Đại học Hàn Lâm ở thành phố S là một trong những trường quốc tế hàng đầu cả nước, phần lớn sinh viên nếu không phải thuộc nhà giàu quý tộc thì chắc chắn là thiên tài cực giỏi. Nội quy trường tương đối thoáng, những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn sẽ được trợ cấp với điều kiện họ nhất định phải dùng năng lực báo đáp lại nhà trường, giống như vay trước trả sau vậy.
Cơ Phồn Tinh và Cơ Hạo Nguyệt là sinh viên trường đại học Hàn Lâm. Lúc trước, cô muốn trốn khỏi chị gái nên mới lén báo danh đại học Hàn Lâm, chẳng qua là cô không ngờ chị gái cũng bám theo nhập học, chỉ khác chuyên ngành thôi. Từ đấy, Cơ Phồn Tinh lại bắt đầu cuộc sống thế thân tăm tối không có ánh mặt trời.
Mới vừa khai giảng được hơn một tháng, vào một buổi sáng của tuần thứ năm, Cơ Phồn Tinh đang định ở nhà ngủ nướng thêm một chút mới lên lớp, cơ mà chưa kịp mở mắt đã bị người ta giở chăn kéo xuống giường hú hét.
"Tiểu Tinh Tinh, động đất kìa! Mau dậy đi!"
Cơ Phồn Tinh bị tiếng gào vang như sấm phá vỡ giấc ngủ, đành phải đặt mông ngồi dậy. Mở to mắt thấy người kia xuất hiện trong phòng liền khó chịu:
"Nếu có động đất thật thì chị cũng không ở đây."
Nói xong lại ngã đầu ngủ tiếp, chuyện này cứ lập đi lập lại hai mươi mấy năm thành bất biến, ngay cả chút mới mẻ cũng chả có.
"He he, Tiểu Tinh Tinh, sáng nay tôi tính đi mua quyển manga phiên bản limited, cô có thể đi học dùm tôi được không. Bất quá tôi sẽ mua thêm một bộ nữa cho cô, hoàn toàn miễn phí."
Cơ Hạo Nguyệt bò lên giường tiến vào chăn của Cơ Phồn Tinh đưa ra một lý do cực kỳ hấp dẫn.
Cơ Phồn Tinh do dự một chút, không trả lời, Cơ Hạo Nguyệt nói tiếp:
"Lần này tôi tặng gối ôm cho cô luôn được hông?"
"Được, ký tên đồng ý."
Cơ Phồn Tinh nhấc mông chui khỏi chăn, bò xuống giường, đi tới trước bàn học lấy giấy bút viết hiệp ước đưa cho Cơ Hạo Nguyệt ký tên.
Cơ Hạo Nguyệt thấy thế liền chu mỏ oan ức, nhìn chữ trên giấy A4 xong lại chần chờ một phút, cuối cùng cắn răng ký tên cái roẹt.
"Thương lượng xong rồi. Giờ cô đến lầu F phòng 3016 nghe giảng đi, nhớ chép bài đầy đủ nha. Giờ tôi lấy sách cho cô, nhớ tuyệt đối không được đến muộn, giáo sư bộ môn này khó lắm. Bị ổng bắt được là coi như tiêu đời."
Cơ Hạo Nguyệt trăm dặn ngàn dặn, cô sợ với tính cách chậm rãi của Cơ Phồn Tinh sẽ đem phiền toái lớn đến cho mình.
"Biết rồi, tôi dậy nấu cơm, chị đừng quên lời đã hứa."
Cơ Phồn Tinh cất kỹ tờ giấy ký nhận vào túi áo ngủ rồi xoay người vô toilet.
Cơ Hạo Nguyệt bế tắc nhìn em gái, sao nó thông minh quá vậy trời! Cô định thừa dịp nó không để ý xé tờ giấy đi, bây giờ nhìn lại thì một cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng có, đành tức giận về phòng ngủ lấy sách đặt lên bàn Cơ Phồn Tinh.
Lại nói tới Cơ Phồn Tinh dùng xong bữa sáng liền hào hứng tới trường học. Vì phòng ngừa lạc đường, cô đã sớm tìm hiểu vị trí của khoa Kế toán. Nhìn đồng hồ đúng tám giờ bốn mươi lăm phút, còn kém năm phút mới vào học.
Lơ đãng nhìn xung quanh Khoa Kế Toán mới phát hiện ra lầu F. Cô lao nhanh như tên bắn đến lầu ba tìm phòng 3016. Chân trước vừa bước vào thì giáo sư đã đặt chân sau đi theo.
Cô tức tốc chạy xuống góc cuối lớp tìm bàn khuất khuất để ngồi. Khi đi học, Cơ Phồn Tinh rất nghiêm túc nghe giảng, lúc rảnh rỗi sẽ vẽ linh tinh vài bức manga khôi hài.
Ngồi kế bên cô là một cô gái có vóc người rất xinh đẹp. Thời điểm Cơ Phồn Tinh ngồi xuống, cô gái ấy cứ liên tục nhìn cô chằm chặp nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, cứ nghiêm túc cắm đầu vẽ tranh.
Trạng thái này kéo dài suốt hai năm, tuy không phải thế thân mỗi ngày nhưng cứ một tháng là có mấy lần. Lúc nào cô cũng ngồi cạnh cô gái có khí tức quen thuộc ấy, mà hình như cũng chẳng có ai ngồi vào chỗ của hai người.
Sau khi người kia ra nước ngoài, Cơ Phồn Tinh mới ý thức được thiếu vắng gì đó, mỗi lần đi học đều bất giác liếc nhìn sang vị trí bên cạnh.
Hai năm sau, Cơ Phồn Tinh tốt nghiệp xong còn báo danh học Oxford. Cơ Hạo Nguyệt phải ở nhà chăm thái hậu nên không ra ngước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô cảm thấy ở nhà chưa chắc đã xấu.
Buổi tối trước khi Cơ Phồn Tinh ra nước ngoài, hai chị em cùng tham gia lễ tốt nghiệp ở trường đến mười giờ tối mới về nhà.
Hai chị em họ Cơ vốn định về thật nhanh nhưng ngoài cổng trường lại xuất hiện mấy tên côn đồ đang theo dõi hai cô gái lạ. Thấy vậy nên trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ, gần đây lại hay xảy ra tình trạng sinh viên bị cướp, họ lo lắng hai cô gái kia sẽ bị hại bèn theo sát ở phía sau.
Qua năm phút đồng hồ, mấy tên kia vào một con hẻm nhỏ tối tăm. Hôm nay không có trăng, chỉ có vài ngôi sao nhỏ, đèn trong ngõ cũng hỏng mất mấy cái khiến không gian càng âm u đáng sợ.
Hai người theo ở phía sau lén nhìn tình hình bên trong con hẻm, mãi một lúc mới nghe được tiếng người nói chuyện.
"Chà chà, em gái nhỏ, đêm nay hầu hạ mấy anh vài ly được không nè?"
"Đúng vậy, tụi anh sẽ đối xử thật tốt tới mấy em."
"Hai cô em có vóc người đẹp quá chừng, đêm nay mà bỏ lỡ mỹ nữ của đại học Hàn Lâm thì tiếc lắm đây."
"..."
Mấy gã trai đùa giỡn nói cười một lúc liền nghe thấy một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
"Các người cút ra xa một chút đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
"Em gái, đừng như vậy mà, anh đảm bảo sẽ không làm đau em."
"Cút."
Chị em họ Cơ nghe giọng nói đó xong liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hai cô gái yếu ớt làm sao đánh thắng được bốn năm gã trai trẻ kia.
Cơ Hạo Nguyệt kéo Cơ Phồn Tinh xông ra ngoài, đợi nhìn thấy rõ hai bóng dáng mơ hồ kia mới yên tâm được một chút.
Cơ Hạo Nguyệt nhàn nhã dựa vào vách tường quan sát mấy gã... lưu manh.
"Cứ tưởng là cún con, hóa ra là một đám chó hoang chuyên môn đi bắt nạt thiếu nữ yếu đuối."
Cơ Phồn Tinh cũng cúi đầu im lặng tiến lên hai bước, gương mặt lạnh lùng. Mũ thể thao trên đầu che khuất hơn nửa khuôn mặt, cộng thêm ánh đèn lờ mờ càng khiến người ta nhìn không rõ diện mạo, chỉ thấy một người mặc áo dài, hai tay nhét trong túi, bóng bị ánh đèn kéo dài thật dài.
Thân thể Cơ Phồn Tinh mang một luồng khí lạnh khiến người ta hoài nghi tháng này có phải tháng sáu không mà sương tuyết phủ đầy thế kia.
"Mày là ai? Chà chà, một cô em gái nữa mới đến, xem ra hôm nay mấy anh may mắn quá trời."
Một tên nhuộm tóc vàng vòng qua hai cô gái trẻ, đi tới trước mặt Cơ Phồn Tinh rồi tùy tiện nói một lời buồn ói.
"Tiểu Nguyệt nguyệt, chị nói nên xử trí hắn như thế nào đây?"
Cơ Phồn Tinh không thèm nhìn gã đàn ông phía trước, nghiêng đầu dựa vào tường ra vẻ thảnh thơi hệt như Cơ Hạo Nguyệt. Trong miệng cô vẫn còn ngậm que kẹo, nói chuyện không rõ cho lắm.
"Xử trí thế nào thì phải xem mấy anh giai này có coi trọng người phụ nữ của chị không đã, không hầu hạ tốt thì làm sao đi được."
Cơ Hạo Nguyệt rời khỏi vách tường đi tới cạnh một gã đang đứng trước mặt hai cô gái nọ. Một cô đứng trước che chở cho cô phía sau, bóng dáng lại bị bức tường che khuất, chỉ nhìn thấy một mái tóc dài.
Cơ Hạo Nguyệt đoán có thể cô gái này muốn bảo vệ cô gái kia. Cô lập tức đi đến cạnh cô gái lạnh lùng, một tay ôm hông rất dịu dàng.
"Mấy anh giai muốn giựt gái của em thiệt đó sao?"
Mấy gã đàn ông nhíu mày, từ đâu lại xuất hiện thêm một người phụ nữ nữa? Bọn họ vẫn luôn cho rằng người đang nói chuyện chính là cô gái mặc áo dài, chờ đến khi thấy rõ dung mạo xinh đẹp của Cơ Hạo Nguyệt liền quên hết mọi nguy hiểm gần kề.
"Ai chà chà, em gái, bọn anh là người tốt mà, nhưng sao em lại yêu phụ nữ chứ? Hôm nay anh đây nhất định sẽ cho em biết đàn ông còn ngon hơn đàn bà gấp mấy lần."
Gã thủ lĩnh trông thấy Cơ Hạo Nguyệt, nước miếng sắp chảy thành sông. Cơ Phồn Tinh thấy cảnh này xong thật muốn buồn nôn, thiếu chút nữa ói hết cơm tối ra ngoài.
"Cô ấy ngon hay không chỉ có em biết rõ thôi, hay em đây sẽ biểu diễn cho các anh xem nhé!?"
Cơ Hạo Nguyệt không đợi mấy người kia trả lời, lập tức vươn tay trái ra ôm cổ cô gái nọ rồi bá đạo hôn hít. Động tác này khiến tất cả mọi người cả kinh suýt rớt luôn cằm, đặc biệt là Cơ Phồn Tinh và người phụ nữ còn lại đều trợn mắt nhìn nụ hôn nóng bỏng trong ngọn đèn u tối.
Qua gần một phút, Cơ Hạo Nguyệt tựa hồ ý thức được mình đang làm gì, lúng túng quay đầu, cũng chẳng dám nhìn rõ dung mạo của người kia.
"Như vậy đủ chưa?"
"Cô... cô là người đồng tính sao? Ông đây chả thèm quan tâm tụi mày có yêu nhau thiệt hay không, tao chỉ biết hôm nay chúng mày đừng hòng chạy thoát."
Gã thủ lĩnh hồi phục tinh thần, khó chịu nhìn Cơ Hạo Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt nguyệt, chị phí lời vô ích với mấy đứa buồn nôn này làm gì, phế bỏ tụi nó là được, dông dài quá!"
Cơ Phồn Tinh thấy sự tình thay đổi liền mau chóng hành động. Cô nắm lấy cánh tay của gã gần đó quật lên vai, "Rầm" một tiếng vật người kia ngã sõng soài trên mặt đất. Không chỉ có vậy, cô còn hung hăng đá mấy phát vào tay phải của gã kêu 'rắc rắc' như bị gãy xương.
Cơ Phồn Tinh hoàn toàn không quan tâm đến gã đàn ông đang nằm liệt trên đất khóc thét mắng chửi, cô vòng qua Cơ Hạo Nguyệt tập kích gã thủ lĩnh. Lần này không phải quật qua vai mà là một cước đá vào hạ bộ khiến gã hò hét thảm thiết.
Cơ Hạo Nguyệt chứng kiến bọn côn đồ bị em gái mình xử đẹp, đỏ mắt nói:
"Tiểu Tinh Tinh, cô nhớ chừa cho tôi hai thằng để luyện tập nha. Chị đây đã hai năm chưa động thủ, tay chân ngứa hết cả rồi."
"Được, giao ba người kia cho chị đấy, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát."
Cơ Phồn Tinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Cơ Hạo Nguyệt, vừa đảo mắt qua cô gái bị chị mình cưỡng hôn chỉ thấy cô ta rũ mi xuống, gương mặt lạnh lùng, tay khoanh trước ngực như đang thong thả xem kịch vui. Trong lòng 'lộp độp' một tiếng, sao giống như mình đang lo chuyện bao đồng vậy ta?!
Mặc kệ gã đàn ông đang gào thét, Cơ Phồn Tinh lấy điện thoại di động ra gọi. Qua hai ba phút sau, Cơ Hạo Nguyệt cũng xong việc, thuận tiện bắt giữ một tên định chạy trốn. Năm gã lưu manh cứ như vậy bị hai người họ vứt vào chân tường, nằm la liệt trên đất.
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, nghe được tiếng còi, Cơ Phồn Tinh lập tức quay đầu nhìn ngõ hẻm nhỏ, vừa đảo mắt liếc qua người phụ nữ kia, cả người luôn có một loại cảm giác rợn tóc gáy. Đưa tay kéo Cơ Hạo Nguyệt rời đi.
"Xử lý xong rồi, chúng ta mau đi thôi."
"Cảnh sát còn chưa tới mà, chờ một chút đi, lỡ đâu họ chạy mất thì sao?"
Cơ Hạo Nguyệt áy náy chuyện lúc nãy nên không có can đảm đến xem nạn nhân, trút giận hết lên ba người kia.
"Sẽ có người xử lý, thái hậu điện thoại thúc dục rồi đó, không muốn bị áp bức thì phải về ngay."
Cơ Phồn Tinh mặc kệ chị gái có đồng ý hay không, cô đã nhận ra hai người phụ nữ kia chính là yêu quái giấu mặt. Lúc Cơ Hạo Nguyệt hôn, nhìn tư thế thôi đã biết rõ cô gái kia khá thành thạo. Còn cái vẻ nhếch miệng cười tà kia nữa, rõ ràng là vẻ mặt tà ác hài lòng với con mồi. Đáng sợ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Tiểu Tinh Tinh, từ từ thôi, tay tôi sắp bị cô kéo đứt rồi đây này."
Cơ Hạo Nguyệt bị Cơ Phồn Tinh kéo rời hẻm nhỏ. Mãi đến khi ra khỏi khúc quanh, âm thanh oán trách mới biến mất.
"Chị không sao chứ?"
Hà Như Mộng vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, chính là chị em nhà họ Cơ, đúng là duyên phận, mới về nước ngày đầu đã chạm mặt nhau rồi.
"Có chuyện vui rồi."
Nụ cười của Hà Giai Kỳ làm người ta sợ hãi. Tuy nụ hôn đầu bị đoạt mất, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.
"Họ là chị em nhà họ Cơ."
Hà Như Mộng mới nói xong thì cảnh sát đã tới, bởi vì là người quen nên thủ tục chỉ mang tính chất minh họa.
Hai cô gái ngồi trên xe về nhà, Hà Như Mộng vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Từ lúc bị em gái kéo lên xe, cô bắt đầu thay đổi là lạ. Nhớ tới lúc trong ngõ hẻm, đôi mắt của em gái không hề rời khỏi người mặc áo dài, ôn thanh hỏi:
"Cô gái mặc áo dài kia là người em thích đấy sao?"
Hà Như Mộng quay đầu lại nhìn chị gái một chút, sau đó cười nhạt.
"Ừm, rất thích."
"Nhà có hai chị em."
Hà Giai Kỳ nhìn về phía trước, khóe môi ưu nhã hiện một nụ cười ý vị thâm trường.