại ta ở đây, ta sẽ không gây phiền toái cho các ngươi a, ta muốn theo các ngươi đi tìm người kia, cố gắng báo thù."

Được rồi, một khóc hai nháo ba treo cổ đòi báo thù, sợ là chưa tìm được hung thủ thì đã phóng rắm chạy rồi.

Nghệ Nhàn thực sự là chịu thua, "ngươi có đứng dậy không a, không đứng dậy thì ngươi đừng đi theo."

Niệm Vân Âm mở to mắt, "không phải chứ, ngươi đem Lam Đồng đi gặp nghĩa mẫu, ngươi còn đem theo cô nương này đi làm cái gì?"

Yến Sương vội vàng đứng dậy, không để ý ánh mắt lạnh như dao của Lam Đồng nhấc tay cam đoan, "ta, ta sẽ không gây phiền cho ngươi, ngươi muốn ta nói chuyện ta sẽ nói, ngươi không muốn ta nói chuyện ta sẽ không nói, ngươi tin ta đi."

Cái bộ dạng đáng thương này, đúng là khiến mọi người tại đây... đau đầu.

Niệm Vân Âm ném cho Nghệ Nhàn một ánh mắt đồng tình, liền đi.

Nghệ Nhàn, "Niệm Vân Âm, chuyện Hợp Hoan Tông ngươi nên cẩn thận, chờ ta tìm được những người còn lại của Yển Nguyệt Môn, nhất định sẽ quay lại đây."

Niệm Vân Âm ngáp một cái, khoát tay "cuối cùng cũng để lỗ tai của ta thanh tịnh."

Ba người theo cửa sau ly khai, theo đường nhỏ đến Đoan Mộc phủ, tựa như đi chuyển nhà, hành tung như tặc trộm. Vì trước đó Niệm Vân Âm đã đến phủ chào hỏi, khi Nghệ Nhàn các nàng đến thì Đoan Mộc phủ cũng đã sáng đèn.

Từ Dao vẫn ôn nhu như trước, vừa nhìn thấy Nghệ Nhàn liền đứng dậy đi xuống, quán sát trên dưới một hồi, vui quá mà khóc ôm Nghệ Nhàn một cái, "hảo hài tử, ngươi, hơn một năm nay thay đổi quá lớn a."

Ôm ấp xa lạ, người vẫn ôn nhu nhiệt tình khiến cho Nghệ Nhàn không thể thích ứng nổi.

Cũng may Từ Dao không ôm lâu, rất nhanh thì buông ra, "hài tử, Tiểu Nhã nàng lần này không cùng về với ngươi sao?"

Đoan Mộc Nhã bị sư phụ nhốt trên núi chuẩn bị đột phá ngũ phẩm luyện đan sư, từ tứ phẩm lên ngũ phẩm, có thể thấy được một năm qua Đoan Mộc nhã cũng không có ít.

Nghệ Nhàn còn chưa mở miệng, ánh mắt Từ Dao liền nhìn qua Lam Đồng, Tiểu Lam, Miên Hoa Đường, cuối cùng bình tĩnh nhìn vào Yến Sương đang co rúm đứng sau hai người, "các nàng là...?"

Nghệ Nhàn kéo tay Lam Đồng, sau đó một tay ôm lấy Tiểu Lam, trực tiếp công khai, "đây là gia đình thú nhân trước kia ta ở, các nàng đến tìm ta."

Từ Dao giật mình ngẩn ra, thần sắc phức tạp khó nói. Trước kia khi Nghệ Nhàn từ thú nhân tộc về bộ dạng nửa chết nửa sống, không biết có thể tình lại hay không. Đoan Mộc Nhã cũng không có dấu giếm, một năm một mười đem mọi chuyện Nghệ Nhàn gặp phải nói ra. Thậm chí còn thêm dầu thêm mỡ miêu tả thú nhân tộc hung tàn bạo lực, lãnh khốc vô tình.... có thể tưởng tượng được, Từ Dao biết Nghệ Nhàn ở cùng thú nhân nên có cảm giác khác.

Nghệ Nhàn cảm nhận được lòng bàn tay Lam Đồng ướt sũng, cánh tay có chút cứng, nhưng lòng bàn tay không còn ấm áp như trước có chút lạnh.

"Còn không gọi nương."

"..."

Miệng Lam Đồng giật giật, cái mặt than cũng tê liệt, một tiếng nương cũng không hô được.

Từ Dao cũng không làm khó dễ, liền chuyển trọng tâm câu chuyện, chỉ vào Yến Sương nói, "tiểu cô nương kia là ai? cũng ở thú nhân tộc đến sao?"

Cái này khiến Nghệ Nhàn bất ngờ, đại gà con Yến Sương vì tính cách có vấn đề, hẳn là có chút nhát gan, đầu cũng không cao, ở sau hai Lam Đồng hai người hỗ trợ, cảm giác tồn tại như là đom đóm yếu ớt, người bình thường khó nhận ra chú ý đến sự tồn tại của nàng.

Nhưng cho dù là Niệm Vân Âm hay Từ Dao.... đều có thể phân biệt ra được nàng không giống người thường.

Nghệ Nhàn hiện tại hoài nghi có phải do lực quan sát của nàng đối với đại gà con này yếu đi hay không, nếu không vào kính hoa thủy nguyệt thì nàng căn bản cũng không nhận ra được Yến Sương khác người thường chỗ nào..... có thể là quá nhu nhược, so với huyễn thú không giống.

Phải rồi, mặc dù đại gà con biến thành huyễn thú, thì cũng chỉ là một đại gà con nhát gan.

Nghệ Nhàn, "đây là Yến Sương."

Ánh mắt Từ Dao sáng lên, "Ngân Nguyệt Yến gia?"

Yến Sương từ đầu đã cúi đầu định làm người vô hình rồi, nhưng bị Từ Dao nói ra thân phận, cả người nàng đều sống lại, "ta ta, ta là."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.