Nguyên lão Vương gia giật nảy cả mình, cũng cau mày, “Sao lại thế được Ta đâu có làm rơi lệnh bài hay mật thư. Dù là Phương tướng, bọn ta cũng chưa từng lén lút truyền mật thư. Phương tướng lại càng không cần lệnh bài của ta…”
Nguyên lão Vương đang nói bỗng dưng khựng lại, sắc mặt tối sầm ẩn hiện nét giận dữ.
Tiêu Ngự vội hỏi, “Có phải tổ phụ nhớ ra chuyện gì không Bất kể thế nào cũng phải nói cho Cảnh Tu, lỗi phải gì cũng không sao hết.”
Nguyên lão Vương gia liên tục đập bàn, “Hồ đồ, là ta hồ đồ!” Ông đứng lên nói, “Để ta tự đến giải thích rõ ràng với Cảnh Tu!”
Trên đường đi, Nguyên lão Vương gia thuyết minh nội tình cho Tiêu Ngự. Thì ra ngày xưa Nguyên lão Vương gia được Trần Tố Khanh cứu giúp, thấy hoàn cảnh Trần Tố Khanh đáng thương nên sinh lòng thương tiếc, cho nàng một tấm lệnh bài tùy thân, để sau này nàng hồi kinh mà bị làm khó dễ thì cầm lệnh bài đến phủ Nguyên Vương tìm ông xin giúp đỡ.
Lệnh bài kia chỉ có tác dụng thông báo thân phận của Nguyên lão Vương gia, ông cũng không hay xài, dù rơi vào tay kẻ xấu thì ngoài tác dụng dùng lệnh bài cầu kiến ông, còn lại chẳng thể giúp ích gì, bởi vậy Nguyên lão Vương gia không lo lắng. Với lại ông tin tưởng thiếu nữ kia, trong lòng nàng có tổ quốc, lại trung thành với Phương tướng, là người ngay thẳng, sẽ không làm chuyện mờ ám.
Nếu phủ Nguyên Vương bây giờ vẫn là phủ Nguyên Vương của Đại Lương thì Nguyên lão Vương gia vẫn sẽ đứng cùng chiến tuyến với Phương tướng, lệnh bài kia chẳng là gì quan trọng cả.
Nhưng hôm nay vật đổi sao dời, chẳng ai nghĩ đến bọn họ cứ thế tách biệt với triều đình, chuyển toàn tộc lên đảo Vô Danh, lệnh bài kia suýt gây ra đại họa.
“Từ trước tới giờ, ta chẳng những không giúp được Tu Nhi, nay còn gây thêm phiền phức cho Tu Nhi, chỉ sợ trong lòng Tu Nhi đang rất bực tổ phụ vô dụng này.” Nguyên lão Vương gia suy sụp thở dài.
Tiêu Ngự an ủi, “Tổ phụ tuyệt đối đừng nghĩ vậy, Cảnh Tu không bận tâm tổ phụ có giúp y hay không, có gây phiền phức cho y hay không, chỉ cần tổ phụ còn thật tâm đặt y vào lòng là y đã thỏa mãn lắm rồi. Tổ phụ phải tin tưởng tôn nhi mình chứ, không có rắc rối gì y không giải quyết được.”
Nguyên lão Vương gia nhìn dáng vẻ tự hào của Tiêu Ngự, không nén được vui mừng.
Bất luận thế nào, cũng do ông nên hai đứa trẻ này mới có thể kết duyên, những chuyện ông đã làm không hẳn tất cả đều sai lầm.
Hai người đến Hình bộ tìm Tạ Cảnh Tu, kể lại rành mạch mọi chuyện cho Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu ngồi ở ngoài phòng tra tấn, ngón tay dài nghịch tấm ngọc bài tinh xảo.
“Thì ra là vậy.” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng nói.
Tiêu Ngự quan sát y, Tạ Cảnh Tu không có biểu cảm gì, Tiêu Ngự không nhìn ra y có tức giận hay thương tâm không.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Nguyên lão Vương gia. Nguyên lão Vương gia không giống Nguyên Vương tối ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, ông có lập trường chính trị của mình, ông giúp Phương tướng diệt trừ gian thần, muốn khôi phục sự trong sạch cho triều đình, điều này không thể nói là sai. Với lại, sự nghiệp của ông đâu phải chỉ mới gầy dựng ngày một ngày hai.
Tạ Cảnh Tu đột ngột tạo phản, đem mọi người lên đảo Vô Danh, không cho bất cứ ai xen vào sắp đặt của y. Chuyện này quá đường đột với Nguyên lão Vương gia, không hề có chuẩn bị trước, cứ thế mà cắt đứt liên hệ với đồng liêu, bằng hữu, những chuyện cần làm cũng đành để dở dang.
Có lẽ trong lòng Nguyên lão Vương gia có thẹn với Tạ Cảnh Tu, có lẽ sẽ vui mừng vì bản lĩnh của tôn nhi, nói chung là từ sau khi lên tàu, ông chưa từng thể hiện sự lo lắng cho bằng hữu, yên tâm nghe theo an bài của Tạ Cảnh Tu, làm một ông lão nhàn tản ở đảo Vô Danh.
Mấy ngày nay không phải ông không thấy buồn chán. Nhốt một nam nhân từ thời trẻ đã thích du ngoạn khắp nơi ở một tiểu thành trên đảo, không có việc gì làm, Nguyên lão Vương gia chưa chắc không thấy ấm ức, chỉ là không nói ra miệng, vẫn tự tạo thú vui cho mình.
Tuy năm xưa ông bất cẩn, không chăm sóc tốt Cảnh Tu, nhưng trong tâm ông thật lòng yêu thương đứa cháu này, cũng nhờ sự che chở của ông nên Tạ Cảnh Tu tứ cố vô thân mới tìm được chỗ dựa trong phủ Nguyên Vương.
Một lúc lâu sau, Tạ Cảnh Tu hỏi, “Vậy mật thư này là sao”
Tiêu Ngự cũng nhìn Nguyên lão Vương gia, Nguyên lão Vương gia nhìn kỹ lá thư, lắc đầu nói, “Lá thư không phải do ta viết, e là có người đã giả chữ viết của ta.”
Tạ Cảnh Tu gật đầu, giả chữ viết không khó, hơn nữa tấm lệnh bài là hàng thật, đương nhiên càng dễ lấy lòng tin hơn.
Nhưng, tên đứng sau màn không biết sự khống chế của y với đảo Vô Danh và Lịch Phong cảng chặt chẽ cỡ nào, chỉ cần là người của hai chỗ này thì không chuyện gì có thể qua được mắt y.
Vậy nên, mưu đồ của bọn chúng đã định trước là thất bại.
Tạ Cảnh Tu nói, “Hai người về trước đi, đây không phải chỗ các ngươi nên ở lâu.”
Một già một nhỏ thật sự không thích hợp ở lại đại lao Hình bộ âm trầm.
Tiêu Ngự mà biết Tạ Cảnh Tu nghĩ gì chắc chắn sẽ thầm mắng y tự đại, lúc này chỉ vô cùng ngoan ngoãn đỡ Nguyên lão Vương gia thở dài không ngừng đi về.
—o0o—
Trong y quán, một đám đại phu bốn mươi năm mươi vây quanh giường cảm thán liên tục, có người còn vươn tay sờ cái tên đang nằm trên giường.
“Thật sự hết sốt rồi…”
“Vết thương cũng bắt đầu khép miệng.”
“Loại nước thuốc kia rốt cuộc được bào chế như thế nào nhỉ, phát huy tác dụng thật nhanh!”
Thượng Phàm Tinh nghe một bầy lão đại phu chắt lưỡi khen ngợi, ôm chăn chui vào góc cố ý né mấy bàn tay có ý đồ bất chính, uất ức la lên, “Không được sờ, sờ nữa bản quan trở mặt cho xem!”
“Nào dám, nào dám, Thượng chủ sự nghỉ ngơi cho tốt đi.” Các đại phu lễ phép lùi về sau, cười nhận lỗi.
Thượng Phàm Tinh nhìn mấy đại thúc lạ hoắc, mỹ thiếu niên trong cơn mơ màng ngày đó đâu rồi
Chẳng lẽ thiếu niên đó chỉ là giấc mộng của gã
“Ta hỏi này, trong số các đại phu trị liệu cho ta, có phải có một mỹ thiếu niên không” Thượng Phàm Tinh hỏi.
Các đại phu mấy mặt nhìn nhau.
Thượng chủ sự vừa mới tỉnh lại, mặt vẫn còn tái mà đã bắt đầu nhớ mỹ nhân rồi. Không hổ là nhân sĩ giang hồ không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng mà mỹ thiếu niên chỉ có một thôi, ai cũng biết hắn là Vương phi của chủ nhân nhà mình.
Nghe nói Đại thống lĩnh chỉ khen Vương phi một câu đã bị chủ nhân đá đến công trường xây xưởng binh khí mới, tự trải nghiệm với các công nhân, các đại phu nào dám lắm miệng về Vương phi.
Người khác khen Vương phi chút xíu chủ nhân còn chịu không nổi! Ngươi dám khen Vương phi, nhất định là do ngươi cố ý nhìn Vương phi nhiều lần, đúng là khiêu khích với quyền lực của chủ nhân.
“Đâu có thấy.” Các đại phu lắc đầu nguầy nguậy, “Có mỹ thiếu niên nào đâu, chỗ này chỉ có mấy lão già chúng ta thôi.”
Thượng Phàm Tinh nghi ngờ nhìn họ, các đại phu kiếm cớ đua nhau tản đi, cứ như sau lưng có chó rượt.
“Quái lạ.”
Thượng chủ sự xoa bả vai bị thương, nhớ lại cảm giác êm ái được mỹ thiếu niên xoa ấn, tâm hồn lãng tử hừng hực bốc cháy.
Bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra mỹ thiếu niên kia!
Đi mòn gót hài tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
Ngày thứ hai sau khi Thượng chủ sự bình phục liền bắt gặp mỹ thiếu niên gã tâm tâm niệm niệm mấy bữa nay.
Ngay đường lớn ở đầu phố, thiếu niên kia đứng ngoài trường tư phục, mặc trường bào xanh nhạt, ngoài phủ thêm áo lụa mỏng màu khói, tay ôm mấy quyển sách, mặt đeo nụ cười ngọt ngào, đôi mắt như mèo con cong cong, đang chào các học trò vừa tan học.
So với thiếu niên gặp trong mộng, người trước mắt lại có khí chất ngây ngô không rành thế sự.
Thượng chủ sự mặc y phục tím phong lưu chà xát tay, mắt hơi nheo lại. Ngây thơ càng tốt, ngây thơ thì càng ngon miệng.
Một chiếc xe ngựa xa hoa từ đầu đường chạy đến, chắn mất tầm nhìn đang trộm ngắm mỹ nhân.
Chiếc xe kia dù đã cố gắng che lấp sự sang trọng nhưng gã vẫn nhận ra phong cách không thể quen thuộc hơn.
Rõ ràng là xe ngựa của công tử.
Trong lúc hắn truy kích gian tế, trong thành tổ chức sự kiện lớn, Thượng Phàm Tinh vừa mới nghe người ta kể lại.
Công tử bây giờ không còn là công tử nữa, y đã được thần dân tôn làm Vương, tôn hào là Duệ(*).
(*) Duệ ở đây là nhìn xa trông rộng.
Chỉ là Tạ Cảnh Tu không mấy để tâm tên gọi này nọ, y chỉ quan tâm quân đội, tàu thuyền và tiền.
Hiện tại mọi người xưng hô loạn cả lên, lúc là Vương gia, lúc là công tử, hoặc vẫn gọi là chủ nhân.
Y còn mang một nam Vương phi từ kinh thành đến, đến giờ gã vẫn chưa thấy mặt.
Thượng Phàm Tinh lên trước vài bước, xe ngựa chỉ dừng lại chốc lát rồi nhanh chóng chạy đi, mang theo thiếu niên kia luôn.
Màn cửa sổ phất lên, để lộ gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Tạ Cảnh Tu.
Thiếu niên vừa lên xe đã nhích đến bên cạnh Tạ Cảnh Tu, nở nụ cười trong sáng, hai mắt lấp lánh, cái miệng nhỏ đang nói huyên thuyên.
Khung cảnh kia như giáng sét xuống đầu Thượng chủ sự! Thượng Phàm Tinh kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Theo hiểu biết của gã về công tử, nếu không phải quan hệ cực kỳ thân thiết thì công tử sẽ không để người khác tiếp cận dễ dàng như vậy!
Lẽ nào thiếu niên kia là nam sủng của công tử Hay là tình nhân!
Nhưng chắc chắn không phải Vương phi, gã không thấy sự uy nghiêm của Vương phi trên người thiếu niên kia. Mặc dù gã chưa gặp Vương phi, nhưng Vương phi dĩ nhiên phải có khí chất hơn người mới thu hút được Tạ Cảnh Tu mặt lạnh tâm cũng lạnh.
Mà thiếu niên kia chỉ có sự ngây ngô không rành thế sự, không thể nào hấp dẫn được Tạ Cảnh Tu.
“Chẳng lẽ là nam sủng của công tử thật sao” Một mảnh xuân tâm của Thượng chủ sự vỡ tan tành.
Mối tình đầu vừa chớm nở như hoa tuyết đầu mùa bị gió lốc vô tình đập nát rồi!
“Không, ta không tin!” Thượng chủ sự siết nắm đấm, nhớ lại vừa nãy gương mặt lãnh khốc nghiêm nghị của Tạ Cảnh Tu vừa trừng mắt một cái, thiếu niên lập tức hoảng sợ như nai con, nụ cười càng tăng thêm vẻ lấy lòng.
“Nhất định là Vương gia ép buộc hắn. Thiếu niên của ta, ta sẽ cứu ngươi thoát khỏi biển khổ!”
Ôi, thiếu niên của gã leo lên xe ngựa của Vương gia như dê vào miệng cọp, không biết thiếu niên sao có thể miễn cưỡng cười đùa được như vậy.
“Tim đau quá!” Thượng chủ sự không đành lòng nhìn xe ngựa, ôm tim chạy mất.
Trong xe, Phượng Chiếu Kỳ vừa kích động vừa khiếp đảm nhìn Tạ Cảnh Tu, không biết tại sao “tỷ phu” cố ý đánh xe đến đón cậu.
Phải biết vị “tỷ phu” này chỉ đối xử khác với ca ca cậu thôi, dù cậu có gương mặt giống ca ca như đúc nhưng chẳng có vị trí gì trong mắt y cả, càng đừng nói làm phiền y đại giá quang lâm đến đón.
Tạ Cảnh Tu vẫn đeo vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, thản nhiên liếc Phượng Chiếu Kỳ một cái.
Phượng Chiếu Kỳ sợ run người, rúc về phía sau, âm thầm bội phục sức mạnh tâm lý của ca ca quá đáng sợ.
Cậu chỉ bị Tạ thế tử liếc một cái đã lạnh run người, ca ca mỗi ngày chung giường chung gối với y làm cách nào chịu đựng được hay vậy!
Tạ Cảnh Tu nói, “Tàu của Tam cữu các ngươi hôm nay sẽ cập bến đảo Vô Danh, bổn vương đưa ngươi và Ngọc Nhi đến bến tàu đón hắn.”
“Vâng.” Phượng Chiếu Kỳ ngoan ngoãn trả lời.
Tam cữu của bọn họ chẳng phải phải là lão nam nhân đẹp đến mức không giống người phàm đó sao Phải rồi, trừ ca ca, trong mắt Tạ thế tử… bây giờ nên gọi là Duệ Vương chỉ thấy được Tam cữu bọn họ thôi.
Cũng là một loại quan hệ nam nam thường thức.
Phượng Chiếu Kỳ đảo mắt vài vòng, nghĩ đến ước muốn mãnh liệt mấy ngày qua, chỉ có Vương gia “tỷ phu” mới có thể hoàn thành.
Bình thường cho cậu một trăm lá gan cậu cũng không dám lên tiếng trước mặt y, hôm nay có dịp, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ liều mạng cầu xin y đi…
Phượng Chiếu Kỳ cười nịnh, xoa tay nói, “Vương gia, tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ…”
“Không được.” Không chờ cậu nói hết, Tạ Cảnh Tu tiếc chữ như vàng bỗng dưng lên tiếng, chém đinh chặt sắt, không chừa đường sống.
Phượng Chiếu Kỳ ngớ người, “Ta còn chưa nói là chuyện gì mà!”
Duệ Vương mặt không đổi sắc, làm như không nghe thấy gì.
Phượng Chiếu Kỳ nghẹn họng hồi lầu, cuối cùng thả túi hành lý xuống, hạ mình chắp tay, ra sức mè nheo.
“Vương gia, Đại ca, tỷ phu. Tẩu tử! Cầu xin ngươi đó. Ta chỉ muốn đến xưởng binh khí học rèn vũ khí, ta nhất định sẽ chú ý chừng mực, tuyệt đối không làm chậm trễ tiến độ của các sư phụ.” Phượng Chiếu Kỳ giương đôi mắt to tròn long lanh khẩn cầu.
Mấy ngày trước cậu theo một đoàn người đến xưởng binh khí tham quan, từ đó liền chết mê chết mệt mấy khẩu súng huyền thiết lạnh như băng.
Cậu vốn tưởng binh khí chỉ có mấy thứ như đao thương kiếm kích thường thấy thôi, hoặc các loại vũ khí được nâng cấp về mặt vật liệu và độ sắc bén, không ngờ còn tồn tại loại vũ khí ngoài sức tưởng tượng này.
Súng đạn, là súng đạn đó, nghe nói chỉ có Thiên Cơ doanh của tiều triều mới xuất hiện súng ống uy lực cực lớn, vậy mà trong xưởng binh khí của “tỷ phu” chất đầy một kho súng ống. Lần đầu tiên cậu được chứng kiến lực sát thương của loại binh khí đó, chỉ thấy máu toàn thân sôi sục cả lên.
Hơn mười năm qua, cậu chỉ đi trên con đường công tử nhà quan, học để thi lấy công danh, học để đề tên bảng vàng.
Cậu không tha thiết mấy với việc đọc sách, có cũng được không có cũng không sao, không lười biếng cũng chẳng mặn mà, mãi cho đến lúc nhìn thấy những khẩu súng độc nhất vô nhị trong tay thợ rèn, lần đầu tiên cậu nảy sinh ước muốn học hỏi mãnh liệt đến vậy.
Tạ Cảnh Tu hoàn toàn không để kỳ vọng và khẩn cầu của Phượng Chiếu Kỳ vào mắt, chỉ từ chối một lần, chẳng muốn nói lần hai, vẫn ngồi thẳng lưng, một ánh mắt cũng lười vứt cho cậu.
Phượng Chiếu Kỳ triệt để rũ cờ hạ trống.
Cậu và ca ca giống nhau như vậy, ai lần đầu gặp bọn họ cũng sẽ lẫn lộn. Y thích ca ca của cậu đến thế, lại không thèm đối xử tốt một chút với gương mặt giống ái nhân như tạc.
Thật sự muốn quỳ lạy tỷ phu luôn.
Thôi hôm nào cần xin ca ca, nhờ hắn thổi gió bên tai tỷ phu chắc sẽ có tác dụng.
———
Quan hệ nam nam thường thức.
Chiếu Kỳ [hú vía]: Nào dám làm phiền Vương gia đích thân đến đón tiểu đệ!
Duệ Vương: Không có thời gian giải thích, lên xe nhanh = =.