Nghệ Nhàn vội ứng phó đám lâu la từ khắp nơi nhô ra, đáng ghét nhất chính là đám bay lượn trên không, vì nàng không thể bay, còn phải dựa đôi cánh của Lam Đồng mới có thể phát dương quang. Vừa bắt đầu nàng còn cố gắng khuyên can bọn họ sau đó lại phát hiện dường như đám người này ở trên Thiên Lan Sơn quá lâu rồi, đến quên mất chính mình là ai, chỉ nghe theo bản năng.
Nói ngắn gọn, đây là một đám không thể dựa vào lời nói mà cứu vớt được. Còn Lam Đồng vì bảo hộ các nàng bay trên không cũng bị họ làm cho thương tích, chút ân huệ cuối cùng của Nghệ Nhàn kiên trì cũng đã biến mất không còn.
Nghệ Nhàn từng nghiên cứu qua địa hình đánh du kích, nổ hết chỗ này sang chỗ kia, để đám người kia vì tìm đầu sỏ phải chạy qua chạy lại theo tiếng nổ mà đến, đoàn người Nghệ Nhàn đã nhanh chóng bay đến chỗ khác. So với Nghệ Nhàn các nàng chơi trò trốn mèo, thì Yến Sương cùng nhóm huyễn thú sư phụ nàng lại tương đối ngay thẳng hơn, hoa lệ trên không tạo xong trận hình, trong ngoài nhất trí, lửa cháy cả cánh rừng chạy dài về phía chân trời, như muốn chọc thủng đám mây đen che trời.
Đoan Mộc Nhã vẫn còn quan tâm đến Yến Sương bên kia, mỗi khi không thấy ai lại hướng mắt qua nhìn, vô cùng kích động, "Nghệ Nhàn, tiểu phượng hoàng các nàng đang làm gì vậy?"
Nếu Nghệ Nhàn biết trong đầu đám chim to kia nghĩ cái gì thì tốt rồi, nàng tưởng các nàng chỉ muốn đuổi đám người lão bá kia đi, xong rồi cũng rời đi. Nhưng lại không thấy rời đi, ngược lại đổi đội hình nhiều lần, mỗi lần đều để Yến Sương dẫn đầu, lúc này các nàng lại biến thành hình tam giác, cho dù đội hình biến hóa thế nào, thì địa vị quan trọng của Yến Sương vẫn không lay chuyển được.
"Các nàng nhìn có vẻ rất nghiêm túc, hình như đang cử hành nghi thức nào đó. Trước từng nghe người khác kể qua, tộc phượng hoàng khác với những tộc còn lại, cần phải qua hiến tế, các nàng mới được truyền thừa nhất tộc..."
"... khoan đã, truyền thừa?"
Nghệ Nhàn cũng không ngờ đến Tiểu Lam giấu tiểu nhân trong túi kia lại biết nhiều chuyện như vậy, nàng ung dung nắm nó lên, "ngươi nhìn xem, ngoại trừ Yến Sương ra, thì những con chim khác đều là phượng hoàng sao?"
Đừng trách nàng kiến thức hẹp hòi, thực sự ở Cửu Hi đại lục biến dị thế nào cũng không thể biết hết được.
Tiểu nhân bị tay Nghệ Nhàn chạm vào, nhịn không được sợ hãi, cho dù không dám đến gần, mặc dù lúc này đang tối có ánh lửa rực sáng, xa xa còn cảm nhận được sức phun cực lớn, tựa như chỉ đến gần một chút sẽ bị đốt thành tro, đây chính là hỏa phượng hoàng đem đến uy hiếp, nó liều mạng lui về phía sau, càng nhỏ giọng nói, "trên đời này chỉ có duy nhất một con, cho nên..."
Nghệ Nhàn, "Thiên Lan Sơn không phải là nơi phượng hoàng ở sao? nói thế nào cũng phải hơn một con chứ, lẽ nào không có con thứ hai, con thứ ba sao?"
Tiểu nhân không thể phản bác, nó đối với tộc phượng biết rất ít bí mật mới, mấy cái này là thỉnh thoảng nghe được từ trong miệng của những huyễn thú khác, nó khẽ từ chối, tránh thoát tay Nghệ Nhàn, thấy Nghệ Nhàn không có phản ứng gì, liền như ma trơi im lặng không tiếng động bay về trong túi Tiểu Lam, sau đó được tiểu gia hỏa kia đút cho một miếng thịt, Tiểu Lam đưa ngón tay sờ sờ một cái cánh trong suốt của nó, "ngoa ngoãn ah, tiểu tinh linh."
Tiểu nhân thở dài, nó cản bản không phải tinh linh gì cả, nó bất quá chỉ là một chuyển hóa phẩm thất bại.
Tiểu Lam nhạy bén cảm nhận được "sủng vật" của mình không quá vui vẻ, khuôn mặt nhỏ căng thẳng trầm tư một chút, lại lén đem một miếng thịt cho vào trong túi, "ăn nhiều, mau lớn lên."
Nghệ Nhàn có chút suy nghĩ, nhìn nhóm Yến Sương dàn trận, còn chưa kịp nghĩ, một đám người bay từ trên không chậm rãi đến trước mặt nàng. Vừa đập vào mắt chính là một cánh chim khổng lồ, màu đen tuyền, dường như mang theo thuộc tính tà ác, khiến người ta lần đầu nhìn thấy liền nghĩ đến năng lượng hắc ám.
Quang Diễn không hề hành động, dường như đối với người này không có hứng thú gì.
Nghệ Nhàn ngược lại liếc mắt liền nhận ra người này là ai, tại cấm địa thứ năm này chỉ có mình hắn mới nói nàng có tác dụng với hắn, "là ngươi!"
Vóc người vẻ mặt bình thường, khi cười lên nhìn cũng không có hại nhiều. Hắn mỉm cười quan sát Nghệ Nhàn, từ trên xuống không hề che dấu. Lam Đồng khó chịu đem Nghệ Nhàn kéo ra phía sau, Nghệ Nhàn phát hiện hắn thay đổi thái độ sau khi nhìn thấy Lam Đồng và Tiểu Lam, lại càng không kiêng nể cái gì, hai mắt phát sáng, kinh diễm dưới đáy mắt làm sao cũng không che được, điều này khiến toàn thân Nghệ Nhàn khó chịu, cảm giác gia đình ba người các nàng như quốc bảo vườn thú bị mọi người vây xem.
Bị đánh số thì thôi đi, còn cái cảm giác bị mơ ước đến thật ghê tởm.
Trước đó, Nghệ Nhàn vẫn luôn đồng tình với Yến Sương, dù sao sở hữu một thân huyết dịch cao quý, lại không có năng lực bảo vệ bản thân, đây cũng là một loại thương tổn tàn nhẫn, mang ngọc mắc tội đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng chân chính phủ xuống người mình, thì không thể làm gì được.
Ngươi cũng không thể chọn cách xuất thân cho mình, nhưng có thể chọn con đường tương lai cho mình đi, Nghệ Nhàn luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Nghệ Nhàn nhăn chặt mi, phát hiện kẻ này có thể là một tên vô cùng biếи ŧɦái, đối phương thu lại cánh chim trụi không ít lông, cánh chim còn có chút chỗ thủng, mơ hồ có thể thấy được màu đỏ, mặc dù trên người đã thay y phục, nhưng mùi thảo dược cùng máu tản ra cũng không thể gạt được mũi người khác.
Nhất là Lam Đồng, lúc này đang nhìn chằm chằm đối phương, trên dưới, dường như dang suy nghĩ chọn đánh chỗ nào, là cổ hay là cánh?
Người nọ, "ngươi hảo."
Lời nói mập mờ như vậy khiến toàn thân Lam Đồng căng chặt, tức giận hòa lẫn sát ý đầy mạnh mẽ.
Nghệ Nhàn từ kẻ biếи ŧɦái chật vật này luôn cố gắng duy trì hình thái ưu nhã cũng biết được dại sư tỷ cùng Miên Hoa Đường an nguy thế nào, tên biếи ŧɦái này còn sống sót, hình thể đại sư tỷ lại có thể chọc thủng một lỗ trên Thiên Lan Sơn này, nàng cũng có chút an tâm, "lông của ngươi bị Miên Hoa Đường nhà chúng ta nhổ sao?"
Nhổ rất tốt! đáng tiếc, Miên Hoa Đường sao lại không nhổ trụi hắn luôn a.
Người kia sửng sốt, dường như nhớ đến ký ức không tốt lắm, nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, "ta không muốn tổn thương ngươi, ngươi mau ngoan ngoãn, theo ta đi, được không?"
Nghệ Nhàn bề ngoài bình tĩnh như nước, "chúng ta quen biết sao?"
Người kia khẽ vuốt cằm, "ta với nương ngươi có duyên gặp qua một lần."
Con mợ nó thật biết kéo, nương nàng là ai sao nàng không biết. Nghệ Nhàn sau đó liền nhớ đến, lời từ người này nương này chính là nương của nguyên thân, nàng kéo nắm tay bóp kêu răng rắc vang dội của Lam Đồng, "nương ta? không bằng ngươi nói luôn nương ta là hạng người gì? ta còn tính xem có nên đi cùng ngươi không?"
Ngô, còn thiếu một chút.
Sau đó Nghệ Nhàn lại đề cập đến hai cánh chim phía sau hắn, "được rồi, ta cảm thấy ánh của ngươi cũng uy phong, là của ngươi sao? không bằng khoe một chút đi? ta cũng muốn mình có một cặp cánh."
Nói xong câu cuối thật trái lương tâm, trước kia khi vai mọc lên hai cục xương, Nghệ Nhàn suýt buồn đến trọc đầu, nàng chỉ muốn im lặng làm người a.
Người chim hơn phân nửa chỉ dựa vào ghép cánh hoặc chuyển hóa thành, trải qua chuyến oanh sát này, Nghệ Nhàn biết được một quy luật, chỉ cần dùng sức kéo thì có thể xé được cặp cánh hơn phân nửa là ghép thành, hẳn là cướp được từ trên mình huyễn thú khác, rồi cấy ghép lên người.... còn một loại nữa chính là chuyển hóa thành, giống như cặp cánh trong suốt của tiểu nhân kia, rất bền chắc, sau khi chuyển hóa thì biến dị.
Bởi vì.... tiểu nhân là thú bỏ trốn, hiện tại lại thành thú bay.
Cái loại cải biến hình người, quá cuồng vọng, đơn giản là không tôn trọng sinh mệnh.
Người kia vừa nghe, liền cổ quái nhìn Nghệ Nhàn, "ngươi sao lai không có cánh?"
Nghệ Nhàn nghiêm mặt, người này sợ là mắt mù, là mắt quỷ thế nào mà nhìn ra nàng có cánh gì chứ, nàng rõ ràng là một con người a!!! nàng là người thứ thiệt, tmd, nàng muốn gϊếŧ người, "vậy ngươi có cho xem không?"
Có thể biểu diễn ưu việt của bản thân, hắn đương nhiên không quản chuyển Nghệ Nhàn hạ giọng khó chịu, "nếu ngươi thích, ta cũng có thể tìm cho ngươi một đôi cánh thích hợp, phù hợp làm đôi cánh hoàn mỹ cho ngươi."
Cảm tạ, nàng cũng không thích mấy thứ cưỡng ép gắn lên người mình.
Cánh chim màu đen từ từ mở ra, mỗi cái lông chim vô cùng nhu hòa. Dù vậy, Nghệ Nhàn luôn cảm thấy cánh chinh Lam Đồng nhà nàng đẹp hơn, đến cả cánh phượng hoàng so với cái cánh đen trụi lông này đẹp gấp 10 vạn lần, cuối cùng cảm giác ưu việt tự hào này ở đâu ra chứ. Nghệ Nhàn mơ màng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên hô to, "Miên Hoa Đường, vặt sạch lông của hắn!"
Mọi người, "..."
Tiểu Lam lại càng hoảng sợ, cho nên trong túi lại dúi thêm một miếng thịt.
Đoan Mộc Nhã đối với Nghệ Nhàn cứ lãng phí thời gian với người này mơ màng, hiện tại nhìn thấy Miên Hoa Đường không biết từ đâu nhảy ra, đặc biệt hung hãn úp sấp lên lưng người kia, bắt đầu nhổ lông xoạt xoạt, nàng dường như đã hiểu!
Kéo dài thời gian!
Tử Hàn vừa nhìn thấy người chim này, nhịn không được nhíu mày, thờ ơ giọng nói lạnh lẽo, "ngươi lại gây chuyện gì rồi?"
Nghệ Nhàn rất oan, so với tuyết tháng sau còn oan hơn, "hắn là tên biếи ŧɦái, coi trọng mặt của ta, muốn bắt ta về làm...." vật thí nghiệm, còn chưa nói xong, Lam Đồng liền đánh móc gáy phía sau.
Ah hừ, đều là nghiệt nguyên thân tạo ra.
Nghệ Nhàn nhìn trong tay Miên Hoa Đường cầm hai nhúm lông đen, còn luyến tiếc ném đi, không biết có thể nhặt về làm chổi không, đại khái Miên Hoa Đường hạ thủ xuất kỳ bất ý, cộng thêm tốc độ nhổ lông lại nhanh, chỉ một hồi công phu, người kia chịu không nổi kêu thảm thiết, thấy Lam Đồng nhào đến, mang theo Miên Hoa Đường uỵch một cái bay lên trời, sau đó không quan tâm tựa như bị điên khiến bản thân tự đập lên mặt đất.
Miên Hoa Đường không thể không rời xa kẻ điên này, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, mau thoa thuốc cho ta."
Nghệ Nhàn liếc mắt nhìn thấy vết chân rõ ràng trên cặp mông của nàng, biểu tình nàng vi diệu nhìn xuống đại sư tỷ, nhất là khi nhìn chằm chằm xuống đế giày đối phương, ánh mắt Tử Hàn lóe lên tránh nế, sau đó đem tức giận ném xuống người chim không may kia, "ngươi dám bắt nạt đệ tử Vân Miểu Phong ta, muốn chết!"
Ah, đánh hài tử nhà người ta, đại sư tỷ người đừng có bỏ chạy a! (Ed: này là đại sư tỷ quá đáng lắm luôn á:)))))
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ liếc nhìn Miên Hoa Đường, "sao lần nào cũng đều bị thương ở đây vậy, còn đau lắm không?"
Miên Hoa Đường nhíu cái mông, tùy ý Nghệ Nhàn thoa thuốc cho mình, "đau lắm, đau lắm."
Nghệ Nhàn lại nhớ đến khi Miên Hoa Đường còn là tờ giấy mỏng, luôn thích cuộn mình thành một cục, sau lớn hơn một chút, liền thích vểnh mông nằm trong lòng bàn tay nàng, tựa như ốc sên bò a bò, "có phải mỗi lần gặp nguy hiểm, người liền vểnh mông?"
Sau đó thì tám chín phần đều là chỗ này bị thương.
Tiểu Lam tiến tới, "nha, Đường Đường bị thương, cho ngươi ăn."
Nàng cũng góp qua nhìn một cái, còn nhắm ngay chỗ đó thổi thổi, nếu không có Nghệ Nhàn ngăn lại, sợ là mò lên liếm hai cái.... sau đó lại vui vẻ chạy đến trước mặt Miên Hoa Đường lắc lư miếng thịt, Miên Hoa Đường dĩ nhiên ai đến cũng không - cự tuyệt, ăn dặc biệt vui vẻ, vì thế còn từ trên người Tiểu Lam hốt hết hai phần ba thịt.
Chờ Nghệ Nhàn đáp thuốc vết thương xong, Tiểu Lam phát hiện thịt của mình dư lại không còn nhiều, nhịn không được bĩu môi.
Đoan Mộc Nhã, "Nghệ Nhàn, người chim này gây động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ gọi đến nhiều người giúp đỡ, chúng ta có nên tính toán trước không?"
Nghệ Nhàn, "phải, nhưng --"
Quang lôi cầu cảu nàng có thể chôn dưới đất, một khi động là có nổ, đích xác có thể xuất kỳ bất ý thu được một lớp người. Nhưng cái hại cũng rất rõ ràng, đả thương địch thủ tổn thương mình, không những vậy còn làm bị thương người thân, đây là điều Nghệ Nhàn rút ra được sau nhiều lần được giáo huấn bằng máu, "đại sư tỷ, Lam Đồng, các ngươi ngàn vạn lần không được rơi xuống đất."
Tử Hàn khẽ run, cả giận nói, "Nghệ Nhàn, ngươi lại muốn làm chuyện thiêu thân gì nữa!"
Nghệ Nhàn vẻ mặt thản nhiên, không chút nào xấu hổ, "giúp các ngươi giảm chút đám người tìm phiền phức. Đại sư tỷ, ngươi và Lam Đồng cố gắng ở trên cao quyết đấu, chú ý chỗ ta chôn, động tác ít một chút."
Nghệ Nhàn căn dặn xong, để Đoan Mộc Nhã dùng mộc đằng làm một cái vòng đánh dấu rõ ràng, màng quang linh cẩn thân vùi xuống lòng đất, Đoan Mộc Nhã thậm chí còn chạy xa một khoảng, sợ dính phải thì nổ banh người, "Nghệ Nhàn, ngươi ổn chứ?"
Đề phòng Tiểu Lam tinh nghịch chạm vào, Nghệ Nhàn vừa bắt đầu đã đem nàng cột sau lưng, Đoan Mộc Nhã thì kéo Miên Hoa Đường, Khi quang lôi cầu chôn xong, Đoan Mộc Nhã đem mộc đằng ký hiệu bỏ chạy, mọi thứ nhìn như bình thường, "Nghệ Nhàn, ngươi xác định sẽ có người đến sao? đừng, hay là...." gài bẫy đại sư tỷ các nàng...
Nghệ Nhàn đương nhiên xác định, các nàng tạo từng đợt sóng hỗn loạn liên tiếp, đám người kia hận không thể uống máu nàng, ăn thịt nàng, "nhân lúc đại sư tỷ cùng Lam Đồng có thể ứng phó, Miên Hoa Đường ngươi theo ta đi tìm đám huyễn thú bị nhốt trong lồng."
Miên Hoa Đường vểnh cao mông, "được."
Các nàng vừa đi xa, thì nghe thấy phía sau các nàng phát ra từng đợt tiếng nổ, ngân quang nổ tung giữa không trung, âm thanh lớn tựa như có người thăng cấp, cảm giác như chín đạo lôi cùng đánh xuống.
Đoan Mộc Nhã cảm giác Thiên Lan Sơn dường như lung lay vài lần, nàng đỡ tay Nghệ Nhàn, quay đầu nhìn lại, hỏa diễm phượng hoàng cùng ngân sắc lôi linh quấn lấy nhau tạo nên ánh sáng rực rõ, sáng chói khiến người ta không mở mắt nổi, mặt đáy lung lay, cái khe nhỏ xuyên qua Thiên Lan Sơn dường như lại lớn thêm một chút, "oa, thật giỏi."
Dưới cảnh đen tối như vậy, Nghệ Nhàn dường như nhìn thấy phía chân trời có một cái du long màu tím xuất động, đó là lôi linh của đại sư tỷ biến thành lôi tủy, khí phách như là bản thể của nàng, "chúng ta đi mau, nhân lúc chưa đại loạn, thì làm chút chuyện."
Cấm địa thứ năm bị đại sư tỷ và Miên Hoa Đường phát nát, cấm địa thứ bảy.... cũng bị người xông qua, Nghệ Nhàn tạm thời cũng không biết kẻ thả đám người sư phụ Yến Sương là bằng hữu hay là địch, bất quá đối phương có thể để huyễn thú chạy, thì tạm coi như là bằng hữu, "Miên Hoa Đường, ngươi biết đám huyễn thú bị nhốt ở đâu không?"
Nghệ Nhàn bị hai con huyễn thú tham ăn nhà mình khiến cho tâm mệt vài phần, ngay thời điểm này ai mà có tâm tình ăn thịt a, cho dù giao long để trước mặt nàng, nàng cũng không muốn ăn, "tạm thời không ăn, chờ thương ngươi lành lại sẽ khao ngươi, chúng ta trước cho chúng nó chạy cái đã."
Tiểu nhân đột nhiên thò cái đầu ra, nhỏ giọng nói, "chúng nó sẽ không nghe đâu."
Nghệ Nhàn cũng không trông chờ đám ngu ngốc kia nghe lời, một đám thân hình to bự, chỉ số IQ lại là âm, "ta muốn ở trên Thiên Lan Sơn này gây náo loạn một hồi lớn, càng loạn càng tốt."
Đoan Mộc Nhã cũng không đoán được Nghệ Nhàn muốn làm cái gì, bất quá nghe ra được một đại sự, "có thể làm theo lần trước a."
Lần trước nàng cùng Miên Hoa Đường mượn một đám huyễn thú, thành công nhiễu loạn một hồi, lần trước thành công, lần này tuyệt đối cũng thành công!
Kết quả, khi Miên Hoa Đường mang theo Nghệ Nhàn đi, cấm địa thứ hai, thứ ba, thậm chí là thứ tư, những cái lồng giam huyễn thú toàn bộ đều mở, ngoại trừ lồng sắt cùng xích sắt bị bỏ lại, thì không còn vật sống. Nghệ Nhàn tùy ý mở một cái lồng sắt, nhặt bên trong sợi xích nhỏ, xích sắt còn nguyên ở trong lồng, ở giữa cũng không có vết chặt đứt, "thật biết điều."
Đoan Mộc Nhã vẻ mặt cổ quái, "còn có ai rảnh như chúng ta, chính sự không làm, lại chạy đến thả huyễn thú?" hơn nữa các nàng đã tính trước mục đích, nhờ đám huyễn thú gây động tĩnh lớn. Hiện tại xong rồi, giỏ trúc múc nước, công dã tràng, "không có huyễn thú, chúng ta sao còn gây sự được?"
Nghệ Nhàn, "không phải còn cấm địa thứ tám sao, cấm địa thứ chín."
Đoan Mộc Nhã, "..."
Tiểu nhân khó có được một hồi dũng cảm, run rẩy từ trong túi Tiểu Lam thò cái đầu nhỏ ra, "không được, đừng đi, rất nguy hiểm."
Nghệ Nhàn nhìn tiểu nhân này cũng biết, cấm địa thứ tám và thứ chín hẳn là những chuyển hóa phẩm thất bại, chỉ một cái nho nhỏ mà lực sát thương đã mạnh như vậy, còn chưa nói phải thưởng thức những chuyển hóa khác.
"Khặc khặc, rốt cuộc tìm được các ngươi."
"Ah --"
Một cánh tay của Đoan Mộc Nhã chợt bị bẻ gãy, sau đó cánh tay còn lại hướng về một chỗ quỷ dị gãy xuống, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, có thứ gì --"
Quang Diễn phóng quang chiếu một cái, một cái đầu to bằng nắm tay lộ ra, tựa như đao phủ, lúc đáng nói còn cầm cánh tay còn lại của Đoan Mộc Nhã, Nghệ Nhàn ngưng tụ lôi tủy đánh về hướng ngược lại, đem động đá đánh ra một cái hang. Đoan Mộc Nhã không tự chủ được nâng lên cánh tay lại đột nhiên hạ xuống, toàn bộ lui về sau vài bước, nếu không phải Nghệ Nhàn ở phía sau đỡ lấy nàng một tay, sợ là ngồi sụp xuống đất rồi, nàng đau đến hút khí lạnh, đầu đầy mồ hôi, "vật quỷ này biết giấu mình, hoàn toàn không thể phát hiện, cẩn thận."
Nghệ Nhàn nhanh chóng nắn lại tay cho nàng, khiến nàng càng thốn hơn, Đoan Mộc Nhã hậu tri hậu giác mặt mũi trắng bệch, nước mắt không ngừng rơi xuống, "dùng tục cốt cao trước, chờ tìm được vật quỷ này, ta sẽ đoạn tứ chi của nó."
Cái bóng gia hỏa này giữa không trung, cánh tay và đầu lại to hơn, bất quá hình bóng cái đầu chỉ là hư ảnh, nếu bóng càng to, chứng minh ngoại hình đồ chơi này càng nhỏ, nàng thử đem tiểu nhân phóng ra trước ánh sáng, cái bóng trên vách đá liền to lên vài lần, tiểu nhân khẩn trương hô, "đến, nó lại đến nữa rồi!"
Dưới ánh sáng chiếu rọi, bất kỳ cái bóng nào cũng không thể trốn được.
Nghệ Nhàn phát hiện cái bòng chồng lên bóng của nàng, không chút nghĩ ngợi liền phóng lôi linh, đồ chơi kia lại cười khặc khặc hai tiếng, xem ra căn bản không bị thương, ngoại trừ biết ẩn mình, sức mạnh lớn, tốc độc chạy trốn cũng rất nhanh, "Miên Hoa Đường, còn nhớ rõ Tạ Anh không?"
Miên Hoa Đường ăn cây đậu rắc rắc cắn hai cái, nghiêng đầu một chút, "Tạ Anh là cái gì? ăn ngon không?"
Nghệ Nhàn dậm chân, phóng lôi linh tràn xuống chân, tựa như nhện đan lưới chồng lên nhau, rất nhanh một cái lôi võng nhỏ hình thành dưới chân Nghệ Nhàn, "bây giờ có thể nhớ ra chưa?"
Lôi võng, là lôi vực Tạ Anh tự nghĩ ra, đương nhiên so ra vẫn kém băng vực của đại sư tỷ. Bất quá khi đó, Tiểu Miên Hoa Đường lại ở trong cái lôi võng đó hấp thụ không ít linh lực của Tạ Anh, nàng cười ha ha nói, "chơi thật vui, ta cũng tới."
Có Miên Hoa Đường phun lôi linh phụ trợ, lôi võng của Nghệ Nhàn nhanh chóng bao quanh động, ngoại trừ phần đất dưới chân Đoan Mộc Nhã, "Tiểu Nhã, bước vào đây."
Khuôn mặt Đoan Mộc Nhã trắng như quỷ, vừa nghe lời Nghệ Nhàn nói, không chút nghĩ ngợi liền tiến vào, không có cảm giác bị lôi linh giật tê tái, nàng cảm giác toàn thân được một tình cảm ấm áp bao quanh, tưa như đang chữa thương từng chút một, tiểu nhân trốn ngay góc bàn tay nàng cũng không còn chỗ nấp, lần lượt bị lôi tủy đánh trúng, trốn không có chỗ, tránh cũng không được, lên trời xuống đất, cầu cứu không cửa.
Nghệ Nhàn, "cười a, sao không cười nữa đi? chạy a, ta xem chạy đi đâu."
Phía trên Quang Diễn thủ, phía dưới là lôi vực Nghệ Nhàn làm ra, Miên Hoa Đường thử đem lỗ võng dán lên vách đá, lôi quang lóe lên, toàn bộ đều khống chế trong tay Nghệ Nhàn, thứ quỷ nhỏ kia lúc đầu còn ráng ẩn mình bừa bãi trốn, nhưng cho dù nó đi lên hay đi xuống trốn, đều bị lôi võng ở giữa vung lên du long giáp công, sau đó mệt mỏi hiện hình trong lôi võng của Nghệ Nhàn, là một con trùng nhỏ vô tình chạy vào lưới nhện.
Con trùng nhỏ này hình dánh thật xấu xí, hai cái tay to như hai cái đầu, không nhìn kỹ, thì giống như quái vật nhỏ ba đầu. Nghệ Nhàn lười dùng tay chạm vào, trực tiếp giơ lên lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao từ trắng sang đỏ.
Nàng tháo tứ chi đối phương, bất quá cũng không phải tháo như cái kia.
Đoan Mộc Nhã nhìn một cục máu dầm dề, rất khó tưởng tượng nàng bị thứ này gây thương tích, "đây chính là chuyển hóa phẩm."
Nghệ Nhàn nghiêm túc gật đầu, "chúng ta bất quá là hình nhân thế mạng, chúng nó muốn bắt không phải là chúng ta."
Là trùng hợp, lại còn bị người hại, Nghệ Nhàn nhất thời nửa khắc cũng không muốn phỏng đoán, nàng lo lắng nhìn Đoan Mộc Nhã, "hiện tại cảm thấy thế nào rồi?"
Đoan Mộc Nhã cố gắng thả lỏng, nào ngờ vừa nhún vai, không cẩn thận liên lụy đến cánh tay, đau đến nhe răng trợn mắt, "còn tốt, chỉ cần liên tục dùng tục cốt cao, không lâu sau sẽ lành lại."
Nghệ Nhàn, "ta để Miên Hoa Đường theo ngươi."
Đoan Mộc Nhã chỉ sợ Nghệ Nhàn trực tiếp đưa nàng về, ánh mắt thoáng nhìn, lại thấy tiểu quái vật bị chặt đứt tứ chi kia, từ khối máu đang ngọ nguậy gì đó, chỗ bị thiếu như đang có gì đó chui ra, "Nghệ Nhàn, nó hình như mọc ra nữa."
Loại tự sống tự động mọc chi này đã thấy nhưng không thể trách, khi còn ở bí cảnh Nghệ Nhàn cũng đã nhìn thấy huyễn thú hình người có thể tự mình tái sinh, nàng làm một cái lồng phòng ngự cho Đoan Mộc Nhã, tránh thứ đồ chơi này chó cùng rứt dậu, động thủ bóp hồng mềm.
Bất quá, Nghệ Nhàn vẫn là đánh giá cao nó, nó mọc ra nửa ngày chỉ được một cánh tay, dường như mất rất nhiều sức của nó.
Nghệ Nhàn quan sát một hồi cảm thấy thực lãng phí thời gian, liền giơ dao lần nữa, không ngờ tiểu quái vật này vẫn cố găng dùng cánh tay dài ra che lại, dùng lực lượng hình, lại nghỉ ngơi một hồi, dường như khôi phục ba phần, đến năm phần lực đạo. Một cánh tay nhỏ có thể chống lại được sức của Nghệ Nhàn, nếu là hai tay, Nghệ Nhàn cũng hiểu được vì sao trong chớp mắt cánh tay của Đoan Mộc Nhã bị bẻ gãy.
Nghệ Nhàn tâm niệm vừa động, lôi tủy trong lôi võng liền đánh lên người tiểu quái vật này, bị lôi tủy đánh trúng liên tục, tiểu quái vật bị Nghệ Nhàn ung dung thu dọn, lần này còn có cả đầu nó, "Tiểu Nhã, đốt sạch sẽ."
Tiểu nhân nhìn bộ dạng Nghệ Nhàn thờ ơ, run rẩy thành cái sàng. Ánh mắt Tiểu Lam không ngừng di chuyển qua lại, nghiêm túc nhíu mày, chân mày nhăn thành tiểu sơn khâu, tiểu nhân vẫn còn run rẩy, nàng có chút bất đắc dĩ thở dài, nhịn đau đem mấy miếng thịt còn dư lại của mình cho vào trong túi, "ngoan ngoãn, đừng nháo."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Lam: Nếu như một miếng thịt không thể giải quyết vấn đề, vậy thì hai miếng!
Ed: phải nói Tiểu Lam ở phần này như cái đại phú bà, mẫu tính lan tràn có bao nhiêu thịt cho hết bấy nhiêu, còn tính liếm mông người ta nữa kkkk, còn Miên Hoa Đường ngày càng mặt dày vô sỉ giống ai đó, kkkk