Nghệ Nhàn đại khái quét một vòng, vì túm Yến Sương đem đi, Hàn Hương Mạch cũng coi như nhọc lòng, liền gọi một đám người, ước chừng là ba lớp người trong ngoài bao vây các nàng, phía bên ngoài cái lồng dây leo số lượng còn gấp ba bên trong.
Hai bên đều muốn cướp phượng hoàng, bầu không khí nháy mắt giương cung bạt kiếm, phần thắng của Nghệ Nhàn từ 1 nhanh chóng nhảy lên 2 phần, năng lặng lẽ ngưng tụ phân thân, cái bóng lung lay hai cái, liền biến mất dạng.
"Đệch, Tà ca, có một đám không mắt công kích ta."
"Gϊếŧ chết bọn chúng!"
"Tiểu thư?"
"Lão bá ngươi ở lại canh chừng phượng hoàng, những người còn lại tốc chiến tốc thắng."
Hai phe liền xông lên đánh, không biết ai bắt đầu trước, liền ẩu đả, dù không có Nghệ Nhàn ở bên cạnh châm ngòi thì trận chiến này cũng không thể tránh được, câu nói "không được lui" của Hàn Hương Mạch càng khiến cho tiếng phượng kêu bên dưới thêm đau thương.
Yến Sương như phát điên, sức chiến vực dậy, mổ người lợi hại, mổ một cái chuẩn một cái, cho nên xung quanh nàng ngoại trừ lão nhân gia núi không hiện thì nước không hiện kia ra, cũng không có ai dám tiếp cận.
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau, mỗi người ăn ý liền chọn một đối thủ.
"... hửm?"
"Không phải ngươi muốn tim tiểu muội muội xinh đẹp đó chứ?"
Nghệ Nhàn vung roi đánh nát dây leo do nhân yêu kia tạo thành, khiêu khích giương cằm lên, "có dám theo ta không!"
Nhân yêu hơi ngẩn ra, có chút hăng hái liếc nhìn Nghệ Nhàn, tựa như phán đoán cái bẫy sau lời nàng nói. Nghệ Nhàn cũng không một câu nói nhản, liền rời đi, nhân yêu liền hứng thú đuổi theo.
Lão bá liếc nhìn bóng lưng hai người rời đi, "Tiểu Sở, ngươi theo sau."
Thiếu niên lông bông lúc này nhăn mày, nhưng vẫn di chuyển, chỉ là đi được vài bước liền bị Lam Đồng đụng lui về, Lam Đồng từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, "mục tiêu của ngươi là ta."
Trong rừng cây chật chội, phức tạp, Nghệ Nhàn đi đến đâu, nhân yêu kia đều cho dây leo đuổi theo như bóng với hình, trước có chướng ngại sau có biếи ŧɦái. Cho nên đoạn đường này Nghệ Nhàn đi cũng gian nan, tựa như đang hành tẩu trong một bụi gai.
Chỉ va chạm vài cái toàn thân Nghệ Nhàn đã mang nhiều thương tổn, mùi máu cũng không ngoại trừ.
Nghệ Nhàn đại thể tính khoảng cách còn thiếu, chỉ cách một bước nghiêng, Đả Thần Tiên chợt vung về phía sau. Nhân yêu liền tránh kịp lúc, mặt cười hì hì, nhìn thấy Nghệ Nhàn hỏa tốc ngưng tụ năm quả lôi linh cầu nháy mắt liền biến sắc, "ngươi xảo trá!"
Nghệ Nhàn, "thì sao, ta vốn muốn dùng cái đầu của ngươi tranh công với đại sư tỷ, nàng khẳng định sẽ rất vui."
Nếu để mộc linh sư ở lại hỗ trợ đám người kia, sẽ mang đến nhiều phiền phức. Nghệ Nhàn là người đầu tiên nghĩ đến việc giải quyết hắn, một quả lôi linh cầu cũng đủ nổ vang bên tai, năm quả lôi linh cầu trước sau nổ tung, tiếng ồn vẫn không kịp phát hiện bên tai.
Động tĩnh lớn, Thiên Lan Sơn rung chuyển hai ba cái, từ xa nhìn lại chỗ này chỉ thấy một ngọn lửa hình nấm đang phụt lên.
Đoan Mộc Nhã kinh hãi, bình tĩnh chờ động đất qua đi, thì thấy ngọn lửa kia nổi lên, không thể không tin, "Nghệ Nhàn?"
Tử Hàn liền khẳng định gật đầu, "đã xảy ra chuyện"
Nếu trước đó Yến Sương vang lên tiếng phượng kêu bi thương cũng không hiểu rõ được vấn đề, nhưng kỹ năng gϊếŧ định một ngàn tổn hại tám trăm như Nghệ Nhàn lại nói lên rất nhiều chuyện, Tử Hàn khinh mi, "ngươi muốn đi hay ở lại?"
Cây thực tâm nấm vừa nghe tiếng nổ đã bỏ chạy vèo vèo, đây đã là lần thứ hai rồi!!!
Tử Hàn thấy nàng còn đang chần chờ, liền thẳng thắn quyết định thay nàng, "ngươi có đi cũng không làm được chuyện gì, không bằng ở đây trốn cho kỹ đi."
Nói xong, xoay người mất bóng, tốc độ nhanh đến khiến người chậc lưỡi.
Con ghẻ bị bỏ rơi như Đoan Mộc Nhã muốn phản bác cũng chỉ đành nghẹn ở yết hầu, lên xuống không được còn suýt khiến mình nghẹn chết, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Miên Hoa Đường còn đang nhàn nhã đánh đu trên cành cây, còn xa xa đại khái chính là thân ảnh đen thui dưới đáy cốc vì bên trên động tĩnh quá lớn, chỉ dám thò đầu ra nhìn, Đoan Mộc Nhã liền cúi thấp đầu, hạ giọng nói chuyện, "Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường mau trốn đi."
Miên Hoa Đường có tai như điếc, còn cười ha ha nói nàng một câu, "ngươi nhát gan."
Lần nữa gặp lại dính đòn ghét bỏ lần hai Đoan Mộc Nhã, "..."
Tức giận a!!!
Tức giận đến muốn đánh người a!!!
Dưới đáy cốc này có người, ngắn ngửi một canh giờ vẫn chưa đến, nàng đã nhìn thấy hai nhóm người ra vào rồi, hành tung thần bí. Nếu không phải vì đi hái cây thực tâm nấm kia, các nàng đã sớm chui vào đáy cốc điều tra thực hư ra sao rồi.
Trong lúc nàng tức giận muốn bốc hơi, đứa nhỏ tinh nghịch Miên Hoa Đường tựa như con khỉ nhỏ vèo vèo nhảy xuống, liền đứng trước mặt đám người kia.
"Ngươi là ai!"
"Các ngươi đoán?"
Miên Hoa Đường nhân lúc hai người kia đang ngẩn ra, không nói hai lời tiến đến vặn gãy cổ hai người, mây trôi nước chảy dứt khoát. Cần cổ Đoan Mộc Nhã liền phát lạnh, nàng liền lùi về sau, nhịn không được che mặt.
Bất tri bất giác, Miên Hoa Đường biến thành một người đi săn chuẩn mực, gϊếŧ người gϊếŧ huyễn thú đều như nhau, hành động quả quyết ngoan kính, khiến nàng không dám so sánh, hừ, thảo nào bị cười nhạo!!!
Bất quá cũng dần dần nhắc nhở Đoan Mộc Nhã, nàng hung hăng đánh xuống mặt mình, "Miên Hoa Đường, mau quay lại, chúng ta quay về giúp Nghệ Nhàn!"
Miên Hoa Đường ngây người hồi lâu, cũng không chịu đi tới, "bên dưới có rất nhiều đồ ăn."
Đoan Mộc Nhã. "???"
Lúc này là lúc nào rồi, giờ còn nghĩ đến ăn!!! đây đúng là một kẻ tham ăn a.
Đoan Mộc Nhã, "đừng lưu luyến nữa, hiện tại đi tìm Nghệ Nhàn quan trọng hơn. Nếu không ngươi nhanh đuổi theo một chút, ta sẽ tận lực chạy theo. Chờ vài ngày nữa quay về tìm đồ ăn -- ai nha, khoan đã, ăn này có ý gì?"
Miên Hoa Đường dùng đôi mắt đậu đen tức giận trừng nàng, "lần sau ngươi tự tìm đồ ăn, không chia cho ngươi ăn."
Đoan Mộc Nhã, "..."
Hừ, nói tương thân tương ái người một nhà cái gì chứ?!
Đoan Mộc Nhã tựa như lấy lòng lấy ra một viên thú lôi châu, đong đưa trước mặt Miên Hoa Đường hai cái, còn chưa kịp mê hoặc, đã bị Miên Hoa Đường một ngụm nuốt sạch, may mà nàng nhanh tay rút về, "Miên Hoa Đường, bên dưới có nhiều linh quả? linh thực? hay là huyễn thú vậy?"
Miên Hoa Đường răng rắc rất nhiên tiêu hóa viên thú lôi châu, "thịt thịt" vì tăng mạnh độ tin tưởng, nàng còn cường điệu lại lần nữa, "rất nhiều, bắt một con về cho Nghệ Nhàn ăn, bắt một con nữa cho đại sư tỷ ăn."
Đoan Mộc Nhã ngồi dưới đất, rướn cổ lên nhìn chỗ đi vào cốc. Đằng sau chính là hỏa quang cùng tiếng sấm trong cánh rừng bên kia, Đoan Mộc Nhã lượn một cành cây vẽ vòng tròn, "đại sư tỷ cũng đã đến, nhưng sao động tĩnh lại lớn như vậy?"
Trong lòng Đoan Mộc Nhã, Tử Hàn chính là thần, không có đại sư tỷ không giải quyết được địch nhân. Nhưng mà chờ a, chờ a, ngao a ngao, động tĩnh sau lưng càng lúc càng lớn, mặt đất cũng rung chuyển vài hồi.
Miên Hoa Đường nhìn hỏa quang bên kia, cũng có chút bất an, "có nguy hiểm, quay về!"
Không biết vì sao Đoan Mộc Nhã lại nhớ đến đám người kia, sắc mặt trắng bệch, bị Miên Hoa Đường kéo một cái suýt ngã mà không thể chửi, "khoan đã, Miên Hoa Đường, chúng ta như vậy không thề về được, phải rồi, nghĩ cách đi a."
Nàng lo lắng liếm khóe miệng một cái, phải rồi, nhất định phải nghĩ cách.
Vũ lực không có, chí ít cũng có đầu óc, đây là điều trước đó Nghệ Nhàn đã nói.
Trong lúc hoảng loạn nàng bốc một nắm đất, bẻ vài cành cây, còn đem đầu mình làm cho bù xù, ánh mắt liếc về đáy cốc, bên dưới đột nhiên chui ra nhiều người, chung quanh đề phòng, đem hai vị bị Miên Hoa Đường gϊếŧ chết kéo vào trong, "thịt, không đúng, là huyễn thú a!"
......
"Nàng gϊếŧ Mộc Lãng, ta muốn nàng sống không bằng chết!"
"Tà ca"
"Tiểu thư đã nói, trước giải quyết đám người dành phượng hoàng với chúng ta, sau đó hãy giải quyết cô nương kia vì Mộc Lãng báo thù."
Cảnh cánh rừng đang chiến đấu gay cấn, vì tránh Bách Thủ Tà Sư luồn loạn dưới đất, Nghệ Nhàn cũng muốn giảm thiểu số lần rơi xuống đất, liền mượn vị Bách Thủ Tà Sư này làm vật che chắn. Đến cả Lam Đồng cũng tận lực không dùng thú hình, hai người thay nhau ứng phó Tiểu Sở.
Thiếu niên lông bông cũng thay đổi khinh thị trước đó, dùng một chọi hai, kiếm trong tay chia thành nhiều cái, toàn bộ đánh về phía Nghệ Nhàn, ngay trước mũi kiếm khi đâm đến Nghệ Nhàn liền thuấn di, liên tục tránh né nhiều lần. Ngược lại Lam Đồng nhiều lần bị thiếu niên này đánh trúng nhiều lần, tay cùng đầu gối đều bị thương, động tác cũng càng chậm chạp hơn, đây không phải dấu hiệu tốt.
Nghệ Nhàn, "ngươi có thể mang Yến Sương và Tiểu Lam đi không?"
Lam Đồng, "không đi được, mang ngươi đi."
Yến Sương bị lão bá trông coi, mổ cũng đã mổ, hỏa cũng đã phun, náo loạn cũng đã xong. Lúc này đang ủ rũ cúi đầu, bộ dạng sống không vui ngồi trong vòng hỏa diễm, tựa như không cảm giác được nhiệt độ, ánh mắt tràn ra tuyệt vọng vô vàn.
Tiểu Sở thấy các nàng còn rảnh nói chuyện, cười lạnh một tiếng, "đến lúc ta tiễn các ngươi đi chết rồi."
Nghệ Nhàn tận mắt thấy hắn vuốt kiếm trong tay, tựa như vuốt người yêu của mình, thân kiếm chợt run lên, một điểm đỏ leo lên trán hắn, hoa văn kiếm nhanh chóng lan nửa mặt Tiểu Sở....
"Khế ước bản mạng!"
"Một thanh kiếm?"
Hai người tận mắt chứng kiến thân ảnh Tiểu Sở phân ra trước mặt, rất nhanh có hai Tiểu Sở khuôn mặt như nhau, đều mang ấn ký khế ước, cái vừa rồi công kích các nàng đã biến mất.
"Cẩn thận!"
"Hắn là thứ gì vậy?"
Lam Đồng bị Nghệ Nhàn đẩy lên đất, trên vai Nghệ Nhàn bị rạch một đường đỏ thắm, kiếm nhiều đếm không hết hầu như đều lướt qua cổ Nghệ Nhàn, còn thiếu chút. Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng chật vật tránh né, nhưng vẫn không tránh được, Lam Đồng nhìn kiếm có ý thức lao theo các nàng, vội vàng biến thành sư thú đem Nghệ Nhàn giấu trong bụng.
"Phòng ngự!"
"Hẳn là một kim linh ngự thú sư. khế ước bản mạng chính là thanh kiếm kia."
Đinh đinh, tiếng kiếm nhanh chóng xé rách lồng năng lượng, Nghệ Nhàn liền dùng quang linh lấp lại, nhưng tốc độ vẫn không bằng đối phương.
"Thú nhân?"
"Thật biết điều."
Nghệ Nhàn nhìn thấy khe lồng năng lượng càng lúc càng lớn, "Lam Đồng, ngươi nhanh biến hình người, ta có thể ứng phó."