Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 219: Dung hợp



"Buông, buông tay."

"Lam Đồng!"

Nghệ Nhàn cảm giác lực ngay cổ trở nên lớn, đau đớn nhiều hơn. Nàng hơi nâng tay lên, ánh sáng màu bạc nguy hiểm trên không lóe lên, nhưng đối diện lại hoàn toàn không biết, đôi mắt lộ ra hàn ý lạnh như băng, xa lạ khiến người kinh hãi, quả thực như là trúng tà.

Nghệ Nhàn nhắm mắt lại, tay run run đem lôi tủy để ở chỗ bị thương của đối phương. Áp lực trên cổ đột nhiên nhẹ xuống một chút, nàng vội vàng tránh qua một bên, còn mang theo bộ hậu linh, "Lam Đồng! mau tỉnh lại."

Ngô --

Đôi con ngươi màu xanh lại có chút thanh tỉnh, Lam Đồng đau đến sắc mặt trắng xanh, có vài phần thanh tỉnh, liền áp chế cánh tay trái đang muốn động đến Nghệ Nhàn, "đi, đi mau, ta không chế nó không được!"

Trong không gian chật hẹp, xung quanh che chắn, dù cho có cửa ra, thì lúc các nàng hôn mê cũng đã bị lấp kín. Cái này khiến Nghệ Nhàn muốn trốn cũng không trốn được, huống chi sau lưng nàng còn có một bộ hậu linh thường xuyên quấy phá, hiện tại quang linh cũng không còn nàng đã tiêu hao hết cả khí lực.

Bộ thần cốt này thật ra muốn làm gì?

Nhìn Lam Đồng bị khống chế từng bước đi về phía Nghệ Nhàn, "tiền bối, chúng ta vô ý quấy rối, nếu có chỗ đắc tội, mong thứ tội."

Tâm niệm sở chí, trọng lượng như ngọn núi nhỏ cũng chợt biến mất.

Nghệ Nhàn xoay người đứng dậy, kinh ngạc vì phía sau nhẹ nhưng lông hồng, lúc này nàng liền làm lồng năng lượng, đem Lam Đồng đang giãy dụa một mình che lại trong lồng năng lượng, "Lam Đồng, Lam Đồng ngươi nhìn ta, đã xảy ra chuyện gì, ngươi thật ra bị sao vậy?"

Trên trán Lam Đồng nổi gân xanh, hai mắt đỏ sậm, tay trái và tay phải đánh nhau, tính cách nhìn như đang chia làm hai người, đấu đá lẫn nhau. Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn cánh tay trái vừa bóp cổ nàng đang bẻ cong cánh tay phải....

Cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ gϊếŧ chết nàng.

Nghệ Nhàn liền rút lồng năng lượng lại, kéo đối phương lại, cảm giác đầu tiên là cứng rắn không gì sánh được, tựa như khối đá, nhưng so với đá còn cứng hơn. Trước đây, Nghệ Nhàn còn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của phái nữ trên người Lam Đồng, hiên tại nắm cánh tay trái này, một chút cảm giác cũng không có.

Lam Đồng cắn răng, trợn to mắt nhìn nàng, "cẩn thận bộ hài cốt sau lưng ngươi, đi a!"

Nàng chợt hất tay một cái, trọng lực khiến Nghệ Nhàn lui lại vài bước, nhưng lại không thương tổn đến nàng.

Rầm rầm -- rầm --

Phía bên phải Lam Đồng từ trên vách đá xuất hiện dấu quyền của một cái đuôi lớn, khe hở rầm rầm càng thủng to, rất nhanh vách đá như là lớp thủy tinh xuất hiện nhiều vết rạn, trong lúc Nghệ Nhàn sợ hãi nhìn, thì nó hoa lệ đổ xuống.

"Phi phi phi!"

"Lăn ra đây cho ta, to gan dám quấy rầy bản tiểu thư ngủ..."

Nghệ Nhàn, "..."

Nghe âm thanh quen thuộc, trong nội tâm Nghệ Nhàn có chút đen, cái đuôi rồng sát vách to đùng sát vách, lúc này đang khó chịu quạt quạt trên đất, chỉ nghe âm thanh, dường như cũng cảm nhận được mặt đất đang khẽ run. Cộng thêm trạng thái Lam Đồng không ổn, đối mặt với khiêu khích của đại sư tỷ, bình thường có lẽ không nhìn đến, hiện tại cũng một quyền đánh tới. Nghệ Nhàn sợ hai người không biết thu liễm, đánh đến long trời lở đất, đem cái chỗ này đánh sập, vội vàng lên tiếng, "đại sư tỷ!"

Dáng vẻ bệ vệ phách lối sát vách nháy mắt biến mất, so với gió thôi còn nhanh hơn, cái đuôi cùng vèo một cái không thấy nữa.

Nghệ Nhàn cố gắng đem bộ cốt sau lưng lấy ra, kết quả vẫn như cũ không thể tháo được, "đại sư tỷ, Lam Đồng nàng không thể khống chế được tay trái của nàng...."

"Ah!"

Sau khi kinh ngạc, chính là tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, Nghệ Nhàn lần đầu ở khoảng cách gần như vậy nghe tiếng đại sư tỷ rít gào, hai tai đau đớn, bên tai ù ù, cái đuôi rồng biến mất trong tầm mắt lại nhanh xuất hiện, còn không lưu tình quấn quanh người Lam Đồng, hồi lâu Nghệ Nhàn mới nghe đại sư tỷ giận dỗi không kiềm được nói, "thật can đảm, đồ của ta ngươi cũng dám đụng!"

Nghệ Nhàn, "cái gì?"

Hai mắt Lam Đồng lộ ra sát ý, nàng cũng không ngồi yên, một quyền hạ xuống, không biết có đánh phải chỗ đau của đại sư tỷ hay không, lại chọc cho đại hắc long rít gào một tiếng.

Xoang mũi nóng lên, Nghệ Nhàn sờ một cái, phát hiện mình bị tiếng rống của đại sư tỷ không ngừng làm cho chảy máu mũi.

"Đại sư tỷ!"

"Lam Đồng!"

"Các ngươi mau dừng lại!"

Khuyên bảo không có kết quả, còn bị đá mảnh xung quanh vách bắn trúng, trên người Nghệ Nhàn lại có thêm vài vết thương, mọi tính tốt đều bị các nàng làm mất hết không còn, nàng liền làm cho mình cái lồng năng lượng, đá mảnh văng đến đụng lồng năng lượng rơi xuống bên ngoài, cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút.

Đại sư tử cùng đại hắc long tựa như gặp địch cũ, đánh đến khí thế ngất trời.

Nghệ Nhàn ngồi xếp bằng, nhìn các nàng ngươi tới ta đi cào nhau, cắn nhau, cực kỳ bất đắc dĩ, tựa như người trông coi vườn thú nhìn hai đại gia hỏa vì dành nhau miếng mồi mà đánh nhau không chút tiết tháo, nàng thực sự khó mà đem Lam Đồng và đại sư tỷ trước mặt cho rằng hai người mất lý trí, "chút nữa các ngươi đừng có mà đến tìm ta nhờ trị liệu a."

Két két két.

Nghệ Nhàn nhìn cách vách, đại sư tử nổi điên bị đại hắc long hung hắng vỗ vào vách tường, cái đuôi rồng thừa thắng xông lên, bị Lam Đồng giơ móng cào trúng, chỗ nào đó bị cào mất vài cái long lân.... kết quả.... vách tường đứng giữa các nàng đổ xuống ầm ầm.

Két két két.

Nghệ Nhàn tìm một hồi, âm thanh như chiếc máy cũ lâu đời còn vang bên tai, nàng sững sốt một hồi, dư quang thoáng nhìn một đoạn bạch cốt, nhất thời lông tóc dựng đứng.

Một đoạn bạch cốt dùng tốc độ con rùa bò vô cùng chậm rãi đến bên cạnh nàng, mơ hồ còn nhìn rõ từng cái xương móng một có thể thấy tiền bối này khi còn sống ngón tay thon dài cỡ nào a.

Phi phi phi!

Nghệ Nhàn đem hình ảnh trong đầu xóa đi, im lặng cảm thụ hậu linh sau lưng đem đến nhiệt độ lạnh lẽo, ngồi nghiêm chỉnh nhìn móng vuốt gãy qua đây, đi vòng vèo như muốn đến bắt nàng, "đại sư tỷ, thần cốt tự mình động!"

Bất quá vì sao chỉ có di chuyển một trảo vậy ta?

Nghệ Nhàn suy nghĩ, dư quang nhìn qua bên trái, chờ một hồi thì cánh tay kia cách vai nàng chỉ còn lại 3 cm, thân thể nàng theo bản năng nhích qua bê trái, kết quả móng vuốt cùng theo sát tới.

"Lam Đồng!"

"Grừ --"

Nghệ Nhàn thấy hoa mắt, Tử Hàn cùng Lam Đồng gần như cùng lúc dời bước đến gần gót chân nàng, bất quá Lam Đồng đi đứng linh hoạt hơn, nhanh hơn một chút, một tay kéo lại cánh tay phải xương khô, cố gắng đem thần cốt từ trên người Nghệ Nhàn tháo xuống, cả người Nghệ Nhàn lui về sau ngã xuống.

Mặt đại sư tỷ âm trầm, túm lấy cổ tay Nghệ Nhàn, cả giận nói, "hay có tâm cơ thú ngươi."

Nghệ Nhàn, "???"

Đại sư tỷ sợ không phải là tức điện rồi đó chứ?

Nghệ Nhàn bị hai cổ lực phía sau lôi qua lôi lại như bị xé rách, cảm giác cả người không ổn, "các ngươi, các ngươi có thể yên tĩnh được hay không."

Tử Hàn phình mặt căm tức, "yên tĩnh? tâm có thú sau lưng ngươi đoạt vận mệnh của ta, ngươi còn muốn ta yên tĩnh, đừng cản ta, ta phải gϊếŧ chết nàng!!!"

Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, ngàn vạn lần đừng xúc động, có chuyện gì nói rõ ràng!"

Bốp --

Phía sau đột nhiên nhẹ đi, Nghệ Nhàn liền nhích qua bên cạnh. Nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy bộ cốt bám lưng nàng đang đan tay ôm lấy Lam Đồng, tựa như bạch tuộc, gắt gao dán nàng, "Lam Đồng!"

Tử Hàn khó chịu hừ vài tiếng, "đi cái gì mà đi, đây là thần cốt chọn trúng nàng."

Nghệ Nhàn lúc này mới phát hiện một tay khác của thần cốt đã không thấy, nghĩ đến dị dạng trên người Lam Đồng khi tỉnh lại, Nghệ Nhàn không bị thần cốt chọn trúng cũng vui vẻ, ngược lại càng lo lắng, "nó thật ra muốn làm cái gì?"

Tử Hàn bĩu môi, đem Nghệ Nhàn kéo xa Lam Đồng, "dĩ nhiên là dung hợp, không nghĩ tới cuối cùng ngược lại tiện nghi cho người này."

Dung hợp?

Lam Đồng trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ rực, vì chống lại thần cốt vô tình cuồng hóa. Sau khi cuồng hóa Lam Đồng cao hơn, vốn vóc người gần 2m đột tăng lên 2,5m đem cái không gian nhỏ này thọc thêm một cái lỗ, còn bộ thần cốt bám trên người nàng, có vẻ "nhỏ xinh" hơn.

Chứng kiến thân cao này, hình ảnh thật khôi hài, Nghệ Nhàn lại cười không nổi, chì vì cánh tay kia đang chui vào người Lam Đồng, mùi máu nhanh chóng ngập chóp nàng.

Là vết thương trí mạng trên người Lam Đồng....

Rắc rắc rắc rắc, Nghệ Nhàn tựa như nghe thấy được xương cốt Lam Đồng đang gãy từng khúc, nhưng người này lại không rên một tiếng, biểu tình trên mặt cũng chỉ vặn vẹo, "đại sư tỷ, Lam Đồng như vậy thực sự không có việc gì chứ?"

Tử Hàn tức giận trừng mắt liếc nàng, "ngươi cũng được tiện nghi còn khoe mã."

Nghệ Nhàn to gan chống đối, "đại sư tỷ, thần cốt này sao lại chọn Lam Đồng? có cách nào giúp nàng giảm bớt thống khổ không?"

Tử Hàn cũng không để ý tới, liền qua sát vách nằm, hai chân bắt chéo, mặt tức giận, cũng nhanh biến thành cá nóc.

Nghệ Nhàn, "..." đại sư tỷ thật khó dỗ a.

Nàng lưỡng lự một hồi, cọ cọ đem hạt châu đưa tới, "đại sư tỷ, cái này, cái này, trả lại cho ngươi."

Nghệ Nhàn đưa nửa ngày cũng không thấy có ai đến lấy, ngẩng đầu một cái liền thấy nụ cười âm trầm của Tử Hàn.

"Có phải ngươi đã sớm phát hiện từ trước!"

"..."

Thời gian cũng đã dài lắm rồi a.

Nghệ Nhàn cảm giác nếu mình trả lời, nhất định sẽ bị đại sư tỷ đè xuống đất đánh. Qủa nhiên không ngoài dự liệu, nàng lưỡng lữ một hồi, ý rơi vào mắt Tử Hàn chính là thầm đồng ý, Nghệ Nhàn thậm chí còn chưa kịp biên lý do thuyết phục, đã bị băng trùy dồn đến bên cạnh Lam Đồng.

Tử Hàn, "lại còn gạt ta, ta đúng là coi khinh ngươi!"

Trong tay Nghệ Nhàn còn có củ khoai nóng, "không phải, không hải đại sư tỷ ngươi hãy nghe ta nói a."

Hắc long giận dữ, núi sập đất rung.

Băng trùy nổi giận như tiểu đao bay về phía các nàng, Nghệ Nhàn luống cuống chân tay ngăn cản, vốn còn đang lo lắng cho Lam Đồng, kết quả tranh thủ lúc rảnh nhìn lại, được a, băng trùy đang đánh ầm ầm lên thần cốt, Lam Đồng không bị tổn thương gì, bộ thần cốt "nhỏ xinh" kia cũng co được giãn được, cứ vậy một hồi công phu, đem chính mình hòa làm một với Lam Đồng....

Ngược lại chính nàng, chật vật không chịu nổi.

"Đại sư tỷ, mau dừng lại!"

"Hừ!"

Băng trùy càng nhiều hơn cả tử sắc du long cũng kéo đến.

Nghệ Nhàn, "..."

Lại còn không dừng, nàng sẻ phải phản kích!!!

Bộp --

Không biết có phải do nàng không cẩn thận đụng phải cái gì không, hay là do băng trùy của đại sư tỷ đánh rơi, tay Nghệ Nhàn đưa tay nâng lấy đầu lâu thần cốt lạnh lẽo, mơ màng trầm mặc, "..."

Nghĩ đến thần cốt dính người này, Nghệ Nhàn theo bản năng liền vứt đi, quăng hai cái, nhưng cái đầu lâu này như mọc ra từ tay nàng vậy.

Nghệ Nhàn khóc không ra nước mắt, "đại sư tỷ, cái thần cốt này --"

Hai đạo hồng quang từ trong hốc mắt bắn ra, liền chui vào mắt Nghệ Nhàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.