Nghệ Nhàn còn định tra hỏi Sương Hàn một chút, không ngờ bên ngoài có tiếng rầm rầm vang lên, còn có tiếng Yến Sương kêu như bị nhổ lông.
Hàn Hương Mạch vội đến gần Miên Hoa Đương, Miên Hoa Đường vừa tỉnh liền công kích mọi người. Nghệ Nhàn vừa ra khỏi cửa đã thấy Hàn Hương Mạch bị lôi đánh đến ngất, Miên Hoa Đường như là tiểu cương thi nhảy nhót về hướng Lam Đồng. Đại gà con nằm ở giữa sợ đến toàn thân run rẩy, hai trảo cào cào nửa ngày duỗi tới duỗi lui cũng không xoay người được.
"Nghệ Nhàn, đừng đến gần."
"Ngươi đem Tiểu Lam vào phòng, coi chừng tên kia."
Lam Đồng vẫn không nhúc nhích, cố chấp ở bên cạnh bảo vệ cho Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn vung một roi đánh Miên Hoa Đường, ngưng tụ lôi linh truyền vào xích sắt dẫn vào cho Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường hấp thụ một hồi liền ngẩn ra, nhảy nhót cũng dừng lại. Nghệ Nhàn lần nữa ngưng tụ lôi linh, tiếp tục đánh vào xích sắt, một lần đắt, Miên Hoa Đường lại thêm vui vẻ, thậm chí còn nghiêng đầu vẻ mặt mê man.
Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn tạm thời khống chế được cục diện, liền cõng Tiểu Lam vào phòng, "cẩn thận."
Nghệ Nhàn nhẹ nhàng đáp ứng, trong đầu suy nghĩ cách giúp Miên Hoa Đường thoát khỏi ảnh hưởng phệ hồn, thấy vẻ mặt Miên Hoa Đường ngây thơ dáng vẻ mơ màng, ngược lại như là trước kia, "Miên Hoa Đường, còn nhớ Lôi Linh Cốc không?"
Miên Hoa Đường lại đi về phía Nghệ Nhàn chạm một cái, thấy Nghệ Nhàn không phóng lôi linh nữa, liền nhảy nhảy đến trước mặt Nghệ Nhàn, ngẩng đầu vô tội nhìn nàng.
Bộ dạng ngoan ngoãn, giống hệt Miên Hoa Đường trước kia.
"Nói chuyện, ta sẽ cho ngươi."
"... Pi."
Nghệ Nhàn liếc nhìn Yến Sương vẫn nằm run rẩy một chỗ, hảo tâm đẩy một cái, đối phương cũng không chịu thua kém, bất quá xoay người hai chân đã vô lực, xoạt xoạt lau cái mặt, còn nhích về phía trước nửa bước, pi pi pi nửa ngày rồi lại mệt mỏi nằm trở về, "di chứng lôi đánh phải xem kỹ tình hình mới biết được, từ từ."
Nàng quay người lại, Miên Hoa Đường đã nhảy vào trong lòng, vô tội chớp mắt cực kỳ giống Tiểu Lam lúc làm nũng. Nghệ Nhàn liền mềm lòng, xoa xoa đầu nhỏ của đối phương, "là ta khinh thường."
Nghệ Nhàn phóng ra một cục lôi linh, chuyển động trước mặt Miên Hoa Đường như chơi đùa với mèo, Miên Hoa Đường theo bản năng hướng về phía tay trái của nàng, có người liền dính lên, Nghệ Nhàn lại có thêm một món trang sức béo ú, cũng may không phải thả lôi linh liên tục, Miên Hoa Đường vẫn là Miên Hoa Đường ngoan ngoãn nghe lời, ngoại trừ thỉnh thoảng trên mặt sẽ lội ra vài phần hung tợn.
Lúc Lam Đồng túm Sương Hàn đi ra, liền thấy cảnh này, nàng hỏi nhíu mày cũng không nói gì, "người này xử lý thế nào?"
Nghệ Nhàn mặt không đổi nhìn Sương Hàn, đáy mắt liền hiện sát ý. bất quá liền thu lại, "nếu hắn có thể tìm được Văn Tầm thì tha mạng cho hắn, còn không --"
Sương Hàn vừa hồi thần liền nghe được câu nói này, liền vội nói, "Văn Tầm chỉ xuất hiện vào ban đêm."
Nghệ Nhàn cười giễu, "Sương Hàn, nói một chút về Văn Tầm đi."
Sương Hàn liền nghẹn lại, nửa ngày cũng không ra được chữ nào.
Nghệ Nhàn cũng không có ép, chỉ nhân lúc Miên Hoa Đường nghe lời, đem Lam Đồng đi quanh Hồi Hồn trấn một vòng, mỗi phòng đều quét sạch, vẫn không tìm thấy bóng dáng đám nửa người nửa thú kia.
Lam Đồng thấy nàng đạp bay cửa phòng lần nữa, "đừng, chỗ này không có ai."
Nghệ Nhàn, "là ý gì?"
Lam Đồng nhíu mũi lại, "nửa người nửa thú khi xuất hiện sẽ có mùi tanh, trước kia chúng ta gặp phải.... đa phần đều có, rất thúi, nhưng ban ngày, thứ mùi này không có."
Nghệ Nhàn bị nàng làm hồ đồ.
Lam Đồng thẳng thắn nắm tay nàng kéo đến nhà bếp phía sau, lục một ít thức ăn đã thối rửa, liều mạng đưa lên trước mặt Nghệ Nhàn, "ngươi ngửi thử đi, kỳ thực không có mùi vị."
Trước đó các nàng đã nhìn thấy sâu bọ ăn thức ăn ôi thiu, nhưng vì hình ảnh quá ghê tởm. Nghệ Nhàn cũng không muốn đi tới ngửi, nhưng thấy bộ dạng Lam Đồng kiên định lạ thường, nàng cúi đầu ngửi một cái, "vì sao?"
Lam Đồng kéo nàng đi qua nhiều phòng, thức ăn thối rửa trong các phòng đều không có mùi gì lạ, không khí cũng rất sạch sẽ.
Nghệ Nhàn bách tư bất đắc kỳ giải, "Lam Đồng, ban đêm thức ăn này có khí vị sao?"
Lam Đồng gật đầu, "có, nhưng mà --"
Nghệ Nhàn, "???"
Lam Đồng, "ban đêm mùi pha tạp, trên người nửa người nửa thú tanh tưởi, trong phòng còn có mùi khó ngửi.... nặng mùi nhất chính là kẻ chúng ta đuổi theo trước đó, mùi của hắn nồng nhất, đi đến đâu cũng có, ta hoài nghi khứu giác của ta có vấn đề."
Nghệ Nhàn, "sao ngươi không nói sớm."
Vẻ mặt Lam Đồng vô tội, "tối hôm qua mới xác định."
Nghệ Nhàn túm Sương Hàn qua nói chuyện ngắn gọn, sau đó lại thêm vài phần hối hận, "Văn Tầm người này không đơn giản, là ta sơ suất."
Lam Đồng, "ngươi lo lắng Miên Hoa Đường."
Nghệ Nhàn gật đầu, "phệ hồn là một thủ pháp độc ác, nói đơn giản chính là đoạt thân. Văn Tầm nhất định là đã nhìn trúng Miên Hoa Đường, nhưng không biết làm sao để Miên Hoa Đường nghe lời...."
Lam Đồng nhìn tiểu gia hỏa kia đang ôm ấp Nghệ Nhàn liếʍ ɭáρ ngón tay nàng, "khế ước cũng không thể ước thúc sao?"
Nghệ Nhàn, "khi đó ký kết là bình đẳng khế."
Bình Đẳng Khế Ước chỉ cột chặt các nàng lại, đối với hai người bình thường không quá nhiều ước thúc, hơn nữa một bên muốn giải trừ khế ước, nàng cũng không có cách ngăn cản. Nếu đổi lại là Ngân Bảo đại nhân, thì sẽ không có vấn đề này.
Ngón tay Nghệ Nhàn nhẹ nhàng ma sát lên gò má béo ú của Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường tựa như con mèo, ôm tay nàng cọ cọ, hưởng thụ thời khắc được đãi ngộ hấp thụ lôi linh.
Lam Đồng hiển nhiên cũng nhìn thấu được sự việc, "như vậy thì không ổn."
Loại chuyện này, không thể để Nghệ Nhàn tiêu hao linh lực để trụ lại. Nếu đến tối gặp chuyện, linh lực Nghệ Nhàn cạn kiệt, đến khi đó Miên Hoa Đường lại bị khống chế, cục diện sẽ rất là nguy hiểm.
Dọc đường đi, hai người không nói chuyện, mỗi người rơi vào trầm tư.
Khi các nàng đến nơi, đại gà con Yến Sương tinh thần đã phấn chấn hơn, không chỉ như vậy, nàng còn còn khí thế hừng hực chạy bạch bạch rượt theo Sương Hàn, vừa chạy vừa mài móng. Sương Hàn trốn đông trốn tây, còn Hàn Hương Mạch bị Yến Sương đè bẹp, thân ảnh nhỏ vội lui về sau liền ngã xõng xoài.... dù sao cũng là cảnh gà bay chó sủa.
Nghệ Nhàn, "làm loạn gì vậy!"
Nghệ Nhàn vừa nói một câu, ba người liền dừng lại, ba người một người chấp nhất một bên, nhìn nhau không nói gì.
Lam Đồng túm Sương Hàn lại, đem người lôi vào phòng, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, so với lúc Nghệ Nhàn thẩm vấn còn thảm hơn, Nghệ Nhàn không để ý, chỉ mang theo Miên Hoa Đường ngồi xuống.
Phệ hồn giống như cướp nhà, muốn lấy lại quyền khống chế bản thân, trừ phi bản thân phải so với thứ kia mạnh hơn.
Nghệ Nhàn có thể thuận lợi khống chế thân thể này, là vì nguyên thân khi đó cũng đã sắp chết, Miên Hoa Đường phải mạnh mẽ đánh bại ác hồn chui vào trong cơ thể kia...
Đối phương làm sao có thể luyện ra được một cái hồn huyễn thú chứ?"
"Pi pi."
"Pi!"
Hàn Hương Mạch cũng tò mò đến gần, sau đó nhìn thấy Hồ Điệp Ấn xuất hiện nửa bên mặt của Nghệ Nhàn, nàng nghẹn họng chỉ vào Nghệ Nhàn, đầu lưỡi cũng không thuận, "ngươi, ngươi ngươi --"
"Pi pi pi!!!"
Nghệ Nhàn biết cái này trên người mình, vì lúc sáng trên vai đã nhô ra một khúc xương, nàng vội sờ hai vai của mình rồi đến, lo lắng cũng không nhiều, xương vai vẫn còn nguyên, cũng chưa có thêm hai cánh.
Hàn Hương Mạch vất vả để thuận đầu lưỡi, "ngươi... mặt của ngươi."
Nghệ Nhàn, "!!!"
Nàng vội sờ mặt mình, vẻ mặt nhẵn bóng, không có thêm hai cái sừng nào, cũng không có thêm cái mũi nào, thậm chí miệng vẫn như cũ, nàng giật mình, liền nhớ đến cái gường trong túi Giới Tử, đem lên soi một cái suýt chút rơi luôn cái gương.
Khuôn mặt không quá nghiêng nước nghiêng thành kia tựa như bị người phù phép, nửa khuôn mặt đã nổi lên hoa văn màu đỏ, xuyên qua từng lớp da thịt, bám chặt nửa khuôn mặt còn lại của nàng, đến cả con ngươi màu đen cũng biến thành đỏ như máu, thoạt nhìn không khác gì vẻ đẹp ma quỷ.
"Xảy ra chuyện gì?!"
"Pi!"
Nghệ Nhàn hỏi dĩ nhiên không phải hai người kia, mà là Bất Tử Yêu Điệp khó ở làm ổ trong đầu nàng, cái này rõ ràng là ấn ký bản huyễn thú bản mạng khi triệu hoán chiến đấu mới hiện lên a, nhưng hiện tại nàng cũng đâu có triệu hoán đâu a.
Bất Tử Điệp cùng nằm vùng trong đầu ngủ, đem bản thân bọc lại thành kén, không thể di chuyển nó biểu thị oan ức này chính mình không muốn vác.
Hàn Hương Mạch tinh thần bất ổn một hồi cũng thở nhẹ ra, thần sắc vô cùng phức tạp, "thì ra ngươi cũng là nửa người nửa thú a."
Nghệ Nhàn, "không phải!"
Hàn Hương Mạch đột nhiên bị nàng phản bác lại liền giật mình, sợ đến ngồi bẹt xuống đất. Nghệ Nhàn cũng phát hiện chính mình hơi quá đáng, nhất là sau khi Lam Đồng xác định trên vai có thể sẽ mọc ra một đôi cách, thì mọi chuyện dường như mất khống chế, tựa như đi vào con đường không thể quay lại được.
Nghệ Nhàn đưa tay, "xin lỗi, dọa ngươi rồi."
Hàn Hương Mạch lắc đầu, "ngươi, mặt của ngươi nhìn.... thực sự không cần lo sao?"
Nghệ Nhàn cố gắng khống chế khuôn mặt căng thẳng của mình, dùng hết khả năng nhe tám cái răng ra, nghiến lợi nói, "đương nhiên không có việc gì rồi, mặt của ta.... là do khế ước bản mạng, nó đang phát cáu với ta."
Bất Tử Điệp còn đang giả chết trong ý thức hải, vừa nghe thấy Nghệ Nhàn nói, vèo một cái trong đầu bay ra lửa giận phừng phừng, vỗ cánh muốn dạy dỗ Nghệ Nhàn, kết quả nhìn thấy một cái đại gà con, một bán hồ ly, còn có một cái...
Nó đánh giá Nghệ Nhàn từ trên xuống, dường như phát hiện đại gà con Yến Sương là thức ăn quan trọng hơn, mang vài phần thô bỉ dùng trảo đạp lên nửa mặt còn lại của Nghệ Nhàn, phát sinh âm điệu vô cùng thô bỉ.
Nghĩ đến xúc giác của bướm sinh trưởng trên chân, Nghệ Nhàn không chút khách khí vỗ bay nó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm qua tui có đăng chương mới, tui đến cha xứ xưng tội 1 phút, xin tha thứ tội cho con, a-men!!! cảm tạ các thiên sứ nhỏ tưới dinh dưỡng dịch ah ~