Ngự Tứ Lương Y

Chương 154: Giáp mặt khiêu khích



Editor: Vện

Tạ Cảnh Tu tắm xong, mang một thân tươi mát về phòng, ngồi trên giường như mọi ngày, giương mắt nhìn Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự, “…”

“Ngẩn ngơ gì đấy, qua lau tóc cho ta.” Tạ Cảnh Tu nói.

Tạ Cảnh Tu cũng không thích để người ngoài hầu hạ, từ lúc Tiêu Ngự nhận việc lau tóc cho y, chuyện này đương nhiên trở thành “bổn phận” của Tiêu Ngự.

Trong lòng Tiêu Ngự như có một bầy thú ào ào chạy qua. Giờ hắn đang rất bực bội, lại cảm thấy mình thế này không phù hợp. Muốn hỏi cho rõ lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, hắn luôn cảm thấy mình không đủ tư cách.

Dù sao đi nữa, hắn thật sự đâu có quan hệ gì với Tạ Cảnh Tu, mặc dù đã thành thân nhưng vẫn chưa làm gì quá mức mà, không phải sao Hơn nữa, chính hắn không chấp nhận yêu cầu của Tạ thế tử, nên bây giờ có giận cũng thấy chột dạ, phiền quá đi thôi.

Bao nhiêu thứ đè nén mà nói không được, vị đại gia này lại không chủ động giải thích, vẫn làm như không có gì xảy ra.

Muốn làm gì hả, bắt nạt người ta phải không!

Tiêu Ngự tủi thân cầm khăn và lược đến chải lông cho Tạ thế tử.

Tạ Cảnh Tu thích ý nhắm mắt hưởng thụ ngón tay ái nhân xoa khắp đầu.

Lát sau, Tiêu Ngự đột nhiên lên tiếng, “Ngươi…”

“Ta” Tạ Cảnh Tu chờ nửa ngày không thấy câu sau, mở mắt hỏi, từ góc nhìn của Tiêu Ngự chỉ có thế thấy hàng mi vừa dài vừa dày rung rung.

“Thì là… mấy ngày nay ngươi làm gì, không thấy ngươi đâu.” Tiêu Ngự hỏi như lơ đãng.

Tạ Cảnh Tu khẽ cười, nói, “Chẳng phải hôm nào ngươi cũng bận rộn ở tiền viện sao, coi như ta có trong phòng ngươi cũng đâu thấy mặt ta được.”

Tiêu Ngự, “…” Y đang viện cớ! Y nhìn trái nói phải là nhằm vào hắn! Y đang khua môi múa mép chuyện không đâu mà không trả lời thẳng vào vấn đề!

Ài, tên khốn này.

Hôn nhân của bọn họ xuất hiện nguy cơ rạn nứt rồi!

Hỏi một lần không hỏi được đáp án, Tiêu Ngự không tiện hỏi lần hai nhưng bức thiết muốn biết, trong lòng như có con mèo cào cho ngứa ngáy.

Đáng tiếc, hắn không phải Đinh đại tỷ, có thể khẳng khái hùng hồn “chăm sóc” Tạ thế tử. Ai… hắn danh chính ngôn thuận nhưng vẫn chột dạ.

Tóc lau khô, Tạ Cảnh Tu thuận tay để lược và khăn lên bàn, nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay, mỉm cười nhìn Tiêu Ngự.

Chờ Tiêu Ngự tâm phiền ý loạn nằm xuống, Tạ Cảnh Tu liền ôm hắn, hôn lên trán hắn một cái.

“Ngủ thôi.”

Được hơi thở quen thuộc bao bọc, vành mắt Tiêu Ngự tự nhiên nóng lên.

Kiếp trước, có lần sinh viên của hắn nổi hứng bàn bạc về đề tài, nếu có một người cùng giới xinh đẹp, mạnh mẽ lại giỏi giang làm mọi cách để theo đuổi thì có rung động không.

Học trò có hỏi hắn, lúc đó hắn chỉ cười, ậm ừ cho qua, thật ra trong lòng không mấy đồng tình.

Kiếm đâu ra người như vậy chứ Người như thế sao có thể đối xử chân thành với người khác.

Vậy mà bây giờ hắn thật sự gặp được, còn khuấy đảo cõi lòng hắn rối tung lên. Không biết có rung động hay không, nhưng dục vọng độc chiếm là tập tính nguyên thủy nhất của loài người.

Động lòng không phải đơn giản chỉ nói một câu là được mà phải nhận trách nhiệm. Tiêu Ngự không tôn sùng tình yêu Platon(*), nếu đã yêu thì nhất định cả thể xác lẫn tâm hồn đều phải được thỏa mãn.

(*)Tình yêu duy tâm, chú trọng đồng điệu tâm hồn, không cần ***.

Vậy nên hắn không dám chấp nhận Tạ Cảnh Tu, nếu đến tình thế buộc phải chia đôi con đường thì sẽ bị tổn thương nặng nề.

“Thế tử…” Tiêu Ngự trầm mặc một hồi, không nhịn được mở miệng gọi.

Tạ Cảnh Tu “ừ” một tiếng đặc nghẹt giọng mũi. Tiêu Ngự, “Chuyện là… ngày mai ta nghỉ…’

“Thật à, thế thì tốt.” Tạ Cảnh Tu dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn tóc Tiêu Ngự làm da đầu hắn hơi ngứa.

“Mai ngươi làm gì” Tiêu Ngự hỏi.

Động tác của Tạ Cảnh Tu khựng lại, dù rất khẽ nhưng Tiêu Ngự mẫn cảm nhận ra y đang ngập ngừng, cảm giác chua lòm nháy mắt tuôn trào.

“Mai ta có một số việc phải ra ngoài.” Tạ Cảnh Tu thản nhiên nói.

Tiêu Ngự, “…” Hừ! Không sống tiếp được nữa rồi! Ly hôn đi!

Sáng hôm sau, Tạ Cảnh Tu ăn sáng với Tiêu Ngự xong liền dẫn Lão Lục đi.

Tiêu Ngự nhìn bóng lưng cao lớn của y, nghĩ chắc chắn y đến chỗ nữ tử kia, trong lòng khó chịu cực kỳ.

Cảm giác này y như cải trắng mình trồng bị đem cho heo nhà khác ăn…

Bách Linh chạy đến, nghiêng đầu quan sát Tiêu Ngự một lát, nói, “Công tử, có một nhà giàu được y quán chúng ta chữa khỏi bệnh cho chở đến một xe cải trắng, trù phòng chứa không hết nên bảo ta đến hỏi công tử phải sắp xếp thế nào Hay là cho người khác một ít.”

“Cho cái gì Không được cho!” Tiêu Ngự nói, “Cải trắng là của ta!” Nói xong xoay người về phòng.

Bách Linh chẳng hiểu gì cả. Công tử thích ăn cải trắng từ lúc nào vậy Nếu công tử không cho thì cứ giữ lại hết là được!

Vì thế, liên tiếp ba tháng, thực đơn trong Quảng An đường được đôn thêm rất nhiều cải trắng, cải xào nấm, cải nhúng dấm, canh cải trắng… Ngồi ăn mà trong bụng người Quảng An đường khổ không thể tả, thấy cải trắng là xanh mặt. Mà chuyện này để sau hẵng nói.

Tạ Cảnh Tu đã ra khỏi nhà, Tiêu Ngự cũng không còn tâm tình ở lỳ trong phòng, cuối cùng cũng ra tiền viện làm việc.

Buổi trưa, Quảng An đường đón một vị khách không mời.

Người kia vừa mới bước qua cửa Quảng An đường, Tiêu Ngự đã nhận ra tiểu công tử tuấn tú này chính là nữ tử đi cùng Tạ Cảnh Tu hôm qua.

Nàng kia tính tình cũng bạo dạn, đến thẳng trước mặt Tiêu Ngự, hất cằm nói, “Ngươi chính là Phượng Chiếu Ngọc”

Tiêu Ngự đứng dậy, gật đầu, “Là ta.”

Lục Dung Dung tiến lên hỏi, “Công tử đến khám bệnh à Mời ra phía sau xếp hàng.”

“Ta không đến khám bệnh.” Nữ tử nhoẻn cười, “Ta tên Trần Tố Khanh, hôm nay đến đây để gặp Phượng đại phu. Phượng đại phu không mời ta vào trong ngồi một lát sao”

Tiêu Ngự mời người vào phòng làm việc ở tiền viện, Bách Linh dâng trà lên xong thì lui ra, bên cạnh Trần Tố Khanh cũng không có ai.

“Người quang minh chính đại nói chuyện không lấp liếm.” Trần Tố Khanh nhìn Tiêu Ngự, cười nói, “Chắc chắn Phượng đại phu đã biết ta là ai.”

Trong đầu Tiêu Ngự lập tức sáng tỏ, “Cảnh trước Quảng An đường hôm qua là ngươi cố ý”

“Không sai.” Trần Tố Khanh thẳng thừng thừa nhận, “Là chúng ta cố ý.”

Nàng bỏ thêm một chữ, Tiêu Ngự cười nói, “Là ngươi, không phải các ngươi.”

Tạ Cảnh Tu sẽ không cố ý dẫn nữ tử diễu võ dương oai trước mặt hắn, bất kể xuất phát từ mục đích gì cũng sẽ không.

“Ngươi không muốn tin thì thôi.” Trần Tố Khanh không bận tâm, cười nói, “Danh tiếng Phượng đại phu vang xa, trước lúc ta đến kinh thành đã nghe mọi người ca ngợi ngươi lương thiện nhân từ. Hôm nay gặp mặt, ta lại thấy ngươi không giống vậy.”

“Ồ Không biết tại hạ trong suy nghĩ của tiểu thư là người thế nào”

“Trách trời thương dân, miệng bàn nhân nghĩa, ôn hòa thân thiện, tính tình mềm mỏng.” Trần Tố Khanh nói xong nhăn mũi, “Nhưng ta thấy, Phượng đại phu tuyệt đối không phải dạng mềm mỏng.”

Tiêu Ngự thật sự không có thói cáu kỉnh. Bên ngoài đồn đại hắn như vậy à Rõ ràng hắn đã trêu chọc không ít kẻ khó chơi mà Trước kia, vì hắn cứu Phương thị thoát khỏi Phượng phủ mà gây động tĩnh không nhỏ nên mới gánh cái danh thành phần bất hảo. Hiện tại hắn cũng đối đầu gay gắt với kha khá đại nhân vậy mà khắp nơi còn ca ngợi hắn lương thiện.

“Trần tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì Nói thẳng đi.” Tiêu Ngự thở dài.

Trần Tố Khanh cười nói, “Phượng đại phu quả là người thẳng thắn, ta cũng không vòng vo. Hôm nay ta đến vì yêu cầu một chuyện.” Nàng thu lại ý cười, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, “Xin Phượng đại phu hãy rời khỏi Tạ thế tử.”

“Không thể.” Tiêu Ngự nói.

Trần Tố Khanh mỉm cười, “Phượng đại phu cần gì phải thế Ngươi và Tạ thế tử đều là nam nhân, cõi đời này làm gì có cặp phu thê nào như các ngươi Chẳng những nghịch lẽ trời mà còn làm xấu mặt gia tộc, phiền lòng trưởng bối, con đường này sao có thể bước lâu dài được Chẳng lẽ mấy ngày nay Cảnh Tu không nói gì với ngươi sao”

“Không được gọi y là Cảnh Tu.” Tiêu Ngự trầm mặt.

Trần Tố Khanh lại cười, “Được, ta không gọi nữa. Chỉ là một cái xưng hô, ta không ngại phải gọi y bằng cái gì. Tạ thế tử thật tâm đối xử tốt với ngươi, điều này không có gì để nghi ngờ. Nhưng cũng vì vậy, những ngày qua Tạ thế tử đã trải qua vài chuyện Phượng đại phu không biết, gánh bao nhiêu áp lực cho Phượng đại phu. Chẳng lẽ Phượng đại phu không nhận ra sao Nghe nói mấy hôm nay Phượng đại phu vùi đầu vào chữa trị cho Lâm tướng quân, có thể đã không để ý tâm tình Tạ thế tử. Ta tưởng y đã nói với ngươi rồi, nhưng xem ra, y vẫn chưa kịp nói gì à”

Trong lòng Tiêu Ngự lạnh đi.

Hắn biết lời Trần Tố Khanh vô tình hay cố ý đều muốn thể hiện quan hệ thân thiết giữa nàng với Tạ Cảnh Tu, nhưng nàng nói không sai, hắn đúng thật là đã bỏ quên Tạ Cảnh Tu. Không chỉ hiện tại, quan tâm của hắn từ trước đến giờ đều không bằng quan tâm của Tạ Cảnh Tu đối với hắn.

Hắn không đáp lại sự theo đuổi vồn vã ấy, vậy mối quan hệ này còn kéo dài được bao lâu

E là không thể đi hết một đời… Huống hồ Tạ Cảnh Tu chưa bao giờ là người nhiệt tình.

Tiêu Ngự hơi xuất thần, Trần Tố Khanh đắc chí mỉm cười, “Mặc kệ y có nói hay không, hôm nay ta đến nói cũng như nhau thôi. Ngươi không cần phải lo cho tương lai Quảng An đường, bất luận là Tạ thế tử hay là ta đều nhận ra Quảng An đường có ý nghĩa rất lớn. Ngươi là thần y có một không hai, tuyệt đối không thể để thế tục vùi lấp. Chỉ bằng y thuật xuất thần nhập hóa của Phượng đại phu, ta có thể bảo đảm, sau này ngươi vẫn luôn được che chở, có thể thích gì làm nấy, không phải sợ quyền thế chèn ép.”

Tiêu Ngự phục hồi tinh thần, ý trong ý ngoài gì nàng đều đặt Tạ Cảnh Tu cùng chiến tuyến với mình, hắn thấy ngán ngẩm không thôi.

Hắn không có hứng thú ngươi một câu ta một câu với tiểu cô nương đây, trực tiếp đứng dậy nói, “Ta không cần tiểu thư bảo đảm, cũng không cần tiểu thư che chở. Đây là chuyện của ta và Tạ thế tử, nếu Trần tiểu thư không còn việc gì quan trọng thì ta muốn ra ngoài làm việc.”

“Phượng đại phu muốn trốn tránh à” Trần Tố Khanh nói, “Ngươi hưởng lợi từ Tạ thế tử quá nhiều, ngươi không nghĩ xem, chuyện đó đối với Tạ thế tử là tốt hay xấu Y là thiên chi kiêu tử, y cần một thê tử đắc lực, có thể kề vai sát cánh cùng y chứ không phải người lúc nào cũng cần y bảo vệ, thậm chí còn mượn thế lực y để hoàn thành ý muốn bốc đồng của mình.”

“Đủ rồi.” Mặt Tiêu Ngự trầm như nước, lạnh giọng nói.

Trần Tố Khanh cười cười, ngậm miệng không nói.

Tiêu Ngự trầm mặc một hồi, nói, “Trần tiểu thư nói nhiều như vậy là muốn ta tin ngươi và Tạ Cảnh Tu tâm đầu ý hợp, muốn ta rời khỏi y đúng không”

Trần Tố Khanh mỉm cười, không tỏ ý kiến.

“Trần tiểu thư, một chữ ta cũng không tin.” Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ nhìn thẳng vào nàng, “Cho nên, ngươi nói với ta không có tác dụng đâu. Chuyện giữa ta và Tạ Cảnh Tu chỉ có thể do ta và y tự giải quyết. Thứ cho ta không phụng bồi.”

“Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ cho y sao Ngươi có biết, vì ngươi mà y đã phải đối mặt bao nhiêu rắc rối không” Trần Tố Khanh nhìn bóng lưng hắn, lớn tiếng nói.

Tiêu Ngự thoáng dừng chân, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

“Dung Dung, tiễn khách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.