Thời gian quay lại cũng đến lúc lịch kiếp, Nghệ Nhàn cũng đã chờ hơn 1 năm. Trong một năm qua nàng chịu đủ mọi dày vò, khó chịu, muốn Lam Đồng lịch kiếp thành công.
"Tam tiểu thư, ngươi cần gì tức giận với lão thái gia, ngoan ngoãn theo chúng ta quay về, mọi chuyện sẽ không sao nữa." giống hệt cái giọng năm đó khuyên nàng gϊếŧ Lam Đồng, tựa như chỉ cần nàng hối hận nhận sai, Tạ gia sẽ tiếp nhận nàng lần nữa, sẽ có một con đường thênh thang đang chờ nàng. Thực sự không biết lão thái gia muốn có thân thể nàng hay là nắm nàng trong tay để thưởng thức, trở thành một con cờ nghe lời không vui vẻ. Chờ dùng xong không còn giá trị thì vứt bỏ.
Vẻ mặt Nghệ Nhàn tiệc hận, "làm sao đây, từ nhỏ ta cùng hắn đối lập, hắn và ta chỉ có một người sống, không có gì tức giận hay không tức giận ở đây cả."
Tuyên Di liếc mắt phát hiện nơi vừa rồi Miên Hoa Đường thả lôi linh đánh nàng đã không có người, đến cả hai đứa bé cũng không có tung tích, nàng không quan tâm, dưới cái nhìn của nàng, bắt Nghệ Nhàn mang về, so với mang về hai đứa bé không xác định càng đáng tin hơn.
Huống chi, hai đứa nhỏ sao có thể xa nương được?
Tuyên Di nhịn không được thở dài, "tam tiểu thư cần gì chọn con đường của Nhị cô nương?"
Tạ Khuê, Tạ Tiêu hai người theo sát phía sau, lập tức biến thành tam giác sắt. Con ngươi Nghệ Nhàn nhanh chóng co rút, lười nói nhảm với bọn họ, "lần này ta nhất định phải gϊếŧ các ngươi, một tên cũng đừng mong đi!"
Lam Đồng đã sớm mài trảo muốn thử, cho dù là nghe hai chữ lần này cũng không để ý, vồ một cái, đánh ba người bọn họ, nháy mắt khiến đội hình bọn họ tan rã.
Đả Thần Tiên của Nghệ Nhàn không nhừng vung lên, hóa thành từng đạo ngân quang đánh về phía Tuyên Di, Tạ Khuê, Tạ Tiêu đang còn chặn Lam Đồng, bọn họ liên thủ dùng lôi linh làm thành lưới trên đỉnh đầu, chờ con mồi lọt bẫy.
Cũng may Lam Đồng không ngốc, không có coi bộ da lông của mình nuôi trơn bóng thành tường đồng vách sắt, nàng vỗ cánh bay lên không chời trò đuổi bắt với bọn họ. Thỉnh thoảng tránh né, trơn tuột như cá trạch, chọc hai người nổi điên, nhưng không thể bắt được nàng, nhất thời cuộc chiến cũng giằng co.
Nghệ Nhàn thấy nàng ung dung đối phó, không ngừng nhắc nhở chính mình, không giống như trước đã hoàn toàn khác rồi. Trước kia là Lam Đồng bị bắt đến trường đấu thú thì bị thương, còn bị chuốc thuốc, không phát huy được năng lực thực sự, hiện tại Lam Đồng có được vận may chịu được vài cái lôi cũng không hế hấn. Năng lực chống lại linh lực bên ngoài của nàng cũng tăng lên.
"Quang Diễn! giúp ta cản nàng một chút."
Trước kia nàng lấy một đánh ba, còn phải nghĩ cách bảo vệ chu toàn cho Lam Đồng, mới bị thua thê thảm, nàng nhất định không đạp lên vết xe đổ đó, "Lam Đồng, chúng ta gϊếŧ chết hai người đó trước."
Lam Đồng không trả lời, lao xuống phía Tạ Khuê, Tạ Tiểu, nơi cái bẫy hai người kia giăng sẵn. Nghệ Nhàn trừng mắt nhìn gia súc liều mạng làm mồi câu, tức giận muốn lột sạch lông tên này!
Đúng là thích câu cá a! lần sau cho nàng câu đủ a!
Nghệ Nhàn không dám khinh thường sự kết hợp của hai người này, tay không chặn lại cái lưới co rút kia. Hai cổ lôi linh không ngừng xé rách, một bên trong đó nhanh chóng hướng về phía Nghệ Nhàn bên này, tiểu kim châu tham lam hút lấy, thiếu Nhị Lam cản trở, tiểu kim châu hút không ngừng nghỉ, từng điểm ngân quang không ngừng chìm ngập cơ thể nàng, Tạ Khuê Tạ Tiêu cảm giác được linh lực trong cơ thể nhanh chóng hao đi, nghẹn họng nhìn.
"Xảy ra chuyện gì!"
"Ta không thể khống chế được linh lực của mình."
"Đệ tử Tạ gia phần lớn đều là lôi linh bá đạo, ta thực sự ngạc nhiên, linh căn trong cơ thể các ngươi, thực sự là của bọn họ sao?" Nghệ Nhàn nhìn hai người cười nhạt, thấy Lam Đồng ở đằng kia đang giơ vuốt, nhịn không được rống một tiếng, "đến gần bọn hắn làm cái gì, còn không mau cút đi."
Đại sư thú biến thành con nhím khổng lồ, lông vì dính lôi linh, từng cái dựng đứng, bộ lông này hoàn toàn hủy đi bộ dạng xuẩn manh của nàng trong lòng Nghệ Nhàn. Người này bị nàng mắng cũng không quan tâm, dùng trảo dò dò, động tác có chút cứng ngắc, nàng cố gắng nhảy lên, tựa như đang cảm thụ sức lực tứ chi của mình.
Nghệ Nhàn, "....
Gia súc này không phải thích cái đẹp nhất sao, sao lại quên rồi a.
Đang lúc Quang Diễn và Ngân Bảo Đại Nhân văng ra ngoài mấy chục lần, sắp chịu hết nổi. Cái trảo của Lam Đồng lại thò vào, vồ một cái, trảo sắc bén hướng về phía Tạ Tiêu đang thu hồi linh lực, Tạ Tiêu vội dùng lôi linh ngăn cản. Lam Đồng lại không nhúc nhích, để lôi linh đánh vào người, mặt khác một trảo còn lại như con dao sắc bén không tính trước lao vào người hắn, xuyên qua tim hắn, khi móng vuốt rút ra, máu nhuộm đỏ mắt Tạ Khuê.
"Rút lui!"
"Grừ!"
Nghe tiếng kêu cũng biết gia súc này vẫn còn bất mãn, Nghệ Nhàn thì lại không ngờ nàng dứt khoát như vậy, đinh vuốt lông một cái, kết quả đụng lưng đối phương một cái lông cứng như kim châm, liền thu tay lại.
Cảm giác mình bị ghét bỏ, Lam Đồng lộ ánh mắt u oán, run a run, lắc a lắc, một thân lông như kim châm run lên cũng không mềm xuống được.
"A Tiêu, A Tiêu ngươi không thể chết được."
"Ah."
Nghệ Nhàn nhìn xuyên qua bóng cây rậm rạp, tựa như nhìn thấy chính mình luống cuống ôm lấy Lam Đồng, cảm nhận đối phương trong ngực từng chút mất đi nhiệt độ, rồi cứng ngắc. Trên đời này sẽ không còn một ai từ ngàn dặm xa xôi thú nhân tộc đuổi theo nàng, dù biết phía trước là núi đảo biển lửa nhưng vẫn đi, cũng sẽ không có người trong lúc nàng tức giận khóc lóc, lại chọc cho nàng cười vui vẻ, "mất đi người thân yêu nhất của ta, các ngươi cũng cảm nhận được a."
Đau như khoét tim.
Đến tận xương tủy.
Tuyên Di không biết nên an ủi Tạ Khuê thế nào, chỉ hé miệng, đã thấy ánh mắt Nghệ Nhàn đột nhiên thay đổi, hận ý tựa như từ trong tâm hồn dày đặc khiến nàng kinh hãi, cảm giác ý thức được lời Nghệ Nhàn nói lúc đầu, chuyện này đã không còn đường sống, bọn họ chỉ có đường chết.
Nghệ Nhàn đã sớm mai phục lôi tủy, giậm chân một cái, uy lực lôi vực còn lớn hơn Tạ Tiêu, Tạ Khuê hai người hợp lại, còn kinh người hơn, linh lực bạc tựa như du long ngân sắc từ trên trời hạ xuống, từng chút nuốt lấy tính mạng bọn họ.
Tuyên Di nhìn chính mình và Tạ Khuê dưới chân đều là bạo kích, hít vào một hơi, "tam tiểu thư ngươi --"
Lam Đồng đứng sau Nghệ Nhàn để lại cho nàng một khoảng đất trống, thỉnh thoảng lại lắc bộ lông, đôi mắt xanh hư hỏng, thỉnh thoảng liếc hai người bên trong, chỉ có Tuyên Di là không biết gì.
Nghệ Nhàn bất ngờ đánh về phía Tuyên Di, Đả Thần Tiên như hổ sinh uy, người nàng hận nhất muốn gϊếŧ chết đang ở trước mặt.
Một kiếm của đối phương vung lên trở thành ác ma trong vô số giấc mộng của nàng không thể tránh được.
"Ngươi đã thăng cấp."
"Có đúng vậy không cũng cảm tạ đề khó các ngươi cho ta." nếu không tìm Húc Long Trì thì nàng cũng không đánh bậy mà gặp phải ma nữ, cũng sẽ không vì Nhị lam mở phong ấn. Mấy lời lão thái gia nói rất đúng, thiếu chút nữa, Nghệ Nhàn mò được cánh cửa thần cấp rồi.
Trước đó thực lực bị Nhị Lam điên cuồng áp chế, còn có phong ấn cùng nhau đưa nàng lên đỉnh phong.
Nghệ Nhàn một tay quất, một tay phóng quang linh trong lôi vực, từ khi lôi vực hình thành đến giờ vẫn luôn vững chắc, nàng muốn nhanh chóng giải quyết hai người này, để tránh đêm dài lắm mộng.
Quang lôi kết hợp nháy mắt, Tạ Khuê nổi điên, không biết từ khi nào chịu vô số lôi tủy công kích, vòng ra sau lưng Nghệ Nhàn, trước đó có nợ máu Tạ Tiêu, tam tiểu thư Tạ gia cái gì, mệnh lệnh đem người về cái gì, lúc này đây cũng không còn quan trọng nữa.
Tuyên Di thấy người kia nổi giận, "Tạ Khuê!"
Trong lôi vực, Nghệ Nhàn làm chủ, bọn họ là khách, Nghệ Nhàn đều biết rõ mọi hành động của bọn họ. Nàng ném ra Huyết Nhận, lại sượt qua đầu Tạ Khuê, đem tâm huyết mình ngưng tụ phóng về phía Lam Đồng.
Tạ Khuê, "ta phải gϊếŧ nàng, vì Tạ Tiêu báo --" thù.
Huyết Nhận đâm vào ngực hắn, chúm sáng hắn phóng ra đột nhiên nổ trên không trung, biến cố đến quá nhanh, Nghệ Nhàn bị cổ năng lượng đẩy lui vài bước. Nhìn chỗ đánh vào không có vật gì, ngực nàng cứng lại, thần tình mờ mịt tìm gì đó trên không trung, "sao lại như vậy, sao lại như vậy."
Làm gì còn thân ảnh đại sư tử vẩy lông, chỉ lại chút bụi lắng xuống, từng chút đau đớn lan ra ngực nàng, đau đến nàng nói cũng không được.
Vì sao?
Vì sao lại không được?
Nàng luôn muốn một nhà bốn người ở bên nhau, vì sao đến cả yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thành toàn cho nàng?
Tuyên Di không kịp tránh, bị nổ đến nội thương, nhìn mặt Tạ Khuê chết không nhắm mắt, "cần gì, ngươi quên mệnh lệnh lão thái gia rồi sao."
"Ha ha ha ha ha --" Nghệ Nhàn cười cười, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nàng tức giận nhìn người trước mắt này, "nàng chết, các ngươi nên chôn cùng nàng!"
Nàng muốn bọn họ đều chết hết!
Tuyên Di khiếp sợ nhìn Nghệ Nhàn ngưng tụ quang lôi cầu, vừa to vừa tròn, rất nhanh tựa như một cái đầu, nàng cũng đã lĩnh giáo qua uy lực, vội lùi về sao một bước.
Phập.
Ah --
Chỉ thiếu một bước, Tuyên Di nhìn một trảo sắc bén xuyên qua lưng nàng, nàng không dám tin cố gắng quay đầu, cái trảo kia không chút lưu tình thu hồi, tiện thể cầm đi món đồ quan trọng của nàng.
Tuyên Di với tư thế cứng ngắc như vậy ngã xuống, trời đất xoay chyển, pham vi cuối cùng nhìn thấy bốn cái trảo.
Nàng không ngờ mình lại chết vì đánh lén.....
Nghệ Nhàn trợn mắt há mồm vì một màn buồn cười này, vẻ mặt Lam Đồng ghét bỏ vẫy vẫy cái trảo dính máu, sau đó biến thành người, vội đi tới, nâng khuôn mặt dính nước mắt kia, "đừng khóc, đừng khóc."
Nàng chỉ giả chết, im lặng không tiếng động đánh lén Tuyên Di không phòng bị, nhưng không ngờ chuyện xấu này lại khiến Nghệ Nhàn khóc, đây là chuyện nàng bất ngờ.
"Đừng khóc, đừng khóc."
Nước mắt lạnh như băng bị tình yêu ấm áp lau đi, Nghệ Nhàn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, lập tức phục hồi tinh thần từ trong bi thống, đánh người này như điên, "ngươi làm ta sợ muốn chết, ta gia súc nhà ngươi sao lần nào cũng chơi như vậy, thật đáng ghét."
Lam Đồng bị đánh cũng không phản kháng, tùy ý Nghệ Nhàn đánh đấm, dù gì nàng đánh cũng không đau, nhưng vành mắt Nghệ Nhàn lại đỏ, vội biến thú hình, quẩy đuôi liên tục bán manh.
Dù vậy, Nghệ Nhàn cũng không hạ hỏa hết được, thực sự quá tức giận a.
Lo lắng trong lòng nàng qua một hồi mới trở lại bình thường, "sao ngươi tránh được đòn đánh lén của Tạ Khuê."
Lam Đồng vô cùng kiêu ngạo, lúc này từ một đại sư tử biến thành con ong mật vàng bay quanh Nghệ Nhàn, bày tỏ mình chuyên nghiệp, "hắn muốn gϊếŧ ta, ta muốn giúp ngươi gϊếŧ lão thái bà ngươi ghét."
Trong lúc Tạ Khuê lao về phía nàng, Lam Đồng nhân lúc hắn không để ý liền biến hình, im lặng không tiếng động đến gần Tuyên Di, cộng thêm Nghệ Nhàn đang bi thương, cảm giác gạt Tuyên Di, khiến đối phương thả lỏng cảnh giác, mới khiến Lam Đồng đánh lén thành công.
Nghệ Nhàn chợt cảm thấy Tuyên Di không chết trong tay mình có vài phần tiếc hận, nhưng nhân quả tuần hoàn, để Lam Đồng giải quyết coi như hợp tình hợp lý.
"Bất Tử Điệp?"
"Đừng giả chết nữa."
"Mau ra đây."
Trước đó còn nói là không xem sinh tử kiếp của Lam Đồng, kết quả sự việc giải quyết xong cũng không có gì khác, mí mắt Nghệ Nhàn kinh hoảng đáy lòng mơ hồ bất an.
Nàng chờ a chờ, không thấy Bất Tử Điệp đáp lại, ngược lại thì thấy lão thái gia nhàn nhã tìm được nàng.
Lão thái gia nhìn xung quanh địa phương bị đánh tan tác, trên đất là ba người chết không nhắm mắt, tất cả đều là người hắn chuyên tâm bồi dưỡng mười mấy năm.
Trong đó hai người bị Lam Đồng móc tim, chết không nhắm mắt. Còn có một người ôm hận mà chết, cũng mở to mắt, bộ dạng chết không dễ nhìn.
Lão thái gia nhìn thi thể bọn họ cười, "Nhàn Nhi, ngoại tổ xem thường ngươi rồi."
Nghệ Nhàn hoài nghi hắn đang tức điên lên, bên cạnh hắn ngoại trừ ba đại tướng ra, còn lại bao nhiêu nữa cũng đều ở nơi này hết, cục diện giữa bọn họ không chết không ngừng, "quá khen."
Lão thái gia thờ ơ đi tới, "ngươi không muốn theo ta về, ngoại tổ cũng thành toàn cho ngươi."
Điều này nghe có vẻ không tốt.
"Cái đó, cái đó Nghệ Nhàn," bên tai bỗng truyền đến tiếng Bất Tử Điệp đáp lại, Nghệ Nhàn vừa cảnh giác lão thái gia, vừa phân thần, "đây là trò quỷ gì, khi ở thời không không thấy lão thái gia xuất hiện."
Bất Tử Điệp luôn ngang ngược mắng Nghệ Nhàn hiện tại chỉ biết thì thào nói, đến sức cũng không có, như là làm sai chuyện gì đó, "trong thời không có chỗ bị sai."
Nghệ Nhàn kinh ngạc, "!!! cái gì!"
Bất Tử Điệp vội bổ sung một câu, "yên tâm, yên tâm, sinh tử kiếp của nàng qua rồi, nhưng có một chút chút sai sót nho nhỏ."
Nghe nó nói vậy, Nghệ Nhàn tâm lạnh hơn phân nửa, Bất Tử Điệp luôn vênh váo tự đắc, thích đậu trên đầu nàng diễu võ dương oai, đột nhiên ăn nói khép nép "có một sai nho nhỏ". nếu không phải biến động lớn, người này nhất định sẽ không ăn nói khép nép như vậy.
Còn chưa chờ nàng hỏi sai số là gì, lão thái gia liền động thủ, phong hỏa lôi nhắm vào Lam Đồng, Lam Đồng nhanh chóng né, nhưng vẫn bị lão thái gia đánh bay, hai người giằng co nháy mắt, Lam Đồng đánh giả, liền cắn y phục nàng, đem nàng quăng lên lưng, giương cánh bay cao.
Kết quả, một chân bị lôi lại, lão thái gia nhẹ nhàng đem các nàng kéo xuống, Lam Đồng mất cân bằng, Nghệ Nhàn cũng xoay người xuống, hai người chật vật ngã xuống đất, cách xa lão thái gia vài bước.
"Nhàn Nhi, nếu ngươi chỉ có chút bản lãnh như vậy, thì khiến ngoại tổ quá thất vọng rồi."
"..."
Nghệ Nhàn cho đến giờ cũng không thấy được tu vi của lão đầu này, thấy Lam Đồng khập khiếng nhích lại, nàng cúi đầu nhìn cái chân bị nắm, "hắn đánh gãy chân ngươi?"
Lam Đồng nhịn đau, dùng sức kéo một cái, bẻ thẳng lại chân, nàng coi thường nói, "có chút bản lãnh."
Đâu chỉ có chút a.
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng như vậy buồn cũng uổng, dù ở hồ Thấm Tâm bị cá ăn thịt cũng không cắn đứt chân được, "Bất Tử Điệp, ngươi nói rõ cho ta, rốt cuộc là sai số gì?"