Ngự Tỷ Hành Động

Chương 30: Quen Biết Đã Lâu



Cơ Phồn Tinh trợn to hai mắt, cô có cảm giác tất cả mọi chuyện tựa như giấc mơ, thật hy vọng đó chỉ là giấc mộng, tỉnh rồi sẽ biến mất như chưa xảy ra chuyện gì.
"Cơ Phồn Tinh", cô ấy biết tên này ư? Tại sao lại biết? Lẽ nào trước đây hai người đã từng gặp mặt, nhưng sao cô chẳng có bất kỳ ấn tượng nào hết vậy. Nếu như đã gặp thì phải nhớ mang máng gì đó chứ! Coi như mình lười yếu trí nhớ kém, nhưng sao có thể quên một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khí chất như thế? Có phải cô ấy đã lầm?
"Sao cô lại biết tên của tôi. Cô có nhầm lẫn gì không?"
Cơ Phồn Tinh hoài nghi, Cơ Hạo Nguyệt tuyệt đối sẽ không khai tên mình cho Hà Như Mộng biết, hơn nữa giọng điệu hờn căm chứng tỏ chị ấy không thích Tổng giám đốc. Bất quá người phụ nữ kia tựa hồ biết rất nhiều chuyện, chẳng lẽ mình bị người ta mưu hại?
Vì sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy? Nếu Cơ Hạo Nguyệt không giả thì người phụ nữ kia chính là giả, hay là cô ấy đặt cạm bẫy để hai chị em cô nhảy vào. Hai tháng qua lại với Tổng giám đốc cũng không cảm thấy cô ấy có tâm kế xấu xa, khác xa với hình ảnh Cơ Hạo Nguyệt miêu tả lúc trước.
Không giống với trước đây? Cơ Phồn Tinh bỗng nhiên ý thức được gì đó, mở miệng hỏi: "Cô không phải là người lên giường với Cơ Hạo Nguyệt?"
"Đúng vậy, tôi và cô ta không có bất cứ quan hệ gì. Tôi cũng mới vào vị trí Tổng giám đốc hơn hai tháng thôi."
Hà Như Mộng có chút nể phục trí thông minh của Cơ Phồn Tinh, nếu là Cơ Hạo Nguyệt tuyệt đối sẽ không nghĩ sâu đến vậy, cô ta vì chuyện 'ái ân' với chị gái mà bất chấp bỏ trốn sang nước ngoài, nếu là Cơ Phồn Tinh sẽ không bao giờ làm chuyện như thế. Hai chị em nhà đó khác nhau một trời một vực, một người lẫm lẫm liệt liệt dễ gặp rắc rối, một người có tâm tư kín đáo, thanh nhã, an tĩnh.
"Vậy cô là ai? Có mục đích gì?"
Cơ Phồn Tinh trở nên nghiêm túc, tất cả đều là âm mưu. Hơn nữa, người phụ nữ trước mắt không tiếc dùng mưu kế để đến gần bên mình, ngoài mục đích không thể cho ai biết thì còn lý do khác không?
Cơ Phồn Tinh không tin bản thân đủ hấp dẫn khiến người mới quen rơi vào lưới tình. Cô ấy xuất sắc hơn mình, tính cách của cả hai chênh lệch đến mười vạn tám ngàn dặm. Nếu bàn về sắc đẹp thì hai người không có khả năng so sánh, vì loại hình không giống nhau. Ngoại trừ đẹp một chút ra cũng chẳng có điểm chung nào nổi bật.
"Tôi là Hà Như Mộng, chúng ta quen biết nhau đã mười một năm, có thể cô không biết chuyện này nhưng tôi biết là được rồi. Mục đích chính là theo đuổi cô."
Hà Như Mộng thản nhiên nói như thể chưa có gì xảy ra, cũng không có ai để ý. Thế nhưng Cơ Phồn Tinh có thể nhìn ra 'mong đợi' trong ánh mắt ấy, hơn nữa còn có sự thương cảm vô hình, chẳng biết là do bản thân cô chưa nhớ rõ hay vì cô hỏi câu tổn thương trái tim của đối phương.
Nếu đã quen biết mười một năm thì vì sao cô lại không biết? Mười một năm không dài không ngắn, lúc ấy mình hẳn đang học năm nhất Đại học. Cô ấy cũng tốt nghiệp Đại Học Hàn Lâm sao? Tuy hai người cùng tuổi nhưng chuyên ngành không giống nhau, học viện lại khác, làm sao có khả năng quen biết?
Không đúng, mình học kế toán mà, lẽ nào cô ấy là bạn của Cơ Hạo Nguyệt? Hẳn là cô ấy biết Cơ Hạo Nguyệt, cơ mà rốt cuộc vì sao lại biết mình?
Cơ Phồn Tinh chìm đắm trong hồi ức tìm cách lý giải đầu đuôi mọi chuyện. Nếu quen biết thì chỉ có thể là lúc mình đi học thay cho Cơ Hạo Nguyệt, nhưng mình là người thế thân, hơn nữa dáng dấp giống nhau đến vậy, bạn bè nhiều năm còn nhầm chứ nói gì mới quen, làm sao cô ấy biết được? Sự tình quá mức quỷ dị, cho dù Tôn Ngộ Không có mắt vàng chói lửa cũng không thể nhìn thấu.
"Tại sao cô biết tôi?"
Cơ Phồn Tinh cất giọng mềm yếu, cô sợ câu hỏi của mình sẽ tổn thương Hà Như Mộng. Cô ấy là một người phụ nữ kiêu ngạo, bị một người quên mất suốt mười một năm (hoặc nói cách khác là xưa nay chưa từng nhớ có sự tồn tại của người này) đả kích đến cỡ nào. Nếu là mình cũng chẳng chịu nổi cơn sầu não.
"Lúc đi học, cô thường hay ngồi bên cạnh tôi, lẽ nào cô không biết? Hay cô xưa nay vốn chưa từng lưu ý dù chỉ một lần?"
Hà Như Mộng thất vọng hỏi, âm thanh yếu ớt không còn khí thế kiêu ngạo nữa, có chút mong đợi, lại mang rất nhiều tịch mịch.
Cơ Phồn Tinh hoàn toàn không có ấn tượng. Trước đây khi đi học, cô đều vội vã đến lớp ngồi ở góc ghế sau cùng nghe giảng bài, lúc tan học liền vọt như bay, không thèm để ý đến ai. Cô sợ gặp phải người quen của chị gái sẽ lúng túng, chân tướng bị vạch trần.
Nếu Hà Như Mộng nói như thế, vậy hẳn là thế rồi. Bất quá cô vẫn còn nghi vấn, cô và chị gái là chị em sinh đôi, rất nhiều người đều lầm, vì sao cô ấy lại không lầm, còn nói quen biết cô? Cơ Hạo Nguyệt là một phần tử tăng động, cô cũng đâu phải ngày nào cũng thế thân đi học dùm chị gái, mỗi tháng chỉ có vài lần thôi. Nếu không phải người này hiểu lầm thì do cô đã quên gì đó rồi chăng?
"Cô không nhầm tôi và Cơ Hạo Nguyệt sao?"
Cơ Phồn Tinh tò mò hỏi một câu, chuyện như vậy hết sức khó tin.
"Không nhầm, cô là Cơ Phồn Tinh, mỗi tháng đều đi học thay Cơ Hạo Nguyệt vài ngày, hơn nữa lúc giáo viên giảng bài, cô đều vẽ hình tiếu lâm trong lớp."
Hà Như Mộng nhớ lại chuyện đã qua, thật sự rất muốn cười. Nếu giảng viên trông thấy những hình vẽ kia sẽ tức giận đánh người mất!
Ngay ngày đầu tiên cô đã cảm thấy sự khác nhau, Cơ Hạo Nguyệt tuyệt đối sẽ không ngồi ở ghế chót lớp. Cô ta thích ngồi giữa, thích vui vẻ tụ tập bạn bè. Cơ Phồn Tinh thì khác, cô ấy thích ngồi hàng cuối, không chỉ vậy, cô ấy còn thích cách xa mọi người, không để ai phát hiện.
Một người bỗng nhiên đột biến đến hai, ba lần rất dễ nhận ra. Một người thích náo nhiệt, một người thích yên tĩnh, khác nhau quá nhiều. Còn giọng nói nữa, giọng Cơ Phồn Tinh trầm ổn hơn.
Cơ Phồn Tinh nghe Hà Như Mộng nói y như chóc, nhưng sao cô chẳng có chút ấn tượng nào hết. Nếu hai người ngồi chung một quãng thời gian thì phải có ấn tượng mới đúng chứ! Chỉ với tướng mạo thôi đã rất khó quên rồi, chẳng lẽ mình không có mắt thẩm mỹ nhìn người đẹp?
"Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với chị của tôi? Chị ấy lên giường với ai?"
Cơ Phồn Tinh biết chân tướng sự tình, kỳ quái nhất chính là chị gái ngủ với ai? Không phải Hà Như Mộng thì còn ai?
"Chị của tôi, Hà Giai Kỳ."
"Cô có chị gái?"
Cơ Phồn Tinh không thể tin vào tai mình, Hà Giai Kỳ? Chưa từng nghe qua. Nếu lúc trước hỏi chị gái tên của lãnh đạo thì sẽ chẳng lúng túng như bây giờ. Nếu vậy thì Hà Giai Kỳ đã lừa gạt chị mình? Vì sao Hà Như Mộng lại lập mưu lừa mình? Cô ấy muốn theo đuổi thì việc gì phải chờ đến bây giờ? Làm sao cô ấy biết cô là người thế thân?
Tất cả mọi chuyện quá mức quỷ dị, vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Nếu người ngủ với Cơ Hạo Nguyệt là Hà Giai Kỳ thì bà chị già này bỏ chạy vô ít rồi. Cơ mà hai chị em kia cũng thật kỳ quái, tại sao cứ nhằm vào hai chị em nhà cô?
"Đúng vậy, chị tôi quen Cơ Hạo Nguyệt đã được bảy năm. Cơ Hạo Nguyệt còn cưỡng hôn chị ấy một lần, cô có ấn tượng gì không?"
Nghĩ đến chuyện bảy năm trước, Hà Như Mộng liền cảm thấy rất diệu kỳ. Chị gái là người có bệnh thích sạch sẽ, bị người ta cưỡng hôn lại có thể bình tĩnh tự nhiên đến thế, lúc đó cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ chị gái lấy dao chém người.
"Cái gì? Cô nói cô gái bị Cơ Hạo Nguyệt cưỡng hôn chính là chị của cô? Không thể nào, tại sao có thể trùng hợp đến vậy?"
Nghe Hà Như Mộng nhắc đến chuyện bảy năm trước, Cơ Phồn Tinh há hốc mồm, không thể tin được. Lần kia đúng là bất ngờ, lúc đó tình huống khẩn cấp, chị gái cũng vì xuất phát từ lòng tốt mới như vậy, mặc dù hơi hoang đường nhưng cũng không nghĩ sẽ bị người kia ghi nhớ, mưu hại, cuối cùng phải bỏ việc chạy nạn.
Lại nghĩ đến tình hình thực tế của chị gái dạo gần đây có vẻ không tốt lắm, nhỏ giọng hỏi một câu: "Chị của tôi vẫn ổn chứ?"
Bây giờ Cơ Phồn Tinh chẳng có dũng khí truy vấn vì chị gái mình là người có lỗi, bây giờ bị mắc mưu cũng do năm xưa đã gây họa. Cô vừa liếc mắt đã biết người phụ nữ kia không tầm thường. Nếu không phải mình nhanh trí bảo chị gái bỏ đi, chỉ sợ đã bị người ta chặt chém, phơi thây nơi hoang dã.
"Cô ấy không sao cả. Có chị tôi ở bên cạnh thì có chuyện gì được chứ!"
Hà Như Mộng cười cười làm Cơ Phồn Tinh dựng hết tóc gáy. Gì mà có chị tôi ở bên cạnh thì không có chuyện gì? Cơ Hạo Nguyệt làm tổn hại Hà Giai Kỳ xong mà vẫn ung dung bỏ trốn trách nhiệm, không có chuyện gì mới là lạ. Thật lòng cầu mong cho chị gái dù có hy sinh oanh liệt cũng được toàn thây.
"Ha ha, không có chuyện gì là tốt rồi."
Cơ Phồn Tinh ngây ngốc cười, cô thật không thể tưởng tượng ra cảnh tượng chị gái được người ta "hầu hạ".
Xác định chị gái đã có người chăm sóc, tảng đá đè nặng trong lòng Cơ Phồn Tinh cuối cùng cũng buông xuống được, nhưng đó không phải là vấn đề nan giải hiện giờ. Dù chị gái bị người ta theo đuổi sát sao cũng sẽ không bặt vô âm tính như vậy. Chẳng lẽ có người muốn làm khó dễ?
"Cô không cho chị tôi liên lạc với tôi phải không?"
Vẻ mặt Cơ Phồn Tinh lập tức ngưng trọng, sự tình đã trở nên phức tạp. Cơ Hạo Nguyệt bị mưu hại thì thôi đi, vì sao mình cũng bị vướng vào.
"Đúng, nếu Cơ Hạo Nguyệt trở về, nhất định sẽ vạch trần chân tướng, còn cô sẽ cao chạy xa bay. Để cô không chạy trốn đành phải giữ Cơ Hạo Nguyệt ở nước ngoài nên tôi lập tức bảo chị gái không cho Cơ Hạo Nguyệt liên lạc với cô."
Hà Như Mộng không biết chị gái đã dùng thủ đoạn gì, có vẻ sự tình phát triển rất thuận lợi. Vừa điện thoại đã nghe tiếng nỉ non ngáy ngủ của phụ nữ, có lẽ hai người vừa 'lên bờ xuống ruộng' xong. Không biết tiến triển thì gay go, giờ đã biết chân tướng lại càng phiền phức.
"Do cô? Vậy cô biết chuyện tôi thế thân cho Cơ Hạo Nguyệt từ lúc nào?"
Cơ Phồn Tinh không còn kinh ngạc nữa, sự tình phát triển đến mức độ này hẳn đã được an bài ổn thỏa trước. Cô rất muốn nổi nóng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ trước mắt, mọi cơn tức giận bỗng nhiên vỡ tan tành.
"Lần ở khách sạn Đế Đô, chúng ta đã gặp nhau trong thang máy. Lúc đó cô đang gọi điện thoại cho Cơ Hạo Nguyệt, tôi tình cờ nghe được."
"Hóa ra ngày đó đã bại lộ, không để ý lắm. Không biết nên vui hay nên buồn nữa đây."
Cơ Phồn Tinh thở dài một hơi, hóa ra do mình bại lộ. Ngẫm lại chuyện này thì người bị hại là Cơ Hạo Nguyệt hay mình? Kỳ thực hai việc đều không quan trọng, người Cơ Hạo Nguyệt cảm thấy áy náy suốt bảy năm đã xuất hiện, khúc mắc đã có thể mở ra. Cơ mà tại sao mình lại dây dưa với người phụ nữ này làm quái gì?
Quét mắt qua Hà Như Mộng, tư thế của cả hai là gì thế này? Cô đang ngồi trên bắp đùi của người nọ hết sức mập mờ.
Đã biết hết mọi chuyện, mình cũng không cần tự trách. Sau không vui khỏe sống tiếp? Đợi Cơ Hạo Nguyệt trở về, mình sẽ được giải phóng, không cần tiếp tục chịu đựng mấy chuyện rối ren nữa.
"Nếu không làm vậy thì liệu chúng ta có phát triển tới hôm nay không? Nếu có thể thản nhiên theo đuổi cô thì tôi đã không khổ cực như thế rồi."
Hà Như Mộng cảm thấy tất cả mọi thứ phát triển rất tốt, cũng chẳng để ý chuyện mình bị lập mưu. Có lẽ như thế là tốt nhất, cô ấy đâu phải người không phân thị phi, cố tình gây sự. Khuôn mặt bình yên của người nọ khiến cô thật muốn ngắm cả đời.
"Ha ha, vậy khi nào chị tôi trở về? Cô có số điện thoại của chị ấy không?"
Cơ Phồn Tinh cười ha hả quên hết tâm tư tình cảm mà Hà Như Mộng đã cất công biểu đạt. Cô chẳng có lòng dạ nào quan tâm đến đối phương đang theo đuổi mình mà chỉ muốn thoát khỏi quẫn cảnh hiện tại. Nếu Cơ Hạo Nguyệt trở về, tất cả mọi chuyện sẽ quay về điểm bắt đầu, mình cũng không cần buồn phiền sầu lo nữa.
Hà Như Mộng nhìn thấy Cơ Phồn Tinh co chân liền biết cô ấy định chạy trốn. Chạy, nhọc nhằn khổ sở đuổi đến tận giờ còn muốn chạy? Sao cô có thể để người kia chạy được, có mọc ra cánh cũng chạy đằng trời.
"Không có. Nếu cô muốn trốn thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh. Tôi không quan tâm cô yêu hay không, tôi chỉ biết cô là người phụ nữ của tôi, bây giờ, sau này hay cả đời cũng vậy. Còn bản hợp đồng kia bắt đầu từ hôm nay kéo dài vô thời hạn."
Sắc mặt Hà Như Mộng lập tức nguội lạnh, dáng dấp dịu dàng trong khoảnh khắc hóa thành tuyệt thế lạnh lùng.
Cơ Phồn Tinh lần đầu tiên nhìn thấy Hà Như Mộng bá đạo như vậy, trong lòng hơi hồi hộp, mồ hôi lạnh đã ướt hết cả lưng. Người phụ nữ này sẽ không tàn nhẫn đến vậy chứ! Mình đâu có lên giường và cưỡng hôn cô ấy, ắt hẳn không cần chịu trách nhiệm.
"À, bản hợp đồng đó... sau này hãy nói, ngủ, ngủ."
Cơ Phồn Tinh biết mình không thể cứng đối cứng, chị gái bị Hà Giai Kỳ tính toán nhiều năm như vậy, em gái của cô ta tuyệt đối cũng không phải người hiền lành, trước tiên phải ấn núp, muốn trốn còn rất nhiều cơ hội. Bây giờ, quan trọng nhất là phải tự động viên bản thân, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết.
Cơ Phồn Tinh nắm lấy tay của Hà Như Mộng gỡ khỏi cổ mình, sau đó cười ha hả, chậm rãi đứng dậy rời đi, nằm xuống, nhắm mắt, cuối cùng tiếng ngáy nhỏ nhẹ vang lên.
Hà Như Mộng cứ nhìn chằm chặp vào động tác của Cơ Phồn Tinh. Cô ấy quả nhiên rất bình tĩnh, ngẫm lại bản thân còn kém quá xa, như so sánh thường dân với hồ ly giảo hoạt vậy.
Suy tư một hồi, nằm xuống, ôm Cơ Phồn Tinh ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.