Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 172: Ghét Bỏ



"Hài tử ngoan, gϊếŧ nàng!"

Vội vàng không kịp chuẩn bị, khuôn mặt Miên Hoa Đường âm trầm xuất hiện trước mặt Nghệ Nhàn, khuôn mặt hung tợn trong bóng tối tựa như tiểu hài tử hư.

Khống chế không như Sương Hàn điều khiển Miên Hoa Đường, Văn Tầm cùng Miên Hoa Đường lại như cũ có thêm một điểm dây dưa khó nói rõ được, loại liên hệ yếu ớt này tựa như ngự thú sư và huyễn thú của họ, nhưng mà so ra vẫn còn kém, nhìn vẫn giống con rối gỗ biết nghe lời hơn.

Nhưng mà hắn là nửa người nửa thú...

Nghệ Nhàn thuấn di tránh Miên Hoa Đường, chỉ thủ chứ không công, kết quả nàng phát hiện, Văn Tầm càng thêm hưng phấn, vươn cái lưỡi đỏ liếm khóe miệng, "kỳ thực, ta cảm thấy hứng thú với ngươi hơn, thực ra ngươi là giống gì vậy?"

Đệch, đối phương quả nhiên nhìn thấy, còn nghe thấy được.

Nghệ Nhàn hốt hoảng, bị Miên Hoa Đường dùng lôi linh công kích, nửa người tê dại, nghĩ đến Miên Hoa Đường hiện tại thị phi bất phân, nàng nhanh chóng làm lồng năng lượng, nhốt đối phương lại, "chờ ta tìm được cách, sẽ tới bắt ngươi."

Sai là mình phạm, quả đắng cũng do bản thân tự nuốt.

Vẻ mặt Văn Tầm thưởng thức, "ngươi cư nhiên dùng thân phận ngự thú sư trốn lâu dài trong nhân tộc, đúng là khiến người ta ngoài ý muốn,"

Nghệ Nhàn không muốn bị một tên biếи ŧɦái thưởng thức quan tâm, nhất là nghe thấy đối phương hầu như khẳng định, nàng đối với Văn Tầm cùng đám nửa người nủa thú do hắn tạo ra chán ghét không hề giảm mà còn tăng, "đi chết đi!!!"

Khi nàng rút tiểu kim châu tăng linh lực, phần bụng chợt quặn đau, trong lòng cũng bị nhéo một cái, cảm giác đau đớn này tựa như huyết nhục cùng gân cốt, co rút đau đớn một lần, Nghệ Nhàn không nhịn được thở dốc vì kinh ngạc.

Văn Tầm vui vẻ nắm được cơ hội, ném một quả cầu lửa cắn nuốt Nghệ Nhàn, ánh lửa đỏ nổi bật bên gò má nàng, tựa như cô nương rơi vào luyến ái thẹn thùng. Từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu theo tóc Nghệ Nhàn lăn xuống, chưa hạ xuống, nháy mắt đã bốc hơi. Trên người cảm giác nóng rực, lại không thể chống lại được cơn đau bụng, nàng khẽ cắn chặt môi, che bụng mình lại.

Trong lúc nguy cấp như vậy, phản ứng đầu tiên của Nghệ Nhàn chính là.... kỳ kinh nguyệt lại đến?!

Cũng may nàng không nghĩ đến vấn đề này quá lâu, lần nữa ngưng tụ lôi linh, bụng đau càng thêm nhiều, tựa như dao nhỏ đang xay thịt trong bụng, nàng thử nhiều lần linh lực vẫn không thể ngưng tụ, chỉ có thể làm lồng năng lượng quanh người mình.

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy hạt châu bình thường kia đang cướp đoạt lôi linh từ tiểu kim châu của nàng, mấy ngày qua, thể tích của nó trong đan điền vượt xa tiểu kim châu.

Nghệ Nhàn cố gắng dừng lại sự hấp thụ vô độ của nó, nhưng vừa động thủ, bụng lại đau đớn khó nhịn, hợp với ngực càng thêm đau.

Vào lúc này xảy ra vấn đề, đúng là muốn chết a.

Nàng bị mồi hôi che mắt, mơ hồ nghe thấy bên tai có âm thanh răng rắc, lồng năng lượng qua vài lần bị Văn Tầm công kích cũng sắp chịu không nổi, rốt cuộc vỡ tan. Còn Nghệ Nhàn đau đến hoa cả mắt, linh lực trên người như bị khóa, nàng phóng thế nào cũng không ra được. Nàng ôm bụng quỳ xuống đất cười, mặc cho hỏa quang xung quanh còn bám lại không tan.

Nàng muốn chết.

Không được, nàng vẫn không thể chết.

Nghệ Nhàn run rẩy móc chủy thủ trong túi Giới Tử ra, thử đâm vào bụng mình một cái, dùng đau giảm đau, dùng bạo chế bạo. Kết quả nàng còn tìm chỗ hạ thủ, bụng đau lại giảm bớt một cách thần kỳ.

Nghệ Nhàn, "..."

Trò quỷ gì vậy!

Không kịp dò xét bụng mình đã xảy ra chuyện gì, Nghệ Nhàn lần nữa ngưng tụ lôi linh, đối phương vẫn im lặng. Nàng không chút do dự dùng hết lôi linh mở đường, đem lôi linh ném về phía Văn Tầm sắp thắng lại mất tích.

Văn Tầm chợt mở mắt đỏ nhìn Nghệ Nhàn, nơi Nghệ Nhàn đứng trong không gian đột nhiên văng tung tóe, hỏa linh bay khắp nơi, bên ngoài hỏa long nóng chảy như nham thạch cuồn cuộn không ngừng lao đến, lồng năng lượng bọc một cái rồi lại một cái, tiếng vỡ răng rắc cũng như bóng với hình.

Công thêm dưới bụng thỉnh thoảng nóng như bị thiêu, nháy mắt Nghệ Nhàn bị hỏa linh bao phủ.

Văn Tầm cũng bị lôi linh của Nghệ Nhàn đánh rơi dính đầy bụi đất, áo choàng phòng ngự cũng rách te tua như bị chó rượt cắn, hắn ghét bỏ ném qua một bên, chỉnh lại dung nhan, không nhanh không chậm muốn nghiệm thu thành quả của mình.

Không ngờ, giữa không trung xuất hiện một đôi mắt đỏ, không chớp nhìn hắn. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng chân trời xuất hiện một vầng trăng đỏ cong cong, Văn Tầm liền dừng bước lại, cảm giác nguy hiểm phủ xuống, hắn đứng im tại chỗ động cũng không dám động.

Mắt đỏ, "người? tam đồng thú?"

Văn Tầm tay nhịn không được run lên, hắn cố nén bất an, "ngươi là ai?!"

Mắt đỏ nhẹ ah một tiếng.

Văn Tầm kêu la thảm thiết, trước chỉ dùng một tay che mắt giờ thành hai, hắn liều mạng che, toàn thân vang lên tiếng rắc rắc. hốc mắt tự như có vật muốn chui ra ngoài, từng dòng màu đỏ theo kẽ tay chảy xuống, vì không muốn thứ kia bỏ chạy, hắn cuối cùng phải quỳ xuống ngăn lại....

Vèo --

Xung quanh như chiếc gương bình thường bị đánh nát, ánh sáng ôn nhu xua đi hắc ám âm u, gió nhè nhẹ thôi đi đau đớn cùng mồ hôi trên người Nghệ Nhàn. Hai mắt nàng mông lung nhìn thấy một hạt châu từ trong mắt Văn Tầm rơi ra, mang theo máu lăn xuống trước mặt nàng.

Tập trung nhìn lại, chính là một con mắt, trắng đen phân rõ.

Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy thật ác độc, ngược lại Ngân Bảo đại nhân nhanh chóng phun tơ, túm lấy đồ chơi này bọc thành cầu rồi nhanh chóng nhét vào túi Giới Tử của mình, tốc độ nhanh đến khiến người ta chậc lưỡi.

Xung quanh là một mảng xanh um, dạt dào, không còn Hồi Hồn tiểu trấn, các nàng vẫn đang còn ở trong một cánh rừng nhỏ.

Vành mắt phải Văn Tầm trống một lỗ, tựa như vòng xoáy không vô chỉ cảnh, hiện tại còn đang chảy máu, hắn căm tức nhìn Nghệ Nhàn, nghiến răng nghiến lợi, "chúng ta đi trước thôi."

Nghệ Nhàn thấy Miên Hoa Đường lại chạy theo hắn, vội đứng dậy, kết quả bụng tê dại khiến nàng ngã lần nữa. Rất nhanh từ phía sau, một đôi tay ấm áp chống lấy eo nàng, tay còn lại vòng lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Miên Hoa Đường."

"Chờ chút nữa, ta đem nàng trói về cho ngươi."

Lam Đồng túm xích sắt vèo vèo quang lên người Miên Hoa Đường, hai ba cái đã trói chặt nàng, tựa như tha tiểu trư lôi đến trước mặt Nghệ Nhàn, Miên Hoa Đường không phản kháng, hai mắt còn chuyển động nhìn theo Bất Tử Điệp, chỉ một hồi công phu, liền ngã xuống đất, hôn mê.

Bất Tử Điệp bay quanh nàng một vòng, "thực sự là không còn dùng được."

Nghệ Nhàn tức giận, không còn gì phản đối.

Không biết có phải do Lam Đồng kịp thời trấn an hay không, hoặc là mọi chuyện ở Hồi Hồn tiểu trấn đã kết thúc, cái bụng Nghệ Nhàn không còn đau như trước nữa, chỉ có sắc mặt trắng bệch, môi tím bầm. Linh lực hao hết, cảm giác mệt mỏi lại kéo đến, nàng ráng mở mắt hỏi, "Sương Hàn chết chưa?"

Mắt đỏ phá xong Hồi Hồn trấn cũng đã nhanh chóng quay vào trong cơ thể Nghệ Nhàn. Lúc này, ngoại trừ Yến Sương, Hàn Hương Mạch, còn có một tên đang sống giở chết giở không dám mở miệng ho một tiếng chính là Sương Hàn.

Hàn Hương Mạch vươn vuốt thăm dò lắc đầu, "chết."

Tâm tình Nghệ Nhàn phức tạp, nắm chặt cổ tay Lam Đồng, gắng gượng thì thào nói, "ta nghỉ ngơi một chút."

Yến Sương co duỗi chân kêu pi pi pi, bị Lam Đồng liếc liền an phận, ở trong rừng đi tới đi lui, cành cây bị nàng giẵm lên vang ra tiếng kẽo kẹt, một khắc cũng không yên được, cuối cùng bị Lam Đồng đuổi bay lên trông chừng.

Hàn Hương Mạch thì đi cách xa các nàng chừng 2 thước, nhìn chằm chằm vuốt đờ ra, Hồi Hồn tiểu trấn không còn, nhưng móng vuốt rồi còn lông hồ ly, tai hồ ly, mọi thứ trên người ra khỏi Hồi Hồn trấn rồi nhưng vẫn không biến mất.

Suy nghĩ một hồi, nàng tha xác Sương Hàn, tìm một chỗ không người ngồi đào hố chôn.

Lam Đồng không để ý mấy chuyện này, tận lực để Nghệ Nhàn ngủ thoải mái một chút, lòng bàn tay nàng khẽ vuốt bụng Nghệ Nhàn. Tiểu Lam cẩn thận dựa vào sau lưng Lam Đồng, thấy mẫu thân thú nhân nhà mình thỉnh thoảng lại đem tai áp vào bụng Nghệ Nhàn, cũng bắt chước theo xông tới, dán vào, sau đó nghiêng đầu nhìn, "nương, nương a."

Lam Đồng sờ sờ đầu nhỏ của nàng, "muội muội."

Tiểu Lam, "???"

Khóe mắt Lam Đồng lộ vẻ cười lặp lại, "muội muội."

Tiểu Lam, "muội muội."

....

Nghệ Nhàn còn đang mông lung trong cơn buồn ngủ, dường như nhìn thấy đại sư tỷ đã lâu không thấy, nàng cảm giác chắc là đang nằm mơ, liền lầm bầm vài câu, chuyển thân một cái tìm chỗ ấm áp ngủ thật say, chỉ là giấc ngủ này không được yên, một hồi là âm thanh rộp rộp như có vật gì đang ăn, một hồi lại là tiếng pi pi pi Yến Sương kêu cứu mạng, một hồi là tiếng sấm rầm rầm....

Ngược lại, mộng cảnh âm thanh rất nhiều, rất náo nhiệt!!!!

Cuối cùng Nghệ Nhàn bị âm thành ồn ào làm cho tỉnh lại, nàng mơ hồ ngồi dậy, phát hiện cái ôm ấp áp trước đó còn nguyên chính là Tiểu Lam, tiểu gia hỏa này không biết từ khi nào lại biến thành thú hình tiểu sư tử, cuộn mình trong ngực nàng, thấy nàng tỉnh lại, thì thân mật cọ mặt nàng, xoay mình biến hình người.

Nghệ Nhàn, "!!!"

Tiểu Lam, "nương, nương."

Nghệ Nhàn đem tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực, tựa như chơi hài tử xoa nắn khắp nơi, dừng cái này để xác nhận cảm giác chân thực, "Tiểu Lam, ngươi giỏi quá, nhanh như vậy đã học được biến nhân hình với thú hình rồi, nhưng mà Lam Đồng đi đâu rồi?"

Tiểu Lam, "Đường Đường, Đường Đường hư."

Nghệ Nhàn nghe có chút mơ hồi, Tiểu Lam mỗi lần nói chỉ được hai chữ, ba chữ là dừng, đoán đại khái thì chắc là Lam Đồng mang theo Miên Hoa Đường đi làm gì rồi, vội đứng dậy, để cho tiểu gia hỏa dẫn đường.

Kết quả còn chưa tìm được Miên Hoa Đường và Lam Đồng, trước mặt liền xuất hiện một đại gà con đang bạch bạch chạy đến, vội vội vàng vàng, tựa như sau đít có thứ hung dữ đang đuổi theo, đại gà con cũng nhìn thấy được đường hẹp trước mặt. Tiểu Lam và Nghệ Nhàn đang đứng giữa đường trợn mắt há mồm, nàng thì chạy như bị lửa thiêu mông, vừa chạy vừa kêu pi pi pi, thỉnh thoảng còn phun ra hai ngụm lửa nhỏ.

Nghệ Nhàn, "..."

Nghệ Nhàn còn nghi ngờ mình đang nằm mơ, nếu không sao lại thấy được đại gà con phà ra hỏa linh a.

Yến Sương thấy Nghệ Nhàn và Tiểu Lam đứng giữa đường còn không chịu tránh, liền thắng gấp lại, hai trảo lết vài mét, suýt chút thì đụng phải Nghệ Nhàn và Tiểu Lam rồi, nàng vòng một cái đụng ngã vài cây đại thụ hai bên, thậm chí không kịp nói chuyện với Nghệ Nhàn, vừa kêu pi pi pi mũi thì phun ra hai ngụm lửa. Từ phía sau một lớp băng dày nàng, diện tích lớn sắp đuổi theo đến dưới chân các nàng.

Nghệ Nhàn đem theo Tiểu Lam nhanh chóng lùi lại, mơ hồ nghe thấy cái giọng đáng ghét quen thuộc, "xí, con chim đần chết tiệt ngu xuẩn này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.