Hai người hành động vừa mạnh mẽ vừa nhanh gọn, động tĩnh cũng không hề nhỏ. Yến Sương dường như bị kinh hách không nhỏ, vèo một cái liền tìm được Nghệ Nhàn và Lam Đồng, rồi lại nhìn thấy trên đất một cô nương đang cuộn mình, nếu không có hai cái tai hồ ly cùng cặp trảo mao nhung trắng, đại khái cũng sẽ khiến người ta thả lỏng cảnh giác.
"Đừng gϊếŧ ta."
"Ta ***."
Yến Sương đúng là bị làm cho giật mình, vừa rồi bị bao vây đánh đấm một hồi, hiện tại nhìn thấy nửa người nửa thú lần nữa, trái tim nhỏ lại không nhịn được nhảy dựng lên, nàng vội rút song đao ra, "quay, quay lại đây."
Nghệ Nhàn nhìn hai mắt nàng không chút tiền đồ, cũng không cậy nửa người nửa thú kia chịu phối hợp. Không ngờ, đối phương run rẩy sau đó thực sự bước đi xoay về phía Yến Sương.
Lam Đồng giật giật chóp mũi, nhẹ giọng nói bên tai Nghệ Nhàn.
Yến Sương thấy bộ dạng các nàng không ai để ý liền hùng hổ thêm vài phần, "ngươi giơ hai tay lên, còn có, ngẩng đầu lên."
Nửa người nửa thú toàn thân run rẩy, dưới sự yêu cầu của Yến Sương, mới chậm rãi giơ lên hai trảo đã thú hóa của mình, đầu vẫn cúi thấp như trước, "ta, ta quá xấu, có thể đừng nhìn được không?"
Quá xấu?
Tướng mạo của nửa người nửa thú đúng là ảnh hưởng tầm nhìn.
Yến Sương lại tăng thêm vài phần thương hại, song đao trong tay không kiềm được lại rũ xuống, vừa định nói quên đi, tay phải liền đau, đao trong tay bị Nghệ Nhàn một cước đạp bay, vèo một cái sượt qua vài sợi tóc của nửa người nửa thú.
Vừa rồi còn không muốn ngẩng đầu lên, nửa người nửa thú nói mình xấu xí liền ngẩng đầu dậy, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc chúng sinh, mi cong mắt phượng đầy mị ý, khi nhìn thấy Yến Sương, hung ác trong mắt thoáng qua liền biến mất, hiện lên một tia vô lực, hai trảo vội ôm lấy đầu mình.
Yến Sương ngây ra như phỗng.
Nghệ Nhàn, "Hàn Hương Mạch?"
Yến Sương há to miệng hoàn toàn.
Hàn Hương Mạch là tứ đệ tử Yển Nguyệt Môn, chính là tứ sư muội của Yến Sương và Quỳnh Trúc. Trong ấn tượng của Yến Sương, tứ sư muội luôn xinh đẹp khả ái, nói năng ngọt ngào, thích sưu tầm hương liệu làm túi hướng, sau đó chia cho rất nhiều người trong Yển Nguyệt Môn, mũi hương của mỗi người đều độc nhất vô nhị. Nhưng nửa người nửa thú như bị ném đi, thân cao so với trước kia còn hơn một cái đầu, khuôn mặt nhỏ cũng thành mặt trái xoan, khóe mắt ửng đỏ, âm thanh mềm mại, trong ngọt ngào còn có mị sắc, tựa như móc nhỏ câu nhân, tựa như bắt mất hồn người.
Người trước mắt quá xa lạ, chỉ có thể tìm được chút quen thuộc trên khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia, nếu không phải Nghệ Nhàn đột nhiên kêu tên này, nhất thời Yến Sương cũng không nghĩ đến điều này.
"Đừng nhìn, cầu các ngươi đừng nhìn."
"Sư muội? ngươi là sư muội sao?"
Hàn Hương Mạch lại ôm lấy chính mình cuộn thành một đoàn, thiếu chút co đầu chui xuống quầy, Yến Sương bỏ lại song đao, dùng sức ôm lấy đối phương, hai vị sư tỷ muội không coi ai ra gì cảm xúc như phát tiến sau chuyện diệt môn.
Nghệ Nhàn thấy các nàng tình chân ý thiết quên mất tình cảnh trước mắt không thể không tàn nhẫn nhắc nhỏ, "đừng khóc, các ngươi ầm ĩ như vậy sẽ khiến đám nửa người nửa thú trong trấn kéo đây a."
Cả trấn nửa người nửa thú, mặc dù không hơn 1000, nhưng khẳng định là trên mấy trăm, nàng cũng không muốn suốt đêm ở đây gϊếŧ đám quái vật này.
Hai người khóc một hồi liền ngừng lại, mặt đầy lệ nhìn Nghệ Nhàn không tiếng động lên ánh hành vi tàn bạo của đối phương. Nghệ Nhàn cũng lười để ý đến đại gà con Yến Sương ngốc ngếch này, chỉ dùng Đả Thần Tiên nâng cằm Hàn Hương Mạch lên, cẩn thận nhìn rõ bộ dạng đối phương.
Khóc một hồi khóa mắt Hàn Hương Mạch phiếm hồng, cộng thệm mị thái đặc hữu của hồ ly, mặc dù có thêm hai cái tai hồ ly mao nhung, ngược lại có thêm vài phần nhu nhược, càng thêm mê người. Mặc dù Nghệ Nhàn không áp quá gần, cũng ngửi được mùi hương như có như không, quanh quẩn ở chóp mũi, có một chút thấm vào ý thức hải.
Chỉ trong chốc lát, Nghệ Nhàn liền hoảng hốt, cho đến khi có một bàn tay ấm áp che mắt nàng.
"Đừng nhìn."
"Được."
Hàn Hương Mạch hoàn toàn không ý thức được tình huống của mình, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm Lam Đồng ôm Nghệ Nhàn vào trong ngực, "sao, sao vậy?"
Nghệ Nhàn đầu óc mờ mịt, liền nuốt một viên giấu hơi thở, thuận tay cho Lam Đồng một viên, nàng kéo Lam Đồng rời xa Hàn Hương Mạch hai thước, "ngươi nói đi, sao lại ở đây?"
Yến Sương, "đúng đó, sư muội sao ngươi lại ở địa phương quỷ quái này, sư phụ bọn họ đâu rồi? còn ngươi nữa, sao lại biến thành..."
Yến Sương kích động liền hỏi liên tiếp. Hàn Hương Mạch ôm chính mình, khẽ lắc đầu, hai tai hồ ly run lên, nước mắt rơi xuống nói, "xin lỗi, ta cũng không biết sư phụ bọn họ ở đâu."
Nghệ Nhàn không nghi ngờ hai người là sư tỷ muội, một cái thích gào khóc một cái thì im lặng mà khóc, khóc so với đại gà con kia còn đẹp hơn, khiến người ta nhìn một cái muốn thương hương tiếc ngọc.
Đáng tiếc, Nghệ Nhàn không phải là người thương hương tiếc ngọc, Lam Đồng thì lại càng không phải.
Nghệ Nhàn gõ một cái lên cửa tủ bên cạnh, cắt đứt tư thế dụ dỗ yêu mị của đối phương, "trước tiên hãy nói đây là đâu? sao ngươi lại ở chỗ này."
Tình huống này của Hàn Hương Mạch so với đấm nửa người nửa thú ngoài kia vây công các nàng hoàn toàn không giống, đám nửa người nửa thú bên ngoài kia dù sao cũng đã mất hết nhân tình, chủ yếu vẫn là thú tính nhiều hơn, còn Hàn Hương Mạch bị thú hóa nhưng nhân tính vẫn còn rất mạnh, ngoại trừ hai trảo cùng hai cái tai, còn lại không khác gì người bình thường.
Lẽ nào vì Hàn Hương Mạch không hoàn toàn hóa thành huyễn thú, cho nên nửa đường bị ném lại?
Nghĩ đến chuyện Quỳnh Trúc gặp phải ở Hợp Hoan Tông, Hàn Hương Mạch bị ném lại cũng có thể hiểu được, nhưng vì sáo chứ? Hàn Hương Mạch còn chưa nói, Nghệ Nhàn đã nhanh chóng nghĩ ra mọi loại khả năng.
Hàn Hương Mạch không muốn nói, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Yến Sương kết quả người kia không nhìn thấy được sự bất an của nàng, còn vỗ vỗ cái trảo mao nhung của Hàn Hương Mạch cổ vũ, "sư muội đừng lo lắng, Nghệ Nhàn là người tốt ngươi biết gì thì cứ nói cho nàng biết đi."
Hàn Hương Mạch được Yến Sương khích lệ thúc giục cùng bị Nghệ Nhàn bức bách, không thể không đem chuyện mình biến đổi ra nói.
Trấn nhỏ này gọi là Hồi Hồn Trấn, khi các nàng bị chuyển từ Hợp Hoan Tông đến đây, còn nghĩ rằng Hồi Hồn trấn là một trấn nhỏ bình thường, vì khi vừa vào trấn mọi người đều bình thường. Nào ngờ, càng ở lại đây lâu, bản thân lại càng trở nên kỳ quái. Biến hóa trên người Hàn Hương Mạch cũng thay đổi từ đó, ban đầu là hai tay cùng hai tai có chút ngứa, bình thường hay gãi, gãi một hồi tay và tai liền biến hóa.
Sự biến hóa này, những người còn lại ở Yển Nguyệt Môn cũng bị.
Đúng như Nghệ Nhàn suy đoán từ trước, những người còn lại ở Yển Nguyệt Môn biến hóa còn lớn hơn so với Hàn Hương Mạch, các nàng là triệt để hoàn toàn, còn Hàn Hường Mạch thì không thể thay đổi triệt để, liền bị ném lại nơi này, sau đó trùng hợp gặp được Nghệ Nhàn các nàng.
Yến Sương trợn to mắt, hoảng sợ nói, "nếu chúng ta không ra khỏi đây, có phải sẽ biến thành như vậy không?"
Ah, nàng không muốn biến thành quái vật a!
Nghệ Nhàn bình tĩnh liếc nhìn Yến Sương, "các ngươi ở lại vài ngày, ngoài việc bị nhốt, thì có chạm qua đồ vật hay ăn thứ gì khác không, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, rất quan trọng a."
Hàn Hương Mạch nhìn thấy nàng không chút kinh ngạc, trầm ngâm một hồi, "sau khi vào Hồi Hồn trấn, chúng ta bị giam trong một phòng, không có ánh sáng. Ngoại trừ mỗi ngày ba bữa cơm, chúng ta không ăn những thứ khác."
Nghệ Nhàn, "ba bữa cơm?"
Hàn Hương Mạch, "không biết bọn họ muốn làm gì, ăn mặc không hề làm khó chúng ta."
Nghệ Nhàn đánh giá hẳn là đã đụng tay chân, "ngươi có nhớ mấy ngày đó, sư phụ các nàng làm sao rời đi, ngươi có ấn tượng gì không?"
Hàn Hương Mạch căn cứ vào tình huống ăn cơm, liền cho rõ ràng một đáp án -- bảy ngày.
Còn nàng làm sao bị lại, thì chỉ nghe nói sau khi ăn xong thì mất tri giác, tỉnh lại thì chỉ còn lại một mình nàng.
Tình huống này có vài giống Quỳnh Trúc, cùng rời đi, cùng bị bỏ lại, sau đó cắt đứt manh mối. Cứ vậy chỉ có một đáp án, nơi chân trời cũng dần trắng hơn, Yến Sương không tim không phổi trong lúc Nghệ Nhàn hỏi những vấn đề khó hiểu xong, đã ngồi một bên bắt đầu ngủ gật.
Lam Đồng nhân lúc các nàng nói chuyện phiếm, mang theo Tiểu Lam đi hoạt động một vòng nhỏ quanh đó. Trên phố vô cùng yên tĩnh, đám nửa người nửa thú hôm qua vây các nàng không thấy một cái bóng nào, tựa như vào ban ngày bóng tốt dơ bẩn cũng biến mất hầu như không còn.
"Bên ngoài như thế nào rồi?"
"Không có một người nào."
Hồi Hồn trấn không còn huy hoàng như ngày hô qua, mà giống như một cái trấn chết, vắng vẻ không một chút tiếng động nào. Trên phố ngoại trừ mấy người các nàng ra, đừng nói là nửa người nửa thú, đến cả cái bóng cũng không thấy.
Yến Sương nhịn không được, mí mắt muốn dũ xuống. Vừa đi đường vừa gãi cổ mình, "Nghệ Nhàn, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng đến cửa trấn đi vài vòng, tựa như đụng quỷ đả tường, chân các nàng vừa bước ra, liền quay về lối vào trấn. Thử nhiều lần đều là như vậy, "xem ra không chỉ buổi tối, mà ban ngày cũng như vậy."
Lam Đồng thoải mái hơn nàng, "rồi sẽ có cách."
Hàn Hương Mạch, "nơi này... lẽ nào chỉ có vào mà không có ra sao?"
Yến Sương, "ah, không lẽ chúng ta bị vây trong trấn này cả đời? không được a, chỗ này buổi tối rất đáng sợ."
Nghệ Nhàn liếc nàng một cái, "nếu chỉ có vào không có ra, sư phụ sư muội các ngươi làm sao rời đi được? bất quá là chơi các ngươi thôi, chờ tìm cửa ra là được."
Ngay giữa ban ngày, một nhóm bốn người chuyển động quanh trấn vài vòng, Hồi Hồn trấn thoạt nhìn như một trấn nhỏ bình thường, đường phố cong cong uốn lượn, các nàng tìm cửa ra cũng tốn hết nửa ngày.
Nhưng mà, cái gì cũng không tìm được.
Mặt trời ngã về tây, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng thương lượng một hồi, dự định lần nữa quay lại phòng, chờ ngày mai tìm cửa đi ra. Mọi người đi một ngày, Yến Sương cùng Hàn Hương Mạch vừa về phòng liền ai yên vị người đó không muốn đi.
Nghệ Nhàn lấy túi giới tử, phân thức ăn dặn dò, "Hồi Hồn trấn rất không bình thường, ngàn vạn lần đừng ăn loạn cái gì, tránh bị liên lụy."
Yến Sương vừa đói vừa mệt, vừa ăn vừa gật đầu, biểu thị đã biết.
Nào ngờ, giây tiếp theo trời đất đảo lộn, tầm nhìn của nàng cũng thay đổi hoàn toàn, nàng lắc lư một cái, chờ đứng ổn định lại thì thấy Nghệ Nhàn các nàng từng người không thể tin ngẩng đầu nhìn nàng.
Yến Sương, "Pi pi pi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Yến Sương: Hu hu hu, ta lại biến thành quái vật. (╥╯^╰╥)