Tạ Cảnh Tu mang Tiêu Ngự lên tàu lớn, binh sĩ đằng sau cũng lục tục lên theo.
Hai chiếc tàu hình dáng giống hệt, boong trên là một tiểu lâu ba tầng vô cùng tráng lệ, không biết bên trong còn xa xỉ đến mức nào.
Tiêu Ngự không biết nói gì, vốn tưởng phải gian nan đào tẩu, không ngờ lại biến thành hưởng thụ trên du thuyền sang trọng.
Tạ thế tử chưa bao giờ ngược đãi bản thân về mặt vật chất, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải giữ vững hình tượng phong độ, chú ý ăn mặc.
Nói đơn giản là tiền nhiều quá, xài không hết phải đốt bớt.
Tạ Cảnh Tu không biết Tiêu Ngự đang thầm rủa mình, muốn kéo Tiêu Ngự vào tiểu lâu, Tiêu Ngự lắc đầu, nói, “Sắp xếp cho tiểu Thái tử trước đã. Ta hơi lo về vết thương của nó.”
Tạ Cảnh Tu gọi Lão Thập, Lão Thập ôm tiểu Thái tử suốt đường, lúc này cũng đang muốn tìm một phòng cho nó ở tạm.
Tiêu Ngự lại nhờ Tạ Cảnh Tu tìm Bách Linh và Tần tiểu đại phu, bảo hai người họ chăm sóc tiểu Thái tử.
“Nó vừa làm phẫu thuật xong, lại đi đường xóc nảy, có thể sẽ phát sinh vấn đề. Làm phiền Tần tiểu đại phu trông coi vậy.”
Tần Cánh gật đầu liên tục, lập tức lấy hộp thuốc trong hành lý ra, mở một gói thuốc đã được điều chế sẵn đi nấu.
Tần Cánh vẫn luôn theo Tiêu Ngự học tập, trong lúc phẫu thuật tuy chỉ có thể làm trợ thủ nhưng công việc hộ lý lại rành rẽ hơn Tiêu Ngự nhiều.
Kiến thức của Tiêu Ngự toàn là y học hiện đại nên dược lý của hắn không có nơi để dùng, phải phối hợp với hiểu biết về Đông y của Tần Cánh mới hoàn thành được nhiều ca mổ quan trọng.
Ví dụ như khử trùng trước phẫu thuật, gây mê và hộ lý sau phẫu thuật đều do Tần Cánh đảm nhiệm. Bây giờ không phải là Tần Cánh theo hắn học, mà là hắn không thể rời bỏ Tần Cánh.
Tạ Cảnh Tu chỉ nhìn một cái đã biết Tiêu Ngự cực kỳ tin tưởng vào Tần tiểu đại phu, thậm chí là ỷ lại.
Y nhìn Tiêu Ngự và Tần Cánh luôn tay luôn chân chăm sóc tiểu Thái tử, đôi mày anh tuấn ngày càng nhíu chặt, tầm mắt chuyển xuống tiểu Thái tử, vẻ mặt hết sức khó coi.
Đều tại thằng nhãi Tống Triều Nghiên hết.
Xưa nay Tạ Cảnh Tu vốn đã không thích con nít, giờ càng thêm ghét cay ghét đắng.
Y mím môi, bước đến kéo Tiêu Ngự về, không để ý vẻ mặt mù mờ của hắn, chỉ lôi Tiêu Ngự lên cầu thang.
Tiêu Ngự đưa bình thuốc đang cầm cho Tần Cánh, vội vàng lên theo Tạ Cảnh Tu.
Bách Linh ôm một bình nước sạch, tò mò nhìn theo hướng cầu thang.
“Thế tử làm sao vậy Lại có ai đắc tội với y hả” Buồn là Dung Dung không ở đây, không có ai bàn chuyện bát quái của hai chủ nhân với nàng.
Tần Cánh khẽ lắc đầu, cười khổ.
Không ngờ Tạ thế tử độc tài đến vậy, hắn cảm giác rất rõ hai con mắt quét trên người mình lúc nãy, thấy Phượng đại phu nói chuyện với nam nhân khác y cũng không thích. Sau này mà còn lảng vảng trong địa bàn của y, không biết hắn phải làm gì mới không bị ghi thù.
Tiêu Ngự biết Tạ thế tử thường xuyên lên cơn ngạo kiều, cũng không so đo với y, cứ theo y lên tầng ba.
Hai tầng dưới là kiến trúc phân nhánh, được ngăn thành rất nhiều phòng nhỏ, cả ba tầng cùng được nối với một sảnh lớn, có bàn và giường đệm đầy đủ. Điều làm Tiêu Ngự giật mình là cửa sổ bốn phía đều được lắp thủy tinh trong suốt.
Trong góc phòng còn chất mấy cái rương to, nhìn sao cũng giống rương châu báu của hải tặc.
Tạ Cảnh Tu thấy hắn có hứng thú với mấy cái rương, bèn giải thích, “Đây là tàu chở hàng hóa từ phương Tây về, cũng chẳng đáng giá, nhìn chỉ bắt mắt vậy thôi. Có vài mục sư tóc đỏ mắt xanh muốn cập bến Lịch Phong cảng để vào Đại Lương mà bị ta đuổi đi rồi, lúc khác họ sẽ quay lại, ngươi mà thấy chắc sẽ rất ngạc nhiên.”
“Mục sư” Tiêu Ngự bất ngờ, “Bọn họ truyền giáo về cái gì Có nói về y học không”
Xem ra thời đại giao thương hàng hải của thế giới này đã bắt đầu phát triển, không biết trình độ khoa học của các nước phương Tây đã tiến bộ đến mức nào rồi
Tạ Cảnh Tu thấy hắn dạt dào cảm hứng, chỉ mỉm cười, ra vẻ bình tĩnh kể cho Tiêu Ngự mấy chuyện lặt vặt.
Tạ thế tử xưa nay giấu tài, ngấm ngầm làm giàu, chưa bao giờ thổ lộ với bất kỳ ai, bây giờ Tiêu Ngự là người duy nhất y giao nộp hết tài sản, nói chuyện vô cùng thoải mái.
Y vẫn không muốn nói nhiều với người khác, chỉ muốn tâm sự với một mình Tiêu Ngự, hai người nói từ vùng đất bên kia đại dương cho đến kính vạn hoa, nói đến liên tu bất tận.
Bác sĩ Tiêu dần dần không còn gì để nói. Tên nhà quê này còn bày đặt khoe khoang, làm như hắn chưa trải sự đời bao giờ ấy.
Hai người trò chuyện trên tầng ba, dưới boong tàu cũng xôn xao tiếng nói, tiếng tranh cãi và tiếng sóng vỗ vào mạn tàu.
Tiêu Ngự nhìn xuống từ cửa sổ thủy tinh, Nhị Cửu và các hộ vệ đang thu xếp cho người của Quảng An đường với phủ Nguyên Vương.
Bên cạnh Nguyên lão Vương gia vẫn là vài hộ vệ chuyên dùng, Nguyên Vương và Vương phi thì không có đãi ngộ tốt như vậy, họ được hộ vệ Nhị Cửu phái đến đón, đang bước trên tấm ván gỗ nối giữa boong tàu với bờ, vừa đi vừa chao đảo, phía dưới là mặt sông cuộn sóng, hai người sợ tái cả mặt.
Đinh trắc phi đi cuối cùng, bên người chỉ có Tạ Cảnh Lâm dìu tay nàng, hai người hoang mang nhìn cảnh tượng không thể tin nổi trước mắt.
Nàng đang ngồi trong viện tử của mình, nghĩ cách khiến Nguyên Vương truyền địa vị Thế tử cho Cảnh Lâm, Tạ Cảnh Tu nay đã chết, Nguyên Vương chỉ còn một đứa con trai là Cảnh Lâm, phủ Nguyên Vương dĩ nhiên sẽ lọt vào túi Cảnh Lâm.
Đột nhiên một đội nhân mã như hung thần ác sát xông vào phủ Nguyên Vương, tuy mặc giáp lính nhưng không thể nhận ra thân phận.
Đinh trắc phi còn tính đi tìm người kia để hỏi, những binh sĩ lại không nói hai lời, bắt hết người trong phủ Nguyên Vương, dồn lên một chiếc xe ngựa to, lại gom sạch đồ quý giá trong phủ, trực tiếp chạy ra khỏi thành!
Hiện tại, Đinh trắc phi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra!
Nguyên Vương với Vương phi vẫn luôn hoảng hốt, mãi đến khi nhìn thấy một người rất quen thuộc đứng trên boong tàu, Nhị Cửu.
“Nhị Cửu! Sao ngươi lại ở đây!”
Nguyên lão Vương gia hừ lạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngán ngẩm nhìn thằng con chả biết cái gì.
“Con trai à, tôn nhi ngoan của ta đã dẫn binh tạo phản đánh vào hoàng cung rồi, ngươi vẫn đang nằm mơ hả!”
“Cái gì!” Ba người không cùng suy nghĩ đồng thanh thốt lên.
Tạ Cảnh Lâm vẻ mặt phức tạp nhìn con tàu đồ sộ trước mặt.
Chuyện đã đến nước này, hắn còn gì không hiểu nữa
Đại ca của hắn im hơi lặng tiếng huấn luyện tinh binh ở kinh thành, chỉ cần nháy mắt đã có thể triệu tập. Rõ ràng triều đình đã ban lệnh cấm biển, năm trăm con thuyền có thể ra biển đều nằm trong tay triều đình, vậy mà Tạ Cảnh Tu có thể thần không biết quỷ không hay kiếm đâu ra hai chiếc tàu lớn như vậy.
Y làm tất cả ngay dưới chân thiên tử!
Hắn biết Tạ Cảnh Tu không chết dễ dàng như thế.
Tạ Cảnh Lâm nhất thời không biết làm gì.
Đinh trắc phi thất thố lắc đầu liên tục, hét lớn, “Không thể nào, không thể nào! Rõ ràng y đã chết rồi mà!”
Nguyên Vương nghe vậy liền tức giận quát, “Câm miệng, phụ nhân ngu xuẩn!”
Tiêu Ngự nhìn trò hề dưới boong tàu, nhìn Tạ Cảnh Tu, “Ngươi không xuống xem sao à”
Tạ Cảnh Tu lắc đầu, quét một vòng trên người Đinh trắc phi.
Y chỉ dặn Nhị Cửu đi đón người, không nói gì về chuyện khác, chỉ một Đinh trắc phi không đáng để y phải bận tâm an bài. Nhị Cửu chỉ cần đón người lên tàu là được.
Nữ nhân này không đáng ngại, người đứng sau lưng nàng mới nguy hiểm.
Bây giờ, kinh thành đã bị y quậy thành vũng nước đục, không biết người kia sẽ làm gì đây Tiếp tục núp trong bóng tối bày mưu tính kế hay kéo quân phản kích, san bằng giang sơn này
Tạ Cảnh Tu không có hứng đi quan tâm, nhưng xử lý Đinh trắc phi thế nào phải suy nghĩ cẩn thận.
Tầm mắt xoay chuyển, lại thấy phía sau vẫn còn vài người đang lên tàu, là nữ quyến của y quán Giản gia.
Giản Nhu nhạy cảm nhận ra ánh nhìn từ tầng ba, nàng ngẩng đầu, đối diện với Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu trầm mặt, gọi hộ vệ xuống truyền lời cho Nhị Cửu.
Y chỉ muốn đón người của Quảng An đường và phủ Nguyên Vương, không biết Giản lục tiểu thư nghe được tiếng gió từ đâu, kéo Phùng đại phu đến Quảng An đường cầu xin được đi theo.
Phùng đại phu thì y vốn đã muốn đưa đi, ông có quan hệ thân thiết với Quảng An đường và phủ Nguyên Vương, cả kinh thành có ai mà không biết. Tạ Cảnh Tu gây ra đại họa, dĩ nhiên phải đón hết người có khả năng bị phủ Nguyên Vương liên lụy.
Quan hệ giữa Giản gia và phủ Nguyên Vương có chút khó nói, dễ nghe là Thế tử đã đoạn tuyệt với người của Giản gia, khó nghe là giữa họ thật sự tồn tại quan hệ thân thích. Giản gia có bị hoàng thất và Lý gia trút giận hay không, không ai biết được.
Nhị Cửu không thể làm chủ, đành phải đưa người theo. Quả nhiên, Thế tử không muốn thấy các nàng.
Nhị Cửu gọi người đến dặn dò mấy câu. Các hộ vệ kia đến chặn đường người Giản gia, lịch sự mời các nàng xuống tàu.
Tiêu Ngự không đành lòng, “Thế tử, ngươi muốn đuổi các nàng xuống hả”
Giản lục tiểu thư thừa kế thanh danh trăm năm của y quán Giản gia, lại nhiều lần có xích mích với phủ Nguyên Vương, nếu an phận ở lại kinh thành, cũng chưa chắc sẽ có người đến gây sự. Nhưng bây giờ bọn họ lại chạy khỏi kinh thành, nếu quay về, e là người Giản gia lành ít dữ nhiều…
Tiêu Ngự tỏ vẻ không nỡ, quay đầu nhìn tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu lắc đầu, “Để các nàng lên tàu khác.” Chiếc tàu còn lại là cho người hầu ở, điều kiện cũng không tồi, Tạ Cảnh Tu không muốn Giản gia tiếp tục ỷ thế phủ Nguyên Vương mà ra vẻ hơn người.
Giản lục tiểu thư và hai nha hoàn Giản thị nhục nhã đứng dưới tàu chính, bị đưa lên tàu khác, lúc này lại có mấy tên nô bộc nâng một cái ***g sắt, miệng hô, “Tránh đường, tránh đường!” Bước như bay lên tàu, đến chỗ Tạ Cảnh Tu.
Trong ***g là một con mãnh thú thè lưỡi thở hổn hển.
Giản Nhu chỉ nhìn một cái rồi quay đầu đi, không muốn thấy gì nữa, bàn tay trong tay áo siết thành nắm đấm.
Thật sự xem các nàng không bằng một con chó.
Giản Nhu cười lạnh, cùng các tùy tùng lên chiếc tàu còn lại.
Tiêu Ngự thấy cái ***g, hai mắt sáng rỡ, “Lông Xù của ta!”