Ngự Tỷ Hành Động

Chương 14: Tổng Giám Đốc Ngủ Lại



Cơ Phồn Tinh dẫn Hà Như Mộng lên phòng mình trên lầu, thái độ của Thái hậu thật khiến người ta nhìn không thấu. Có vẻ như bà đang cố ý giúp người phụ nữ xấu xa này, nếu quả đúng là vậy, chẳng lẽ bà đã biết được gì đó rồi sao? Nếu bà đã biết quan hệ giữa người kia với Cơ Hạo Nguyệt thì đẩy mình ra làm gì? Thái hậu thích đùa giỡn nhưng đều có giới hạn, chẳng hiểu lần này bà ấy đang suy nghĩ chuyện gì nữa.

Hà Như Mộng đi tới phòng của Cơ Phồn Tinh, mọi thứ bên trong được trang trí rất gọn gàng, ngăn nắp, nghĩ đến tính cách bản thân rồi nhìn lại căn phòng liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Căn phòng rất đơn giản, không có quá nhiều đồ vật xa hoa, cầu kỳ, trông rất mộc mạc. Trên giá sách và ghế sofa có bày vài món đồ chơi nho nhỏ, gấu bông, chim cánh cụt, sâu lông, cún con, các loại thú khác cũng chiếm không ít không gian.
Bên cạnh giá sách có treo một cái bao đàn, bên trong hẳn là guitar. Cô còn nhớ buổi lễ tốt nghiệp năm đó, cô ấy đã biểu diễn tiết mục vừa đánh đàn vừa hát, hấp dẫn biết bao 'đàn em', khiến người ta nổi giận đùng đùng.
Cơ Phồn Tinh mang người vào phòng, không hiểu sao vừa nhìn thấy giường đôi liền khó chịu. Đêm nay phải ngủ chung người phụ nữ này ư? Không phải ngủ, cô ta chỉ tá túc một đêm thôi, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng làm sao mà ngủ được đây?
"Tổng giám đốc, cô đi tắm trước đi. Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và ly mới, để tôi lấy khăn tắm và áo ngủ cho cô."
Cơ Phồn Tinh nói xong lập tức thu dọn khăn tắm và quần áo của mình, Hà Như Mộng đứng một bên nhìn cô bận bịu.
"Tổng giám đốc, đây là áo ngủ của tôi, nếu cô không chê thì cứ mặc đỡ một đêm. Để tôi xuống lầu mở nước."
"Ừ."
Cơ Phồn Tinh vội vã xuống lầu, Hà Như Mộng lập tức lấy điện thoại ra gọi. Qua mười mấy giây, điện thoại được tiếp.
"Mộng Mộng, có việc gì sao?"
"Chị có thể động thủ ở đó được rồi đấy, tốt nhất đừng để hai người họ liên lạc với nhau, có thể hai ngày nữa Cơ Hạo Nguyệt sẽ về nước, chị lo liệu bên đó cho ổn đi, đừng quấy rầy chuyện tốt của em."
Hà Như Mộng nói tóm tắt, sợ bị Cơ Phồn Tinh bắt gặp sẽ làm mọi chuyện trở nên phức tạp.
"Được, chị cũng đang định tìm cô ấy. Mấy ngày nay chứng kiến cô ấy ăn chơi thật khó chịu. Công ty nhờ em, cô ấy muốn ra ngoài rồi này, không nói nữa. Bye bye."
Hà Giai Kỳ vội vã cúp điện thoại, có vẻ còn nóng ruột hơn cả em gái.
Thấy Cơ Phồn Tinh vẫn chưa chịu vào phòng, Hà Như Mộng bèn cầm áo ngủ và khăn đi tới phòng tắm.
Thời điểm Cơ Phồn Tinh lên đến thì người kia đã vào phòng tắm, cô lục tủ lấy ra một tấm chăn mỏng khác. Có câu 'một người một tổ tuyệt đối an toàn' nên lại cố ý lấy ra thêm một cái gối.
Vừa thu xếp xong bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là: ngày mai lãnh đạo nhất định sẽ thay quần áo. Mùa hè nóng chảy mỡ, một ngày thay một bộ là chuyện bình thường, đằng này lãnh đạo hầu như mặc một bộ cả ngày, vậy sáng mai cô ta sẽ mặc gì?
Nghĩ đến việc có thể người phụ nữ kia rất thích sạch sẽ, Cơ Phồn Tinh nhíu mày thở dài rồi đứng dậy mở tủ lựa quần áo. Ngó đi ngó lại cũng chỉ tìm được một cái áo sơ mi tơ tằm và một chiếc quần tây dài mua ở nước ngoài, mặt khác cô còn moi ra một bộ đồ lót và một đôi bít tất đặt hết trên đầu giường.
Qua nửa giờ, lãnh đạo mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình từ bên trong bước ra, dáng vẻ trông hệt như trẻ con. Cơ Phồn Tinh bình thường mặc đồ rộng rãi quen rồi, áo ngủ mùa hè đều là áo thun form dài, cô cũng có một bộ rời thân nhưng ngại phiền phức nên rất mặc ít.
"Tôi xong rồi, cô cũng tắm đi."
Hà Như Mộng vừa tháo mũ tắm vừa nói chuyện. Mái tóc nâu trút xuống tựa thác đổ, gò má đỏ hây hây toát lên vẻ đẹp mờ ảo mê say.
Cơ Phồn Tinh nháy nháy một mắt, khẽ nuốt nước miếng, giọt nước còn dính trên da thịt trắng nõn phản chiếu ánh đèn thật lộng lẫy.
"Cô không đi tắm sao?"
Âm thanh lại vang lên phá vỡ dáng dấp si ngốc của người nọ.
"À, đi liền đây."
Cơ Phồn Tinh ngây ngốc ứng biến rồi hốt hoảng chạy vào phòng tắm, sau đó mới phát hiện mình quên mang khăn, áo ngủ và đồ lót. Cô vừa quay lại lấy quần áo vừa thuận miệng nói một câu: "Tổng giám đốc, cô xem quần áo đặt ở đầu giường chút đi. Tôi chưa từng mặc qua mấy món đó." Nói xong cũng không thèm nhìn tới, vọt vào phòng tắm.
Hà Như Mộng thấy hơi khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra thế này? Vừa cúi đầu nhìn quần áo ở đầu giường, bỗng nhiên hiểu được gì đó. Cô đưa tay xem, phát hiện đồ gần bằng size của mình, hẳn là cũng có thể mặc, bất quá phong cách nhìn 'hơi hơi khác khác' mình.
Dáng người giữa hai người vốn không khác nhau lắm, thân cao khoảng một mét sáu mươi tám, tầm vóc đều cao gầy, ngực cũng same same cỡ C.
Hà Như Mộng chỉ suy đoán thôi, cơ mà hai người thật sự cao gần bằng nhau, vóc người cũng không chênh lệch lắm. Cô chưa từng thấy ngực của Cơ Phồn Tinh, nhưng nhìn cách cô ấy ăn mặc và size bra có thể suy ra ngực không lớn hơn cô bao nhiêu.
Hà Như Mộng lên giường không có chuyện gì làm nên tiện tay lấy đại một quyển sách trên giá gần đó. Còn Cơ Phồn Tinh tắm xong lại thuận tay giặt sạch quần áo, đến mười một giờ rưỡi mới xong.
"Tổng giám đốc, sao cô chưa ngủ?"
Cơ Phồn Tinh đi ra nhìn thấy Hà Như Mộng đang tỉnh bơ đọc sách bèn nghĩ cô ta lạ chỗ khó ngủ mới rót thêm ly sữa bò an thần.
"Đây là sữa bò an thần, uống xong sẽ ngủ ngon ngay."
"Cô không ngủ sao?"
Hà Như Mộng để sách xuống rồi tiếp nhận sữa bò, sau đó nhìn cái người không chịu lên giường ngủ kia.
"Tôi giặt xong quần áo mới ngủ, cô ngủ trước đi. Nếu lạ chỗ thì uống sữa bò rồi nhắm mắt dưỡng thần một hồi là được."
"Tôi chờ cô cùng ngủ."
"..."
Cơ Phồn Tinh không nói gì, người phụ nữ này có thể đừng nói mấy câu mập mờ đó nữa được không vậy. Cũng may định lực của mình còn tốt, nếu không đã dính 'thính' ngây dại ra rồi.
"Đúng rồi, sau này ở ngoài cô đừng gọi tôi là Tổng giám đốc nữa, cứ gọi Mộng Mộng giống dì hoặc Như Mộng cũng được?"
Hà Như Mộng không thích Cơ Phồn Tinh gọi mình là Tổng giám đốc chút nào, vì nó đem lại cảm giác rất xa cách, phân biệt cấp trên cấp dưới rạch ròi. Cũng bởi vì như vậy nên chị gái bị Cơ Hạo Nguyệt cho nếm trải rất nhiều đau khổ, thiệt thòi.
"..."
Phen này Cơ Phồn Tinh khá lúng túng, gọi thẳng tên của lãnh đạo hình như không được lễ phép cho lắm. Quan hệ của hai người chưa thân tới mức có thể xưng hô mật thiết đến thế, cái tên "Mộng Mộng" để chị gái gọi thì hợp hơn, ngẫm lại, gọi "Như Mộng" tương đối an toàn hơn.
"Tổng... Như Mộng, cô ngủ sớm chút đi, không cần chờ tôi. Tôi không biết mình bận đến khi nào nữa, ngày mai cô còn rất nhiều chuyện phải xử lý mà."
Cơ Phồn Tinh muốn khuyên Hà Như Mộng ngủ sớm một chút, ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không phải vậy, thật ra cô sợ hai người ngại ngủ chung.
Xưa nay, lãnh đạo làm việc đều là khiến người ta đoán không ra. Nếu cô không ngủ, Cơ Phồn Tinh cũng chẳng dám lên giường. Tục ngữ có câu 'ngủ chung giường không lường trước được', an toàn mới là lạ.
"Đợi cô."
Lần này Hà Như Mộng chỉ nói hai chữ đơn giản, sau đó uống sữa bò, tiếp tục đọc sách, không thèm để ý tới Cơ Phồn Tinh đang giương mắt nhìn.
Người phụ nữ này quá mức bá đạo! Nếu Cơ Hạo Nguyệt chịu ở nhà ứng phó thì cô đâu cần khổ cực vắt hết óc tính toán kế chu toàn làm gì. Cơ Phồn Tinh oán trách xong cũng không quên liếc mắt nhìn cái người đang yên lặng đọc sách kia.
Nghe được tiếng máy giặt báo đã giặt xong, Cơ Phồn Tinh tức thì vào phòng tắm lấy quần áo ra sân thượng phơi, tiếp đó lại lau chà phòng tắm một phen mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Lãnh đạo không ngủ không có nghĩa là mình cũng không ngủ. Cơ Phồn Tinh leo lên giường phủ kín chăn rồi tựa sát vào mép tường hệt như bánh chưng, chỉ ló có cái đầu ra ngoài.
Hà Như Mộng cảm thấy thật buồn cười. Người này đang sợ mình làm chuyện bậy bạ đấy ư? Lẽ nào cô ấy muốn nằm dưới?
"Cô ngủ vậy có thoải mái không?"
Cơ Phồn Tinh mới vừa trùm chăn kỹ lưỡng đã nghe một câu vang lên bên tai.
"Sao cơ? À, vẫn okay mà."
Cơ Phồn Tinh thoáng ngây người trong chốc lát mới đáp lại.
"Cô sợ tôi làm gì cô à?"
Hà Như Mộng cố ý tới gần, giọng nói rất mềm rất nhẹ, mang theo chút mê hoặc vô hình.
Cơ Phồn Tinh đờ đẫn nhìn người kia giây lát, trong lòng bắt đầu hoang mang, cô ấy muốn làm gì? Lẽ nào muốn 'vượt rào' giữa ban ngày ban mặt? Ngày mai Cơ Hạo Nguyệt sẽ về, không đợi được cũng phải đợi chị ấy về rồi tha hồ mà 'bù đắp', dẫu gì đêm nay cô cũng chỉ là kẻ thế thân, xin ai đó làm ơn nhủ lòng nhân ái thương xót cho đứa trẻ này đi.
"Muộn lắm rồi, Tổng giám đốc ngủ đi."
"Không mệt, cô trò chuyện với tôi một chút được không?"
Hà Như Mộng xích lại gần người nọ, cả hai chỉ cách nhau một lớp chăn. Cô vô tình thở ra hơi nóng phả vào cổ của Cơ Phồn Tinh.
Thân thể Cơ Phồn Tinh cảm nhận được hơi thở nóng hổi liền trở nên căng thẳng. Trong lòng bắt đầu chửi bới, người phụ nữ này nhất định phải giở trò làm bậy mới hả dạ hay sao? Nói chuyện thì nói chuyện, áp sát như thế làm quái gì?
"Đã muộn lắm rồi, sáng mai tôi còn phải nấu cơm nên không thể trò chuyện với Như Mộng được. Ngủ ngon."
Cơ Phồn Tinh nói xong liền nghiêng người đưa lưng về phía Hà Như Mộng. Cô nhắm mắt thật chặt hòng muốn tâm tư rối loạn và nhịp tim an tĩnh trở lại.
"Tôi sẽ không đối xử với cô như thế nếu cô không đồng ý. Điều này thể hiện sự tôn trọng của tôi đối với cô."
Hà Như Mộng nhìn bờ lưng vô tình kia rồi lạnh nhạt nói ra một câu.
Cơ Phồn Tinh nghe xong cũng có chút đau lòng. Người phụ nữ này đúng là quá si tình, trong xã hội phức tạp lại tồn tại một người trọng tình cảm thật sự rất 'không bình thường', tình yêu giản đơn cần trái tim chân thành.
"Không phải như cô nghĩ đâu. Tôi cảm thấy cô thật sự là người tốt. Cô không giống bất cứ người phụ nữ nào cả, sức hút đặc thù của cô rất hiếm có, không phải ai cũng nhận ra."
Cơ Phồn Tinh xoay người nhìn sâu vào ánh mắt của Hà Như Mộng, cô muốn biểu đạt suy nghĩ từ sâu thẳm trong nội tâm của mình ra, cô không muốn khiến người kia bị tổn thương.
Chờ đợi là một chuyện rất gian khổ, nhất là tình cảm đơn phương không cách nào bày tỏ qua nhiều năm như thế. Một người phụ nữ kiêu ngạo đến vậy lại có thể làm được những điều này là chuyện rất không dễ dàng. Cơ Phồn Tinh rất cảm động trước tấm chân tình của cô.
"Thật sao? Vậy là cô không ghét tôi?"
Câu trả lời này khiến Hà Như Mộng vô cùng thỏa mãn.
"Không, ngược lại... Ngược lại cô cũng không thể làm người ta ghét được. Được rồi, ngủ đi, không nói nữa, cô có nói tôi cũng chẳng nghe đâu."
Cơ Phồn Tinh dùng sức kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý người nọ.
Hà Như Mộng khẽ mỉm cười khi chứng kiến cảnh đó, cô nhắm mắt nằm xuống, nghe hơi thở nhè nhẹ của cô ấy, an tĩnh ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.