Ngự Tỷ Hành Động

Chương 32: Dịu Dàng



Hai người không lái xe mà thông thả tản bộ quanh khu vực gần đó.
Cơ Phồn Tinh bỗng chốc trở thành chủ nhà, cô nhất thời xóa đi thân phận thế vai kia. Tuy hai người sống chung vẫn còn ngại ngùng nhưng cũng thoải mái hơn trước nhiều.
Mặt trời giữa tháng chín không quá oi bức, tối qua hạ nhiệt làm hôm nay hơi lành lạnh. Tuy vậy, mọi người vẫn đi dạo phố cuối tuần đông hơn ngày thường gấp mấy lần. Gần đây có vài trường đại học, sinh viên đông đúc, kết bè kết đảng, tình nhân hẹn hò, bạn bè tụ hội, trông rất tấp nập. Cơ Phồn Tinh oán thầm trong bụng 'hôm nay ra ngoài quên coi ngày rồi!'.
Hai người cứ thế vai kề vai rảo bước dạo hè, bỗng nhiên một bên tay phải của Cơ Phồn Tinh bị ai đó nắm lấy. Cô giật mình dừng bước, xoay người nhìn lại liền bắt gặp chủ nhân của cái tay kia đang nở nụ cười hiền hòa tựa gió xuân, trông dịu dàng mà lại tao nhã, xinh đẹp vô ngần.
Cơ Phồn Tinh cảm giác gò má mình nong nóng, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, oán thầm: sao người phụ nữ này cứ khiến người ta không nói được lời nào vậy nè!
Thấy Cơ Phồn Tinh ngượng ngùng quay đầu qua chỗ khác, Hà Như Mộng thản nhiên lên tiếng:
"Nắm tay như vầy là thoải mái nhất."
Haizzz, thật là khiến người ta khó xử, Cơ Phồn Tinh cúi đầu thở dài, sau đó từ từ đi về phía trước. Đã ở chung rồi mà quan hệ còn đột nhiên chuyển biến khiến cô không thể dùng thân phận "em vợ tương lai" quang minh chánh đại dắt tay người kia được.
"Tôi rất thích như thế này, lúc trước tôi còn ảo tưởng sẽ có một ngày cùng cô nắm tay dạo phố như bao cặp tình nhân bình thường, vừa dạo phố vừa làm chút chuyện lãng mạn của người yêu..."
Hà Như Mộng nhỏ nhẹ thổ lộ nguyện vọng trong lòng, tiếng nói dịu dàng như dòng nước chảy lướt nhẹ qua phiến đá. Cơ Phồn Tinh quay đầu nhìn vẻ mặt của người nọ, ánh mắt ôn hòa biết bao, cô ấy không còn là người phụ nữ cao ngạo, lạnh lùng nữa mà là một cô gái e thẹn, dịu ngoan.
Cô chưa từng biết người này lại yêu mình sâu đậm đến thế. Nếu người ta cứ mãi ôm khổ đau vào mình để bảo vệ một người khác thì mối tình đáng quý biết nhường nào. Mười một năm, đã qua thời thanh xuân tươi đẹp nhất, nhưng cô ấy vẫn không tìm người khác để yêu thương mà lại ngóng trông một người phụ nữ không biết sự tồn tại của mình.
Cô ấy kiêu ngạo, khí chất tôn nghiêm khiến người đời khó bề xâm phạm, nhưng lại nguyện buông bỏ tất cả chỉ vì chờ đợi một người xa lạ, thậm chí cả đời cũng không ngoảnh mặt nhìn mình dù chỉ một lần. Lúc này, mặt Cơ Phồn Tinh biến sắc, nói không cảm động là giả, được một người yêu thương sâu đậm thì hỏi ai không tự hào, không kiêu ngạo?
Ngẫm lại thì mình và cô ấy bằng tuổi, nhưng mấy năm nay mình đã và đang làm gì thế này? Hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp? Thời Đại học tập trung học hành, thỉnh thoảng tìm vui nơi âm nhạc, chìm đắm vào cuộc sống vô tư. Cô vốn không trông mong quá nhiều vào tình yêu, cũng không cố ý đi tìm hay chờ đợi. Sau khi tốt nghiệp, cô lập tức ra nước ngoài rong chơi, chẳng thèm để mắt tới sách vở.
Cô học Oxford ba năm mới lấy được bằng Thạc sĩ, sau đó làm việc rồi du lịch đến những nơi mình từng ao ước. Cô đã đặt chân đến mọi nơi ở Âu Châu, hầu như nơi nào cũng lưu giữ kỷ niệm trong trí nhớ. Về sau, cô thỉnh thoảng cũng đến Châu Mỹ một hai lần. Du lịch đã trở thành một phần của cuộc sống, còn ái tình tựa như giấc mộng chẳng biết có xuất hiện hay không.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ nói yêu mình mười một năm, đợi chờ mười một năm. Cô ấy quá xuất sắc, đến đâu cũng tỏa sáng rạng rỡ khiến mọi người phải ngước nhìn. Một cô gái tuyệt vời đến vậy lại yêu mình sâu đậm. Có lẽ cô ấy đã dùng mưu kế mới dẫn đến kết quả như hôm nay, đó là một cuộc đấu tranh bền bỉ và lâu dài. Nếu như không phải như vậy, chỉ sợ cô ấy đã sớm ra tay rồi.
Cơ Phồn Tinh quan sát người phụ nữ dịu dàng bên cạnh rồi đưa tay nắm chặt bàn tay ấy, mắt nhìn thẳng phía trước, khóe môi xinh đẹp khẽ cong. Có lẽ tình cảm của cô đối với người kia không phải là tình yêu nên mới có thể nghiêm túc ở chung như vậy.
Hà Như Mộng cảm nhận được tay bị người kia nắm chặt liền trở nên căng thẳng, sau đó liếc mắt nhìn người bên cạnh đang mỉm cười, nét mặt càng thêm dịu dàng.
Gì đây? Cô ấy đã đồng ý rồi sao? Lúc Cơ Phồn Tinh rút tay về, trong lòng cô bỗng cảm thấy hoảng sợ, sợ đối phương sẽ từ chối. Cô ấy cũng không phải là người dễ bị ảnh hưởng hay tự ép bản thân làm chuyện mình không thích. Chẳng lẽ trái tim đã dao động rồi? Hay cô ấy đang thử tiếp nhận chút tình cảm này chăng?
Những lời hung ác tối qua chỉ mang tính chất hù dọa mà thôi, cô sẽ không làm được chuyện như chị gái đã từng làm. Nếu có làm thì cùng lắm là chạy càng xa càng tốt, vả lại dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ khả thi hơn. Đã không đoán ra tâm tư của đối phương thì chỉ còn cách từ từ mở cửa trái tim thôi. Tuy hơi khổ cực một chút, nhưng so với mười một năm đã qua thì có đáng là gì?
"Cô muốn ăn gì?"
Hà Như Mộng bỗng nhiên mở miệng. Hai người từ khi ra khỏi công ty hầu như chưa hề nói chuyện, cứ yên lặng như thế thật lãng phí thời gian tốt đẹp.
"Tôi sao cũng được!"
Cơ Phồn Tinh tươi cười trả lời Hà Như Mộng, cô rất thích phương thức ở chung như hiện tại. Trước đó một giây vẫn còn lúng túng, bây giờ đã hết xấu hổ, có chút niềm vui sướng không tên.
"Tôi biết một quán mì nhỏ rất ngon, chúng ta tới đó nhé."
"Cô cũng ăn ở quán mì nhỏ sao?"
Cơ Phồn Tinh nghi ngờ hỏi, cô thật sự đoán không ra người phụ nữ mặc đầy hàng hiệu này lại đến quán xá nhỏ để ăn. Cũng may hôm nay cô ấy ăn mặc khá nhàn nhã, cúi đầu nhìn dưới chân mới thấy đôi giày cao gót. Cô quay đầu lại nhìn con đường dài ngoằng ở phía sau, đi bộ như vậy không mệt sao? Sớm biết đã lái xe ra ngoài rồi.
Cơ Phồn Tinh cảm thấy hối hận lại có chút đau lòng, dò mắt xung quanh xem có tiệm cơm nào không. Đi đôi cao gót mười phân như thế nhất định sẽ rất đau chân.
"Chỗ đó xa lắm không?" Cơ Phồn Tinh mở miệng hỏi một câu.
"Không xa, đi gần mười phút nữa."
"Ừm, tôi thấy phía trước có quán cơm, chúng ta tới đó ăn đi. Lần sau rồi hẵng đi chỗ cô nói."
Cơ Phồn Tinh dò xét một phen bắt gặp một nhà hàng cách đó không xa cỡ hai mươi mét.
"Cũng được."
Hà Như Mộng vốn đã bắt đầu để ý thứ Cơ Phồn Tinh đang tìm, thái độ đột nhiên thay đổi làm cô cảm thấy khó hiểu.
Hai người đi tới tiệm cơm, xem ra cũng không lớn lắm, đúng là nhỏ hơn mấy chỗ khác rất nhiều, nhưng được cái thoải mái, trang trí không quá xa hoa, phong cách Trung Quốc đơn giản, trang nhã, yên tĩnh.
Hai người đi vào tìm vị trí thích hợp. Bồi bàn đến, Cơ Phồn Tinh gọi một món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Hà Như Mộng:
"Tới cô chọn món này. À, đúng rồi, giờ cô không thể ăn cay, cô khó chịu ở cổ họng mấy ngày nay rồi, không được ăn mấy món kia. Giờ tôi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại." Sau đó nói với bồi bàn: "Tiểu thư, phiền cô cho chúng tôi hay ly nước nóng, một ly nước chanh, cảm ơn."
Cơ Phồn Tinh nói xong cũng không đợi bồi bàn trả lời liền cầm túi xách rời đi.
Hà Như Mộng nhíu mày nhìn Cơ Phồn Tinh vội vàng rời đi, hoàn toàn không biết người kia đang giở trò quỷ gì. Khi Cơ Phồn Tinh biến mất khỏi phòng ăn, cô mới dời sự chú ý qua thực đơn, gọi hai món ăn.
Chờ bồi bàn đi rồi, Hà Như Mộng lập tức dời mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh, hy vọng bóng người quen thuộc mau mau xuất hiện. Qua hai mươi phút, món ăn lên, Cơ Phồn Tinh mới vội vội vàng vàng chạy tới.
Hà Như Mộng nhìn túi trên tay người nọ, tò mò hỏi: "Cô đi mua đồ?"
"Ừa, cô đổi giày trước cái đã. Tôi quên hôm nay cô mang giày cao gót, đi bộ xa như vậy chắc khổ cực lắm, tôi mới mua một đôi giày thể thao."
Cơ Phồn Tinh ngồi xổm người xuống, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp giày, mở hộp lấy ra một đôi thể thao màu trắng. Cô lấy giấy lót trong giày ra rồi thắt dây vào.
"Cô ra ngoài là vì mua giày cho tôi sao?"
Hà Như Mộng trợn mắt nhìn người phụ nữ đang cầm giày ngồi chồm hổm trên mặt đất, đúng thật là bất ngờ.
"Đúng vậy, đưa chân qua đây nhanh đi!"
Cơ Phồn Tinh hào hứng ngẩng đầu nhìn Hà Như Mộng, trán vẫn còn lấm tấm vết mồ hôi. Cũng không biết cô chạy đi đâu, mua ở nơi nao. Hình như không có tiệm giày nào xung quanh đây thì phải?
Hà Như Mộng ngoan ngoãn hạ mình đưa hai chân ra trước mặt Cơ Phồn Tinh, trong lòng tràn đầy ấm áp, cô thật sự rất vui, thật là cảm động quá đi! Cô chưa từng nghĩ đối phương sẽ tỉ mỉ, chu đáo như thế, cô cứ ngỡ người kia bị vạch trần sẽ cao chạy xa bay đấy chứ. Mọi chuyện giờ khắc này tựa như giấc mộng vậy, không chân thật chút nào.
Cơ Phồn Tinh cởi đôi cao gót đen của Hà Như Mộng rồi cầm giày thể thao mang giúp người nọ, sau đó nhẹ nhàng buộc dây lại. Sau khi mang xong, cô mới bỏ đôi cao gót vào trong hộp rồi đứng lên dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn Hà Như Mộng, cười nói: 
"Cô ăn cơm trước đi, tôi rửa tay cái đã, thuận tiện vứt rác luôn."
Hà Như Mộng ngây người chứng kiến người kia rời khỏi tầm mắt lần hai, ngay cả bồi bàn đứng cách đó không xa cũng đờ dẫn khó hiểu.
Hà Như Mộng không biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều vượt ra khỏi suy nghĩ của cô.
Cảm thấy chân đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, bình thường quen mang giày cao gót rồi nên chưa quen với cảm giác này cho lắm, bất quá size rất vừa chân. Sao cô ấy lại biết size giày của mình? Thật không thể tin nổi, hình như cô ấy cũng lựa đúng số giày mình mua hôm qua. Chu đáo như vậy có bao người?
Hà Như Mộng cảm thấy rất thỏa mãn với hiện tại, những năm chờ đợi chợt trở nên xứng đáng. Bao đêm lạnh lẽo, cô độc chịu đựng nỗi nhớ người yêu có thể đổi lấy chút dịu dàng này đều đáng giá vô cùng.
Lúc Cơ Phồn Tinh rửa tay đi ra nhìn thấy Hà Như Mộng vẫn chưa động đũa, nhẹ giọng hỏi:
"Sao cô không ăn, ăn đồ nguội không tốt cho dạ dày đâu."
"Đợi cô!"
Hà Như Mộng dịu dàng mỉm cười khiến Cơ Phồn Tinh ngẩn ngơ, sau đó cười cười cầm đũa lên.
"Được!"
Không có lời ngon tiếng ngọt, bất quá đây cũng là tình yêu mà Hà Như Mộng mong đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.