Mùa hạ Giang Nam trước nay đều là lục ý ngang nhiên, từ ven khu vực phồn hoa đến vùng ngoại ô u tĩnh, bên đường đều đủ loại cây lá to. Cành lá xanh tươi hai bên đường giao nhau, hình thành một cái ô che nắng thiên nhiên.
Nơi này gọi là ‘Bảo Thục quận’, là thành trấn gần Ba Nam quốc của Y Đông Nhạc, cũng là một vùng sông nước nổi danh, tiên hoàng đem nơi này phân chia làm lãnh địa của ngũ vương gia. Nơi đây có hồ thiên nhiên lớn nhất toàn quốc — Tư Kính hồ, còn có đỉnh núi phong cảnh đẹp nhất toàn quốc — Hưởng Thủy phong. Nơi này phong cảnh hợp lòng người, dân phong thuần phác, là thắng địa nghỉ mát tiêu nhàn. Mỗi mùa hạ, du khách sẽ từ bốn phương tám hướng đổ về đây.
Mà nay năm số lượng du nhân so với trước kia càng chỉ có hơn chứ không kém, từ đầu xuân đến hiện tại, du khách đến đây hết đám này tới đám khác, cơ hồ không gián đoạn. Đây là vì cái gì? Ngươi tùy tiện túm lấy một người qua đường tới hỏi một chút, hắn đều nhất định sẽ trả lời ngươi: “Bởi vì Hoàng Thượng anh minh của chúng ta”.
Đúng vậy, từ sau khi Mật Linh Hoàng đăng cơ, ra sức thực hành chính sách ngoại giao thân thiện hữu hảo, Y Đông Nhạc cùng các quốc gia hay đối địch đều lần lượt ký hiệp ước hòa bình. Chiến sự giảm bớt đương nhiên mạnh mẽ xúc tiến sức sản xuất của nhân dân, quốc lực cũng tương ứng vững vàng nâng cao. Bảo Thục quận nằm ở giao giới giữa Y Đông Nhạc và Ba Nam quốc, trước nay cũng là chiến sự liên miên, bất quá hai năm trước, Mật Linh Hoàng chủ động phái sứ giả đến Ba Nam hoà đàm, sau khi trải qua một hồi khúc chiết, lưỡng quốc cuối cùng khôi phục quan hệ. Vì thế Bảo Thục quận tài nguyên du lịch phong phú dưới sự cai quản của ngũ vương gia, chưa tới một năm đã nhảy vọt lên thành thắng địa văn danh toàn quốc.
Ánh dương rực rỡ chiếu khắp mặt đất, dương liễu trên đê theo gió nhẹ nhàng lay động, nội thành Bảo Thục quận biển người náo nhiệt phi phàm, ngoài cửa thành ngựa xe như nước, mã xa chở du khách cùng hàng hóa nối liền không dứt tiến vào trong thành.
Đoàn xe dưới sự kiểm tra của binh lính thủ thành chỉnh tề trật tự thong thả di chuyển tới, một chiếc mã xa hào hoa phủ tơ lụa cao cấp chen lẫn trong đoàn xe vào thành. Chiếc mã xa này do bốn con tuấn mã phương bắc màu nâu kéo, đánh xe là hai gã thanh niên vóc người kiện tráng, bọn họ mặt mày sáng sủa khỏe mạnh, thần tình chuyên chú, tựa hồ thời thời khắc khắc đều lưu ý bốn phía. Cánh tay bọn họ cách lớp vải lộ ra một khối cơ bắp rắn chắc, xem ra khẳng định là xuất thân luyện võ.
Ngồi bên trong mã xa rộng rãi là hai thanh niên nam tử trên hai mươi, không, chính xác mà nói, hẳn là một nam tử ngồi trên đùi một nam tử khác. Càng khiến người ngạc nhiên chính là, nam tử phía dưới đang vùi đầu vào ngực nam tử phía trên, say mê mút hai khỏa tiểu quả thực kiều diễm ướt át trên ngực đối phương.
“Hoàng Thượng… Không cần đùa nữa…” Tiêu Dục Kỳ nắm lấy vai áo đối phương, khó nhịn cầu xin, khuôn mặt anh tuấn của y tức giận đỏ ửng, lộ ra một mị thái mê người.
Lôi Thế Hiên mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cố chấp mút một nhũ đầu vểnh lên, hắn đầu tiên là dùng răng nhẹ nhàng kéo, sau đó ở giữa dùng đầu lưỡi xoay tròn kích thích. Đối với bên kia hắn cũng đồng dạng dùng đầu ngón tay chiếu cố, ngón tay hắn linh hoạt vân vê nhũ châu xinh xắn kia, vừa ấn vừa xoa, làm cho tiểu gia hỏa mê người sưng đỏ lên.
Lôi Thế Hiên mở miệng, đổi thành hai tay đồng thời kích thích. Hắn thần tình mang theo trêu tức phiêu hướng ái nhân kiều mỵ.
“Thật sự không cần sao? Ta thấy ngươi thoải mái vô cùng mà…” Hắn nói xong, móng tay lại hung hăng ngắt khe nhỏ giữa nhũ đầu.
“A!” Tiêu Dục Kỳ đột nhiên run lên như bị kim đâm, y ủy khuất cắn môi dưới. Lôi Thế Hiên vừa không trói y cũng không khóa y, chỉ cần y dùng lực đẩy, có thể thoát ly khổ cảnh khó nhịn này — thế nhưng y căn bản không có can đảm đẩy Lôi Thế Hiên ra. Nếu thiên tính nhát gan, cũng chỉ đành tùy ý đối phương tiếp tục làm xằng làm bậy.
Y nhắm mắt mặc kệ, Lôi Thế Hiên cười xấu xa, sáp vào cắn vành tai y. Nghe được y kêu lên một tiếng đau đớn, hắn càng thêm đắc ý vươn đầu lưỡi chọc y.
Tiêu Dục Kỳ xoay cổ né tránh, Lôi Thế Hiên chưa từ bỏ ý định đuổi theo, mục tiêu lần này là cái cổ ngon miệng của y.
“Ân a…” Tiêu Dục Kỳ cất tiếng rên rỉ, hai tay để phía trước của Lôi Thế Hiên hướng ra sau thăm dò, thẳng tuốt mò tới sau lưng y, hơn nữa có xu thế tiến công hạ thân…
Bên ngoài mã xa, xe cộ lục tục vào thành, các thị vệ thủ thành cẩn thận kiểm tra du khách cùng hàng hóa vào thành, để tránh một số phần tử không hợp pháp lẫn trong đó.
“Dừng…”
Hiện tại đến lượt mã xa của Lôi Thế Hiên, binh lính quan sát bộ dáng người đánh xe một chút trước, sau khi xác định không thành vấn đề, một gã binh lính trẻ tuổi trong đó đi đến trước cửa sổ mã xa, nhấc bố liêm kiểm tra hành khách.
“Ách…”
Đồng tử kinh ngạc của binh lính đối diện ánh mắt kinh hoảng của Tiêu Dục Kỳ, Lôi Thế Hiên khí định thần nhàn ôm Tiêu Dục Kỳ quần áo không chỉnh, liếm lên gò má y từng chút một, cảnh tượng phiến tình.
Khuôn mặt non nớt của binh lính trong nháy mắt đỏ bừng, hắn phản ứng nhanh chóng kéo mành xuống.
“Thế nào?”
Người bạn phía sau hỏi.
“Không… Không thành vấn đề”. Tiểu binh lính đỏ mặt liều mạng lắc đầu.
“Được rồi, có thể!” Binh lính ra lệnh một tiếng, mã xa chậm rãi tiến tới, đến lượt chiếc tiếp theo. Không biết sao, bên trong mã xa phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận cười sang sảng —
Mã xa đứng trước một khách *** nổi danh vùng này, Lôi Thế Hiên được Tiêu Dục Kỳ đỡ xuống xe. Một trong hai thị vệ đánh xe đã sớm đi vào chuẩn bị mọi thứ.
“Gia, đã an bài tốt”. Thị vệ trở về thông báo.
“Ân.” Lôi Thế Hiên gật đầu, hắn phe phẩy chiết phiến, cùng Tiêu Dục Kỳ tiến vào khách ***.
Một đôi quý công tử phong độ nhẹ nhàng như vậy bỗng nhiên xuất hiện, khách nhân trong *** nhất thời nhìn choáng váng. Tuy rằng khách nhân tới nơi này rất nhiều đều không giàu thì sang, trong đó cũng không thiếu hoàng quan quý tộc, bất quá nam tử tuấn tú đáng chú ý như Lôi Thế Hiên vẫn là không thường gặp. Những người dùng thiện không tự chủ được buông đũa, đều thấp giọng thảo luận lai lịch của bọn họ.
Tiêu Dục Kỳ cùng hai gã thị vệ đều cảnh giác quan sát khắp nơi, để ngừa một số kẻ phạm pháp lẫn trong đó. Lôi Thế Hiên nhàn nhã phe phẩy quạt, thần tình tự nhiên dưới sự bảo vệ của mọi người đi lên lầu hai khách *** — đã chuẩn bị sương phòng tốt nhất.
Tiểu nhị thị hầu ở ngoài cửa thấy bọn họ đi lên, lập tức ân cần mở cửa.
“Khách quan mời ngồi, xin hỏi uống trà gì?” Tiểu nhị mắt thấy y thường cao cấp trên người Lôi Thế Hiên, khẩu khí càng khách sáo gấp bội.
“Bích loa xuân” (1) Lôi Thế Hiên thuận miệng nói một cái tên, tiểu nhị lập tức cúi đầu khom lưng.
“Vâng, vâng, tới liền. Vậy còn muốn chút thức ăn gì không?”
“Ngũ hầu chinh, phật thủ trân châu, phượng vĩ đối hà và Nhĩ Hải ánh nguyệt” (2) Lôi Thế Hiên đọc một đống tên món ăn nổi tiếng và quý giá mà tiểu nhị nghe cũng chưa từng nghe qua, đối phương há miệng, ngây ngẩn cả người.
“Gia…Hiếm khi ra ngoài du ngoạn, không bằng nếm thử thức ăn vùng này một chút đi”. Tiêu Dục Kỳ hảo tâm giải vây cho tiểu nhị.
“Phải đó, khách quan, thủy tinh hào đề và áp bao ngư (3) chỗ chúng ta không tệ đâu”.
“Phải không? Vậy thử một chút”. Lôi Thế Hiên gật đầu, tiểu nhị đáp lời rồi vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Sau khi tiểu nhị rời khỏi, Lôi Thế Hiên cho hai hộ vệ lái xe lui ra:
“Các ngươi đi hỏi thăm một chút, phụ cận nơi này có danh thắng cổ tích hay chỗ vui chơi nào”.
“Vâng”.
Hộ vệ lĩnh mệnh lui xuống.
Trong phòng chế còn lại Lôi Thế Hiên cùng Tiêu Dục Kỳ, Lôi Thế Hiên kéo y ngồi xuống đùi mình.
“Vừa rồi ngươi vì cái gì nói giúp tiểu nhị kia?” Lôi Thế Hiên cắn vành tai y hỏi.
“Ta chỉ là.. Hoàng Thượng, ngài điểm đồ ăn ở trong cung đều có, cho nên…” Tiêu Dục Kỳ ấp a ấp úng nói không được.
“Hanh… Ta biết a”. Lôi Thế Hiên nhướng cao một bên mày, bá đạo nói: “Bất quá ta không thích ngươi quan tâm những người khác, trong mắt ngươi chỉ thấy ta là đủ rồi”.
“Vâng…” Tiêu Dục Kỳ nhận mệnh trả lời, kỳ thật từ ngày đầu tiên y nhận thức Lôi Thế Hiên bắt đầu, trong mắt cũng chỉ có hắn…
Lôi Thế Hiên chăm chú nhìn y, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa xuống.
“Dục Kỳ…” Hắn nhẹ giọng gọi.
“Vâng?”
“Đáp ứng ta một chuyện”. Vẻ mặt hắn trở nên thật nghiêm túc, Tiêu Dục Kỳ cũng khẩn trương lên theo.
“Chuyện gì?”
Lôi Thế Hiên vùi đầu vào hõm vai y.
“Trong lúc du ngoạn, ngươi không cần gọi ta là Hoàng Thượng…”
“Vâng, gia”. Tiêu Dục Kỳ khá là ăn ý mà sửa miệng.
“Cũng không phải gọi ‘gia’.” Lôi Thế Hiên lập tức phủ định y tự cho là thông minh.
“Sá?” Cái này Tiêu Dục Kỳ không rõ lắm, “Vậy… Ta nên gọi như thế nào?”
Lôi Thế Hiên ngẩng đầu, cùng y mặt sát mặt, mũi cọ mũi.
“Ngươi gọi tên của ta…” Hắn thấp giọng nói.
Tiêu Dục Kỳ giật mình — trước kia Lôi Thế Hiên cũng thường xuyên bảo y gọi thẳng tên hắn, bất quá khi đó đối phương vẫn là thái tử, khoảng cách giữa hai người còn không lớn như hiện tại, nhưng nay không giống ngày xưa…
“Thuộc hạ không dám…” Tiêu Dục Kỳ trả lời.
“Có cái gì không dám? Ta cho ngươi gọi thì ngươi gọi”. Lôi Thế Hiên cường thế nói, bất quá hắn lập tức cười xấu xa: “Nga… Ta biết, nếu ngươi muốn gọi ‘phu quân’ cũng được nữa”.
Phu quân? Tiêu Dục Kỳ bị hai chữ này làm nghẹn không nhẹ.
“Hoàng Thượng, ngài đừng nói giỡn…”
“Ta nói không cho phép gọi Hoàng Thượng, hay ngươi hy vọng gọi ta là ‘tướng công’ đấy?” Lôi Thế Hiên tiếp tục chọc y.
“Không thể a…” Tiêu Dục Kỳ sợ tới mức cố sức lắc đầu.
“Có thể a”. Lôi Thế Hiên bắt chước y nói, “Ta còn muốn gọi ngươi là ‘nương tử” mà”.
“A? Không được đâu…”
“Khách quan, thức ăn đến đây!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của tiểu nhị, rốt cuộc giải cứu Tiêu Dục Kỳ từ trong khốn cảnh, y vội vàng từ trên đùi Lôi Thế Hiên nhảy xuống, đứng ở một bên.
Lôi Thế Hiên hừ nhẹ một tiếng — tiểu tử này đừng nghĩ lừa như vậy là xong.
Tiểu nhị đang đem thức ăn nóng hổi tiến vào.
“Khách quan, này là món chiêu bài của chúng ta — thủy tinh hào đề, là dùng trư đề bàng (chân giò heo) thượng hảo làm”. Tiểu nhị vừa dâng thức ăn vừa giới thiệu.
“Nga”. Lôi Thế Hiên đáp cho có lệ, hắn không dấu vết liếc về phía Tiêu Dục Kỳ bên cạnh đang giả bộ như không có việc gì. Hắn vỗ vỗ bên cạnh, khẩu khí rất bình thường đối Tiêu Dục Kỳ nói:
“Nương tử, lại đây ngồi a”.
Loảng xoảng đương loảng xoảng đương! Tiểu nhị vô ý đánh đổ chén rượu, Tiêu Dục Kỳ dưới chân trơn trợt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, y dùng biểu tình gặp quỷ nhìn chằm chằm Lôi Thế Hiên.
Tròng mắt tiểu nhị lòi ra, hắn nhìn sang Tiêu Dục Kỳ lại nhìn sang Lôi Thế Hiên, ánh mắt cực quái dị.
Lôi Thế Hiên hoàn toàn phớt lờ ánh mắt hai người, tiếp tục ‘ném bom’:
“Nương tử, mau tới nha, đứng mỏi chân lắm không?”
Tròng mắt tiểu nhị sắp rớt ra…Tiêu Dục Kỳ quả thực khóc không ra nước mắt, để phòng Lôi Thế Hiên nói ra những lời càng kinh người, y vộ vã di động cước bộ qua ngồi.
“Hai… Hai vị khách quan chậm dùng, tiểu nhân cáo lui”. Tiểu nhị để đồ ăn xuống xong chạy trối chết.
Tiêu Dục Kỳ thề, ba giây sau, y tuyệt đối nghe được tiểu nhị kia ở dưới lầu hô to gọi nhỏ “Long dương a, đoạn tụ a…”
Trời ạ!
Tiêu Dục Kỳ gục đầu xuống mặt bàn đá hoa cương, không còn khí lực ngóc lên nữa.
Khóe miệng Lôi Thế Hiên nở nụ cười thành công, vô cùng thân thiết gắp một miếng thịt bỏ vào cái bát trước mặt y.
“Nương tử, mau ăn đi”.
(ta là siêu nhân siêu nhân bay a bay)
Chú thích:
(1) Bích loa xuân: 碧螺春 Một trong thập đại danh trà của Trung Quốc, Động Đình Bích loa xuân đã có 1300 năm lịch sử. Chủ yếu sản xuất ở đảo Đông Sơn, Tây Sơn Động Đình hồ Tô Châu. Bích loa xuân được nước Thái Hồ ánh lên, búp trà vượt lên hoàn cảnh, hấp thu hương vị ngọt ngào của nước và hoa quả Thái Hồ, hương thơm động lòng người. Công nghệ sao chế bích loa xuân yêu cầu cao, phải đạt được ‘khô mà không khét, giòn mà không vỡ, thanh mà không tanh, mảnh mà không đứt’, nửa kg trà Bích loa xuân cần 6-7 vạn mầm trà non mịn, lộ rõ lông trắng, màu sắc xanh bạc cuốn thành hình con ốc, do đó có tên ‘Bích loa xuân’ (loa: con ốc)
Một hộp Bích loa xuân thành phẩm:
(2) – Ngũ hầu chinh: 五侯鲭 cá ngừ ngũ hầu
– phật thủ trân châu: 佛手珍珠 chỉ biết đây là món ăn chế biến từ loại cây phật thủ (hình dạng như bàn tay Phật)
– phượng vĩ đối hà: 凤尾对虾 tôm he đuôi phượng
– Nhĩ Hải ánh nguyệt: 洱海映月ánh trăng Nhĩ Hải (một cái hồ, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc), tên cầu kỳ quá, mà ko kiếm thấy món này. Và đây là Nhĩ Hải:
(3) – Thủy tinh hào đề (tên khác là thủy tinh hào nhục): 水晶肴蹄 món ăn số 1 của Trấn Giang Giang Tô, cho đến nay đã có hơn 300 năm.