Ngự Tỷ Hành Động

Chương 42: Ước Định



Hai người xong việc cùng xuống lầu đi ra ngoài. Hôm nay, cả hai song hành đã diễn ra hai lần trong công ty, buổi sáng một lần, buổi trưa một lần, nhân viên cũng lấy đó làm tin tức bàn tán rất náo nhiệt.
Hai người ra khỏi thang máy bước vào sảnh lớn liền được vị cô nương ngồi quầy tiếp tân chính là trung tâm tin tức nóng hổi lan truyền khắp nhà ăn.
Ấy vậy mà hai người trong cuộc lại thảnh thơi như chẳng có gì cùng ra khỏi công ty. Cơ Phồn Tinh định đón taxi nhưng Hà Như Mộng lại cảm thấy không cần thiết. Cả hai tranh chấp mãi, cuối cùng Cơ Phồn Tinh nói một câu 'đi xe buýt' mới thỏa hiệp được.
"Chân cô sao rồi?"
Cơ Phồn Tinh đứng bên cạnh Hà Như Mộng, bên trái nắm tay vịn, bên phải bám chặt ghế Hà Như Mộng đang ngồi. Vì đang vào buổi trưa thứ hai nên khách trên xe không nhiều lắm. Cơ Phồn Tinh vừa lên xe liền giành được một vị trí ở phía sau cho Tổng giám đốc.
"Hết đau rồi, thuốc dán rất hữu hiệu."
Xe buýt là phương tiện giao thông của người bình dân nên Hà Như Mộng rất ít có cơ hội đi. Ngoại trừ ở nước ngoài hai năm, thỉnh thoảng cô cũng đi du lịch được vài lần.
Thật ra Hà Như Mộng cũng có chút tò mò với xe buýt trong nước. Lúc trước, cô đã nhìn thấy Cơ Phồn Tinh đi xe buýt vài lần, thiết nghĩ thân phận giàu có như cô ấy thì trong nhà thiếu gì xe sang, sao lại chăm chỉ đi buýt và tàu điện ngầm? Điều này chứng tỏ cô ấy không phải người khoa trương.
"Ba trạm nữa mới đến. Như Mộng, hôm nay cô lấy thêm quần áo đến nhà tôi ở được không? Mang đồ bình thường hay mặc í, thêm vài đôi giày nữa. Nếu ba mẹ tôi trở về, tôi sẽ công khai với họ mối quan hệ của chúng ta."
Cơ Phồn Tinh cúi đầu nhìn áo lót của mình trong ngực Hà Như Mộng, cũng không biết rốt cuộc có vừa không, sợ cô ấy lại miễn cưỡng. Hơn nữa hôm qua cô đã trông thấy hình ảnh 'chân thực', hai người đúng là không thể so sánh. Nếu mặc áo ngực không đúng size sẽ gây hại cho thân thể.
Đã xác định quan hệ rồi, cái gì cần ăn cũng đã ăn sạch sẽ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Có vợ cũng tốt, ít ra đã thoát khỏi cảnh độc thân vui tính.
Cơ Phồn Tinh nghĩ ra hàng loạt lý do để người ta vào ở. Cô tuyệt đối sẽ không lấy trái tim của mình ra nói, có lẽ là do quá ngạo kiều hoặc do bản thân vẫn còn mơ màng.
Hà Như Mộng nghe Cơ Phồn Tinh nói như thế liền nhìn cô chằm chặp. Nhịp độ phát triển hình như hơi nhanh quá rồi, cỡ siêu tốc chứ chẳng chơi. Sau khi vạch trần chân tướng, mọi chuyện tới tấp có vẻ không chân thật cho lắm.
"Tôi ở đâu? Lâu dài?"
Hà Như Mộng không thể ngờ Cơ Phồn Tinh sẽ nói như vậy, tiết tấu này không phải dạng 'cưỡi ngựa xem hoa' mà là mất đi nhận thức, sự việc tiến triển quá nhanh, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám.
Không phải là cô không chuyển tới ở được nhưng sau này sống chung ba mẹ có bất tiện quá không? Thật ra Hà Như Mộng cũng có tính toán của mình, dù sao thì ở chung ba mẹ cũng không tiện cho lắm.
Cơ Phồn Tinh nghe Hà Như Mộng nói xong liền sửng sốt, khóe miệng giựt giựt, nói tiếp:
"Nếu cô định ở lâu thì mang nhiều đồ hơn một chút đi. Nếu cảm thấy không tiện, cứ lấy vài món là được rồi. Ba mẹ tôi khoảng một tháng nữa mới về."
Cơ Phồn Tinh ít nhiều gì cũng đoán được điều Hà Như Mộng trăn trở, cơ mà cô cũng không có ý định để cô ấy ở lâu. Tuy cô ấy và thái hậu có quan hệ rất tốt nhưng thời điểm hiện giờ chưa được, hơn nữa phụ nữ nhà họ Hà đều là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, mặc dù thái thượng hoàng không tham dự vào chuyện Cơ gia nhưng cũng sở hữu một phần tài sản trong đó.
Chính vì thuộc dòng dõi gia tộc nên phụ nữ nhà họ Cơ từ nhỏ đã được dạy dỗ phải giữ kín thế lực gia đình, phải sống một cuộc sống bình thường, càng không có chuyện xe riêng đưa rước. Trẻ con nhà họ Cơ đi học lúc nhỏ sẽ được đưa đón, lớn hơn một chút phải tự đi xe buýt, tuyệt đối không có chuyện khác biệt ở đây.
Cơ gia tùy tính nhưng Hà gia chưa chắc giống như vậy. Vì lẽ đó, Cơ Phồn Tinh ít nhiều cũng để ý điều này, cô không muốn Hà Như Mộng gây náo động đến gia đình.
"ừ, đến trạm rồi, xuống xe thôi."
Nghe được tiếng kèn nhắc nhở, Hà Như Mộng đứng dậy bảo Cơ Phồn Tinh xuống xe.
Hai người đi thêm năm phút đồng hồ nữa mới tìm được quán mì kia. Chỗ này không lớn lắm, chỉ khoảng chừng một trăm mét vuông, nhưng lại chật kín khách. Hai người tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được một bàn trống ở góc.
Gọi phục vụ hai bát mì. Trong lúc đang đợi món, Hà Như Mộng lại hỏi tiếp vấn đề trên xe.
"Sau khi chúng ta kết hôn sẽ sống cùng ba mẹ sao?"
Nghe Hà Như Mộng nói thế, Cơ Phồn Tinh ngước mắt nhìn cô, cân nhắc một lúc mới mở miệng nói: 
"Nếu cô không thích thì chúng ta sẽ dọn ra ngoài."
Cơ Phồn Tinh cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả. Nếu sống chung ba mẹ cũng khá bất tiện, cơ mà ở đâu cũng vậy, miễn hiểu nhau là được, cảm thấy không hợp thì dọn ra ngoài. Cô chỉ lo Thái hậu ở nhà một mình thôi.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng để Thái hậu ở nhà một mình. Năm cô lên ba tuổi liền bị Cơ tiên sinh ném vào lớp học võ, còn nói gì mà 'sau này, con có sứ mệnh phải bảo vệ thái hậu, nhất định phải tu luyện một thân võ nghệ!' Vậy nên chỉ trong mười lăm năm, cô đã cầm chắc trong tay các loại chứng nhận từ nhu đạo, triệt quyền đạo cho đến Không thủ đạo. Sau khi lên đại học, Cơ tiên sinh mới thả người về nhà.
Cơ Phồn Tinh thật tâm muốn sống cùng ba mẹ nhưng đôi lúc cũng có ngoại lệ, cô sợ Hà Như Mộng bị thiệt thòi nên mới suy xét dời ra ngoài ở để giảm bớt mâu thuẫn.
"Không phải không thích, nếu đã yêu cô rồi thì cứ sống cùng ba mẹ đi. Tôi cảm thấy ở chung ba mẹ cũng có cái hay, tương lai có con cái, họ cũng có thể chăm sóc."
Hà Như Mộng rất thương mến Thái hậu, cô cho rằng bà là một người phụ nữ tuyệt đỉnh thông minh. Tính tình có hơi trẻ con, nhưng không mất đi thân phận. Một bà mẹ chồng vui vẻ, rộng lượng như thế thật sự rất tốt.
Con cái? Muốn con? Hai người phụ nữ cũng phải có con sao? Nhưng sao có thể chứ? Thụ tinh ống nghiệm hay nhận con nuôi?
Cơ Phồn Tinh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có con, hơn nữa còn là con chung với một người phụ nữ. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy quái quái.
"Chúng ta nhận nuôi sao?"
"Không, tôi sẽ tự sinh, nếu cô muốn sinh cũng được, mỗi người sinh một đứa lại càng hay. Hai đứa bé có bạn có bè càng tốt, trong nhà náo nhiệt."
Hà Như Mộng nghĩ xa hơn Cơ Phồn Tinh rất nhiều, thậm chí ngay cả tên của con cũng đã nghĩ xong. Cô rất thích trẻ con, con của Cơ Phồn Tinh lại càng thích. Gia đình kiểu này ở trong nước sẽ bị người ta chỉ trích rất nhiều, nhưng chỉ cần mình cố gắng hết sức cũng không hẳn là việc xấu.
"Tự sinh?"
Cơ Phồn Tinh kinh ngạc nhìn vẻ mặt chờ đợi hạnh phúc của Hà Như Mộng. Cô thật sự không hiểu con cái đối với hai người phụ nữ có ý nghĩa gì? Trung Quốc rất truyền thống, chuyện con cái như vậy thật sự sẽ ổn sao? Coi như thế kỷ hai mươi mốt có chút cởi mở nhưng không đến mức khiến người ta hoàn toàn tiếp nhận.
Chuyện này ở nước ngoài cũng chưa chắc được mọi người tiếp nhận, huống chi một nước Trung Quốc truyền thống với lối tư tưởng bị nho giáo ảnh hưởng.
"Đúng vậy, con của mình thì mình phải tự sinh."
"À, sau này chúng ta sẽ bàn đề tài này. Ăn mì đi."
Cơ Phồn Tinh đưa đũa cho Hà Như Mộng. Cô thật không muốn tiếp tục đề tài này tí nào, nó quá xa vời, có nhiều kế hoạch không thuộc về cuộc sống của mình. Giờ nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Quan hệ của hai người phải thông qua xét duyệt của nhà họ Cơ. Ba mẹ cô không phải là người bảo thủ nhưng có thể ông nội sẽ phản đối.
Hà Như Mộng rất để tâm khi thấy Cơ Phồn Tinh cố ý trốn tránh đề tài này. Cô thật sự rất muốn có em bé, đã nghĩ đến từ rất lâu rồi. Trước đây cô đã từng tự gạt mình 'nếu không thể sống chung người yêu thì cô sẽ lấy trứng của cô ấy làm thụ tinh ống nghiệm, sau đó hai mẹ con sẽ sống bên nhau cả đời.
Có lẽ lúc đó cô đã quá mức tuyệt vọng nhưng lại muốn níu kéo chút tình cảm này nên mới không chịu từ bỏ.
Lỡ như cô ấy không thích trẻ con thì nên làm gì bây giờ? Có phải sẽ giận dỗi nữa không? Hà Như Mộng lại bắt đầu lâm vào hoàn cảnh khốn khó.
Cả hai im lặng ăn cơm, không khí trầm mặc khiến quan hệ của hai người bắt đầu trở nên cứng ngắc, không biết nói gì.
Lúc tính tiền rời đi, Cơ Phồn Tinh cố ý mua hai chai nước. Chẳng biết là do quán mì không có nước hay nhân viên bận quá quên phục vụ? Cô lại nghĩ đến mì, cọng mì trơn, dai, ăn khá ngon.
"Chúng ta đi bộ một chút đi."
Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh muốn đi xe buýt liền mở lời trước. Cô thích tản bộ cùng người yêu, vừa đi vừa nghỉ, lúc nào cũng có người bên cạnh. Trước kia chỉ có một mình, bây giờ có hai người nên phải cố lưu lại kỷ niệm.
"Chân cô?"
Cơ Phồn Tinh nhíu mày nhìn người nọ, lo lắng chân sẽ lại sưng lên.
"Đừng lo, hết đau rồi. Thuốc của cô rất hữu hiệu, hơn nữa tôi mang dép lê, bước đi cũng nhẹ. Chúng ta tản bộ một chút, có gì nói sau được không?"
Hà Như Mộng nắm tay Cơ Phồn Tinh dắt đi, dịu dàng nở nụ cười bảo cô yên tâm.
"Được rồi, đừng quá miễn cưỡng bản thân."
"Ừm."
Hai người nắm tay, mắt nhìn phía trước, lướt qua dòng người đi được một đoạn khá dài. Nhìn thấy hai lữ khách bên đường rồi đến một nhóm ba người bỗng biến thành một người, cũng không biết sao trong lòng bỗng trở nên thương cảm.
Cô cúi đầu nhìn hai tay nắm chặt rồi lại liếc xem gò má trắng nõn của Hà Như Mộng. Trong lòng âm thầm nghĩ tới: Sau này mình cũng sẽ đi cùng cô ấy mãi đến khi chỉ còn lại một người sao? Nếu chỉ còn một mình thì phải làm sao? Lúc đó, đời mình sẽ không còn bóng dáng cô ấy nữa, mọi thứ đều biến thành hồi ức hay chỉ là một giấc mộng?
Cuộc sống có quá nhiều biến cố, nếu cuối cùng chỉ còn lại một bóng một hình thì cuộc đời mình sẽ thay đổi thế nào?
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đúng là bi thương vô ngần. Tay không tự chủ nắm chặt hơn mãi không buông ra.
Hà Như Mộng cảm nhận được tay trái đột nhiên bị ai đó siết thật chặt liền xoay mặt nhìn về phía Cơ Phồn Tinh, nhưng ánh mắt cô ấy đang chuyên chú nhìn chằm chặp hai tay. Lông mày sâu khóa như đang hạ quyết tâm gì đó.
"Sao vậy?"
"Như Mộng, tôi... sau này tôi sẽ nắm chặt tay cô mãi không buông!"
Cơ Phồn Tinh rất chăm chú nhìn Hà Như Mộng, ánh mắt như mang theo quyết tâm.
Đối mặt với lời tâm tình đột ngột của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng ngây người dừng bước lại. Cô không biết tại sao cô ấy lại biến thành như vậy, ánh mắt tràn đầy bi thương khiến người ta thương tiếc.
Cô lại nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, hiểu được gì đó mới đưa tay phải nắm lấy tay trái của Cơ Phồn Tinh, vẻ mặt nhu tình.
"Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay cô ra. Trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy, tương lai cũng vậy. Đường tương lai rất dài, tôi biết chỉ ở cùng với cô, cuộc đời mới có thể tươi sáng. Vì lẽ đó, cô đừng bỏ lại tôi một mình cô độc tịch mịch sống hết một đời."
"Được, ước định yêu. Dù cho tương lai chúng ta có cãi nhau hay chiến tranh lạnh, nhưng cả hai phải luôn ở bên nhau cùng nhau giải quyết."
Cơ Phồn Tinh như lấy được lời hứa hẹn của Hà Như Mộng, vui mừng thoải mái nở nụ cười.
"Ừm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.