Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 183: Cái Bóng



"Thuốc này không đúng, khụ khụ, có phải là ngươi cố ý đúng không?"

"Không có, không có, ta không dám." khuôn mặt Đoan Mộc Nhã hoảng sợ, toàn thân run rẩy không nhịn được xua tay với nữ nhân đang che mặt. Là nàng cố ý a, phương thuốc này rất độc, người thường đụng vào có mà chết chắc, luyện chế vô cùng phiền phức, không được cho bất kỳ tạp chất gì dính vào, đến có một giọt nước cũng không được, "nhất định là vừa rồi trời đột nhiên mưa, ta, ta trong chốc lát không kịp..."

Đương nhiên, nếu phương thuốc luyện chế xong rồi, cũng khó bảo đảm được nữ nhân này cảm thấy nàng vô dụng, một cước đá bay nàng.

Đoan Mộc Nhã cũng không ngu ngốc cho rằng mình là một cái dược đồng, nữ nhân này sao có thê đơn giản buông tha nàng được. Từ miệng đám người kia bình thường nói chuyện, cũng biết được những dược đồng trước đó theo nữ nhân này đều chết dọc đường, nếu không phải nhu cầu cần thiết phải có người điều chế phương thuốc, sợ là mạng nàng cũng không giữ được cho đến giờ.

"Tiểu thư, có muốn tìm một tên khác chân tay nhanh nhẹn hơn không?"

Đây là muốn đổi thành người khác?

Đoan Mộc Nhã nằm trên đất lạnh run, tùy ý để nước mưa làm ướt y phục của mình, biểu lộ ra nàng đáng thương cảm, gầy yếu, hình tượng mỏng manh, bên tai là tiếng sấm vang, ngoại trừ cái đó ra, xa xa còn có hỏa quang bốc lên xung quanh, ánh lửa kia xuất hiện vô cùng quỷ dị, đã liên tục vài ngày. Còn có trước mắt đột nhiên mưa xối xả cùng tiếng sấm, đến cả mưa như thác đổ xuống đầu vẫn không thể ngăn được ngọn lửa kỳ dị kia...

Chuyện khác thường tất có yêu.

Đúng lúc gặp được chuyện này, cơ hội trốn khỏi đám người kia xuất hiện rồi.

Nàng ra nhàn nhạt nhìn lướt qua Đoan Mộc Nhã đang run rẩy, bả vai nhu nhược run cầm cập, hé miệng nén lại ho khan hai tiếng, "không được, lần pha thuốc tiếp theo, nếu nàng không làm được thì các ngươi chôn nàng đi."

Chông sống!

Cái này khiến Đoan Mộc Nhã run mạnh hơn, không dám thở mạnh lăn qua một bên.

"Tiểu thư, đến cả mưa cũng không dập được lửa, có phải là --"

"Lửa Phượng Hoàng cháy lớn."

"Vậy bây giờ, chúng ta có cần đi bắt con Phượng Hoàng này không?"

"Không được," cô nương kia lại ho khan một hồi mới nói, "hiện tại đi tới tựa như chịu chết, Phượng Hoàng này mặc dù còn non, nhưng cũng không dễ trêu."

Đoan Mộc Nhã im lặng nghe một hồi, luôn cảm thấy đầu óc đám người kia có vấn đề.

Phượng Hoàng?

Trên đời này còn có Phượng Hoàng sao?

...

Thiên lôi hung thần ác sát hướng quanh đánh xuống hai nơi, kèm theo ngân quang, hỏa quang, địa giới trống trải không người bị đém người rèn luyện xem như chỗ Tu La, một đường lao vào liền bị lôi đánh trúng nháy mắt thần hồn tiêu tán. Dù vậy, cũng chỉ có một hai tên hiếu kỳ không nên ở trong màn mưa tò mò đến xem kết quả này.

Hỏa Phượng Hoàng che cả bầu trời, như muốn đem cái Thiên Lan Sơn nhuộm đỏ, ánh sáng huyễn sắc lóa mắt núp trong tối khiến người kinh diễm, có thể kéo lôi đến như rắn còn chơi như đá cầu, cũng chỉ là một màn trình diễn bình thường một hồi kinh tâm động phách.

Dưới ảo cảnh ác liệt, Yến Sương cũng không nhìn từng đạo lôi đánh lên người nàng, cuồn cuộn thả xuống còn mang theo nước mưa tích lại trên trời, nhanh chóng bốc hôi, tầm mắt của nàng một mảng đỏ rực.

Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn không dám chọc rủi ro, tránh Yến Sương đồng thời còn phải đề phòng lôi linh dính vào người.

"Nghệ Nhàn, ngươi tránh xa một chút."

"Cái này --"

Tử Hàn vẻ mặt ghét bỏ, nàng quen dùng cách túm Miên Hoa Đường giơ lên cao, để trên đầu dẫn lôi, qua liên tục hai ngày ước chừng dẫn được năm mơi mấy đạo lôi, riêng Miên Hoa Đường đang hôn mê cũng bị điện chạm cho tỉnh, lôi vẫn không có mắt tiếp tục đánh về phía Nghệ Nhàn...

Cái này a, Nghệ Nhàn còn bị đại sư tỷ dùng ánh mắt trừng một cái.

Nàng dở khóc dở cười nhìn tay tái lâu lâu lại tích ra chút lôi linh, hận sắt không rèn thành thép nhìn cầu thịt trong bụng, cầu thịt này rất tinh quái, không chỉ bình thường truyền đến cảm giác thỏa mãn vui thích, mà còn đém cảm giác ấy kéo tới cho nàng, thỉnh thoảng cứ như vậy, giống như là hôm nay vậy, còn biết tranh thủ lấy phúc lợi.

Kế Miên Hoa Đường là lôi linh cộng sinh thú sau, trong cơ thể nàng dường như lại có thêm cầu thịt thích lôi linh.

Nghệ Nhàn thấy vậy, thẳng thắn ngồi xếp bằng, thản nhiên tiếp thụ.

Xa xa, một lớn một nhỏ công thêm nửa người nửa hồ trốn ở sau cây, ba chỉ khẩn trương nhìn chiến trường đằng xa, Lam Đồng đem Tiểu Lam giấu dưới bụng, thay nàng cản thương.

"Tam sư tỷ phóng hỏa linh sắp thương tổn được Nghệ cô nương rồi."

"Qúa hiểm!"

"Các ngươi mau nhìn, bên cạnh Nghệ cô nương hình như có thêm một bóng người."

Tai Lam Đồng run lên một cái, nhẫn nhịn âm thanh ồn ào kinh ngạc của Hàn Hương Mạch, rất muốn mở cái hàm to như chậu máu khiến đối phương câm miệng lại. Hai mắt vẫn chăm chú nhìn Nghệ Nhàn, kỳ thực không cần đối phương nhắc, nàng cũng cảm giác được rõ ràng có "bóng người" tồn tại.

Tối nay, Thiên Lan Sơn đưa tay không thấy được năm ngón, có thấy được chỉ có hỏa Phượng Hoàng cùng ngân quang lóe sáng, chờ các nàng cẩn thận nhìn lại, bóng người kia đã không thấy, để lại Nghệ Nhàn ngồi đó tùy ý để lôi đánh xuống.

"Lẽ nào ta nhìn lầm?"

Lam Đồng hung hăng hắt hơi một cái, không nói một từ, thị lực của nàng ban đêm tốt hơn ban ngày, bóng người vừa rồi rất quen thuộc, có nhắm mắt lại nàng cũng biết bóng người kia là của ai.

Nàng ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát phân tích đường lôi đánh xuống. Kỳ quái là, lôi trên trời tự động chia làm ba cổ, trong đó một cái tập trung trên người Miên Hoa Đường, một cái trên người Nghệ Nhàn... còn có một cổ đang xiêu vẹo rơi đến trước mặt các nàng!!!

Lam Đồng một ngụm vội ngậm Tiểu Lam vèo một cái chạy ra xa trốn, đạo lôi này ngược lại cũng thật mới lạ, không quá độc ác, tựa như con rắn đụng vào thân cây, một hồi mới lâu mới đi ngược lại hướng các nàng.

Lam Đồng, "..." nguy hiểm thật.

Tiểu Lam vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, nguy hiểm thật.

...

Lam Đồng thì không sao, trái lại Đoan Mộc Nhã trốn trên cây suýt chút bị lôi đánh trúng, nàng ôm chặt chính mình mơ màng ngủ, liền cảm giác phía sau có thứ gì đó, mấy ngày liên tục kinh hồn táng đảm khiến nàng luyện thành một người nhảy cảm, gió thổi cỏ lay một cái nàng cũng cảm nhận được. Đoan Mộc Nhã chợt mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng. Từ phía sau liền có một cổ lực đạo nhẹ đẩy nàng xuống dưới. Vì vậy, nàng không kịp chuẩn bị từ trên cây rơi xuống, trong quá trình này nàng vẫn cảm giác được cánh tay mình có người lôi lại, để trì hoãn tốc độ nàng rơi xuống, để cho nàng có tinh thần chuẩn bị đầy đủ, không đến nỗi khiến nàng trở thành luyện đan sư đầu tiên chết vì rơi từ trên cây xuống.

Không chờ nàng suy nghĩ nhiều, đạo lôi thứ nhất liền đánh xuống.

Rầm rầm --

Đạo lôi vô tình chẻ cái cây Đoan Mộc Nhã tránh mua thành hai khúc, Đoan Mộc Nhã còn đang ngây người, thì trên mặt đột nhiên cảm giác lạnh như băng, hai gò má mỗi bên một cái, tựa như có người đang dùng ngón tay chọt nàng.

Rầm rầm --

"Mau cứu cứu --" mạng a, lôi này sao cứ nhắm vào nàng đánh a? là chuyện gì vậy a, sao không đánh đám người khốn nạn kia a!!!

"Bảo hộ tiểu thư."

Đoan Mộc Nhã mắc kẹt muốn gào to cứu mạng, nhưng lại không phát ra được âm thanh, trơ mắt nhìn đạo lôi thứ hai đánh mình. Đám người kia thấy thiên lôi đột nhiên kéo đến liền cảnh giác, còn dược đồng nho nhỏ như nàng cũng không ai chú ý.

Nàng có thể cảm giác được có gì đó đang che miệng nàng lại, lạnh lẽo như băng, nàng chỉ có thể ngây ngốc nhìn đám người kia từ từ lui về phía sau, sau đó nàng bị lôi đi, khó khăn lắm mới tránh được đạo lôi thứ ba.

Bởi vì bị lôi đánh quá nhiều, còn bị thu hẹp trong cánh rừng, cây cối đổ xuống ngổn ngang, giữa nàng và đám người kia cũng bị cắt bởi một cái hố sâu không thể vượt qua được.

Cảm giác bị lôi lướt qua người, khiến Đoan Mộc Nhã dựng tóc gáy, đến cả tóc cũng bị điện làm cháy. Trong quá trình lôi đánh xuống, nàng lại để ý đến, có gì đó theo nàng, mà thiên lôi cũng đang theo thứ đó.

Miên Hoa Đường???

Chẳng trách phản ứng đầu tiên của Đoan Mộc Nhã lại chính là Miên Hoa Đường, thực sự là nàng bị lôi đánh đến sợ rồi a, nhất là kỹ năng phun lôi của Miên Hoa Đường, quả thực là tràn đầy mạnh mẽ.

Đám người kia nhìn đến mắt choáng váng, chưa từng thấy qua ai như Đoan Mộc Nhã, một người kéo hết mọi giá trị cừu hận, không ngừng bị lôi đánh, tựa như sao đen đi đến đâu là lôi theo đến đó.

Mọi người đều chọn cách rời xa ngôi sao đen đủi Đoan Mộc Nhã này, đến cả vị tiểu thư ho khan kia cũng cho người lui về sau một chút, cố gắng rời khỏi cánh rừng chiêu lôi này. Đoan Mộc Nhã hướng các nàng lớn tiếng kêu cứu mạng, còn nỗ lực cầm một cành cây dài ném về phía vị tiểu thư kia.

"Tiểu thư, nàng biết quá nhiều chuyện của chúng ta, cứ vậy tha cho nàng?"

"Ta đi giải quyết nàng!"

"Đáng tiếc, lại phải tìm một dược đồng khác nữa rồi."

Bách Thủ Yêu Sư thậm chí không cần tự mình động thủ, tay quái thả ra như chó điên chạy loạn, chen lấn qua những chướng ngại vật, thậm chí còn từ dưới gốc cây chui lên, leo về phía Đoan Mộc Nhã, còn chưa đến gần Đoan Mộc Nhã đã sợ hãi hét chói tai liên tục.

Vị tiểu thư kia trừng mắt lên, trùng hợp nhìn thấy một đạo lôi đánh lên người Đoan Mộc Nhã, tay quái xung quanh tránh không được bị đánh trúng, "không cần quản, có trời thu dọn, đi."

Đám người kia trước khi rời đi còn nhìn thấy từng đạo lôi không ngừng đánh lên đầu Đoan Mộc Nhã, nếu là người khác sợ là đã bị đánh thành tro, chứ đừng nói Đoan Mộc Nhã chỉ là một cái mộc linh căn bị phế. Bách Thủ Yêu Sư giật giật ngón tay, đám tay quái còn lại tựa như hồng thủy vội rút đi, không nên trêu chọc thiên lôi a.

Đoan Mộc Nhã suýt chút bị hù chết, nàng biết uy lực tay quái này, nữa phút đều có thể gϊếŧ chết người. Nàng bị quấn lấy, thì chắc chắn phải chết.

Bất quá nàng tựa như được cái gì đó ôm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn lôi lóe ngân quang, lôi rơi xuống dường như là đánh thẳng xuống người nàng, nhưng thân thể nàng lại không có bất kỳ chút khó chịu nào, ngoại trừ vừa bắt đầu đã chịu không ít kinh hách, thì còn lại vẫn khỏe mạnh.

Đoan Mộc Nhã hô nhỏ, "ngươi..." nàng vốn muốn hỏi vật bên người mình này là thứ gì, lòng tràn đầy chờ mong là một con lôi linh huyễn thú, nếu khả ái giống Miên Hoa Đường thì càng tốt. Có thể nghĩ đến huyễn thú của nàng có thể chứa điện, thì cũng không còn hy vọng gì hơn, "không biết ngươi là cái gì, cám ơn ngươi đã cứu ta."

Chờ mọi người đi rồi, lôi trên trời vẫn tiếp tục rơi xuống, một cái bóng mỏng nhanh chóng rời khỏi Đoan Mộc Nhã, lung lay trước mắt nàng, dùng ngón tay chỉ cho nàng một phương hướng, rồi như pháo hoa liền tan đi tại chỗ.

Phía chân trời một đạo thiên lôi đang lao xuống, cuộn thành ống đồng, đang chuẩn bị thả neo, nháy mắt tìm không thấy mục tiêu.

.....

Đoan Mộc Nhã trợn to mắt, tựa tay bắt lấy, nhưng cái gì cũng không bắt được, "Nghệ, Nghệ Nhàn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.