Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 209: Trao đổi



Nghệ Nhàn nhìn Đoan Mộc Nhã thả ra hỏa linh đốt sạch, cũng không để lại tàn dư dùng lôi linh đánh nát, xác định nó thành cặn bã không gây sự nữa, mới rời đi. Cho dù một đường Nghệ Nhàn phòng bị, vẫn bị đánh lén.

Tiểu Lam đau lòng nhìn hông Nghệ Nhàn bị chém, "nương, nương, muội muội."

Nghệ Nhàn cảm giác vài phần thần kỳ, vào lúc nguy hiểm vừa hạ xuống, cầu thịt trong bụng lại biêt dùng lôi linh trong tiểu kim châu phản kích, nếu không phải như vậy, thì hông nàng không phải bị chém 10cm mà bị đâm một lỗ rồi.

Đây là thành tinh a!! nàng không phải là thứ kỳ quái gì đó chứ?

Đoan Mộc Nhã cũng giật mình, so với gặp cường địch, lại không nhìn thấy này mới thực sự nguy hiểm, vì người căn bản không biết chỉ cần đi sai một bước, ngươi liền đối mặt với cái chết, "Nghệ Nhàn, ngươi phải chiếu cố đến cái trong bụng a. Cấm địa thứ tám và thứ chín chúng ta đừng đi, mau tập hợp với đại sư tỷ đi."

Muốn rời khỏi cái động này thì cũng phải quẹo trái phải mười tám ngã, theo như tình huống vừa rồi, không chỉ có cấm địa thứ tư là có mai phục, mà từ chuyển hóa phẩm đầu tiên đến gây sự, thì đến đây hẳn là một tiểu đội chuyển hóa phẩm, "ngược lại cũng rất cam lòng làm hạ thành phẩm."

Đoan Mộc Nhã cẩn thận dùng mộc đằng thò ra điều tra dò xét, nửa ngày cũng không thấy lộ ra cái gì, lại càng cảnh giác nhiều hơn, "có phải tụi sẽ luôn ẩn mình?"

Nghệ Nhàn chắc chắn nói, "sẽ không, uy cho Miên Hoa Đường thêm một viên Tứ Tuyệt Đan nữa."

Hẳn là sẽ có một tiểu nhân biết công kích âm thanh giống tiểu nhân này.

Miên Hoa Đường đoạt bình sứ của Đoan Mộc Nhã, xem như là đậu ăn hết một mạch, "Nghệ Nhàn, chúng nó đang chơi trốn tìm, ta đi bắt nó."

Nghệ Nhàn lắc đầu, "ngươi đừng chạy lung tung, tạm thời coi chừng Tiểu Nhã. Nếu như... nếu như chút nữa thực sự không chịu nổi, thử dùng lôi linh để quấy nhiễu âm thanh, biết chưa?"

Miên Hoa Đường còn chưa hiểu lời Nghệ Nhàn nói, tiếng hét chói tai khiến người khó chịu trước đó liền vang lên, Miên Hoa Đường nhíu mày, lôi linh nắm chặt trong tay đùng đùng vang, nàng có chút nóng nảy nhìn tiểu nhân trong tay Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, âm thanh này thực đáng ghét, ta có thể đánh nó không?"

Nghệ Nhàn cảm nhận rõ ràng âm thanh cao vút của tiểu nhân đột nhiên run lên hai cái, thấy Miên Hoa Đường chỉ nhíu mày khó chịu, không có nổi điên như lần trước, "Miên Hoa Đường, chờ chút nữa ngươi có thể thu dọn đám chơi trốn tìm kia."

Âm thanh tiểu nhân nhanh chóng theo đường ngoằn ngoèo vang lên, tiếng nổi giận hừ hừ liên tục phát ra, không khác gì so với suy đoán của Nghệ Nhàn, hẫu như mỗi khúc cua, đều có mai phục. Còn Đoan Mộc Nhã không nhịn được lại hít một ngụm khí lạnh, nàng thả mộc đằng dò xét được ba khúc cua, sững người vì không phát hiện được tung tích gì, không biết do bản lĩnh dò xét của nàng quá tệ, hay do đám kia ẩn núp quá kỹ.

Nghệ Nhàn, "ngươi thử làm nổ ý thức hải của bọn nó đi!"

Tiểu nhân, "..."

Nghệ Nhàn nhìn nghiêng tiểu nhân đang trốn trong túi Tiểu Lam, Tiểu Lam còn đang thân mật ôm bụng Nghệ Nhàn, đang dùng cách nàng tin tưởng trấn an ấu tể trong bụng bị hoảng sợ. Đối với âm thanh công kích, Tiểu Lam dường như không bị ảnh hưởng.

Tiểu nhân dưới sự bức bách của Nghệ Nhàn, không thể không nâng cao âm điệu, thử công kích một người trong đó.

Ah --

Bụp bụp bụp bụp --

Đoan Mộc Nhã kinh ngạc, "đây là âm thanh gì?"

Nghệ Nhàn nghe theo âm thanh, đi tới hai bước, cách các nàng con đường ngoằn nghèo gần nhất đang có một cái miệng không ngừng phun máu, gáy thủng một lỗ, ánh mắt mơ màng như phủ sương trắng, không có tiêu điểm nhìn các nàng, "Miên Hoa Đường, thử dùng lôi linh ít tiêu hao nhết gϊếŧ hắn đi!"

Miên Hoa Đường lại nhức đầu.

Nghệ Nhàn cũng không muốn hao hết lôi linh để đối phó đám người này, trước đó vì thu đầu người đã hao hết phân nửa linh lực, đại khái vì ấu tể trong bụng còn hấp thụ lôi linh, mỗi lần hao hết linh lực nàng còn nằm mê man hết năm sáu ngày. Tại địa phương quỷ quái này, hôn mê đồng nghĩa với toi mạng. Nàng thấy Miên Hoa Đường chậm chạp không động, "sau này có thể thì cứ giải quyết hết một lần, tuyệt đối không được lãng phí linh lực của mình."

Miên Hoa Đường cái hiểu cái không, bất quá cái này cũng không trở ngại nàng gϊếŧ chết đám kia.

Đoan Mộc Nhã, "sao nhìn hắn không có chút gì là phản kháng vậy?"

Nghệ Nhàn như có điều suy nghĩ, "đại khái ý thức hải bị phế."

Ý thức hải là là nơi chứa năng lượng tinh thần, từ phạm vi ý thức hải cao thấp cũng quyết định ý chí mạnh yếu của một người, nếu bị công kích chỗ này, nhẹ thì phế, nặng thì chết.

Âm thanh công kích của tiểu nhân đã có thể gϊếŧ người, có thể trấn an tinh lọc lòng người, đơn giản chính là con dao hai lưỡi, "vừa rồi ngươi có cảm giác ý thức hải bị chấn động không?"

Đoan Mộc Nhã đi đường phần lớn đều chú ý đến cánh tay đang đau, khi bị hỏi đến còn phải suy nghĩ một chút, "có một chút, may là Tứ Tuyệt Đan của ta còn dùng được."

Lần trước Nghệ Nhàn bị tiếng hét của tiểu nhân bất ngờ làm cho dao động chảy máu, lần này nhờ dùng Quang Phổ Chiếu hộ trống ý thức hải, ngược lại cũng không có gì trở ngại, bất quá tiểu ấu tể trong bụng bị kinh hãi không nhỏ, lâu lâu lại đạp đau bụng.

Ấu tể này hoàn toàn khác với Tiểu Lam, không thể không bớt lo.

Có thứ nhất, thì có thứ hai, thứ ba, khi các nàng đi qua năm sáu cái ngã rẽ, tiểu nhân cũng học xong cách khống chế âm thanh cao thấp xa gần, còn có một phần bên ngoài vì bị âm thanh hét chói tai của tiểu nhân kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát điên, đang chém gϊếŧ lẫn nhau, hiển nhiên là đã sớm gϊếŧ đến đỏ cả mắt rồi.

Đối với kỹ năng không đánh mà thắng của tiểu nhân này, Đoan Mộc Nhã vô cùng kích động, còn thưởng cho nó một cây linh hoa nhuận hầu, "có này rất tốt, có thể làm dịu cổ họng của ngươi, mỗi khi âm thanh của ngươi bị thương hoặc khó chịu, có thể ăn một miếng nhỏ."

Tiểu nhân nhất thời lệ nóng doanh tròng, đại khái không ngờ đến mình còn được đãi ngộ như vậy, cuối cùng vẫn là Tiểu Lam tiếp nhân từ trong tay Đoan Mộc Nhã, đem nhét vào túi giới tử của Nghệ Nhàn, sau đó khuôn mặt nghiêm túc lấy ra một miếng thịt uy đến, "ngoan ngoan, nghe lời."

Miên Hoa Đường vặn gãy cổ bọn chúng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ tối, "Nghệ Nhàn, có người."

Dưới chân Nghệ Nhàn, có lôi võng làm trung tâm, từng chút lan ra xung quanh. Rất nhanh đem Đoan Mộc Nhã, Miên Hoa Đường toàn bộ cho vào trong vòng.

Người kia từ từ đi đến, mái tóc dài nhẹ nhàng phất lên vì bị gió thổi, hòa làm một thể với cái áo choàng đen của hắn, hắn đi vài bước, đúng lúc đứng giữa giao giới của sáng và tối, ánh sáng và bóng tối phủ trên người hắn, khiến khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên vài phần tà ác, khóe miệng hắn hơi câu lên, ngữ điệu mạn bất kinh tâm, "tiểu cô nương thật không tệ, thay ta dọn dẹp một đám rác rưởi."

Rác rưởi?

Đám người kia so với đám mất nhân tính chỉ biến tàn nhẫn cướp đoạt tàn thứ phẩm còn tốt hơn nhiều, ít nhất bán thành phẩm tương đối quỷ dị lại đảm đương làm vũ lực, nhưng lại là rác rưởi trong cái thành dân cư này, Hàn Hương Mạch, Văn Tầm đám người kia thì tính là gì?!

Từ khi hắn xuất hiện, da gà trên người Nghệ Nhàn liền nổi lên. Nam nhân này không làm gì, hắn không nhúc nhích nhìn nàng cười, khiến Nghệ Nhàn cảm giác vô hình bị uy áp muốn phản kháng, không khác gì trước kia khi nàng ở Thanh Sơn Tông lần đầu nhìn thấy bản thể của đại sư tỷ mà run sợ....

Hiển nhiên, Nghệ Nhàn cũng là người cọ đùi huyễn thú bản mạng từ địa cấp tu vi vọt lên nhân cấp, cũng không có gì đáng chú ý, chí ít nàng hiện tại không sợ đại sư tỷ, nhưng lại nhịn không được muốn sinh lòng chạy trốn khỏi người này, cảm giác thực sợ hãi.

"Tiểu cô nương rất dũng cảm a."

"Bình thường thôi."

"Ngươi là ai?"

"Ngươi nghĩ ta là ai?"

Hai người nói chuyện như đoán bí mật, ngươi đến ta đi vài lần, ai cũng không lộ ra chân tướng. Nhưng Đoan Mộc Nhã tu ví kém hơn, không chịu nổi uy áp dẫn đầu ngã xuống đất trước, chân run lợi hại, hiện tại vẫn còn run. Nàng lại toát mồ hôi lạnh lần hai, cái tay lành lặn cũng không nhịn được mà run rẩy, đại khái cũng nhìn ra thế cục hiện tại của các nàng đang nguy hiểm cỡ nào, "Nghệ Nhàn, ngươi đừng để ý đến."

Tiểu Lam trốn phía sau Nghệ Nhàn, hơi nhô đầu ra nhìn người kia vài cái, hai tay lại lao đến ôm chặt bắp chân Nghệ Nhàn, một cổ bất an toàn bộ đều truyền đến Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn khẽ đá Đoan Mộc Nhã một cước, cười mắng, "nói mò cái gì, vừa rồi không nghe lão nhân này nói muốn cảm kích ta giúp hắn dọn đám rác rưởi sao?"

Người kia bị gọi là "lão nhân gia" làm cho buồn cười, ánh nắt hắn treo ý cười, đáng tiếc tiếu ý không đến đáy mắt, cả người tựa như càng hung hiểm hơn, "tiểu cô nương nói rất đúng, ngươi muốn cái gì?"

Nghệ Nhàn cũng cười híp mắt nhìn theo hắn, "kỳ thực cũng không có gì, để các nàng an toàn rời đi chỗ này, ta tin tưởng lão nhân gia ngươi sẽ đáp ứng."

Người kia như đang chơi với mèo, cười híp mắt quan sát Đoan Mộc Nhã rồi mấy người kia, trong lúc mọi người sắp nhịn thở không nổi, hắn mới chậm rãi hỏi, "tiểu cô nương thực sự là có lòng tham, thù lao này của ngươi có chút cao, bất quá vì sao ngươi nghĩ lão nhân gia ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi?"

Nghệ Nhàn, "rất đơn giản, ta so với bọn họ thì hữu dụng hơn."

Mặc dù không biết tên biếи ŧɦái này muốn làm gì nàng, bất quá nhìn tên biếи ŧɦái này bộ dạng có vẻ hài lòng, hẳn là muốn làm chuyện xấu trên người nàng mà nàng không biết, mà chuyện xấu này đối với tên biếи ŧɦái kia hẳn là quan trọng.

Hàm răng Đoan Mộc Nhã run cầm cập, cố gắng nói một câu, "Nghệ Nhàn, ta, ta cũng rất hữu dụng."

Ngay lúc này còn muốn tranh nhau cướp cái gì, không lẽ cướp cùng nhau đi chết sao? Nghệ Nhàn còn chưa kịp nói, người kia vẻ mặt đã tiếc hận lắc đầu, "thật đáng tiếc, các ngươi nhìn qua cũng không tệ."

Tâm Nghệ Nhàn lộp bộp, luôn cảm giác câu tiếp theo của người này chính là -- không bằng đều ở lại?

"Nhưng, nếu muốn chọn như lời nói --"

"..."

Cái kiểu nói một nửa này, nhất định sẽ bị người kéo ra đánh chết.

Cũng may hắn đùa với một đám mèo lớn run rẩy xong, lại quyết định tuyên bố từ bi, "tiểu cô nương các thực càng tốt hơn."

Tim treo lên lần nữa cũng được hạ xuống, Nghệ Nhàn cảm giác mình đánh cuộc đúng, "cám ơn ngươi đã chọn ta, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng. Vậy hiện tại, có thể để những người còn lại rời đi chưa?"

Người kia gật đầu, không hề nói gì, liền đứng một bên xem kịch vui.

Nghệ Nhàn kéo Tiểu Lam lại, ném cho Miên Hoa Đường chăm sóc, "ngươi dẫn các nàng đi tìm đại sư tỷ."

Đoan Mộc Nhã còn muốn nói tiếp, liền bị Nghệ Nhàn hung ắc trợn mắt liếc qua, lớn tiếng cảnh cáo một phen, "bớt làm chuyện dư thừa, nên đi thì đi đi, đừng có liên lụy người khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.