Ngự Tỷ Hành Động

Chương 13: Con Gái Nhà Người Ta



Thái hậu dẫn người vào nhà, chả thèm quan tâm cái đứa sau lưng xách đồ có nặng hay không mà chỉ lo thân thiết bắt chuyện với Hà Như Mộng.
Hà Như Mộng thấy vậy cũng có chút đồng tình với Cơ Phồn Tinh. Nhớ cuộc điện thoại trong thang máy ở Đế Đô, cô ấy có nhắc Thái hậu với dáng vẻ rất sợ sệt, xem ra bình thường ở nhà cô ấy 'cống hiến' tích cực lắm đây.
Sau khi Thái hậu vào cửa liền kéo lãnh đạo ngồi 'tám' ở phòng khách, chẳng màng nấu cơm. Cơ Phồn Tinh bỏ rau dưa xuống rồi tức tốc chạy đi rót hai ly trà đem tới, sau đó đích thân xắn áo làm cơm (bởi vì căn bản không ai để ý đến cô).
Bận bịu hơn một giờ cũng làm xong cơm nước, sau đó cô chuẩn bị bánh gatô rồi gọi hai người kia đến dùng cơm. Trong tiệc sinh nhật, Thái hậu rất vui vẻ, nói chuyện còn nhiều hơn lúc trước (thật ra không hẳn là nhiều hơn mà chính là bà quá thương mến vị lãnh đạo này như con gái ruột).
Nhìn hai người như hình với bóng, 'tám' chuyện hoài không hết. Cơ Phồn Tinh chợt phát hiện Tổng giám đốc cao ngạo, lạnh lùng của mình cũng rất hay nói, đặc biệt là khi ở cùng Thái hậu, hai người luôn có đủ đề tài nói mãi chẳng xong. Nếu cô ta thật sự gả vào nhà họ Cơ thì chẳng phải địa vị của mình bị tụt xuống rồi hay sao?
Ăn xong bữa tối cũng do Cơ Phồn Tinh dọn dẹp, còn Thái hậu kéo người nọ đi xem ti vi, sau khi thu dọn xong đã hơn chín giờ. Có phải Lãnh đạo nên về nhà rồi không nhỉ?
"Tổng giám đốc, muộn lắm rồi, để tôi đưa cô về nhà!"
Cơ Phồn Tinh bước tới bên cạnh hai người nọ rồi mỉm cười hỏi thăm Hà Như Mộng.
"Tiểu bảo bối, mẹ hỏi con một chuyện?"
Hà Như Mộng chưa kịp trả lời, Thái hậu đã giành hỏi trước, hơn nữa mặt mũi rất ư là nghiêm túc.
"Chuyện gì?"
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy vẻ mặt của Thái hậu mới nghĩ đã có chuyện lớn xảy ra. Cô rất ít khi thấy nét mặt mẹ khó coi đến thế. Mồ hôi lạnh sau lưng đã rịn ra một lớp, rõ ràng phòng khách đang mở điều hòa mà sao lại nóng bức như vậy.
"Nghe nói Mộng Mộng làm hợp đồng mười năm nhưng con không chịu ký?"
Giọng Thái hậu nghe rất nghiêm túc, lại mang theo uy hiếp. Hà Như Mộng ở một bên cũng thay đổi nét mặt, không giống như đang đùa giỡn.
"À... mẹ, mẹ cũng thấy con sắp qua ba mươi rồi, con còn muốn kết hôn để mẹ có cháu ngoại ẵm bồng. Nếu con ký hợp đồng mười năm, sinh con được sáu tháng nhất định phải đi làm, như vậy sẽ không giáo dục con cái chu đáo, nó được hơn hai tuổi phải gửi đi nhà trẻ rồi, con cũng đâu thể đợi nó đến trường rồi mới đi làm! Đưa đón nó đi học cũng là cả một vấn đề, con phải cân nhắc kỹ lắm mới quyết định không ký."
Cơ Phồn Tinh cố nặn ra một giọt nước mắt, mớ bòng bong trong đầu bỗng vụt sáng ra giải pháp cứu cánh, tay đang sờ sờ sau gáy nghĩ đối sách xong mới liếc nhìn Thái hậu kể lể 'một lòng vì con, tình nguyện bỏ tiền đồ tươi sáng để giữ hình mẫu mẹ hiền'. Trong mắt cô còn tràn đầy tình cảm chân thành, cơ mà trong mắt Thái hậu không hẳn là vậy.
"Kết hôn? Sinh con? Con cưới ai? Bây giờ ngay cả bồ còn chả có thì năm nào tháng nào mới đẻ em bé? Dù có sinh em bé thì mẹ sẽ về hưu giúp con chăm, không cần lo lắng về điều này. Con rảnh quá không có gì làm à, cứ nói như thể ngày mai em bé sẽ chui ra ngay vậy!"
Thái hậu xua tay, không thèm quan tâm Cơ Phồn Tinh, nói tiếp: "Ngày mai con ký hợp đồng cho mẹ! Mười năm! Nếu con không ký thì tự gánh lấy hậu quả!"
"..."
Đây là uy hiếp! Bức người vào đường cùng! Cơ Phồn Tinh hung hăng trợn mắt nhìn Hà Như Mộng. Người phụ nữ này đang cố ý gây rạn nứt tình cảm mẹ con của mình sao? Cô ta mới vào nhà chưa được bao lâu thì Thái hậu đã đặt hết tim gan vào đó rồi. Nếu cô ta thật sự kết hôn với Cơ Hạo Nguyệt thì cô còn chốn nào dung thân trong nhà này nữa?
"Dì, kỳ thực ký ba năm cũng không sao, hết hạn thì ký tiếp là được."
Hà Như Mộng nhìn sắc mặt Cơ Phồn Tinh biến đổi như cầu vồng cũng đoán được cô ấy hận mình bao nhiêu. Nghĩ đến sau này Cơ Hạo Nguyệt sẽ đảm nhận chức vị nên rất khó bàn giao, hay là cứ trì hoãn đợi xem sự tình ra sao rồi hẵng giải quyết.
"Mộng Mộng, cứ ký mười năm đi con, Tiểu bảo bối nhà dì rất cần người quản giáo. Mười năm có thể trói chặt nó, bắt nó để tâm làm việc, bằng không nó thích thì làm, không thích sẽ phủi mông bỏ đi, trước đây không ít lần như vậy rồi. Nó quá tùy hứng và vô trách nhiệm. Nếu ký xong hợp đồng mười năm, nó tuyệt đối sẽ đặt tâm trí vào công việc, dì cũng bớt hao tổn tâm trí."
Thái hậu lại nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Hà Như Mộng, ngôn từ thoáng chốc trở nên dịu dàng, còn mang theo một chút ý cười. Cơ Phồn Tinh nhìn hai người nắm chặt tay nhau, thật sự rất muốn xông tới tách họ ra ngay lập tức. Hai người kia chuyên môn gieo vạ đứa trẻ ngây thơ trong sáng như cô mà!
"Mẹ, đã muộn lắm rồi, để con đưa Tổng giám đốc về nhà, được không?"
Đã hơn mười giờ tối, Cơ Phồn Tinh lo lắng chuyện khác phát sinh nữa nên mau chóng mở miệng nhắc nhở. Thái hậu đã biết chuyện hợp đồng rồi, muốn đổi cũng khó. Chị gái sắp về rồi, người kia cũng là vợ của chỉ nên mười năm hay hai mươi năm chẳng khác gì nhau, nghĩ đến đây, trong lòng thư thái rất nhiều.
"Muộn lắm rồi sao?"
Thái hậu nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, thấy kim ngắn chỉ đúng mười giờ, cười nhìn Hà Như Mộng, nhỏ nhẹ hỏi: "Mộng Mộng, nếu con không về nhà gấp thì đêm nay ở lại đây đi. Dì thật sự rất thích con, con ngoan hơn hai đứa xấu xa nhà dì nhiều."
"Con về nhà cũng không làm gì, bảo mẫu nhà con đã xin nghỉ về nhà chăm sóc con dâu hậu sản rồi, chỉ có một mình nên rất sợ. Nếu dì không ngại, con cũng không khách khí đâu."
Hà Như Mộng nghe Thái hậu muốn giữ người nên cô cũng không quá khách sáo. Có vé vào cửa miễn phí, ngu gì bỏ qua! Kỳ thực Hà Như Mộng lấy làm khó hiểu một chuyện, tại sao Thái hậu cứ nằng nặc đòi giữ mình ngủ lại? Cô không cần phải ép buộc Cơ Phồn Tinh ký hợp đồng, ba năm hay mười năm cũng chỉ là một tờ giấy, nếu cô ấy muốn từ chức thì công ty cũng không thể trói chặt không buông.
Thái hậu rõ ràng đang đẩy con gái mình ra ngoài, mà bên trong tựa hồ còn có ẩn ý khác. E rằng vị này đang gài con gái mình vào cái tròng nào đó, tuy không biết rốt cuộc bà muốn gì, nhưng ít ra làm vậy cũng không hẳn là xấu.
Cơ Phồn Tinh rất muốn phùng mang trợn mắt với hai người kia ghê. Họ có thể xem cô là trọng điểm được không? Họ có thể quan tâm tới vấn đề cô hỏi chút nào không? Họ có thể đừng xem cô là không khí được không? Trong cái nhà này, cô còn có tôn nghiêm sao?
"Ừ, vậy cũng tốt, sau này có cơ hội nhất định phải đến thường xuyên đấy. Nhà dì luôn hoan nghênh con bất cứ lúc nào."
Thái hậu thấy Hà Như Mộng đồng ý liền cười tươi như hoa. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, ngay cả bộ phim mà Thái hậu thích xem nhất cũng mặc kệ. Còn đâu một người đam mê xem TV, bên trong còn có nam thần Vương Khải mà bà yêu thích nhất, bây giờ gặp được mỹ nữ, ngay cả nam thần cũng không cần.
"Nếu dì không ngại thì sau này con sẽ thường xuyên đến ăn cơm chùa, chỉ sợ đến nhiều quá sẽ bị dì ghét bỏ mất."
"Làm gì có! Dì thương còn không hết thì sao nỡ ghét bỏ, được gặp lại con là dì vui lắm rồi."
"..."
Hai người 'ngươi một lời, ta một lời' nói thật thân thiện, sau lại bắt đầu xoay người xem TV thảo luận nội dung phim.
Cơ Phồn Tinh đứng vững như kiềng ba chân nhìn người ta thân thiết, ngay cả cơ hội xen mồm cũng chẳng có. Coi như ngủ lại cũng phải chuẩn bị phòng chứ! Cơ Phồn Tinh không thèm quan tâm hai người kia nữa, lên lầu thu dọn dẹp phòng khách.
Mười giờ rưỡi xuống vẫn còn thấy hai người thảo luận, cô liền tìm chỗ núp rồi lén điện thoại kể rõ chuyện mười mươi cho cho chị gái nghe. Cơ Hạo Nguyệt nghe xong lập tức nổi giận đùng đùng bảo ngày mai sẽ mua vé máy bay trở về.
Cơ Phồn Tinh nghe Cơ Hạo Nguyệt nói sẽ về, đôi mắt bỗng chốc trong veo, lòng dâng lên cảm giác được giải thoát. Nói chuyện điện thoại xong, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên, đi tới bên cạnh hai người nọ nở một nụ cười khó quên.
"Tiểu bảo bối, con làm gì mà vui dữ vậy?"
Thái hậu thứ liếc mắt liền bắt gặp Cơ Phồn Tinh vui mừng ngâm nga bài hát như thể vừa gặp chuyện gì đó đặc biệt hài lòng.
"Có sao? À, đúng rồi, mẹ, con dọn phòng xong rồi, thời gian không còn sớm, mẹ và Tổng giám đốc nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm."
"Ừa, phim cũng hết rồi, Mộng Mộng là Tổng giám đốc nên chắc bận bịu mệt lắm, nghỉ sớm sớm một chút cho khỏe."
"Không sao đâu ạ. Hôm nay con rất vui, chơi với dì nhiều chút, ngủ muộn cũng không sao."
Hà Như Mộng không biết mình sẽ đi đâu về đâu? Nghe giọng điệu của Thái hậu hình như không sắp xếp giống Cơ Phồn Tinh.
"Không được, người trẻ tuổi nhất định phải ngủ sớm."
Nói với Hà Như Mộng xong, Thái hậu ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Phồn Tinh đứng ở một bên, nói: "Tiểu bảo bối, con dẫn Mộng Mộng tới phòng của con ngủ đi."
"Cái gì?"
Cơ Phồn Tinh cảm thấy nhất định là tai mình bị lảng, Thái hậu nói gì mà nghe kỳ quái thế nhỉ? Cái gì mà 'phòng của con', rõ ràng nhà mình có tới mấy căn phòng khách lận mà. Coi như không có thì phòng của Cơ Hạo Nguyệt cũng để không, cô ta là vợ của chị gái thì hẳn là danh chính ngôn thuận rồi, mắc gì ở phòng của mình làm gì?
"Mẹ nói con đưa Mộng Mộng tới phòng của con ngủ đi, đêm nay hai đứa ngủ chung. Giường con lớn quá trời, ngủ ba còn thừa sức chứ nói gì chỉ ngủ có hai."
Thái hậu thanh minh lần nữa, giọng nói nghiễm nhiên mang theo mệnh lệnh.
"Không phải, mẹ, con đã dọn dẹp..."
"Tiểu bảo bối, hôm nay con nói nhiều quá. Mẹ nói rồi, đưa Mộng Mộng tới phòng của con đi. Hai đứa chỉ ngủ chung thôi mà, sao con cứ nói nhảm nhiều vậy. Nhanh lên đi, không nghe lời, bộ muốn về nhà cũ sao?"
Thái hậu biểu lộ vẻ không vui khiến Cơ Phồn Tinh sởn cả tóc gáy, về nhà cũ? Vậy chả khác nào buộc cô phải chọn ở cạnh ác nữ rồi. Bắt cô mỗi ngày phải nghe 'Khóa giáo dục' của ông nội, thà treo cổ tự tử còn sướng hơn.
"Ha ha, con sẽ đưa Tổng giám đốc đi liền."
Cơ Phồn Tinh lập tức che giấu vẻ mặt kinh ngạc, cười hì hì lấy lòng.
"Tổng giám đốc, chúng ta đi ngủ nào!"
"Được, vậy con lên trước, dì cũng nghỉ sớm một chút nhé!"
Hà Như Mộng đứng dậy chào Thái hậu, dự định theo Cơ Phồn Tinh lên lầu.
"Được, Mộng Mộng cũng nghỉ sớm đi, nếu có nhu cầu gì cứ tìm Tiểu bảo bối nhà dì là được."
Thái hậu cười càng vui vẻ hơn, đứng dậy về nghỉ.
"Vâng ạ, dì ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Mộng Mộng."
Hai người tha thiết chúc nhau ngủ ngon làm Cơ Phồn Tinh rất muốn ói. Thế quái nào mẹ lại thương 'con nhà người ta' hơn cả 'con gái ruột' cơ chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.