Ngự Trị Vạn Giới

Chương 68: 68: Kịch Hay Sắp Bắt Đầu




Khách khứa đã tới tham dự đông đủ, đám người Diệp gia cũng đã an vị tại bàn tiệc của mình sau đó thì lúc này cũng là lúc bắt đầu khai tiệc.

Vì khách mời đều là những người không phú thì quý, đều xuất thân từ những danh gia đại tộc có máu mặt tại đất cảng Hải Thành.

Cho nên những món ăn được Huyền gia chuẩn bị để mời khách đều là sơn hào hải vị vô cùng đắt đỏ mà người thường có tiền cũng chưa chắc dám ăn.

Đơn giản là vì sau khi ăn xong thì cả tháng sẽ phải nhịn đói do cháy túi a…
Chúng nó không chỉ đắt đỏ mà còn rất đa dạng về các món, đông hay tây đều có đầy đủ cả để cho khách nhân dễ dàng lựa chọn và thưởng thức.

Khi không thể ăn thứ này thì có thể lựa chọn những thứ khác thay vì cố gắng giữ thể diện mà nuốt xuống những thứ bản thân không thích…
Nhân viên bồi bàn sau khi đem hết những món ăn đầu tiên cùng với rượu trắng lên đầy đủ các bàn của khách nhân thì cũng là lúc yến tiệc chính thức bắt đầu.

Huyền lão gia tử ngồi tại chính giữa ở vị trí chủ tọa, bên cạnh hắn lần lượt là gia chủ đương nhiệm của Huyền gia và cũng chính đại nhi tử của hắn, Huyền Chính Phong - Huyền đại gia.

Tiếp đến là Huyền Yến Lâm - Huyền nhị gia và Huyền Phi - Huyền tam gia.

Cả 3 người con này của Huyền lão gia tử đều không phải là người bình thường có thể so sánh với.

Mỗi một kẻ trong số 3 người đều có sở trường và tài năng riêng của mình trong từng lĩnh vực bao gồm Chính trị - Thương nghiệp - Quân sự.

Tương đương với 3 thứ chính là quyền lực, tiền tài và sức mạnh a.

Như Huyền Chính Phong chẳng hạn, hắn không chỉ là người đảm đương vị trí gia chủ của Huyền gia ở thời điểm hiện tại.

Mà hắn còn là một cự đầu vô cùng tài ba, giỏi giang trong giới kinh doanh.

Nhờ đầu óc và sự cáo già của mình, hiện tại địa sản cùng tập đoàn và các công ty lớn nhỏ hắn nắm trong tay ở toàn trên toàn Bắc Bộ cũng như cả nước.

Thì lợi nhuận mỗi năm hắn đem lại cho Huyền gia cũng lên đến cả trăm ức mỹ kim cũng không thành vấn đề a…
Còn đối với hai người còn lại là Huyền Yến Lâm và Huyền Phi thì một người đang nắm giữ chức vụ Bí thư thành ủy của Hải Thành trong Bộ chính trị.

Một người thì đang nắm giữ vị trí Thiếu Tướng lục quân của quân khu 3 bên trong bộ máy quân sự nước Việt.


Chỉ với bằng này thực lực cũng không khoa trương khi nói Huyền gia hiện tại là một đại thế gia có thể nắm giữ toàn Bắc Bộ trong tay.

Ấy là còn chưa kể tới nội tình bên trong của một gia tộc cổ võ mà đã được Huyền gia lưu lại xuất mấy trăm năm qua chính là một vũng nước sâu a.


Với cương vị là chủ nhà của buổi yến tiệc mừng thọ ngày hôm nay, gia chủ Huyền gia - Huyền Chính Phong thay mặt cha mình mà cầm chén rượu lên và nói đôi lời.

“Các vị, khụ khụ, trước hết ta xin thay mặt phụ thân cảm tạ mọi người đã cho mặt mũi mà đến tham dự thọ yến ngày hôm nay”.

Huyền Chính Phong ho khan mấy tiếng để thu hút sự chú ý từ toàn trường sau đó bắt đầu phát biểu đôi lời.

Hắn thanh âm có chút lớn cộng thêm với sự uy nghiêm và khí thế của một vị đại tộc gia chủ dẫn tới khách nhân không thể không chú ý lắng nghe.

Nhưng cũng nhờ đó mà không khí lúc sau trở lên khá náo nhiệt và vui vẻ chứ không cần quá khép nép cẩn thận nữa.

“Hắc hắc, Huyền gia chủ ngươi quá lời rồi, không nói riêng gì đất cảng chúng ta mà cả cái Bắc Bộ này ai dám không cho Huyền gia thể diện chứ?”.

“Nào các vị, chúng ta cùng nhau kính Huyền lão gia tử cùng 3 vị Huyền gia đại lão một chén”.

Một tên trung niên nam tử hói đầu bụng phệ nhưng rất dẻo miệng trong đám khách nhân tay cầm chén rượu đứng lên tiếp lời Huyền Chính Phong sau đó hô hoán những người khác cùng hắn đứng lên kính rượu.

“Ha ha, tốt, ngày vui mà, ta kính các vị Huyền gia đại nhân một chén”.

“Tốt, ta kính các vị một chén”.

“Cả ta nữa”…
Hầu hết cánh đàn ông ngồi trên bàn tiệc ở trong đại sảnh đều cầm chén đã rót đầy rượu mà đứng dậy hướng Huyền lão gia tử cùng các vị đại lão bày tỏ lòng thành kính.

“Hắc hắc, tốt chúng ta cùng uống một chén”.

“Cạn!”.


Huyền Nam Thiên vô cùng vui vẻ mà cầm chén rượu trắng cùng hai người lão nhị, lão tam đứng dậy hướng đám khách nhân mà đồng loạt uống sạch rượu trắng trong chén.

Bầu không khí sau đó vui vẻ và náo nhiệt vô cùng, thậm chí có chút hỗn loạn tràng cảnh a.

Vì mọi người sau khi uống chén đầu tiên bắt đầu lần lượt mà cầm chén rượu đi tới vị trí chủ toạ của Huyền lão gia tử mà chúc rượu hắn, đồng thời dâng lên lễ vật chúc thọ…
Hàng người cứ thế mà lần lượt mà tiến về phía Huyền lão gia tử cho tới khi đến lượt của Diệp gia.

Khi này Diệp Thần mới đại diện cho gia tộc của mình mà tay cầm chén rượu tiến tới chỗ Huyền lão cùng cha mẹ vợ tương lai và các vị thúc thúc của nàng.

“Huyền gia gia, hôm nay là thọ yến ra lão 70 tuổi của lão gia tử ngài cho nên tiểu tử muốn thay mặt trưởng bối trong nhà tới kính ngài một chén rượu chúc thọ”.

“Hy vọng ngài có thể sống lâu trăm tuổi để có thể bế chắt của ta và Thu Phương a”.

Diệp Thần anh tuấn bất phàm, khí độ vô cùng nho nhã và lịch sự khiến người không thể không sinh ra hảo cảm a.

Và nhất là Huyền Nam Thiên lúc này đây, hắn bây giờ cảm thấy càng ngày càng hài lòng hơn đối với đứa cháu rể đã chọn này.

Trước đây hắn còn cảm thấy có chút hối hận, tự trách đối với quyết định của mình khi để cho cháu gái bảo bối thành lập hôn ước với Diệp Thần.

Khi đó Diệp gia không những thực lực so với Huyền gia chỉ bằng một nửa và trên hết là khi đó Diệp Thần tên này chính là một đầu liếm cẩu phế vật.

Vô cùng không tương xứng với cháu gái của hắn, bất quá giữa hắn và Diệp lão gia tử đã là bằng hữu vô cùng thân thiết từ khi còn trẻ.

Và khi đó giữa hai người đã có ước định rằng khi một người có tôn tử và người còn lại có tôn nữ thì sẽ định ra hôn ước cho bọn chúng để quan hệ giữa hai nhà càng thêm tốt đẹp.

Cho nên Huyền Nam Thiên vì chữ tín cùng tình bằng hữu giữa hắn và Diệp Bắc lão gia hoả kia mà buộc phải gả đi cháu gái yêu quý của mình cho một tên phế vật như Diệp Thần.

Dù vậy hắn cũng đã lấy lý do nàng còn trẻ mà kéo dài thêm thời gian cho Huyền Thu Phương được sống tự do thoải mái thêm vài năm trước khi bị ràng buộc bởi hôn nhân đại sự a.


Đây cũng là thứ duy nhất hắn cũng có thể làm khi đó và hắn cũng chỉ hy vọng sau này Diệp Thần sẽ khá hơn một chút mà thôi.

Và mọi chuyện diễn ra đúng như những gì hắn muốn, Diệp Thần sau một đêm tai nạn thì vài năm trở lại đây hắn như biến thành một người khác vậy.

Không chỉ khí chất bên ngoài trở nên thay đổi mà hắn còn thay đổi về cả đầu óc lẫn tư duy nữa, và từ đó trở đi hắn càng ngày càng trở lên thần bí bất phàm không thể tả.

Diệp Thần từ một tên liếm cẩu phế vật sau lần tai nạn đó hoàn toàn biến đổi mà quật khởi rồi từng bước trở thành kẻ dẫn dắt và nắm giữ Diệp gia trong tay.

Biến nó từ thực lực chỉ bằng một nửa so với Huyền gia trở thành một thế lực đã có thể xem như là ngang tài ngang sức trong vài năm ngắn ngủi a.

Và cũng từ đó trở đi không còn ai dám lưu truyền và phát ra cái danh hiệu “Phế vật nhà họ Diệp nữa” lúc trước đã từng một thời khiến Diệp gia cảm thấy hổ thẹn.

“Ha ha, tiểu Diệp ngươi có lòng rồi, ta đây cũng rất mong chờ hôn sự giữa ngươi và Thu Phương a”.

Huyền Nam Thiên vỗ vỗ bả vai của tên thanh niên trước mặt mình, thái độ vô cùng hòa nhã mà cười nói.

Kính rượu sau đó, Diệp Thần đưa tay về phía một tên cận vệ của Diệp gia đang đứng bên cạnh Diệp Bắc mà phất phất ra hiệu cho hắn.

Rất nhanh chóng, tên cận vệ liền mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ mà đưa cho Diệp Thần sau đó liền cúi người chào và chủ động trở lại vị trí đứng của mình.

“Huyền gia gia, đây là chút lòng thành của tiểu bối hiếu kính ngài a”.

Diệp Thần kính cẩn mà hai tay cầm lấy chiếc hộp gỗ mà đưa tới trước mặt Huyền Nam Thiên mong chờ hắn nhận lấy.

Huyền lão gia tử cũng không biết bên trong là thứ gì, gương mặt có chút nghi hoặc thế nhưng là cháu rể tương lai hiếu kính đâu?
Hắn không chần chừ mà đưa tay tiếp nhận hộp gỗ sau đó cạy nắp hộp ra xem bên trong rốt cuộc là thứ gì mà có chút thần thần bí bí a.

“Tiểu Diệp, đây là?”.

Cạy ra nắp hộp gỗ, Huyền Nam Thiên có chút không hiểu mà nét mặt càng trở lên nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thần dò hỏi sau khi thấy bên trong hộp là một chiếc USB không rõ bên trong có chứa thông tin gì.

“Huyền gia gia, bên trong chiếc USB này chính là công thức điều chế Thuốc Cường Hóa giúp người thường có thể gia tăng sức mạnh thể chất cũng như tốc độ mà biến thành thực lực có thể so với Ám Kình đỉnh phong cao thủ a”.

Diệp Thần không có ý định giấu diếm chút nào cả mà ghé sát vào tai Huyền Nam Thiên rồi tiết lộ thứ ẩn chứa ở bên trong chiếc USB kia.

“Cái,! cái này, không phải là thứ mà các thế lực đang săn đón sao?”.


Huyền Nam Thiên gương mặt có chút mộng bức khi biết thứ bên trong chiếc USB kia rốt cuộc là thứ gì mà đáp lời.

“Đúng thế, Huyền gia gia ngươi hài lòng với món quà này mà tiểu tử hiếu kính sao?”.

Diệp Thần nét mặt có chút đắc ý, hắn đây chỉ là quăng ra một chút mồi câu nhỏ thôi mà đã khiến cho cái này Huyền Nam Thiên hơi thở đã có chút dồn dập rồi.

“Cái thứ này…giá trị vô cùng lớn a, ngươi từ đâu mà có được nó?”.

Huyền Nam Thiên tiếp tục dò hỏi Diệp Thần xem rốt cuộc từ đâu mà hắn có được thứ này.

“Cái này Huyền gia gia yên tâm, mọi thứ đều là ta chính đáng mà có được, không có vấn đề gì hết”.

Diệp Thần vỗ ngực tự tin mà đảm bảo vô cùng chắc nịch.

Nghe được câu này của cháu rể, Huyền Nam Thiên hơi thở đã có chút bình ổn trở lại, nét mặt hắn vô cùng hưng phấn vì thứ này sẽ giúp cho Huyền gia của hắn ngày càng trở lên lớn mạnh a.

Phải biết để có thể bồi dưỡng ra một tên Ám Kình thực lực võ giả vô cùng mất thời gian, hơn nữa lại còn cực kỳ tốn kém.

Ngược lại nếu như Huyền gia có thứ này trong tay thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều để gia tăng thực lực tổng thể của gia tộc.

“Hảo, tiểu Diệp ngươi khiến gia gia rất vui a, nào qua đây cùng chúng ta ngồi đi, dù sao Thu Phương cũng sắp trở lại rồi”.

Huyền Nam Thiên hưng phấn cực kỳ mà gương mặt trở lên khá hồng nhuận dù chưa uống bao nhiêu rượu cả, tay hắn đưa ra mà ra hiệu cho tên phục vụ ở phía sau đi lấy thêm một chai rượu trắng.

Hắn hôm nay muốn cùng cái cháu rể này tâm sự thật thật nhiều a…
OÀNH~
Chỉ đáng tiếc là hai người còn chưa trò chuyện được bao lâu thì phía bên ngoài cửa lớn ầm vang nổ lớn, cánh cửa chính bị phá tan và kéo theo là hai tên bảo tiêu canh giữ ở bên ngoài bắn ngược vào trong.

Không khí bên trong đại sảnh trở nên ngưng trọng mà nhìn ra phía ngoài cửa chính xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra sau làn khói bụi dần dần tan biến.

Và trong lòng từng người đều chắc như đinh đóng cột rằng, người tới không thiện a!.

!
Thực ra là mọi chuyện có thể diễn biến nhanh hơn rất nhiều nhưng các vị cho ta chậm chạp nốt chương này, hơn 2k chữ là vì chơi game đến 3h sáng mới bắt đầu viết 6h sáng mới xong :))
!
Kẻ tới là ai thì ta không nói các vị chắc hẳn đều biết, nhưng các vị nghĩ Diệp Thần hắn sẽ có cết kục ra sao dưới tay Ninh Vương? Và thằng này sẽ sống được mấy chương a?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.