Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 32: Giải cứu



Tinh linh tộc không chịu thả người, Nghệ Nhàn cũng không thể không giữ chữ tín mà để Đoan Mộc Nhã ở lại chỗ này, không thể làm gì khác hơn là đi tìm hiểu lăn lộn để các tiểu tinh linh nhìn quen mắt, rồi từ từ tính kế.

Điềm Điềm là tiểu tinh linh mới 35 tuổi, cao 1m40, có đôi cánh màu hồng nhạt. Thỉnh thoảng lại từ nóc nhà bay xuống hay ngoài cửa sổ bay vào thè lưỡi làm mặt xấu hù nàng, lúc đầu Nghệ Nhàn cũng không quen với chủng tộc biết bay này. Đang nói chuyện cùng đối phương, nháy mắt một cái đối phương liền phóng lên trời lộn vài vòng còn dạng cả hai chân...

Có một lần, đang lúc nàng gọi Ngân Bảo đại nhân thì đột nhiên thò ra cười hì hì, vừa nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân liền mắt lớn trừng mắt nhỏ. Nghệ Nhàn còn nhớ khi đó Ngân Bảo đại nhân sợ đến hai cái tai dựng lên, sau đó tựa như một con chuột chạy ngang qua đường, bị Điềm Điềm bắn tiễn bay tán loạn khắp nơi, không biết đã trốn ở đâu, đến nay vẫn chưa dám lộ diện.

Sau đó nghe nữ nhân điên giải thích mới biết, dưới nền đất cùng có một số loài vật, giống như là Ngân Bảo đại nhân, địa tinh, còn có mấy thụ nhân trong rừng Ai Nhĩ Pháp đều là tinh linh cấp thấp, không được phép thì không thể đi vào lãnh địa của tinh linh cao cấp, nhất là địa tinh loài đáng ghét nhất, luôn bị đuổi đến bình nguyên, tại chỗ đó có nơi kiến tạo thuộc về vương quốc của chúng.

Từ đó trở đi, bên cạnh nàng lại có thêm một tiểu tinh linh Tiếu Tiếu, chuyên phụ trách ẩm thực, ẩm thực của tinh linh tộc luôn là mỹ vị ngọt ngào, có rượu ngon, đa phần đều dùng hoa lộ linh tuyền mà chế thành, uống vài hớp khiến cho người ta thần thanh khí sảng, cảm giác cũng ung dung hơn. Bất quá tiểu tinh linh Tiếu Tiếu này thi thoảng cũng luôn cảnh giác xung quanh, tựa như đang tìm tung tích ai đó. Nghệ Nhàn hoài nghi vì tinh linh tộc còn muốn trông chừng mình cho nên phái thêm một tiểu tinh linh nữa.

Cũng may, mặc dù bọn họ không chịu thả Đoan Mộc Nhã, ngược lại cũng thỉnh thoảng cho phép nàng đi thăm phòng giam.

Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã hai người tìm chút thời gian đem mọi chuyện phát sinh gần đây phân tích rõ ràng.

"Bọn họ nói ta là đạo tặc sao?"

"Phải, cho nên không phải là vì chuyện hỏa thiêu chết mười mấy thụ nhân kia, chắc là tinh linh tộc mất đi vật quý. Hơn nữa, đạo tặc có thể là nhân tộc, khi hắn trộm đồ của tinh linh tộc, đúng lúc hai người chúng ta xông vào rừng Ai Nhĩ Pháp, trùng hợp như vậy ta cảm thấy vị đạo tặc này có thể.... sẽ có chút giống ngươi."

Nghệ Nhàn nói có chút giống, cũng không phải là giống về dung mạo bên ngoài, mà là cái bộ phận nào đó rất giống a, đây mới là nguyên nhân tinh linh tộc nhận định Đoan Mộc Nhã đạo tặc ngoài việc đốt rừng, "ngươi nghĩ kỹ lại đi, thật ra có ai trông khác thường không?"

Đoan Mộc Nhã nghe vậy liền vui vẻ, ngón tay bắt đầu chỉ chỉ nói từng việc, "ta là tứ phẩm luyện đan sư trẻ tuổi nhất, thiên phú dị bẩm, thuộc tính song linh căn, từ nhỏ đã được gia tộc ký thác kỳ vọng..."

Nghệ Nhàn đỡ trán, cái này... một, hai, ba, bốn, năm đều là hắn tự nói lời khen hắn a, người này ngoại trừ kiều quý còn đặc biệt tự luyến, "nghiêm túc một chút đi, cái này liên quan đến việc ngươi bị giam ở đây đó, chờ tinh linh tộc tìm được đạo tặc sẽ đem cả ngươi ra xử lý, đến khi đó thù mới hận cũ sẽ rất khó xoay a."

Đoan Mộc Nhã bị hù, tâm liền lạnh, hắn khổ sở ngồi dưới đất ôm hai chân mình, "ta nghĩ mãi cũng không ra, việc này không phải ta làm, làm sao ta biết được bọn họ mất đi vật quý gì?."

Đây chính là điều khiến hai người đau đầu, đồ tinh linh tộc mất, các tinh linh cũng không nguyện ý nói cho các nàng biết. Đổi thành vị trí khác nghĩ, với hai tên phóng hỏa thì nếu là các nàng, tuyệt đối sẽ không đem mọi chuyện vòng quanh chỉ hai người được.

Đoan Mộc Nhã ôm đầu rên một tiếng, "vì sao, bọn họ nguyện ý thả ngươi, không chịu thả ta? không lẽ trên mặt ta viết ba chữ tên ăn trộm sao?"

Một lời đánh thức người trong mộng, Nghệ Nhàn chợt đứng dậy, "để ta đi hỏi một chút, lần sau quay lại thăm ngươi."

****

Tri bà bà là một trưởng lão tinh linh trong các trưởng lão tinh linh, lại được nhiều tiểu tinh linh yêu thích. Lần này Nghệ Nhàn đến so với lúc trước chỉ thấy ngoài nhà gỗ đang xếp một hàng dài, đại thể hàng này đều là các thiếu nữ. Dưới dánh nắng mặt trời, những đôi cánh đủ màu sắc như được phủ thêm một màu sáng ấm áp, vô cùng đẹp mắt.

Nghệ Nhàn vừa đi đến cửa liền bị một tinh linh ngăn lại, nàng chống eo chu cái miệng nhỏ nhắn, "không được phép chen ngang, đi ra cuối xếp hàng, từng người đến lượt thì vào."

Nghệ Nhàn nhìn lại, nếu xếp hàng thì sợ đến tối cũng chưa đến lượt nàng.

Điềm Điềm Tiếu Tiếu ở bên cạnh phụ họa, "đây là khách quý của Tri bà bà, tìm Tri bà bà chắc chắn có việc, mong là Âm tỷ tỷ nhường một chút."

Người được gọi là Âm tỷ tỷ liền lắc đầu, mắt phượng nheo lại, nhìn Nghệ Nhàn một hồi, sau đó hận sắt không rèn thành thép được nhìn về phía Điềm Điềm Tiếu Tiếu, "hôm nay là ngày nhân duyên, đừng tưởng là ta không biết các ngươi đang nghĩ gì? muốn nhân cơ hội này hỏi nhân duyên đúng không? không được! các ngươi còn là vị thành niên, hỏi hay không thì cũng như vậy, còn vị khách quý kia muốn gặp Tri bà bà thì cũng phải ra đằng sau xếp hàng, không thể để các tỷ muội chờ."

Nghệ Nhàn nghĩ đến lời này cũng có lý, cho nên không chờ các nàng tranh chấp tiếp, ngoan ngoãn đi ra sau nhưng Điềm Điềm lại không vui bĩu môi, "chen ngang hàng thì làm sao chứ."

Nghệ Nhàn nhìn thấy các nữ tinh linh kiều mị thẹn thùng quây quần một chỗ, không biết nói cái gì mặt cũng ửng hồng dáng vẻ nhìn thật khả ái, "ngày nhân duyên là gì?"

Tiếu Tiếu bên cạnh bổ sung, "là ngày Tri bà bà xem nhân duyên, tế hội nhân duyên, cho nên gọi là ngày nhân duyên. Hôm nay đúng lúc, Nhàn tỷ tỷ cũng có thể hỏi nhân duyên của mình, Tri bà bà luôn coi rất chính xác."

Nghệ Nhàn cười nhưng không nói, nhân duyên của nàng? quên đi, trước lo trước mắt đã rồi mới nói được.

Điềm Điềm Tiếu Tiếu thấy nàng không tin, liền đem chuyện trong tinh linh tộc phát sinh kể cho nàng nghe. Nổi danh nhất chính là chuyện về một tinh linh linh cùng một huyết tinh linh, có người kể vị Linh Linh này khi thành niên biết trước được tương lai của mình là yêu một huyết tinh linh, không thể chấp nhận điều này được. Liền theo phụ mẫu tham gia tiểu đội chống huyết tinh linh, khi đó ai cũng không biết Linh Linh ôm ý niệm muốn gϊếŧ chết huyết tinh linh kia, sau đó nàng cũng tìm được huyết tinh linh Mộc khi còn nhỏ chơi cùng nàng, đáng tiếc nàng không thể gϊếŧ chết Mộc, ngược lại còn bị Mộc bắt đi, từ đó về sau liền sinh ra một chuyện tình bi đát.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến phiên Nghệ Nhàn thì chuyện về tinh linh linh cùng huyết tinh linh cũng kết thúc. Sắc trời bên ngoài đã tối, các tinh linh cũng đã đi gần hết.

"Tri bà bà."

"Tri bà bà."

Hai tiểu khả ái dường như trăm miệng một lời, cùng nhau nhào về phía lão nhân ngồi trước bàn, lão nhân mỉm cười "hai cái tiểu linh quỷ các ngươi tìm bà bà có chuyện gì?"

Thứ đầu tiên Nghệ Nhàn nhìn đến chính là cầu thủy tinh để trên bàn, lần đâu không lưu ý, nhưng gặp lại Nghệ Nhàn lại nhịn không được hiếu kỳ món đồ chơi này có ma lực gì.

Vốn nàng và Đoan Mộc Nhã khác nhau duy nhất chính là cả hai đều chạm lên cầu thủy tinh, nhưng kết quả... rõ ràng mọi lời giải đều ở trong quả cầu thủy tinh này.

Tri bà bà thấy Nghệ Nhàn liếc nhìn, "ngươi muốn xem nhân duyên?"

Nghệ Nhàn lắc đầu, "ta muốn biết kết quả sau khi ta cùng bằng hữu của ta chạm lên cầu thủy tinh, là như thế nào. Đây là điều quan trọng đối với ta, mong trưởng lão nói cho ta biết."

Tri bà bà gọi hai tiểu tinh linh ra ngoài, sau đó thổi hơi vào cầu thủy tinh. Sau đó liền có một lớp màu xanh rực rỡ như mặt hồ hiện lên sóng nước thong thả lăn tăn, tựa như mây mù bị đẩy đi mặt trời xuất hiện.

Hiện ra trước mắt Nghệ Nhàn chính là một con sư tử to cao uy mãnh, cái đầu bự quen thuộc khiến nàng không muốn nhớ đến, chính là gia súc Lam Đồng, ngồi trên thân đại sư tử, còn có tiểu sư tử, sau lưng tiểu sư tử còn đeo theo một tiểu nãi oa trắng nộn, mang đôi mắt xanh không khác gì Lam Đồng và Tiểu Lam. Đáng sợ chính là tiểu gia hỏa kia hai tay ôm một bộ xương khô...

Nghệ Nhàn sợ đến lùi về sau, suýt chút ngã xuống đất, nàng nỗ lực ổn định chính mình, nhắc nhở chính mình, đây là kết quả nguyên thân nên có, cũng không phải đó chính là nàng. Lại nghiêm túc nhìn, liền đổi sang bối cảnh có ánh sáng ấm áp dịu dàng, chiếu lên người vô cùng thoải mái.

"Đây là cái gì?"

"Xem tiếp đi."

Tri bà bà nhẹ đưa tay vỗ lên cầu thủy tinh, hình ảnh liền chuyển đổi, biến thành ngon lửa đỏ rực, bốc lên tận trời, dường như muốn phá kén bùng ra, trong hồng quang còn mang theo màu xanh mơ hồ, Nghệ Nhàn nhìn thấy được Đoan Mộc Nhã bị ngọn lửa vây quanh, bộ dạng cam chịu cùng khổ sở, "đây là cái gì?"

Tri bà bà vung tay lên, cầu thủy tinh lại khôi phục nguyên dạng, "cái này theo thứ tự chính là tương lai của hai người các ngươi."

Tương lai?

Nghệ Nhàn không tin, "nếu thật là tương lai nói, vậy thì liên quan gì đến vật bị mất của tinh linh tộc các ngươi? không lẽ vật quý trọng của tinh linh tộc các ngươi trong tương lai lại bị mất lần nữa sao?"

Trong mắt Nghệ Nhàn thì bất quá chỉ là đoạn phim được dựng sẵn trong tương lại, lừa được tâm lý không lừa được người. Nếu Đoan Mộc Nhã thấy cảnh này sợ là sẽ mỗi ngày phải ưu sầu chuyện này.

Tri bà bà nghe lời nàng nói cũng không buồn, "thứ tinh linh tộc chúng ta mất đối với nhân tộc có mộc linh căn lại là bảo bối giúp họ có năng lực đề thăng năng lượng tốt nhất, đối với ngươi mà nói thì không có tác dụng gì. Ta khuyên bằng hữu ngươi sớm trả lại đi, tinh linh tộc còn tha cho hắn một mạng.

Khi Nghệ Nhàn đem lời này chuyển cáo cho Đoan Mộc Nhã, thì Đoan Mộc Nhã chỉ biết kêu oan, "ta thực sự không có trộm."

Đương nhiên Nghệ Nhàn biết, cả hành trình nàng đều đi bên cạnh Đoan Mộc Nhã. Nhưng nàng cũng biết có nói cũng vô ích, cần phải đem chứng cứ cho các trưởng lão tinh linh tộc chứng minh còn không thì phải tìm được vật tinh linh tộc đánh mất, "bảo bối gì mà đối với nhân tộc có mộc linh căn có năng lực đề thăng tốt nhất?"

Đoan Mộc Nhã nhìn nàng tựa như thấy người xa lạ, thấy biểu tình Nghệ Nhàn không giống giả vờ, hắn lần nữa ngạc nhiên, "ngươi nhìn kỹ đây."

Đoan Mộc Nhã hít sâu một hơi, đưa hai tay ra liền thấy tay trái có một ngọn lửa nhỏ từ từ nổi lên, hỏa diễm ngưng tụ từng chút thành hỏa cầu, tay phải thì có một vật màu xanh đang cố gắng nhô lên, tựa như cây cỏ nhỏ cầu sinh mọc lên từ tảng đá. Hắn gắng gượng cố thêm một chút, sau đó thì xèo xèo -- cái gì cũng không còn.

Nghệ Nhàn cái hiểu cái không, nữ nhân điên cũng nhân cơ hội này bù lại vấn đề liên quan đến linh căn cho nàng nghe, ngoại trừ ngũ hành, còn có sáu loại linh căn là: phong, hỏa, lôi, là quang sáu loại linh căn, "lúc trước ngươi nói linh căn của ngươi, trong đó có một là hỏa linh căn, một còn lại là.... mộc linh căn?"

Đoan Mộc Nhã gật đầu, "tuy là song linh căn, nhưng mộc linh căn của ta cũng đã sắp lụi rồi, không thể dùng được gì, chỉ có thể dùng để công nhân linh dược linh thảo. Bình thường luyện đan, ta đều dựa vào hỏa linh căn của ta thôi."

Nghệ Nhàn nghĩ, Đoan Mộc Nhã dùng hỏa linh căn còn không xong, đương nhiên những lời đả thương người này cũng không nên nói ra.

Đoan Mộc Nhã đột nhiên a một tiếng, hai tay vỗ một cái, "ta biết rồi, tinh linh tộc đa phần đều là mộc linh căn, bảo bối họ mất chính là thứ tăng tu vi tốt nhất, lại là bậc thang lớn trợ giúp cho mộc linh căn của họ, phải rồi, nhất định là như vậy."

Nghệ Nhàn sau khi thăm dò bọn họ cẩn thận, suy nghĩ cũng mở mang không ít, "cho nên, trưởng lão tinh linh tộc nhìn thấy song linh căn của ngươi có mộc linh căn, cộng thêm việc bảo bối bọn họ bị mất lại hữu dụng với mộc linh căn, cho nên mới giam ngươi lại."

Cái này thật oan a, quả thực so với Đậu Nga còn oan hơn.

Chỉ hài tử Đoan Mộc Nhã đen đủi này điều duy nhất Nghệ Nhàn có thể nghĩ đến chính là bắt tên đạo tặc kia, lấy lại đồ bị mất, mới có thể trả lại trong sạch cho Đoan Mộc Nhã. Nhưng mà thời gian trôi qua dài như vậy, đối phương không phải là đi khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp rồi chứ?

**********

Đối với việc nữ nhân điên bù cho nàng chuyện liên quan đến linh căn thức tỉnh cùng hậu kỳ tu luyện, Nghệ Nhàn suy nghĩ hồi lâu mới hỏi, "các ngươi nói ta là ngự thú sư, có phải cũng sẽ thức tỉnh linh căn không?"

Nữ nhân điên trầm mặc hồi lâu nói, "theo lý bình thường thì ngự thú sư khi còn nhỏ sẽ thức tỉnh linh căn, thiên phú thế nào thì khi còn nhỏ sẽ thể hiện ra mọi thứ. Cũng như Đoan Mộc Nhã, hắn nói cũng không sai, trời sinh song linh căn, luyện đan sư, còn được Đoan Mộc gia che chở gấp trăm lần, quan tâm bồi dưỡng cho đến lớn. Còn ngươi bị phong ấn linh căn thì không thấy nhiều."

Nghệ Nhàn, "..."

Nghệ Nhàn hoài nghi mình nghe nhầm, "ngươi nói ta phi phong ấn linh căn?"

Khi đó nữ nhân điên cũng đã cảm nhận được phong ấn trên người Nghệ Nhàn, lực lượng phong ấn khá cường đại, vốn nàng muốn mượn trợ lực mở phong ấn đoạt xác, nào ngờ nàng lại nhìn lầm, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngược lại đem chính mình đẩy vào tuyệt cảnh, "phải rồi, phong ấn đó ta không làm gì được. Bất quá, mấy ngày qua ngươi trải qua nhiều chuyện chém gϊếŧ, không ngừng tích lũy kinh nghiệm. Không có gì bất ngờ thì linh căn của ngươi sẽ nhanh thức tỉnh thôi. Có lẽ tinh linh tộc thả ngươi ra là vì bọn họ biết trước được ngươi sắp thức tỉnh loại linh căn nào..."

Loại nào?

Nàng sẽ thức tỉnh linh căn loại nào?

Nghệ Nhàn lại chìm vào giấc mộng với hình ảnh cuối cùng, chính là hình ảnh nàng nhìn thấy trong cầu thủy tinh, một nhà bốn người cùng nhau vui vẻ đối với nàng là cú đánh lớn, cho nên trong mơ nàng thấy đại sư tử Lam Đồng thỉnh thoảng đuổi theo sau lưng nàng, nàng lại liều mạng mà chạy, chạy một hồi liền chạy đến một nơi tối tăm, đưa tay không thấy được 5 ngón, cái gì cũng không nhìn thấy được nghe được, trong bóng đêm nàng cẩn thận tìm tòi, thật vất vả nhìn thấy được một điểm sáng, thì đã bị đánh thức.

Điềm Điềm từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đi vào, ánh sáng ngoài cửa sổ dọi lên mắt Nghệ Nhàn, khiến nàng tỉnh giấc. Tính cảnh giác nhiều năm qua khiến nàng không dám thả lỏng bất kỳ lúc nào.

Điềm Điềm thè lưỡi một cái, "thấy ngươi mãi chưa dậy nên ta mới đến xem."

Sau khi Nghệ Nhàn đứng dậy mới phát hiện đã không còn sớm, hèn chi tiểu tinh linh Điềm Điềm có thể đi vào được, "Điềm Điềm, ta hỏi ngươi một vấn đề, vật quý của tinh linh tộc các ngươi có thể đem ra khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp không?"

Điềm Điềm không hiểu, "vì sao phải đem ra khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp? Nhàn tỷ tỷ, thế giơi bên ngoài chơi vui lắm không? ngươi kể cho ta về thế giới bên ngoài đi, nghe nói nhân tộc các ngươi có rất nhiều món ăn ngon."

Nghệ Nhàn nghĩ thầm thì ra chỉ là một tiểu ăn hàng, thế giới bên ngoài chẳng có gì tốt đẹp để chơi cả, khắp nơi đều nguy hiểm, sơ ý một chút sẽ mất mạng. Còn nhân tộc nàng chưa từng đến thì giới thiệu thế nào chứ? nói lung tung lung một hồi, không phải là dạy hư trò sao?

Sau khi Nghệ Nhàn cân nhắc xong, "kỳ thực, ta cảm thấy ở tinh linh tộc các ngươi là tốt nhất."

Điềm Điềm gật đầu, nói vài câu liền bị Nghệ Nhàn chuyển đề tài.

Nghệ Nhàn bịa chuyện với tiểu tinh linh một hồi thì có được đáp án chính xác từ Điềm Điềm, đồ có thể đem ra khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp, cũng may hôm đó các nàng gây loạn khiến tinh linh tộc chú ý, tăng thêm thủ vệ đến cả Lam Đồng còn bị trưởng lão tự mình ném ra ngoài.

Trước là đám lang tộc xông vào sau đó lại là Lam Đồng, còn có các nàng thả lửa thêm vật quý của tinh linh tộc bị trộm. Mọi chuyện chồng chéo lên nhau đúng là loạn không thể giải được.

Trong lòng Nghệ Nhàn biết liền đi gặp Tri bà bà hai người đóng cửa cùng nhau bí mật nói chuyện. Sau đó nàng đi gặp Đoan Mộc Nhã, khi Đoan Mộc Nhã nhìn thấy nàng liền hưng phấn hỏi han, "thế nào rồi? thế nào rồi? có nghĩ được cách gì không? bọn họ có định đem ta thả ra không?"

Vẻ mặt Nghệ Nhàn nghiêm trọng nhìn Đoan Mộc Nhã, Đoan Mộc Nhã bị nàng nhìn liền hoảng sợ, "Nghệ Nhàn, ngươi đừng im lặng không nói gì a, ngươi làm vậy khiến ta có dự cảm xấu a."

Nghệ Nhàn thở dài, liền đem tin tức thật nàng biết từ chỗ Tri bà bà nói cho hắn nghe, "trưởng lão tinh linh tộc sau khi thương nghị, quyết định đem ngươi ra trước công chúng, còn --"

Đoan Mộc Nhã vội vàng hỏi, " còn cái gì?"

Nghệ Nhàn, "đem ngươi làm thành phân bón."

Đoan Mộc Nhã ngây người, hơn nửa ngày phì một hơi quỵ xuống đất, hồn vía lên mây, không còn khí thế như trước đem thú nhân ra mắng, "ta không có trộm đồ của bọn họ a, Nghệ Nhàn, ngươi giúp ta nói cho họ biết ta thực sự không có trộm đồ, ta không muốn làm phân bón..."

Nghệ Nhàn cũng không ngờ được, tinh linh tộc lại phạt ác đồ nặng như vậy.

Sau khi trở về từ chỗ Đoan Mộc Nhã, Nghệ Nhàn cũng lấy lí do mệt mỏi, không làm bạn với Điềm Điềm và Tiếu Tiếu, nàng đóng chặt cửa phòng, dùng vải thô Tiếu Tiếu đem đến làm một bộ y phục bằng bàn tay, nhỏ giọng triệu hoán Ngân Bảo đại nhân.

Ngân Bảo đại nhân từ dưới gầm giường đi ra, cảnh giác nhìn khắp nơi rồi lại đổi hai ba cái động, quả thực có thể so với thỏ, "tinh linh hung hãn kia không ở đây chứ?"

Nghệ Nhàn túm nó lên bàn, ép nó mặc bộ y phục mình làm, y phục hơi lớn, nàng lại may thêm vài đường, thêm một cái đai lưng. Nàng nhìn kỹ một hồi, cảm thấy hai cái tai của Ngân Bảo đại nhân quá dễ phát hiện, tiện tay dùng vải dư lại làm cái nón, cẩn thận đội lên tai nó, thoạt nhìn như là con sói đội nón xanh giả bà ngoại, "Tiểu Lam đâu?"

Ngân Bảo đại nhân không dám đến, hiển nhiên tiểu gia hỏa cũng không thể đến. Lỡ như bị coi thành thú nhân xông vào không xong lại bị tinh linh tộc đem phân bón thì khổ.

Hai tai Ngân Bảo đại nhân run một cái, phát hiện không nhúc nhích được, liền dùng hai tiểu trảo đi cào cào, "nàng đi cùng mẫu thân rồi."

Nghệ Nhàn hơi ngừng tay, "cũng tốt."

Trong hai ngày Nghệ Nhàn ngủ mê, Lam Đồng cũng xông vào tinh linh tộc như điên, tiểu gia hỏa theo khí vị ngửi được mùi Lam Đồng, lại thấy Lam Đồng bị thương, liền chạy theo điên cuồng, mười mấy chuột tiểu đệ túm đuôi cũng không níu nàng lại được.

Ngân Bảo đại nhân chột dạ, "ta đã phái các tiểu đệ mỗi ngày đem quả tím cho nàng ăn, đủ cho nàng ăn đến trưởng thành."

Nghệ Nhàn chỉnh lại cái mũ bị Ngân Bảo đại nhân cào nghiêng, "cám ơn ngươi chiếu cố Tiểu Lam, nhưng hiện tại đang có việc gấp cần ngươi đi làm, mặc y phục này có lợi giúp ngươi ẩn thân trong bụi cỏ, cẩn thận một chút, các tinh linh sẽ không phát hiện được."

Sau đó Nghệ Nhàn đem nhiệm vụ nói cho Ngân Bảo đại nhân biết, đại khái vì hổ thẹn không chăm tốt cho tiểu gia hỏa, Ngân Bảo đại nhân một câu điều kiện cũng không thèm nói với nàng, liền chui vào động biến mất.

*****

Hôm sau, trước đài hành hình, Nghệ Nhàn được Điềm Điềm báo cho biết, Đoan Mộc Nhã trước khi chết muốn gặp mặt nàng.

Qua một đêm, mắt Đoan Mộc Nhã đỏ bừng, hẳn là khóc lâu lắm, sưng đến không còn hình dạng. 

Tóc tai hắn bù xù, khiến bản thân vô cùng chật vật. Nhìn thấy Nghệ Nhàn đến liền níu tay Nghệ Nhàn, đem túi giới tử nhét vào tay nàng, "Nghệ Nhàn, ta nghĩ cả đêm, vốn định phóng hỏa đem chỗ này đốt sạch. Nhưng mà, ta cảm thấy cho dù ta có phóng hỏa, thì cũng đánh không lại đám tinh linh kia, ngược lại còn chọc giận bọn họ, đem chuyện giận chó đánh mèo đổ lên ngươi. 

Nhưng ta lại nghĩ nếu nương ta biết chuyện ta bị bọn họ làm phân bón, sợ là sẽ thương tâm muốn chết. Ta, ta, ta ở đây chỉ biết ngươi là bằng hữu. Nếu ngươi có thể quay về nhân tộc, may mắn gặp được người của Đoan Mộc gia, thì ngươi giữ lại túi giới tử này, chỉ có vài vị linh dược ngươi chưa dùng đến, ngươi nể tình chúng ta quen biết nhau thay ta đem túi giao cho bọn họ, được không?"

Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua túi giới tử Đoan Mộc Nhã giao cho nàng, mở miệng nhưng lại không biết nói gì.

Đoan Mộc Nhã lải nhải tiếp, "còn nữa, nếu bọn họ hỏi chuyện của ta, ngươi đừng nói cho nương ta biết là ta chết như thế nào. Nếu có nói thì ngươi nói là ta bị đám lang tộc hại chết, như vậy người Đoan Mộc gia sẽ biết báo thù cho ta, cũng sẽ khiến bọn họ không phải nghi ngờ ngươi."

Nghệ Nhàn thấy hắn không che đậy chuyện cũ nữa, vừa khóc vừa cười, nàng vỗ vỗ tay Đoan Mộc Nhã, "yên tâm."

Đoan Mộc Nhã gật đầu, "ta nói rồi, ta nhất định sẽ chém bọn chúng thành tám khúc, dám trêu vào tứ phẩm luyện đan sư ta, ta nhất định sẽ cho bọn họ biết mùi."

Tâm tình Nghệ Nhàn phức tạp.

Sau khi các trưởng lão tinh linh tộc thương lượng xong, đầu tiên muốn đem Đoan Mộc Nhã ra trước quần chúng tố "tội ác", cho nên triệu tập toàn bộ dân chúng tinh linh tộc đến.

Các tinh linh cũng đến bay vèo vèo trên không trung nhìn Đoan Mộc Nhã xì xầm to nhỏ. Bên dưới ngoại trừ Đoan Mộc Nhã bị trói ra thì còn một đám lớn vô dụng, Nghệ Nhàn ngẩng đầu lại thấy có vài tinh linh bốn cánh.

Nàng hiếu kỳ, "tinh linh tộc có tinh linh bốn cánh sao?"

Điềm Điềm vô cùng tự hào, "đương nhiên là có a, sau này ta cũng làm tinh linh bốn cánh, Nhàn tỷ tỷ biết Tri bà bà có mấy cánh không?"

Nghệ Nhàn nhìn sang chỉ thấy Điềm Điềm lén cười, nàng ngược lại chưa từng thấy qua cánh của Tri bà bà, hiện tại cũng đã hiểu vì sao trưởng lão trong tinh linh tộc luôn khoác áo choàng có nón đi ra ngoài, chỉ sợ không phải sáu cánh mà là tám cánh a.

Xem ra, sức chiến đấu của tinh linh tộc cũng không thể khinh thường được.

Tuyên bố "hành vi phạm tội" của Đoan Mộc Nhã là một vị trưởng lão xa lạ cũng mặc áo choàng đen, đầu có mái tóc dài xanh lục, khuôn mặt nghiêm túc, sau khi đọc xong cân nhắc một hồi liền hạ lệnh.

Đoan Mộc Nhã khóc nháo một trận, la hét om sòm, lúc này cũng khôi phục lại như ban đầu các nàng biết nhau, giọng nói lạc đi cực lực chửi bới, dáng vẻ mười phần đều có sức chiến đấu, "đám điểu nhân mắt mù các ngươi, ta là tứ phẩm luyện đan sư nhân tộc, các ngươi nhớ đó, hạ nhân Đoan Mộc gia chúng ta sẽ đây báo thù cho ta."

Đoan Mộc Nhã vừa hét còn hướng đến mấy trưởng lão phóng vài cái hỏa cầu, các trưởng lão cũng ung dung tiếp được, "kéo ra đằng sau, làm phân bón."

************

Chuyện Đoan Mộc Nhã qua đi, các tinh linh lại trở lại bình thường như trước, rượu ngon đồ ăn ngon, tiếng nhạc ca vũ múa, tựa như đem một người đi làm phân bón chỉ là bình thường, đối với các tinh linh căn bản không đáng nói đến.

Chuyện đáng nói đến, vật quý theo Đoan Mộc Nhã thành phân bón xong thì các trưởng lão trong tộc cũng không còn nhắc lại nữa, đến cả các tinh linh an bài ra cửa tuần thú cũng đều rút về.

Nghệ Nhàn đối với "vật quý" này là gì đến này cũng không biết, chỉ biết rằng đồ chơi này có thể lấy mạng Đoan Mộc Nhã. Nàng nghĩ, mang người đôi khi không đáng giá một đồng nào.

"Nhàn tỷ tỷ, mau đến đây."

"Sao vậy?"

Điềm Điềm kéo nàng đi, vô cùng lo lắng, hận không thể gắn thêm đôi cánh lên lưng cho nàng, "Tri bà bà nói ta đi báo cho ngươi biết."

Nghệ Nhàn nghĩ, chuyện này cũng đã có thể thành công thu lưới rồi.

Địa điểm lần trước xử quyết Đoan Mộc Nhã chính là một cái sân rộng, hôm nay cũng có nhiều tinh linh bay trên không trung, tiểu tinh linh Điềm Điềm cố gắng chen qua đám người, có người quan tâm nàng liền dành cho nàng một vị trí trên không.

Ở chính giữa, có một tinh linh mái tóc xanh lục đang quỳ trên đất, cúi đầu liễm mi, nhìn không rõ biểu tình, bên cạnh là các vị trưởng lão đang lắc đầu thở dài, tựa như thất vọng đối với hắn.

Khi Nghệ Nhàn đến, thì thấy vẻ mặt Đoan Mộc Nhã mờ mịt đang được mọi người đỡ đi đến.

Đoan Mộc Nhã trợn mắt há miệng nhìn cảnh trước mắt như đã từng thấy, chỉ là đứng ở giữa không phải hắn. Hắn đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nghệ Nhàn, "xảy ra chuyện gì? ta, ta không phải chết rồi sao?"

Nghệ Nhàn cười, đem túi giới tử lần nữa đưa về tay hắn, "đồ của ngươi đây tự mình giữ đi."

Tri bà bà đi đến chỗ hai người, "hai vị khách quý, chuyện lần này là tinh linh tộc chúng ta thất trách, vốn định nhờ hai vị giám định việc này, kết quả lại không ngờ đến trong tinh linh tộc xuất hiện phản đồ, sự xấu hổ này mong hai vị thứ lỗi."

Nghệ Nhàn cũng thông cảm, "tìm được đồ về rồi chứ?"

Tri bà bà mỉm cười gật đầu, "đa tạ tiểu hữu hiến kế, bình yên tìm về."

Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã được mời về, Đoan Mộc Nhã còn chưa hiểu gì hoàn toàn không có nhận thức được gì, "kế sách gì a? Nghệ Nhàn, có phải ngươi gật ta cái gì hay không?"

Nghệ Nhàn cười khẽ, "cuối cùng ngươi cũng có phản ứng a."

Việc này còn phải bắt đầu từ lúc Nghệ Nhàn quyết định tìm Tri bà bà mật đàm, nói đến chuyện giúp tinh linh tộc tìm đồ thất lạc, Nghệ Nhàn vẫn như cũ giúp Đoan Mộc Nhã giữ túi giới tử, làm đến thuận lợi, nhưng sau khi làm xong các nàng vẫn như cũ không tìm được cái gì tốt.

Tinh linh tộc đối với Đoan Mộc Nhã sự nghi ngờ vẫn không thể bỏ được, chỉ có nàng đem vật mất trả lại cho bọn họ, lần này đúng là ngồi ngay cái chỗ ăn trộm rồi.

Cần gì phải đau xót?

Nghệ Nhàn càng nghĩ, liền nghĩ đến một chiêu dục tình cố tung này. Dĩ nhiên ngoại trừ Tri bà bà ra thì kế hoạch của nàng cũng không thể nói cho ai biết được, như vậy mọi việc mới có thể dễ dàng tiến hành.

Đoan Mộc Nhã nghe xong mục trừng khẩu ngốc, "ngươi, ngươi, ngươi..." đại khái nghĩ đến lần trước mình vừa khóc vừa cười bộ dạng ngốc ngốc, mặt Đoan Mộc Nhã liền ửng đỏ, sau khi hắn nghĩ lại liền hỏi, "nhưng làm sao ngươi biết đạo tặc còn ở tinh linh tộc?"

Điểm này Nghệ Nhàn cũng chỉ đánh cuộc, vốn ngày hôm đó là do các nàng làm loạn, là dịp tốt cho một số người chạy khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp, nhưng nàng cũng đánh cuộc sức chiến đấu của các trưởng lão tinh linh, vốn Lam Đồng cần phải có sức của các trưởng lão tinh linh mới có thể bức lui nàng được, nghĩ lại nếu nhân tộc trộm đi thì làm sao có thể toàn thân chạy ra ngoài được?

Nghệ Nhàn đoán tên này bị trọng thương, không dám mạo hiểm đem đồ chạy đi. Cho nên ngầm cho Ngân Bảo đại nhân chú ý những tinh linh bị thương trong tinh linh tộc, đúng lúc để cho nàng tìm được một tên.

Điểm quan trọng nhất chính là nữ nhân điên nhắc nhở nàng, nàng nói tinh linh tộc không hiểu về mưu mô.

Nàng ở tinh linh tộc chỉ vài ngày, đối với chỗ bí mật của tinh linh tộc còn không biết ở đâu, vì tên trộm kia làm sao có được bảo vật a, có thể thuận lợi trốn được sự lục soát của các tinh linh sao?

Có đôi khi, Nghệ Nhàn cũng nghĩ chỉ cần các tiểu khả ái ở tinh linh tộc thu cánh lại thì nhìn hệt như nhân tộc.

***********

Đoan Mộc Nhã ngây người nghe Nghệ Nhàn kể lại toàn bộ kế sách, đột nhiên nhảy dựng lên, kích động ôm lấy Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn theo bản năng xoay cổ tay hắn, đá lên mắt cá chân hắn, ung dung quật ngã hắn.

Đoan Mộc Nhã chỉ kịp kêu a một tiếng, tựa như ếch quỳ rạp trên mặt đất.

Nghệ Nhàn làm xong mới thấy mình phản ứng quá khích, vội đi kiểm tra, "cái này, ngươi không sao chứ?"

Đoan Mộc Nhã thở hổn hển cảm giác như mình được sống lại, bị Nghệ Nhà động thủ toàn thân hắn như rã rời, vẻ mặt hắn cay đắng, vươn tay ngoắc một cái, "hình như thắt lưng của ta, cái đó, ngươi, ngươi có thể dìu ta một chút được không?"

Cũng may trật khớp, hay ngã bị thương cũng không phải chuyện lớn gì, Đoan Mộc Nhã là luyện đan sư, trước nuốt vài viên dược bổ sức, sau đó đem thuốc tinh linh tộc ngửi một cái, "có thể a, đều là đồ tốt.

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, ngoại trừ lúc đầu đem các nàng nhốt trong một cái động cây nhỏ, thì thời gian còn lại tinh linh tộc đãi ngộ các nàng rất tốt. Chí ít, chỗ này khiến nàng ngủ ngon hiếm thấy.

"Đạo tặc đã bị bắt lại, tiếp theo chúng ta có nên đi không?"

"Gấp cái gì, địa hoàng tinh ta còn chưa bắt được mà."

Đoan Mộc Nhã vui vẻ ăn no căng bụng, tắm nước nóng một hồi, sau đó trịnh trọng ngồi trước mặt Nghệ Nhàn nói chuyện, dáng vẻ có chút bứt rứt, "Nghệ Nhàn, có chuyện ta cảm thấy hôm nay ta nhất định phải xin lỗi ngươi."

Nghệ Nhàn nghi ngờ nhìn hắn một cái, "chuyện gì?"

Đoan Mộc Nhã vò đầu nhéo tai một hồi sau đó hai ngón tay trên hai bàn tay hắn bắt đầu quay quay với nhau, không dừng một khắc, động tác nhìn hệt như là nữ nhi gia.

"Đêm đó, khi ngươi đến thăm ta, ta kỳ thực rất oán ngươi, hận ngươi. Ta không biết vì sao các tinh linh coi ngươi là khách quý, còn ta thì bị nhốt vào chỗ tối không thấy mặt trời. Ta nghĩ đến ngươi nhất định có thể cứu ta ra ngoài, nhưng ngươi lại không làm. Bộ dạng ngươi không nói một lời nào khiến lòng ta sinh oán trách, ta cảm thấy như ngươi giống những người trước kia, xấu xa không thể tả. Bề ngoài thì như vậy, nhưng bên trong lại khác, nếu xích mích với ngươi, thì sợ là người Đoan Mộc gia cũng không biết ta chết ở đâu. Còn ngươi, lại có thể đem tin của ta về."

Biểu tình Nghệ Nhàn bình tĩnh, chăm chú nghe, vẫn không cắt lời.

"Ta đã đặt ý niệm cực mạnh lên túi giới tử, chỉ cần người Đoan Mộc gia mở túi, sẽ lập tức thay ta gϊếŧ chết ngươi. Nếu ngươi dùng túi giới tử thì cũng sẽ bị trúng độc thức ăn của ta, dùng lâu dài dĩ nhiên sẽ mất mạng."

Đoan Mộc Nhã cúi đầu, không dám nhìn biểu tình Nghệ Nhàn lúc này, ngồi bên bàn quay ngón tay đổi một cái lại quay ngón tay, cứ như vậy khiến hắn vô cùng áp lực, "xin lỗi, ta chưa từng nghĩ đến đây tất cả đều là kế sách ngươi dùng cứu ta, ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta mới thực sự là một tiểu nhân hèn hạ."

Nữ nhân điên hừ một tiếng, "đúng là kiểu của con cháu quý tộc, tên Đoan Mộc gia này ngươi không nên cứu."

Nghệ Nhàn, "vì sao lại nói cho ta biết?"

Đoan Mộc Nhã nhanh chóng nhìn nàng một cái, rồi lại như hài tử làm sai, "ngươi bất chấp hậu quả cứu ta ba lần, ta, ta lại nghĩ ngươi như vậy, ta cảm giác mình rất xấu. Mấy lời này khiến lòng ta tan nát, ta rất khó chịu. Đoan Mộc Nhã ta xin thề với thiên đạo, từ nay về sau Nghệ Nhàn ngươi là hảo hữu chí giao cả đời của ta, sau này cho dù là hoàn cảnh nào, tuyệt không ruồng bỏ."

Tinh thần Đoan Mộc Nhã có chút kích động, cẩn thận, "ngươi, ngươi có phải rất thất vọng với ta? sau này cũng không quan tâm ta nữa? nếu ngươi không vui, ngươi muốn làm gì ta cũng không đánh trả, chỉ hy vọng ngươi đừng vì chuyện này sợ ta, ta, ta biết là mình làm rất quá đáng."

Nghệ Nhàn nở nụ cười, "đã là hảo hữu chí giao, thì ngươi có nên cởi bộ y phục nam nhân này ra không đây?"

Người này thích khóc, thích nháo, dong dài, nhát gan, kiều quý, tự luyến, thích chưng diện. Thỉnh thoảng còn bộc lộ hình thái nữ nhi ra ngoài, mờ ám, dù cho nàng là ngươi mù cũng có thể cảm nhận được, huống chi nàng không phải.

Nghệ Nhàn thấy mắt hạnh Đoan Mộc Nhã mở to, "được rồi, ra khỏi nhà dùng nam trang vẫn tốt hơn. Ngươi đi nghỉ sớm đi, nghĩ cách bắt địa hoàng tinh mới là việc chính."

"Ah?"

**********

Nghệ Nhàn lại thấy trong mơ một màu đen nhánh, duy chỉ có vài điểm sáng từ xa đang bay đến. 

Nàng theo điểm sáng bay giữa không trung đi đến trước, cách đó không xa, hình như có một cái đèn sáng đang chờ nàng.

"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, tỉnh dậy?"

"Ta đến rồi a."

Nghệ Nhàn vừa ngồi dậy liền tỉnh, chỉ thấy Đoan Mộc Nhã muốn vào nhưng lại bị Điềm Điềm theo sau cản hắn lại, Điềm Điềm tức giận chống nạnh, tần suất vỗ cánh rất nhanh, "nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đúng là một tên không biết lễ phép gì hết, đi ra ngoài."

Tiếu Tiếu rất nhanh cũng gia nhập trận doanh, hai tiểu tinh linh vì bảo vệ trong sạch cho Nghệ Nhàn, mỗi người liền xuất cung tên mà mũi tên ra, nhắm vào Đoan Mộc Nhã, đánh cái tên xung động này ra ngoài.

Nghệ Nhàn cảm thấy các tiểu tinh linh này thật đáng yêu.

Trong lúc này Điềm Điềm lải nhải bên tai Nghệ Nhàn, "tên này thật xấu tính, muốn nhìn dáng vẻ Nhàn tỷ tỷ lúc ngủ."

Tiếu Tiếu cũng nói, "nhìn hắn dáng vẻ hắn tư tư văn văn như vậy không ngờ được lại xấu như vậy, dùng cách nói của nhân tộc thì cái gì mà nhã nhặn..."

Nghệ Nhàn trôi chảy nhắc nhở, "nhã nhặn bại hoại."

Từ đó về sau, hai tiểu tinh linh liền kêu Đoan Mộc Nhã đều là bốn chữ này.

Nghệ Nhàn mặc chỉnh tề, rửa mặt thay đồ cũng cần chút thời gian, hai tiểu gia hỏa ngược lại đem chuyện bắt trộm kể lại chi tiết cho nàng. Mộ Phong là con lai giữa tinh linh tộc và nhân tộc, không chịu ở lại tộc nhân, lần này mắc sai lầm lớn, cũng vì muốn bản thân thuận lợi tiến cấp bốn cánh, cũng vì giữ thể diện các trưởng lão châm chước cho vì vi phạm lần đầu, nên trục xuất khỏi tinh linh tộc.

Đoan Mộc Nhã ngồi trên bậc thang nhà gỗ, miệng ngậm một cọng cỏ, nhàm chán nhìn về phía trước.

Nghệ Nhàn, "sao vậy, nghĩ được cách bắt địa hoàng tinh chưa?"

Đoan Mộc Nhã vỗ túi giới tử bên hông, "dùng bảo hoa ngọc lộ dẫn lần nữa." sau đó nàng lại cười thần bí, "lần này ta còn cố ý mời trợ lực, nhất định có thể mã đáo thành công."

Cũng vì cảm thấy có lỗi đem Đoan Mộc Nhã nhốt vào hốc cây, các trưởng lão tinh linh tộc bù đắp cho nàng một chút, phái năm tinh linh trưởng thành cùng năm tiểu tinh linh theo nàng đi tìm địa hoàng tinh.

Nghệ Nhàn vì đề phòng vạn nhất, còn cố ý mời Ngân Bảo đại nhân đi theo, ở trong tối theo dõi.

Đoàn người trùng điệp xuất phát, đến nơi đào bẫy, các tinh linh đều tự mình tìm một thân cây hoàn mỹ ẩn nấp. Đoan Mộc Nhã ngồi thủ trước cái bẫy, vẫn dùng sợi dây đỏ trước đó, nhìn kỹ cũng phát hiện được sợi dây có nhiều nếp khúc, cách mỗi mười cm liền có một kết thúc, "sợi dây này không bình thường a?!"

Đoan Mộc Nhã gật đầu, "đây là trói linh thừng, có thể trói bất kỳ linh vật nào. Ta dùng sợi dây này bắt được rất nhiều linh dược, chỉ cần nó bước vào trong bẫy dây thừng của ta, thì chạy không thoát."

Nghệ Nhàn không nói, hai người nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm lọ bảo hoa ngọc lộ, chờ nửa ngày không thấy động tĩnh gì, "có phải là đi xa quá không, căn bản ngửi không được?"

Đoan Mộc Nhã, "cũng có thể, nhưng lúc trước gặp phải ở chỗ này, theo lý thuyết nó vẫn còn thường lui tới gần đây. Đều do đám lang tộc, sớm không đến trễ không đến, ngay lúc ta sắp bắt được địa hoàng tinh, tức chết ta mà."

Nghệ Nhàn an ủi, "bắt thứ này không phải ngươi nên có kiên trì sao? từ từ sẽ đến, nhất định có thể bắt được."

Đoan Mộc Nhã nhức đầu, giải thích "ngươi không biết đâu, linh dược này có thể gặp nhưng khó cầu. Vận khí không tốt, ở chỗ này ngồi thủ 10 ngày nửa tháng cũng chưa chắc nhìn thấy, lần trước chỉ thiếu một bước."

Nghệ Nhàn nghĩ, cái mạng nhỏ của các nàng cũng kém một bước.

Kết quả đúng là bị Đoan Mộc Nhã nói trúng, các nàng liên tục ngồi thủ nửa tháng, dĩ nhiên không thấy được cái bóng nào của địa hoàng tinh. Địa hoàng tinh một ngày chưa bắt được, các nàng cũng không thể tiếp nhờ tinh linh tộc được.

Nhưng còn nàng, mỗi đêm nằm mơ đều thấy vô cùng kỳ quái, trong bóng tối vô tận, có nhiều điểm sáng không ngừng bay đến chỗ nàng, xa xa lại có một chiếc đàn sáng như ban ngày, như cho dù nàng đi thế nào cũng không đến được đích.

Thậm chí, mỗi ngày giấc mơ lại kéo dài hơn, hơn nửa tháng nằm mơ, Nghệ Nhàn cảm thấy thật kỳ quái.

Vì vậy hôm đó, sau khi nàng tỉnh lại vẫn bình thường như cũ ngồi dậy, nhưng mà là ngồi trên giường ngây người một hồi. Cho đến khi ngoài cửa sổ có một điểm sáng bay đến chăn của nàng, tựa như điểm sáng trong mơ chạy đến trước mặt nàng.

Nghệ Nhàn đưa ngón tay ra, từng điểm sáng nghịch ngợm chạm vào ngón tay nàng, rất nhanh lại thối lui. Sau đó lại thêm hai ba cái.... rồi càng nhiều hơn điểm sáng từ xa bay đến, tụ lại trong lòng bàn tay nàng, chơi một hồi theo bàn tay nàng hướng đến cổ tay nàng biến mất.

Vốn không có tri giác, Nghệ Nhàn cảm giác bạch quang chạm vào đầu ngón tay có chút tê dại, cũng rất thú vị.

Nữ nhân điên, "thì ra là quang linh căn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.