Hoàng hậu xuất hành phải có phượng giá, nàng phái xe ngựa đón Tiêu Ngự và Chu thái y.
Người hầu trong cung không hổ được đào tạo bài bản, chuẩn bị xe ngựa cực kỳ nhanh, làm xong nghi thức, chuẩn bị xuất phát.
Tiêu Ngự thầm lắc đầu, cấp bách đến nơi mà còn phải làm nghi thức rườm rà.
Lão Thập đứng kế hắn, thấy vẻ mặt là biết hắn đang nghĩ gì, giải thích, “Quy củ trong cung có cái lý của nó, ngay cả Hoàng hậu cũng không thể không tuân theo. Khoan nói chuyện khác, nếu chỉ có mấy người chúng ta đơn độc hành tẩu, trên đường đụng ai cũng phải trình bày đầu đuôi, phiền vô cùng, thời gian bị kéo dài. Có phượng giá thì không ai dám ngăn cản.”
Tiêu Ngự nghi hoặc, mở to mắt hỏi, “Không dám ngăn cản phượng giá, nhưng Hoàng hậu thì ngăn được chứ gì”
Lão Thập gật đầu, không nói thêm.
Tiêu Ngự xâu chuỗi tình hình. Lúc Hoàng đế còn coi trọng Hoàng hậu, nàng vẫn còn uy nghiêm. Bây giờ Hoàng đế chẳng xem Hoàng hậu là cái đinh gì cả, Hoàng hậu sống sót được trong chốn thâm cung e là do nhờ những quy củ cứng nhắc kia.
Lúc này, quy củ không phải trói buộc mà là bùa hộ mệnh.
“Thật mệt mỏi…” Tiêu Ngự than khẽ.
Hoàng hậu một nước mà phải thận trọng bước trên lớp băng mỏng, nếu không có sự ủng hộ vô điều kiện của Tạ Cảnh Tu, không biết hắn sẽ bị vây hãm trong tranh đấu mưu mô đến bao giờ, phải giãy dụa thế nào mới thoát ra được.
Ngàn vạn câu nói lướt qua trong chớp mắt, xe ngựa đã dừng trước mặt.
Hai cung nữ muốn ôm tiểu Thái tử lên phượng giá, nhưng tiểu Thái tử lại quấn chặt cổ Tiêu Ngự.
Bụng nó rất đau, đầu đau, ngực cũng đau, chỉ có tiểu đại phu này ôm mới đỡ hơn một chút.
Tiêu Ngự vỗ lưng nó, ôm nó lên xe ngựa.
Hai cung nữ hết cách, đành về báo lại Hoàng hậu.
Làm xong nghi thức khởi giá, xe ngựa chạy nhanh đến Thái Y viện.
Tiên sinh trong Thái Y viện đã được thông báo, biết Hoàng hậu đang dẫn tiểu Thái tử đến chẩn bệnh.
Tuy Hoàng hậu và tiểu Thái tử không được ân sủng nhưng thân phận còn đó, ai dám thất lễ, Tổng quản Thái y Phượng Vân Phi vội vàng mang người ra, đứng thành hai hàng nghênh đón phượng giá.
Hoàng hậu được hai nhũ mẫu đỡ xuống xe ngựa hoa lệ, Phượng Vân Phi lập tức đến hành lễ.
“Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu không có tâm tình ứng đối, đi thẳng vào Thái Y viện, sắc mặt trắng bệch hỏi, “La thái y đâu”
La thái y liền chạy lên phía trước, “Vi thần ở đây.”
Tiêu Ngự ôm tiểu Thái tử đến, tiếp lời, “La thái y, ta muốn giải phẫu cho tiểu Thái tử, xin mượn phòng của ngươi dùng một lát.”
Phượng Vân Phi trợn to mắt nhìn con trai như thấy quỷ.
Hắn tiến cung lúc nào Còn muốn giải phẫu cho Thái tử!
“Ngọc Nhi Đúng là càn quấy! Sao ngươi có thể giải phẫu cho Thái tử được!” Phượng Vân Phi hô to.
Hắn biết phương pháp chữa trị của con trai, là thực sự động dao trên người bệnh nhân đấy. Bình thường dùng cách đó chữa trị cho dân thường thì cũng thôi đi, nhưng Thái tử là thân phận thế nào Sao Chiếu Ngọc có thể động dao trên người Thái tử!
Lại nói, tình trạng của Thái tử như vậy, rõ ràng là có người muốn lấy mạng nó. Mặc kệ có chữa được hay không đều không có kết cục tốt.
Tiêu Ngự nhìn Phượng Vân Phi một cái, không thèm phản ứng. La thái y nhanh nhẹn đi chuẩn bị phòng mổ, Tiêu Ngự đung đưa tiểu Thái tử, nhân cơ hội nói rõ cho Hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, ngươi đã muốn ta chữa bệnh cho tiểu Thái tử thì phải hoàn toàn tin tưởng ta.”
Hoàng hậu nhìn con trai, khẽ nhíu mày, “Phượng đại phu định trị liệu thế nào”
Tiêu Ngự giao tiểu Thái tử cho cung nữ, muốn cung nữ ôm nó đi lánh mặt. Tiểu Thái tử lại bấu lấy Tiêu Ngự, mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, ngực và bụng đau dữ dội nhưng vẫn cố nén không kêu đau.
“Đừng giấu ta, ta cũng muốn nghe.”
Đứa trẻ năm tuổi mà không hề ngây ngô, trong đôi mắt lóe lên vẻ thành thục không hợp tuổi.
Trẻ con nhà nghèo phải sớm gánh việc gia đình, đứa trẻ chịu nhiều cực khổ cũng sẽ sớm thấu hiểu nhân tình thế thái. Tựa như Tạ Cảnh Tu.
Tiêu Ngự càng thêm mềm lòng.
“Tiểu Thái tử bị thương trong nội tạng, cũng không biết tại sao bị thương. Trong ***g ngực bị tràn dịch, ta muốn mở khoang ngực của tiểu Thái tử, dùng ống bạc dẫn nước ra.” Tiêu Ngự nhẹ nhàng nói.
Một nhũ mẫu bên cạnh Hoàng hậu kêu lên, “Mở ***g ngực, vậy làm sao mà sống! Quả là bụng dạ khó lường! Hoàng hậu nương nương…”
Hoàng hậu khoát tay chặn lời nàng, chỉ nhìn Tiêu Ngự, khí thế của mẫu nghi thiên hạ đột nhiên bùng phát khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Bổn cung mặc kệ ngươi chữa trị như thế nào, bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thể chữa khỏi cho Thái tử hay không!”
Tiêu Ngự cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, thằng bé cũng ngước đôi mắt đen láy ngập tràn hy vọng nhìn hắn. Vì lá phổi phải bị tràn dịch nên hô hấp khó khăn, hít thở rất nặng nhọc.
“Ta chỉ nắm chắc một nửa.” Tiêu Ngự nói theo thực tế.
Trên mặt Hoàng hậu không chỉ là thất vọng mà gần như bùng lên sát khí.
Tiêu Ngự không đành lòng nhìn đứa trẻ.
Hoàn cảnh giải phẫu cho những người lúc trước tốt hơn nơi này, hơn nữa bệnh nhân toàn là người trưởng thành có sức vóc, sau phẫu thuật còn có Tần tiểu đại phu dốc lòng chăm sóc.
Bây giờ bệnh nhân chỉ là đứa bé năm tuổi, hoàn cảnh không ổn, không có trợ thủ, hơn nữa hắn còn chưa xác định rõ tình huống bệnh của tiểu Thái tử.
Chết người là không có thuốc kháng sinh. Trong khoang ngực tiểu Thái tử bị tràn dịch, sẽ gây nhiễm trùng khoang ngực và khoang bụng. Thể chất nó lại yếu, giải phẫu mà không có kháng sinh thực sự rất nguy hiểm.
Đây là hoàng cung, sao hắn dám nói như thế với Hoàng hậu nương nương, là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng tiểu Thái tử đó. Có ai không biết sau khi tiền Thái tử chết trẻ, Hoàng hậu bảo bọc tiểu Thái tử đến cỡ nào.
Nói như vậy là trực tiếp găm dao vào tim Hoàng hậu.
Phượng Vân Phi quỳ xuống, “Con nhỏ vô tri, mong Hoàng hậu nương nương đừng trách! Thái tử thân thể quý như vàng, thật không dám lấy dao phá…”
Hoàng hậu lạnh lùng ngắt lời, “Câm miệng.”
Phượng Vân Phi chỉ có thể im bặt, cúi đầu quỳ.
Hoàng hậu liếc Phượng Vân Phi một cái, quét mắt qua các vị Thái y đang câm như hến, lại nhìn Tiêu Ngự,
Tiêu Ngự nói, “Hoàng hậu nương nương, nhất định phải dẫn nước tích trong khoang ngực ra ngoài. Nội tạng bị thương, phải tìm ra vết thương rồi khâu lại. Nếu chỉ điều trị bằng thuốc, nhìn thì thấy ổn nhưng không chữa lành được thương tích bên trong.”
Hoàng hậu yên lặng nhìn Tiêu Ngự, đột ngột bước đến xoa hai má tiểu Thái tử hắn đang ôm.
“Hoàng nhi, con có tin tiểu đại phu này không”
Mặt tiểu Thái tử trắng như tờ giấy, nhẹ nhàng gật đầu, “Mẫu hậu, nhi thần tin hắn. Tiểu đại phu ôm nhi thần an toàn như mẫu hậu ôm vậy.”
Hoàng hậu mỉm cười, ánh mắt nhìn Tiêu Ngự ôn hòa hẳn đi, dường như sát khi vừa mới bộc phát vừa rồi không hề tồn tại.
“Phượng đại phu đã có can đảm nói thẳng, vậy rất tốt, bổn cung đã nghe quá đủ lời có lệ của Thái y. Mời Phượng đại phu toàn quyền xử trí, bất luận dùng biện pháp gì, bất luận hậu quả ra sao, bổn cung bảo đảm Phượng đại phu sẽ an toàn rời khỏi hoàng cung.” Hoàng hậu hơi cúi đầu, trầm giọng nói, “Phượng đại phu, tính mạng con ta phó thác vào tay ngươi.”
Tiêu Ngự nghe ra có chỗ nào đó không đúng, lúc này La thái y chạy đến gọi, “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, phòng sạch đã chuẩn bị xong.” Lại cười nói với Tiêu Ngự, “Hoàn toàn dựa theo cách của Phượng đại phu mà sắp đặt đấy.”
Tiêu Ngự gật đầu, nói với Hoàng hậu, “Xin nương nương ngồi đây chờ tin tốt, ta sẽ dốc toàn lực chữa trị cho tiểu Thái tử.”
Nói xong đi theo La thái y.
Một chân hắn vừa bước ra khỏi cửa, lại nghe nội thị ngoài sân thông báo, “Quý phi nương nương giá lâm!”
Một nữ tử đẹp tuyệt trần được cung nữ nội thị vây quanh tiến vào từ cửa chính. Tiêu Ngự bị hai con mắt sắc bén ghim chặt, cứ như muốn giăng một tấm lưới trói gô hắn.
Tiêu Ngự quay lại đối diện ánh mắt đó, chủ nhân đôi mắt lạnh băng không né tránh, vẫn trừng trừng nhìn hắn.
Cảm giác bị ánh mắt đó nhìn như có rắn độc bò lên người, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Tiêu Ngự nhíu mày, không hiểu tại sao Lý quý phi nhìn hắn một cách thù địch như vậy. Chẳng lẽ vì hắn muốn cứu tiểu Thái tử, phá hư chuyện tốt của nàng
Giọng Hoàng hậu vang lên từ phía sau, “Phượng đại phu, ngươi đi trị liệu cho Thái tử đi.”
Tiêu Ngự gật đầu, bước đi thật nhanh.
“Điêu dân lớn mật! Quý phi nương nương đang ở đây mà dám trốn tránh! Còn không mau quỳ xuống!” Âm thanh the thé của nội thị vang lên, có người đến chặn đường Tiêu Ngự.
Tiểu Thái tử siết chặt cánh tay Tiêu Ngự, thân thể bé nhỏ khẽ run, không biết vì đau hay vì sợ.
“Mẫu hậu nói, bọn họ vẫn luôn trăm phương ngàn kế hãm hại ta.” Tiểu Thái tử yếu ớt nói nhỏ, “Bây giờ bọn họ ngăn cản ngươi, không muốn ngươi chữa trị cho ta.”
Tiêu Ngự ôm tiểu Thái tử chặt hơn, “Đừng sợ, có mẫu hậu ngươi ở đây mà.”
Những người này dám phách lối trước mặt Hoàng hậu như vậy, có thể thấy thường ngày ngang ngược quen rồi, Tiêu Ngự không biết Hoàng hậu bị mất thánh sủng có áp chế được Quý phi nương nương hay không.
Lý quý phi bước đến gần, không hề kiêng dè đánh giá Tiêu Ngự từ đầu đến chân.
“Đây là nam nhân đã mê hoặc Nguyên Vương thế tử à Cũng chỉ đến thế mà thôi.” Lý quý phi cười nói, “Hoàng hậu nương nương mời người thế này tiến cung là muốn gì đây”
Tiêu Ngự nhíu tít đôi mày.
Hoàng hậu bước ra cửa, từ trên cao nhìn xuống Lý quý phi.
Không một ai hành lễ với Hoàng hậu, cung nữ nội thị của Lý quý phi kiêu căng ngẩng cao đầu, mặt đầy khiêu khích, rõ ràng không để người đứng đầu hậu cung vào mắt.
Ai cũng biết Hoàng hậu đã đánh mất đế tâm từ lâu, hiện tại chỉ còn mỗi cái danh mà thôi. Dù Hoàng đế không xuống tay với nàng, cũng không quan tâm, mặc cho các phi tần khác và sủng phi ức hiếp nàng. Nếu không phải chính nàng cố gắng đấu tranh để sống sót thì đã sớm hóa thành cát bụi, đoàn tụ với tiền Thái tử, biến mất khỏi hậu cung.
Phượng Vân Phi nhìn hai nữ tử thân phận cao quý đối đầu nhau, tim đập loạn lên, dường như đang thấy Phương thị và Lô thị.
Lô thị mưu mô thủ đoạn có thể so sánh với Lý quý phi, Phương thị lại yếu đuối như Hoàng hậu nương nương.
Hắn chưa từng biết Phương thị và con trai sống ở thành Hoài Thiên mười mấy năm như thế nào, nhưng hắn thấy hết bao khốn đốn khổ cực của Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu giãy dụa bên bờ sinh tử mấy năm nay, lúc này dường như đã đến ranh giới rồi.
Nếu không có trưởng tử mạnh mẽ, e là Phương thị đã sớm chết một cách cô quạnh trong từ đường, mà hắn lại chẳng biết gì cả, còn cho là tiền gửi về hằng năm là sự quan tâm tốt nhất với nàng.
Bây giờ Hoàng hậu chỉ còn hai bàn tay trắng, thất bại thê thảm, mà con trai hắn lại đứng về phía Hoàng hậu không chút do dự.
Liệu lần này con trai có ngăn được cơn sóng dữ hay không
“Tránh ra.” Hoàng hậu trừng cung nhân chặn đường Tiêu Ngự, trầm giọng nói.
Đám cung nhân phì cười, vẫn đứng ngẩng đầu ưỡn ngực, cười đến mỉa mai.
Trong lòng Tiêu Ngự nặng trĩu, không ngờ Hoàng hậu lại bất lực trước Lý quý phi như vậy.
La thái y đã sớm lùi vào đội ngũ Thái y, không dám xuất hiện.
Ai dám ra mặt bênh vực Hoàng hậu trước mặt Lý quý phi Ngại mình sống dai quá à
Lý quý phi đến bên cạnh Tiêu Ngự, căm ghét nhìn đứa trẻ trong lòng hắn, nhẹ giọng nói, “Ngươi có mặt trên đời này chỉ có thể chịu khổ mà thôi, ngày nào cũng sống một cách sợ hãi, khổ sở cỡ nào. Đây là lúc ngươi nên buông tay.”
Tiêu Ngự nghe mà lòng lạnh buốt, ôm tiểu Thái tử lùi về phía sau Lão Thập.
Loại nữ nhân này làm cách nào mà được Hoàng đế sủng ái vậy Không lẽ Hoàng đế thích loại đầu óc không bình thường
Lúc nhìn Lý quý phi ở khoảng cách gần, Tiêu Ngự phát hiện ánh mắt của nữ nhân này rất quái lạ. Tuy sắc mặt nàng vẫn thản nhiên nhưng sâu trong đôi mắt có gì đó sáng long lanh đến bất thường, tạo cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Cung nữ dâng ghế dựa lên, đỡ Lý quý phi ngồi xuống.
“Nghe nói tiểu Thái tử phát bệnh nặng, bổn cung lòng như lửa đốt, đích thân đến thăm.” Lý quý phi thong thả nói, nội thị của nàng bao vây Tiêu Ngự đến không thể nhúc nhích.
Rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian chữa trị cho tiểu Thái tử, muốn tận mắt thấy nó tắt thở mới chịu.
Tiêu Ngự ôm tiểu Thái tử run rẩy không ngừng, lòng càng lúc càng lạnh, lại không có cách nào ứng phó.
Trước mặt cường quyền, có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
“Bích Vân.” Hoàng hậu gọi cung nữ thiếp thân.
Cung nữ áo xanh đã dẫn đường cho Tiêu Ngự cúi đầu bước ra, hai tay dâng lên một bộ y phục xếp ngay ngắn đến trước mặt Hoàng hậu.
Lý quý phi nhìn cách đối phó của Hoàng hậu, nhướn cao chân mày, khinh thường nhìn nàng.
Bích Vân mở phượng bào hoa lệ vô song, cẩn thận hầu Hoàng hậu mặc vào.
“Đây là phượng bào tơ vàng được Thái tổ thái hậu truyền lại, chỉ Hoàng hậu mới có thể mặc.” Hoàng hậu ngẩng cao đầu, thẳng lưng bước đến chắn trước người Tiêu Ngự, “Ai dám chạm vào dù chỉ là góc áo đều là bất kính với Thái tổ thái hậu, là bất kính với hoàng tộc Đại Lương!”
Hoàng hậu tiến lên từng bước, một đám cung nhân câm lặng nhìn phượng bào cao quý, không dám cản đường nữa, đồng loạt lùi về sau.
“Ai dám lùi!” Lý quý phi lạnh giọng quát, vài nội thị nhìn nhau, không hẹn mà cùng lấy lại dũng khí.
Phượng bào tổ truyền thì đã sao, cũng chỉ là vật chết thôi, bộ nó có thể ăn thịt người chắc Đụng vào cũng có ai ở đây dám bép xép ra ngoài Dù là Hoàng hậu thì cũng đã có Quý phi nương nương bảo vệ bọn họ.
Nghĩ như vậy, bọn họ không sợ nữa, các nội thị vẫn đứng thẳng ở đó chặn đường, mắt không có ý tốt nhìn chằm chặp Tiêu Ngự và tiểu Thái tử.
Chỉ cần đứa nhỏ này tắt thở thì nhiệm vụ khó cả đôi đường của bọn họ xem như hoàn thành.
Hoàng hậu vẫn tiếp tục tiến lên, tấm lưng đơn bạc thẳng tắp như cây tùng, muốn dùng chính máu thịt nàng, dùng tất cả tôn nghiêm của nàng mở đường sống cho con.
Mới được ba bước đã đụng phải nội thị đứng bất động.
“Hoàng hậu nương nương, đường này không qua được.” Nội thị kia cười cợt.
Lý quý phi mỉa mai nhìn nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ giãy dụa dưới chân nàng.
Nếu không phải người kia đã bắt đầu thu lưới, nàng bắt buộc phải đẩy nhanh tiến độ thì Hoàng hậu đâu đến mức này.
Nhìn Hoàng hậu như chim sợ cành cong, làm rùa rụt cổ ôm con nhỏ vùng vẫy sống qua ngày cũng là cái thú rất tuyệt. Giờ còn muốn dựa vào một bộ y phục để phô trương thanh thế, đúng là ngây thơ.
Thái tổ thái hậu truyền lại thì sao Hoàng tộc Đại Lương là cái gì chứ Ánh mắt của nàng chỉ bao quát được mấy tấc đất hậu cung thôi, Hoàng hậu đã định trước là thảm bại dưới tay nàng.
“Lão Thập.” Tiêu Ngự trầm giọng gọi.
Lão Thập đáp một tiếng, lên phía trước Tiêu Ngự, giơ đao chém xuống, máu văng tung tóe.
Không hề báo trước, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, từng tên nội thị cản đường Hoàng hậu không kịp kêu tiếng nào, lần lượt ngã xuống.
Tiêu Ngự bịt mắt tiểu Thái tử, trầm giọng nói, “Tại hạ bất tài, thân là con dân Đại Lương, dĩ nhiên phải giữ gìn tôn nghiêm cho hoàng thất! Dám xúc phạm phượng bào tơ vàng, bất kính với Thái tổ thái hậu, giết không tha!”
Hoàng hậu sững người, trong mắt bỗng hiện vẻ chua xót.
Nàng đã chuẩn bị thí mạng để lót đường cho Thái tử, thiếu niên này bị nàng nửa mời nửa ép vào thâm cung hiểm ác, lúc này lại không do dự che chắn cho nàng.
Hoàng hậu không quay đầu lại, từng bước từng bước tiến lên phía trước.
Nội thị chặn đường thấy đồng đội mình đầu thân đôi ngả, sợ muốn vỡ mật, còn ai dám cản lối.
“Nương nương, làm sao bây giờ” Cung nữ đứng sau Lý quý phi lo lắng hỏi.
Lý quý phi cong khóe môi, lại có nội thị ngoài Thái Y viện cao giọng thông báo, “Hoàng thượng giá lâm!”
Tiêu Ngự dừng chân, cúi đầu nhìn tiểu Thái tử. Đúng là có người nhất quyết không để đứa bé này sống.
Tất cả chỉ có thể quỳ xuống nghênh tiếp thánh giá.
Lý quý phi không nể nang ai chạy đến bên cạnh Hoàng đế, thân mật dựa vào người ngài.
Hoàng hậu khoác phượng bào tơ vàng đứng thẳng dưới ánh mặt trời, toàn thân như tỏa hào quang, yên lặng nhìn nam nhân đã nhiều năm không gặp.
Người kia vóc dáng cao gầy, bước chân phù phiếm, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt xanh xao. Hoàng hậu hoảng hốt, nam nhân này nào phải người trong ký ức của nàng.
Trên người Hoàng đế nồng nặc mùi hoa anh túc(*), quẩn quanh chóp mũi.
(*)Chắc ai cũng biết hoa này, hoa anh túc dùng để điều chế thuốc phiện.
Thì ra là thế, chẳng trách hắn cảm thấy mắt Lý quý phi hơi lạ, Hoàng đế thì quá rõ, hóa ra hai người này là bạn nghiện.
Hoàng đế nhìn mấy nội thị ngổn ngang dưới đất, chuyển mắt qua Hoàng hậu.
“Phượng bào tơ vàng, Thái tổ thái hậu, hoàng thất Đại Lương không phải để ngươi dùng vì lợi ích riêng. Hoàng hậu, ngươi vượt quyền.” Ngài chậm rãi nói.
Lý quý phi dựa vào người ngài cười khanh khách.
Hoàng hậu đau thắt trong lòng, thân thể đơn bạc lung lay, cố gắng đứng thẳng.
“Lợi ích riêng! Hoàng thượng, trong mắt ngươi, tính mạng Thái tử cũng chỉ là lợi ích riêng! Dù là lợi ích riêng đi nữa, thương thay tấm lòng cha mẹ, nó cũng là con trai ngươi mà hoàng thượng!”
Lý quý phi nhẹ giọng cười nói, “Hoàng thượng trường thọ, đâu có thiếu con trai.”
Nàng nói năng vô lễ như vậy mà Hoàng đế vẫn thờ ơ. Trái tim Hoàng hậu như chìm xuống hồ băng, lạnh đến run rẩy.
Trước kia Hoàng đế cùng lắm chỉ là không quan tâm nàng, nhưng lúc này lại tỏ rõ ý muốn dồn ép nàng và Thái tử, nàng phải làm sao để cứu con đây!
Có tiếng huyên náo từ đằng sau, vài giọng hoảng hốt liên tục gọi “tiểu Thái tử”, Hoàng hậu quay đầu lại, thấy Tiêu Ngự đã đặt tiểu Thái tử nằm xuống. Cơ thể bé nhỏ vô lực cuộn mình lại, khuôn mặt xanh tím, mũi dùng sức hít thở nhưng dường như không hít được không khí vào.
Tiêu Ngự biết là do trì hoãn quá lâu, e là dịch tràn trong khoang ngực đã làm ngạt phổi, tiểu Thái tử không thở được.
Không thể chờ lâu hơn được nữa.
Âm thanh uy nghiêm kia đột nhiên ra lệnh, “Thân thể Lục hoàng tử không khỏe, người đâu, ôm Lục hoàng tử về tẩm cung chữa trị.”
Nói công khai, rõ là muốn chấm dứt sinh mệnh tiểu Thái tử.
Tiêu Ngự đau lòng cho đứa bé bao nhiêu thì kinh tởm hành vi máu lạnh không bằng súc sinh này bấy nhiêu.
Một tên nội thị tiến lên, vươn tay muốn bắt tiểu Thái tử.
“Cút ngay!” Tiêu Ngự bắt lấy cái tay béo của nội thị, hất qua một bên, đôi mắt nghiêm khắc trừng những tên định tiến lên bắt người, “Không ai được đến gần! Lão Thập, lấy hộp thuốc ra đây!” Hắn muốn lập tức cấp cứu cho tiểu Thái tử.
Hoàng hậu nhào tới, vẻ mặt không còn giữ được nét đoan trang nghiêm nghị, phượng bào tơ vàng sáng chói kéo lê trên đất, bám đầy bụi bặm.
“Nghiên Nhi! Nghiên Nhi của ta! Mẫu hậu ở đây, mẫu hậu ở đây.” Hoàng hậu khóc nức nở, cầm tay tiểu Thái tử xoa nắn, “Nghiên Nhi, con đừng bỏ mẫu hậu, đừng bỏ mẫu hậu có được không.”
Chỉ trong chốc lát, cổ tay nhỏ gầy của tiểu Thái tử không còn mạch đập nữa.
Lão Thập đem hộp thuốc qua, Tiêu Ngự đứng dậy, kéo cái bàn dài trong sảnh, lấy khăn sạch trong hộp thuốc trải ra bàn, lại đặt tiểu Thái tử lên bàn, xắn tay áo bắt đầu khử trùng hai tay.
Lý quý phi nhìn tiểu Thái tử không còn cử động, lại nhìn Tiêu Ngự, nhẹ giọng cười, “Hoàng thượng nhìn kìa, tên kia điên rồi.”
Tiêu Ngự đột ngột nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng, uy nghiêm tuyệt đối trừng cho Lý Yên Nhi không biết trời cao đất dày sững người.
Tiêu Ngự nhìn nàng một cái, dời mắt qua Hoàng đế, “Hoàng thượng, ta là Phượng Chiếu Ngọc, chắc ngài cũng đã biết lai lịch của ta rồi. Có phải hoàng thượng cũng cho rằng tiểu Thái tử trúng độc của Lý quý phi, giờ lại bộc phát quá nặng, chắc chắn là hết thuốc chữa rồi”
“Ngài chống mắt lên mà nhìn cho rõ, xem cái gì gọi là thần y cải tử hoàn sinh!”
Trong lúc nói, hắn đã khử trùng tay xong, Tiêu Ngự không bận tâm Hoàng đế, nửa quỳ bên cạnh tiểu Thái tử, cởi y phục nó ra, để lộ ***g ngực, lấy thuốc và rượu mạnh sát trùng.
Nhất thời, người xung quanh bị hắn làm chấn động, không biết phải làm gì.
Xem ra tiểu Thái tử đã chết rồi, có cần thiết phải cố chấp như vậy không
Nhưng dù muốn ra tay lại bị thị vệ mặt đen thui kia ngăn phía trước.
Lý quý phi trầm giọng, “Dám nói năng vô lễ với hoàng thượng như thế, còn không mau bắt lấy hắn!”
“Khoan đã.” Hoàng đế đột ngột lên tiếng. Lý quý phi ngây ra nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế thản nhiên nói, “Để hắn chữa trị.”
Tiêu Ngự nghe vậy, khóe môi khinh thường nhếch lên.
Hắn đã thành công.
Đã sớm nghe nói Hoàng đế là người cực kỳ ham sống sợ chết, một lòng muốn trường sinh bất lão, thích nhất là Thái y có thể giúp ngài kéo dài tuổi thọ. Hắn mang danh thần y, lại biết thuật cải tử hoàn sinh, Hoàng đế sao có thể không động lòng.
Lấy dao mổ trong hộp thuốc, Tiêu Ngự hít vào một hơi, dứt khoát rạch xuống ***g ngực tiểu Thái tử.