Ở nơi dành cho tội nhân, có mấy ai sống tốt? Hơn nữa từ nhỏ tới giờ nàng đâu trải qua mấy chuyện này, từ lúc vào đây không có ngày nào không bị đánh.
Vậy nên lúc này, Hồ Tinh vừa nghe cô cô quản sự gọi nàng thì toàn thân run rẩy, ngay cả thở cũng chẳng dám.
Quản sự đi tới trước mặt nhìn nàng: “Đi theo ta.”
Hồ Tinh căng thẳng, nơm nớp sợ hãi đi theo bà ta. Quản sự đưa nàng tới sảnh chính, nàng vừa ngước lên đã thấy một cô nương xinh đẹp quý phái dịu dàng đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Hồ Tinh không biết đây là thần thánh phương nào, cúi đầu không dám nhìn. Cô cô quản sự nói cho nàng hay: “Đây là Đại cô cô cung Càn Thanh.”
Hồ Tinh cả kinh vội vã quỳ xuống, nhịp thở cũng nghẹn lại: “Đại, Đại cô cô…”
“Ngươi đừng sợ.” Tô Ngâm phất tay bảo quản sự lui ra trước, sau đó đỡ Hồ Tinh dậy, “Hoàng thượng muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta.”
“…..Đại cô cô.” Hồ Tinh hoảng loạn tới mức òa khóc, vô thức nắm chặt lấy cánh tay Tô Ngâm, lắp bắp cầu xin, “Nô tỳ không biết gì về chuyện trong nhà hết! Đại cô cô, nô tỳ nói thật đấy, nô tỳ…”
“Không sao, ngươi nghe ta nói, Hoàng thượng không phải gọi ngươi tới hỏi tội.” Tô Ngâm vỗ vỗ tay nàng, “Không phải ngươi thân với Thẩm Huyền Tông, Sùng vương trước kia sao? Ngài ấy tới cầu xin giúp ngươi, Hoàng thượng bảo ngươi tới gặp ngài ấy.”
“Thẩm Huyền Tông….” Hồ Tinh lại hoảng hốt, sau đó mặt đầy vẻ thống khổ, “Sao hắn lại cầu xin cho ta làm gì! Chính hắn cũng…” Chợt nhận ra người đang đứng trước mặt mình là người của cung Càn Thanh, nàng mau chóng nuốt câu tiếp theo vào bụng.
Tô Ngâm hiểu rõ cười cười, làm như không nghe thấy: “Cứ đi theo ta trước đã, có chuyện gì gặp rồi nói.”
—
Trong cung Càn Thanh, nhớ tới tiếng “hoàng huynh” Thẩm Huyền Tông gọi mình, Thẩm Huyền Ninh ném ngay tấu chương đang xem xuống.
Thẩm Huyền Tông một mình ngây người chốc lát, ngồi dậy tính rời giường nhưng trên đùi mất hết sức lực, hắn cố nhích từng chút một cuối cùng ngã từ trên giường xuống.
Thái giám đứng ngoài nghe thấy vội vàng tiến vào đỡ hắn. Thẩm Huyền Tông cắn răng nói: “Đỡ ta ra ngoài.”
Sau đó hắn ra khỏi tẩm điện, lập tức đi về phía chính điện. Thái giám đỡ hắn thấy vậy, chần chừ không dám đi về phía trước, bị Phùng Thâm thấy, ngầm hiểu mà cho hắn vào.
Trong điện, Thẩm Huyền Ninh nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn, thấy là hắn thì dửng dưng đọc tấu chương tiếp.
Thẩm Huyền Tông đi một đoạn đường, chân đã thoải mái hơn, bèn đẩy tên thái giám kia ra, lảo đảo tự đi về phía trước.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn cũng bám được vào thành bàn, nặng nề thở phào.
Thẩm Huyền Ninh ngước mắt nhìn hắn: “Có việc?”
“…….Ca.” Thẩm Huyền Tông nghẹn ngào, “Ta sai rồi.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Thẩm Huyền Ninh kinh ngạc, bỏ tấu chương trong tay xuống, nhìn hắn với cặp mắt thờ ơ.
“Ta chỉ cảm thấy… ta không còn mặt mũi nào làm đệ đệ của ngài nữa.” Thẩm Huyền Tông cúi đầu, cười khổ, “Không biết phải gặp ngài kiểu gì.”
Những lúc lễ Tết được y chiếu cố, hắn cũng rất muốn dâng tấu cảm ơn hoàng huynh, nhưng hễ đặt bút viết lại cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi làm thế.
“Hồ Tinh đúng là có vị trí không tồi trong lòng đệ.” Thẩm Huyền Ninh tự giễu cười, “Muốn trẫm ban ân gì, nói đi.”
Nhưng Thẩm Huyền Tông lại lắc đầu, “Không cần, ta không muốn mặc cả với ngài.”
Thẩm Huyền Ninh nhíu mày.
“Ta không muốn khiến tam ca thêm phiền.” Hắn cười cười, “Phủ Tông Nhân cũng khá tốt, cơm áo không lo. Tam ca để nàng ra khỏi phòng giặt là đủ rồi, chuyện khác không cần.”
“Chẳng biết nên làm gì với đệ nữa.” Thẩm Huyền Ninh cười khẽ, rồi lại thở dài, “Bỏ đi, Thuận mẫu phi lo cho đệ lắm, bây giờ đang ở chỗ mẫu hậu ngóng tin đệ. Lát nữa chúng ta cùng nhau qua đó dùng bữa với họ, sau đó đệ dẫn Hồ Tinh ra ngoài.”
“Cảm ơn huynh.” Thẩm Huyền Tông gật đầu, Thẩm Huyền Ninh chỉ chỗ bên cạnh: “Ngồi đi.”
Một lát sau, khi Tô Ngâm dẫn Hồ Tinh vào điện, vừa nhìn đã thấy cảnh hai huynh đệ hòa thuận với nhau.
Thẩm Huyền Ninh đang đọc tấu chương còn Thẩm Huyền Tông ngồi bên cạnh y uống trà. Thấy bọn họ vào, mắt hắn sáng ngời: “A Tinh…”
Mắt Hồ Tinh cũng ánh lên, nhưng không dám nói gì với hắn, cúi người bái lạy Thẩm Huyền Ninh: “Hoàng thượng vạn an.”
Thẩm Huyền Ninh nhìn nàng một cái, gọi Phùng Thâm vào: “Dẫn thị đi nghỉ ngơi trước, trẫm và Tứ đệ tới chỗ mẫu hậu dùng bữa.”
Phùng Thâm khom người nghe theo, Thẩm Huyền Ninh đứng dậy đi ra ngoài, tiện đường kéo Tô Ngâm: “Cùng đi đi.”
Thường ngày Thẩm Huyền Ninh tới cung Từ Ninh đều không ngồi liễn, cứ thế mà đi. Nhưng hôm nay chân Thẩm Huyền Tông đang bị đau, nếu để hắn ngồi liễn một mình mà Hoàng đế lại đi bộ thì không thích hợp, nên hai người đều ngồi liễn, một trước một sau tới cung Từ Ninh.
Tô Ngâm đi bên cạnh, nhịn mãi cuối cùng vẫn tò mò hỏi Thẩm Huyền Ninh rốt cuộc sắp xếp thế nào cho hai người kia.
Thẩm Huyền Ninh nói: “Tứ đệ không mặc cả với trẫm.”
“……Vậy là tính ở phủ Tông Nhân luôn sao?” Tô Ngâm nhíu mày, thì thầm, “Vậy sau này… nhỡ may có con thì biết làm sao?”
Để đứa bé lớn lên với danh tội đồ?
“Nàng xem, nàng còn suy nghĩ thấu đáo hơn cả đệ ấy.” Thẩm Huyền Ninh cười khẽ, “Tạm thời cứ thế đã, đợi trẫm xử lý mọi chuyện trong triều ổn thỏa lại tính, bây giờ không thể thả Hồ Tinh ra được.”
Hay là đợi tới lúc đại hôn với Tô Ngâm, nhân chuyện vui mà đại xá thiên hạ, thả Tứ đệ và Hồ thị ra một lúc?
Thẩm Huyền Ninh cân nhắc qua rồi lắc đầu.
Chuyện này đợi lúc nào thương lượng với Tô Ngâm rồi tính.
—
Cung Từ Ninh, không khí bữa cơm trưa rất vi diệu.
Tuy huynh đệ hai người đã hòa thuận, nhưng Thái hậu vẫn vì chuyện xưa mà nhìn Thẩm Huyền Tông không thuận mắt. Còn Thuận Quý Thái phi? Bà luôn là một người cẩn trọng xưa giờ, bà biết Thẩm Huyền Tông đã gây chuyện nên suốt bữa cơm luôn quan sát sắc mặt của Thái hậu và Thẩm Huyền Ninh, khiến sự căng thẳng lan tràn khắp phòng.
Thẩm Huyền Ninh ngẫm nghĩ, thấy bây giờ có an ủi Thuận Quý Thái phi cũng vô dụng, bèn gắp đồ ăn cho Thẩm Huyền Tông: “Thuận mẫu phi luôn lo cho đệ, sau này mồng một với mười lăm nhớ phải vào cung thăm bà ấy đấy.”
Thẩm Huyền Ninh lại nói: “Cung Càn Thanh không tiện để đệ tới, nếu có việc tìm trẫm thì cứ bảo người tới báo trước, trẫm sẽ tới chỗ Thuận mẫu phi gặp đệ.”
Thẩm Huyền Tông lại gật đầu, Thẩm Huyền Ninh cười cười: “Không nói nữa, tập trung ăn đi.”
Không khí cuối cùng cũng thoải mái hơn, trừ Thái hậu chẳng tỏ vẻ gì thì những người còn lại đều vui vẻ.
Ăn cơm xong, Thái hậu đi trước, còn gọi cả Tô Ngâm theo: “Con trò chuyện với ai gia một chút.”
Tô Ngâm hành lễ rồi đi theo Thái hậu. Thái hậu quay về tẩm điện, ngồi trên giường La Hán yên lặng một lát mới thở dài: “Lão Tứ này thật khiến người ta nhọc lòng.”
“Thái hậu đừng chấp ngài ấy.” Tô Ngâm mỉm cười đi pha trà, “Hoàng thượng làm gì cũng có chừng mực, sẽ không gặp chuyện gì phiền phức đâu.”
“Con lúc nào cũng nói đỡ cho Hoàng đế.” Thái hậu liếc nàng rồi khe khẽ cười, “Thôi, ai gia cũng chẳng quản được mấy chuyện này, mặc kệ nó đi. Nếu có chỗ nào con thấy không ổn thì nhớ khuyên nó, con nói nó sẽ nghe.”
“Dạ, nô tỳ biết, ngài cứ yên tâm.” Tô Ngâm đồng ý, Thái hậu trầm ngâm một lát lại nói: “Lão Tứ cũng được ở bên người nó thương rồi, chuyện của con và Hoàng đế… có thể nhanh nhanh một chút không?”
Bà muốn bế cháu lắm rồi, nhưng bây giờ Tô Ngâm vẫn chưa gả, vẫn còn là gái xuân nên bà hơi ngại mở miệng nhắc tới chuyện này.
Bà chỉ dám nói: “Khi nào ai gia sẽ thương lượng với Hoàng hậu xem có cách gì hay không, đã khiến nó lỡ dở mấy năm, không thể để con cũng thế được.”
Hôm say, sau khi Hoàng hậu ra khỏi cung Từ Ninh, lập tức phát hiện vẻ bất thường của người đi bên cạnh.
Nhưng nàng không vội hỏi mà bình tĩnh quay về cung Khôn Ninh.
Vào tẩm điện, Hoàng hậu sai Tống Vi đi pha trà. Trà đưa tới trước mặt, Thang Doanh Sương vừa ngước mắt đã thấy mắt thị đỏ hoe.
“Các ngươi lui ra trước đi.” Thang Doanh Sương cất giọng ra lệnh cho đám cung nhân, đợi cửa điện khép lại mới nhìn về phía thị, “Sao thế?”
“Thái hậu muốn ngươi xuất cung sớm… mà ngươi còn vui vẻ thế?” Tống Vi nói xong bật khóc, lấy mu bàn tay lau nước mắt, “Nếu ngươi xuất cung thì ta biết làm sao? Về nhà gả chồng sao? Nếu ngươi sớm nghĩ vậy thì lúc đầu đừng có, đừng có… trêu chọc ta chứ!”
Ấn đường Tống Vi giần giật, thị không hé răng. Thang Doanh Sương nghiêm túc nhìn thị, rốt cuộc không kiềm được mà bật cười, kéo thị ngồi xuống.
Nàng nói: “Có phải ngươi bị ngốc không thế? Chuyện xuất cung chỉ là sớm muộn, ta có thể tìm được con đường tốt cho chúng ta hay không mới là chuyện quan trọng. Nếu tìm được hướng đi thì xuất cung sớm chẳng phải tốt hơn sao? Còn nếu không có cách nào, được ra sớm để nghĩ cách chẳng phải vẫn hơn ở đây sao?”
Tống Vi giật mình, sau đó lại rơi lệ: “Làm gì có đường nào! Nếu xuất cung chắc chắn chúng ta phải ai về nhà nấy, đời này có còn được gặp lại nhau hay không cũng khó nói!”
“Này… Ngươi xem ngươi kìa!” Hoàng hậu ôm bả vai thị, “Ngươi còn chưa bị ai dạm hỏi mà đã nhụt chí như vậy? Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ dốc toàn lực lo liệu. Hơn nữa, chuyện Hoàng thượng muốn chỉ là để ta trao hậu vị lại cho Tô Ngâm chứ làm gì để tâm chuyện ta có muốn gả cho người khác hay không. Nếu ta nghĩ ra lý do thoái thác, xin ngài để ta ở một mình thì có can hệ gì tới ngài đâu?”
“Nói thì nói thế, nhưng mà…” Tống Vi lau nước mắt, nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe, “Xuất cung rồi, ngươi… không nhớ Tô Ngâm sao?”
“Ta nhớ nàng thì ích gì.” Thang Doanh Sương cười nhạt, “Bây giờ ta chỉ hy vọng nàng mau chóng thành hôn với Hoàng thượng, sống vui vẻ cả đời. Nhưng còn ngươi…” Nàng vươn tay bẹo má Tống Vi, “Có phải nói gần nói xa như thế là vì ghen không không?”
“…… Ta nào có.” Tống Vi hất tay nàng ra, bị nàng lườm thì lúng túng, “Thôi được rồi, đúng là có chút chút. Là vì ta biết… ta biết mình không bằng nàng ấy còn gì?”
Thang Doanh Sương đáp, “Ai nói ngươi không bằng nàng ấy? Hai người các ngươi tốt đẹp theo hai cách riêng.”
Mặt Tống Vi lập tức khó coi, Thang Doanh Sương đắc ý cười: “Nhưng nàng dẫu tốt cũng đâu dành cho ta, ta có ngươi là đủ rồi.”