Ngự Tỷ Hành Động

Chương 15: Phụ Nữ Mạnh Mẽ



Sáng sớm, sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Cơ Phồn Tinh chính là kiểm tra thân thể xem có bị mất miếng vải nào không, áo ngủ có còn trên người không. Không nên trách cô nghĩ nhiều bởi chuyện này đã có 'tiền án tiền sử' rồi, có quỷ mới tin cái cô Cơ Hạo Nguyệt kia 'đè' được người phụ nữ kia. Cô ta không đè chị ấy thì thôi chứ làm gì có chuyện ngược lại, biết đâu chừng là do cô ta giở trò.

Thấy bản thân và áo ngủ vẫn còn nguyên vẹn, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Đánh răng, rửa mặt, làm cơm xong cũng đã bảy giờ, chỉ còn đợi Thái hậu và người phụ nữ xấu xa kia xuống lầu dùng cơm thôi.
Bảy giờ rưỡi, hai người cùng đến công ty. Lần này xe dừng trước cửa, hai người đồng thời tiến vào. Mặc dù nhân viên lấy làm hiếu kỳ, nhưng nhìn thấy giám đốc Cơ ấm ức rụt cổ bèn nghĩ có lẽ hai người này chỉ tình cờ gặp nhau.
Sau khi vào văn phòng, Cơ Phồn Tinh lập tức điện thoại cho Cơ Hạo Nguyệt hỏi lúc nào trở về. Thế nhưng điện thoại vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng, chắc chị ấy vẫn còn đang ngủ. Cơ mà chỉ mới chín giờ, sự việc nghiêm trọng như thế, ắt hẳn chị ấy không thể an tâm ngủ đâu nhỉ? Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì rồi? Hay chị ấy đang bận tắm?
Cơ Phồn Tinh bắt đầu nôn nóng, trong lòng ẩn ẩn cảm giác được có chuyện xui xẻo gì đó sắp xảy ra.
Không gọi điện được nên đành thôi, xem ra chỉ có thể kéo dài thêm một ngày để ký mấy bản hợp đồng hôm qua. Đã kéo một ngày rồi, hôm nay lại kì kèo thì hơi kỳ, đầu óc Cơ Phồn Tinh lại bắt đầu cân nhắc cách thức gia hạn thời gian.
Qua một tiếng không liên lạc được với chị gái khiến Cơ Phồn Tinh càng thêm bất an. Tất cả mọi chuyện đều quá kỳ quái! Cô cau mày nhìn màn hình đen thui, trong lòng nhốn nháo như mớ bòng bong, nội tâm mãnh liệt trào dâng sự nôn nóng, đến trưa vẫn thế.
Cơ Phồn Tinh vừa chờ điện thoại của Cơ Hạo Nguyệt vừa đi tới đi lui trong văn phòng. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra! Nếu chị gái đã về nước, điện thoại sẽ không gặp trạng thái như thế. Không thì tại sao lại không bắt máy?
Đến một giờ trưa, Thái hậu gọi báo điện thoại của Đại bảo bối đã bị mất nên không thể liên lạc được, tình hình là phải ở lại nước ngoài một thời gian, tạm thời không thể trở về nước.
Nghe Thái hậu nói xong, Cơ Phồn Tinh bỗng có một loại xúc động muốn đập nát điện thoại tại chỗ, cái gì mà tạm thời không thể trở về nước? Bộ mất điện thoại thì không thể về nước ư? Tại sao Thái hậu lại biết? Rốt cuộc chị ấy đang giở trò quỷ gì đây, lửa xém tới lông mày đến nơi rồi mà nỡ lòng nào bỏ mặc cô như thế.
Bởi vì không gọi điện được nên trong lòng buồn bực không ngớt. Cú điện báo của Thái hậu khiến phiền não trong lòng Cơ Phồn Tinh hóa thành giận dữ.
Lúc này trùng hợp có người mở cửa đi vào, Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn mới phát hiện hóa ra là người phụ nữ vừa cao ngạo vừa lạnh lùng nọ, ngọn lửa đang thiêu đốt cô trong nháy mắt bùng cháy hừng hực, tâm càng thêm căm tức.
"Tổng giám đốc đến có chuyện gì không?"
Giọng nói lạnh lùng cộng thêm chút tức giận.
Hà Như Mộng chẳng màn để ý khẩu khí khó chịu kia, lạnh nhạt nói: "Cô xem kỹ hợp đồng một chút rồi ký tên đi. Xong tôi sẽ gửi tới phòng nhân sự."
Cơ Phồn Tinh nhíu chặt mày nhìn hợp đồng trong tay Hà Như Mộng, nghĩ đến Cơ Hạo Nguyệt đã mẻ rồi nên sứt chút nữa cũng chả sao, cô tuyệt đối sẽ không để chị ấy được như ý.
Cô giựt mạnh hợp đồng trên tay của Hà Như Mộng rồi ký tên Cơ Hạo Nguyệt "roẹt roẹt". Cô muốn cho chị gái biết hậu quả dám bỏ mặc cô là thế nào.
Sau khi ký xong, ngay cả nhìn cũng không thèm, liền đưa cho Hà Như Mộng.
Hà Như Mộng nhận lấy, lật lật kiểm tra một phen, chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo trông thật xinh xắn, đáng yêu, rất dễ nhìn. Bất quá hình như người trước mắt không biết bản thân vừa ký cái gì, mặt mày lộ vẻ buồn bực, mất hết lý trí.
Cơ Phồn Tinh thật sự rất khó chịu trong lòng, Cơ Hạo Nguyệt không về thì mình nên làm gì đây? Tiếp tục làm thế thân hay phủi mông bỏ đi? Sự tình tựa hồ trở nên phức tạp khôn cùng, nên chọn đường nào bây giờ!
Trí não của Cơ Phồn Tinh gào rú loạn như cào cào, ngay cả tai cũng "ù ù ong ong", nôn nóng, bất an, ồn ào quá!.
"Cô ký luôn hợp đồng tình yêu rồi sao?"
Hà Như Mộng tốt bụng nhắc nhở một câu, thuận tiện lấy một bản hợp đồng lắc lắc trước mắt Cơ Phồn Tinh.
Cơ Phồn Tinh nghe thế liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hà Như Mộng. Sau đó nháy mắt mấy cái xem hợp đồng trên tay người nọ, ngơ ngác hỏi: "Hợp đồng tình yêu gì?"
"Chính là bản hợp đồng tình yêu mà hôm kia tôi nói với cô đó, lẽ nào cô đã quên? Cô còn bảo sẽ cho tôi một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc cô cũng ký rồi, tôi biết tâm ý đó mà. Giờ tôi đem tài liệu về phòng, tí nữa chúng ta đi ra ngoài dùng cơm."
Không đợi Cơ Phồn Tinh nói chuyện, Hà Như Mộng đã nhanh chân rời khỏi hiện trường. Cơ Phồn Tinh trợn mắt, đại não đột nhiên bị tù đọng, không biết nên phản ứng thế nào. Sau khi người kia đi được một phút, cô mới hiểu bản thân đã làm gì.
Hợp đồng tình yêu? Mình đã ký rồi sao? Hồi nào? Nó nằm lẫn trong mớ hợp đồng kia ư? Cơ Phồn Tinh nhanh chóng xua đuổi sự buồn bực vô hình, vận dụng đại não phân tích tình cảnh phát sinh từ lúc bắt đầu. Người ta bảo mình đã ký hợp đồng tình yêu rồi, còn muốn rủ mình đi ăn cơm nữa.
Mình nhất định bị chị gái chọc tức đến độ chập mạch rồi. Sao mình có thể ký loại hiệp ước đó được? Cơ Hạo Nguyệt không về bàn chuyện yêu đương với cô ta thì mình ở đây làm gì? Cô có chết cũng không muốn vậy đâu, làm sao có thể yêu đương với người phụ nữ ấy được! Cô ta chẳng những không có chút đáng yêu nào, mà còn xấu bụng, rất khó đối phó. Không chừng còn bị cô ta ăn no căng diều rồi ném vào thùng rác.
Thế giới này đủ chuyện hiếm lạ, nhưng chuyện chị gái 'ăn thịt' phụ nữ tuyệt đối không thể.
Thái hậu nói Cơ Hạo Nguyệt mất điện thoại nhưng tại sao bà lại có thể liên lạc với chị ấy? Kỳ quái nhất chính là tại sao chị gái tìm Thái hậu chứ không phải mình. Tối qua rõ ràng nói sẽ quay về, cớ gì thay đổi nhanh như thế, chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.
Bất quá Thái hậu đã khẳng định chị ấy an toàn. Cơ Phồn Tinh bắt đầu vò đầu bứt tóc, dùng sức lắc đầu lia lịa. Bây giờ hỏng bét hết cả rồi, chẳng thể nghĩ hay giải thích được gì nữa.
Ảo não ở văn phòng hết mười mấy phút, lãnh đạo liền đến gọi người cùng đi ra ngoài. Cơ Phồn Tinh sức cùng lực kiệt như bị hút hết sinh khí.
"Không khỏe chỗ nào sao?"
Nhìn người đang nằm chèm bẹp, Hà Như Mộng dịu dàng mở miệng.
"Không có, đang nghĩ vu vơ thôi."
Cơ Phồn Tinh sửng sốt giây lát, lập tức đáp. Bây giờ cô chỉ muốn giựt lại hợp đồng rồi đốt thành tro thôi.
"Thật à? Nghĩ tới nhập thần như thế."
"Tổng giám đốc, bản hợp đồng đó... Có thể..."
Cơ Phồn Tinh ấp úng không biết nên mở miệng như thế nào, bản thân tự đồng ý mà còn muốn quỵt nợ, thật sự không dễ dàng.
"Hợp đồng? Hợp đồng nào? Hợp đồng làm sao?"
Hà Như Mộng làm bộ không biết gì hết, nghi hoặc nhìn Cơ Phồn Tinh.
"Ha ha, không có gì."
Cơ Phồn Tinh cười ngây ngốc, cảm giác mình vừa hỏi vấn đề ngu xuẩn. Người phụ nữ này thừa sức biết tâm tình mình không ổn định mới dụ ký tên, coi như mình chơi xấu không thừa nhận thì cô ta cũng có biện pháp khác khiến người ta đồng ý.
Nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại, Cơ Phồn Tinh hận không thể lột trần vỏ bọc Cơ Hạo Nguyệt ngay lập tức. Cái quái gì thế này? Thái hậu cũng biến thành người khó lường, khiến cô hoàn toàn không biết trong hồ lô của bà chứa gì.
Bây giờ Cơ Phồn Tinh căn bản không đặt bao nhiêu tâm tư lên người Hà Như Mộng, cô cho rằng mọi chuyện thật quái dị, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Sau một phen quan sát nhạy bén, cô có thể kết luận sự tình không hề đơn giản.
Ra thang máy, hai người cùng đến bãi đậu xe trước công ty, sau đó lên xe. Cô chỉ nghe mệnh lệnh, cũng chả thèm hỏi đến đâu dùng cơm.
Xe rời đi hồi lâu, Cơ Phồn Tinh mới phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn người ngồi ở chỗ cầm lái. Gò má trắng nõn, có một lọn tóc vắt sau tai rơi từ bả vai theo đến trước ngực, mắt khẽ nháy. Cơ Phồn Tinh cảm thấy thời điểm người phụ nữ này an tĩnh thật sự rất đẹp, vẻ đẹp này không đến từ dung mạo mà truyền từ nội tâm.
"Nhìn đẹp lắm phải không?"
Một câu trêu chọc truyền đến làm Cơ Phồn Tinh sững sờ một thoáng, kéo thần trí trở về.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Quái nào lại cảm thấy cô ta đẹp chứ! Đầu óc nhất định bị úng nước rồi! Cơ Phồn Tinh hung hăng phỉ nhổ bản thân một phen, dáng vẻ của cô ta đẹp chỗ nào cơ chứ!? Rõ ràng là phụ nữ xấu xa.
"Ăn cơm. Cô chưa ăn cơm trưa, tôi cũng vậy."
"Có phải cô luôn theo dõi tôi sát như thế?"
Cơ Hạo Nguyệt bỏ của chạy lấy người, Cơ Phồn Tinh cảm thấy mình không cần bận tâm nhiều làm gì, nghĩ gì thì nói đó. Nếu cứ giống kiểu sống trước đây, mình sẽ không gắng gượng nổi mấy ngày. Cứ thoải mái là chính mình, bị phát hiện cũng mặc kệ.
"Đúng vậy, không dõi theo cô thì làm sao theo đuổi cô được?"
Hà Như Mộng không ngờ Cơ Phồn Tinh sẽ hỏi vậy. Cô xoay đầu nhìn vào mắt người nọ, tựa hồ hiểu được gì đó, sau đó cười trả lời.
"Tôi không biết cô yêu cái gì ở tôi, nhưng tôi không phải là người như cô nghĩ đâu. Tôi không thích phụ nữ, thật đấy!"
Cơ Phồn Tinh cảm thấy mình không cần vì đóng vai Cơ Hạo Nguyệt mà cố ý giả dáng vẻ chị gái. Làm vậy sẽ khiến cô ta sớm nhận ra bản thân yêu lầm người, mình cũng thuận lợi thoát thân. Tiếc thay ở nơi đó Cơ Hạo Nguyệt đã xảy ra chuyện.
"Hiện tại không thích không có nghĩa là tương lai cũng không thích. Người tôi yêu, tôi tự biết. Cô không thử thì làm sao biết mình không thích? Hơn nữa cô cũng đâu quá bài xích, đúng không?"
"Đúng là đồ đàn bà bướng bỉnh! Tôi là loại 'một người ăn no, cả nhà không lo đói'. Tình yêu hay kết hôn gì gì đó đều là chuyện nhàm chán. Một người tự do tự tại, tôi không muốn với lấy phiền phức, cô hiểu ý tôi không?"
Cơ Phồn Tinh thật sự rất muốn đánh thêm một gậy cho cái người có lý nói không thông cho tỉnh táo một chút. Nếu không sớm muộn gì mình cũng sẽ bị khí thế hùng dũng của cô ta doạ chạy.
"Không thử thì làm sao biết nhàm chán. Tình yêu có lúc cũng là chuyện hạnh phúc. Chẳng lẽ cô đã từng thích người nào rồi sao?"
Hà Như Mộng hoàn toàn không hiểu tại sao Cơ Phồn Tinh lại chấp nhất cuộc sống đơn độc như thế, chẳng lẽ cô ấy theo 'chủ nghĩa độc thân'? Cơ mà trông thế nào cũng không giống? Hay là trong lòng có chướng ngại?
"Không có, cô không phải gu tôi thích. Tôi thích người dịu dàng, hoặc là tôi yêu chìu người ta, hoặc người ta phải chìu chuộng tôi."
Cơ Phồn Tinh nhìn sâu vào mắt Hà Như Mộng, kỳ thực cô vốn không biết định nghĩa mẫu người yêu thích của mình như thế nào. Cô nói vậy cũng chỉ là muốn Hà Như Mộng hết hy vọng rồi rút lui thôi. Cô thật sự không muốn yêu đương với cô ta. Gái này là của Cơ Hạo Nguyệt, cô không nên đến quá gần, vì rất nhiều lúc cô cảm thấy lòng mình đang biến dạng.
"Cô không hiểu tôi thì làm sao biết tôi không dịu dàng? Khi nào chúng ta hiểu rõ về nhau rồi hẵng nói mấy câu này nhé! Đến rồi, xuống xe đi."
Hà Như Mộng dừng xe, chờ người kia bước xuống. Cơ Phồn Tinh trái lại cũng có chút bối rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.