Mấy ngày qua Yến Sương đều có chút uể oải, nhất là từ miệng Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn đại sư tỷ biết được mình là một con Phượng Hoàng, còn có thể là con Phượng Hoàng cuối cùng quý giá trên đời, đột nhiên cảm thấy như có hai ngọn Thiên Lan Sơn đè lên vai, nháy mắt nàng như đóa hoa nở rộ sau đó lại nhanh chóng khô héo.
Hàn Hương Mạch muốn để nàng thoải mái, nhưng ngôn ngữ không đồng nhất, nói 8 câu, thì có 7 câu đều là nước đổ đầu vịt, nửa câu còn lại phải khua tay múa chân mới hiểu được.
Nghệ Nhàn đúng là không có nhìn đến vỗ vỗ Yến Sương, cùng Lam Đồng đem nàng đi săn. Về tư cũng tạm giải quyết được cơn đói, về công cũng phải để cho con gà nhỏ Phượng Hoàng sớm ngày hấp thủ đủ hỏa linh. Ngoại trừ việc đó ra, còn có mỗi ngày đều phải bay. Đây là yêu cầu đại sư tỷ ép Yến Sương, bay lên trời đủ một canh giờ thì mới được nghỉ ngơi, nếu không chờ Yến Sương chính là một bầu trời đầy băng trùy Thiên Nữ Tán Hoa.
Ngày đầu tiên, Yến Sương vì kiệt sức không đạt được yêu cầu của đại sư tỷ, toàn thân bị đâm tựa như cái sàng. Hàn Hương Mạch ở một bên cầu tình, kết quả cũng chịu tội như vậy. Nghệ Nhàn vốn tưởng như vậy để dây dưa tìm Bích Anh, nào ngờ Yến Sương hừ hừ nằm trên đất cả đêm, sáng hôm sau vết thương trên người đều lành lại, trái lại vết thương trên người Hàn Hương Mạch vẫn như cũ....
Nhìn hai người so sánh, càng khiến Nghệ Nhàn khẳng định máu của Phượng Hoàng Yến Sương sợ là không bình thường, nếu thực sự như vậy, sẽ khiến nhiều kẻ mơ ước, nhất thời ánh mắt Nghệ Nhàn nhìn Yến Sương tràn ngập đồng tình.
Như vậy cũng tốt, còn hơn cái kho máu giải độc di động trước mắt mọi người lúc ẩn lúc hiện, lỡ như còn thêm cái gì trường sinh bất lão, Yến Sương ở trong mắt mọi người chính là một bảo bối di động, chỉ cần động tâm, thì người người đều sẽ đi cướp.
Nghệ Nhàn cũng hiểu ra vì sao đám người kia luôn đuổi theo sau, làm sao cũng không xé được miếng da trâu này.
Kỹ năng đi săn của Yến Sương cũng tiến bộ không ít, cặp cánh cuối cùng cũng không còn dùng để trang trí. Lúc đánh không lại, còn biết bay lên trời trốn, sau đó tìm cơ hội hướng về phía con mồi phun lửa, lúc dài lúc ngắn, tỷ lệ như hết đạn cũng từng bước chậm lại.
Ăn no nê xong, Nghệ Nhàn lại vỗ vỗ Yến Sương, "hôm nay phải nỗ lực bay, một thì tìm một gốc cây dừng lại nghỉ ngơi biết chưa, nhưng không được đáp xuống đất."
Yến Sương gật đầu như gà mổ thóc, thân mật cọ cọ Nghệ Nhàn, ngay trước khi Lam Đồng nổi khủng vội giang hai cánh bay lên trời. Nghệ Nhàn quay người lại nghe thấy Tử Hàn đại sư tỷ không nhẹ không nặng hừ một tiếng, chột dạ sờ mũi một cái, "đại sư tỷ."
Tử Hàn, "tìm không thấy Bích Anh, ngươi cũng vội vàng a."
Nghệ Nhàn cũng biết đuối lý, nhưng nàng cũng hỏi qua Lam Đồng, đạt được chất lượng sẽ tiến hành biện pháp khiến Yến Sương bay thêm nhiều giờ hơn, "Những chỗ Yến Sương dừng lại Lam Đồng đều đã làm ký hiệu, còn phiền đại sư tỷ đến xác minh, đại sư tỷ mời."
Vì vậy, mấy ngày qua nhiều người trên Thiên Lan Sơn đều nhìn thấy một con gà béo đô đô bay trên trời, phát ra âm thanh chim nhỏ thường kêu, may mắn còn có thể nhìn thấy được con huyễn thú mập này từ không trung té xuống đất. Rất nhiều người rục rịch, nhưng không chờ bọn họ động thủ, từ xa xa một con sư thú vàng kim nhàn đình tín bộ xuất hiện, nhìn chằm chằm, ánh mắt băng lãnh sắc bén từ xa như muốn đánh chết bọn họ....
Nghệ Nhàn mang theo Tiểu Lam, theo Tử Hàn một đường từ Đông đến Tây, cách nơi Yến Sương bay qua, cẩn thận thăm dò một lần, cũng không tìm được cây linh thực giống Bích Anh, ngược đường đi một mảnh trống không.
Vùng đất này hoang vu không người đến, đừng nói một gốc cây, đến cả lục thực cũng không nhận ra được. Cơn gió thổi qua, bụi đất ập vào mặt, Tử Hàn bị sặc nhảy mũi mấy cái, tựa như sấm đánh rầm rầm.
Nghệ Nhàn nhìn bầu trời, sắc trời đã đổi, mưa dông sắp đến... mấy thứ khác chưa thấy, ngược lại các nàng vừa vào Thiên Lan Sơn đã gặp phải khói tím, không xa không gần bay tới bay lui bên cạnh, tựa như từng luồng u hồn nhìn chằm chằm các nàng, nếu không phải bọn nó vô ý thức, không có tính công kích, Nghệ Nhàn đã sớm dùng Đả Thần Tiên đánh tan chúng nó rồi.
Hàn Hương Mạch đi cùng các nàng, thấy các nàng vùi đầu tìm kiếm ở đây, không hiểu lên tiếng, "chỗ này nhìn qua, đến cả tán lá xanh cũng không có, chúng ta có thể tìm được Bích Anh ở đây sao?"
Nghệ Nhàn cũng hoài nghi, nhưng nàng tin tưởng đại sư tỷ. Nhất là biết được Đoan Mộc Nhã ở Thiên Lan Sơn, nàng từng nghĩ trước cứu Đoan Mộc Nhã ra, sau đó nhờ nàng hỗ trợ đi tìm Bích Anh, sau đó giúp Miên Hoa Đường khôi phục, nhưng mà các nàng cũng đi cứu Tiểu Nhã hai người lại lắc lư không ngừng, cuối cùng nàng vẫn chọn cách còn lại. Không phai vì những chuyện khác, đại sư tỷ nói trước phải tìm được Bích Anh, hẳn là cũng đã suy tính trước.
"Pi!"
"Pi pi!"
Thiên Lan Sơn sáng ngời rất nhanh bị một bóng me che mất, Yến Sương cùng các nàng đi một đoạn, sau đó lại phạch phạch hai cánh bay đi. Hôm nay nàng bay một canh giờ vẫn chưa xong, sợ bị đại sư tỷ trừng trị, bị Tử Hàn trừng mắt một cái liền nhanh chóng bay đi.
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, Yến Sương sợ hãi uy nghiêm đại sư tỷ lơ đãng phóng ra a, cái này đã phản ứng theo bản năng sâu tận xương tủy rồi a, đại sư tỷ điều giáo lần này không thể nói là không thành công a, so với nàng điều giáo, nàng chột da sờ mũi một cái, lại thấy cách đó xông xa khói tím lơ lưng bất định bị gió thổi đi, tựa như Miên Hoa Đường bắt đồ, đuổi đến tận chân trời theo Đại Gà Con.
Đúng lúc trên trời xuất hiện một đám khói tím nhạt, bất chợt chúng nó như có ý thức, từng cái lắc lư theo tới vây thành một vòng tựa như đang theo nữ hoàng của bọn họ, Yến Sương bị khói tím bao vây toàn bộ...
"Đại sư tỷ mau nhìn."
"Ngô --"
Tử Hàn nhìn về phía xa suy nghĩ, "thì ra là vậy."
Nghệ Nhàn, "???" rốt cuộc là sao, ngươi mau nói đi a.
Tử Hàn, "qua chỗ đó xem, cố gắng một chút đồng ngô ở gần đó, chỗ này là nơi Yến Sương bay qua năm sáu lần."
Nghệ Nhàn, "..." nàng không muốn nói sự thực là -- vì chỗ này đất trống không có chướng ngại, trên Thiên Lan Sơn đá nhiều, cây cối lại không hề ít, người rèn luyện lại không ít. Yến Sương không dang rộng cánh sẽ dễ bị rơi, ngày nào mà rơi kết quả chính là bị đánh một trận ngày đó. Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ chọn chỗ này cho mình cất cánh.
Đến cả Lam Đồng cũng rất thích mảnh đất trống này, đơn giản vì bay lên rất thoải mái.
Nói đến Lam Đồng, lúc này một đạo ánh sáng kim sắc xoẹt qua trước mắt, bất quá rất nhanh nàng quay đầu, "Nghệ Nhàn, ta phát hiện một chỗ, Yến Sương vô ý thức ở đó đã làm ký hiệu đến ba lần."
Nghệ Nhàn liếc đại sư tỷ, Tử Hàn liếc Yến Sương cách đó không xa đang bị khói tím bao quanh, không chậm trễ liền phất tay một cái, "dẫn đường."
Nghệ Nhàn, ".... Yến Sương như vậy, thực sự không có vấn đề gì chứ?"
Tử Hàn lắc đầu, "chúng nó đi theo Yến Sương, là vì ngửi được máu trên người Yến Sương.... hiểu không?"
Nghệ Nhàn quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện khói tím bao lấy Yến Sương rồi chui vào cơ thể nàng, cũng may Yến Sương ngoại trừ bị dọa một chút ra thì cũng tiếp tục phạch phạc vỗ cánh bay, cố gắng rời xa cái đám này, còn đám khói tím lại muốn trở thành một bộ phận của Yến Sương, kiên nhẫn bay quanh không rời Yến Sương, "chúng nó.... chúng nó trước kia đã ở cùng Tộc Phượng Hoàng trên Thiên Lan Sơn sao?"
Tử Hàn hạ giọng càu nhàu, Nghệ Nhàn không nghe rõ, chỉ xem như là vậy.
Sau đó đoàn người theo Lam Đồng tìm được chỗ đất trống, xung quang rỗng tuếch, chỉ có một khối đá lớn khiến người ta chú ý, Lam Đồng chỉ chỉ vào tảng đá, "Yến Sương trước trước sau sau đều dừng tại đó 3 lần, vừa rồi còn đứng đây một hồi lâu."
Nghệ Nhàn hoài nghi là Yến Sương mệt mỏi, vốn không tìm được điểm dừng để nghỉ ngơi, đứng trên đá khẳng định vẫn chắc hơn đứng trên đất, chí ít lúc phản bác cũng có lý do chứng cứ. Nhưng mà, giây tiếp theo đại sư tỷ liền túm tẩng đá kéo ra, bàn tay hướng xuống đất cảm thụ.
Hàn Hương Mạch lúc này cuối mặt xuống thấp, không ai nhìn thấy mắt nàng đang lóe sáng.
Tử Hàn vỗ nhẹ, bụi cái liền được quét sạch, lộ ra một khối đá lớn hơn, hòn đá kia dài chừng 1m78, Nghệ Nhàn nghĩ có thể làm giường nằm ngủ.
Nghệ Nhàn, "!!!"
Trong lòng nặng nề cũng chậm rãi hạ xuống, Nghệ Nhàn bất đắc dĩ nhìn Lam Đồng.
Lam Đồng, "không phải ta."
Đại sư tỷ tay không thả lỏng túm tảng đá đẩy ra, một cái động đen thui rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt các nàng, trong lúc Nghệ Nhàn suy nghĩ đưa tay vào, Tử Hàn liền không chút do dự đưa tay vào tìm kiếm, đi vào là bàn tay trắng nõn, đi ra là một bàn tay dính bùn đen, "cho con chuột của người đi vào thám thính đi."
Ngân Bảo đại nhân vèo một cái từ hốc cây nhảy vào trong, trong lúc các nàng sốt ruột chờ, Yến Sương lăn một vòng lao đến, đến cả đụng phải đại sư tỷ nàng cũng không biết, còn mở cánh thật to đụng ngã các nàng.
Qủa thực gan gà to bằng trời a!!!
Lam Đồng túm một cánh Yến Sương kéo lên, kéo Nghệ Nhàn ra. Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng da bị phỏng, nhìn tới hai mắt Yến Sương mơ màng đau đớn, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trên người Đại Gà Con quá lớn, tựa như cái lò nướng, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ.
Tử Hàn mặt âm trầm một cước đánh ngã Yến Sương, Yến Sương uỵch một văng ra xa, giữa không trung còn sót lại một ngọn lửa, được một chút thì biến mất.
Nghệ Nhàn, "..." đây là tự thiêu hay là đang tự thiêu a.
Nàng thậm chí còn ngửi được mùi thịt khét, nàng giật giật chóp mũi, rất nhanh phát hiện Lam Đồng đứng chắp tay ở một bên, mặt nghiêm trang. Nàng túm cánh tay nắm cánh Yến Sương kéo lên, lòng bàn tay bị phỏng, mùi thịt khét là từ bàn tay nàng phát ra, "sau này không được đến gần nàng, nàng thức tỉnh chính là hỏa linh."
Phượng Hoàng Dục Hỏa, Niết Bàn Trọng Sinh, cho dù là thú nhân da dày thịt béo cũng không thể tránh được.
Tiếng kêu của Yến Sương rất nhanh biến thành tiếng kêu thê lương thảm thiết, so với tiếng chim non kêu thì lại càng rõ ràng hơn, cảm giác tựa như khá không gian. Nghệ Nhàn nhất tâm nhị dụng, giúp Lam Đồng băng bó vết thương, còn quan tâm đến Yến Sương, "đại sư tỷ, nàng như vậy không cần lo sao?"
Một nhúm lửa lớn từ cơ thể nàng phát ra, lại lần nữa lượn quanh quay về, tựa như muốt đốt cháy Đại Gà Con. Cùng lúc đó, ngay cửa động đen thui có một bụi cây lung lay lảo đảo thò đầu ra he hé, không tiếng động nhìn chăm chú "trò khôi hài" này.