Mộ Ngôn Tín nghe Nhâm Sơ đòi Dương Nhất mời ăn cơm, trong lòng rất không vừa ý, tuy ngươi giúp ta, nhưng là bảo bối nhà ta chỉ ta có thể khi dễ, nghĩ tới đây nàng đoạt lấy điện thoại trong tay Dương Nhất.
“Ta còn chưa tính sổ ngươi làm ta buồn nôn là không tệ rồi, ngươi còn dám đòi tới nhà hàng Pháp?”
Nhâm Sơ nghe Mộ Ngôn Tín nói, trên mặt đầy hắc tuyến.
“Người đừng có biện minh a, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn từ nhỏ, ngươi bây giờ thật sự là....." Nhâm Sơ nói như thế nào Mộ Ngôn Tín cũng mặc kệ, biện minh cũng được.
"Được rồi được rồi, không đùa nữa, dù sao ngày mai cũng không có việc, chúng ta hẹn nhau cùng ăn trưa đi." Nhâm Sơ nghiêm túc nói.
"Được, cứ như vậy đi, mai gặp."
Mộ Ngôn Tín nói xong thì cúp điện thoại. Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín bảo vệ mình như vậy, trong lòng rất ấm áp, ôm nàng ôn nhu nói "Tín bảo bối, nói nhiều như vậy khát nước rồi a, đến đây uống nước nào."
Nói rồi Dương Nhất cầm ly nước uống một ngụm, nghiêng người áp miệng lên miệng Mộ Ngôn Tín, truyền nước từ miệng cô sang miệng nàng.
Đám tiểu lưu manh sau khi nhận được điện thoại của Ngô Phi, biết rõ có mối làm ăn đến cửa, bọn hắn biết Ngô Phi bụng dạ hẹp hòi, là một tên tiểu nhân, cho nên lần này yêu cầu đưa tiền trước.
Ngô Phi nào đâu biết rằng, bọn tiểu lưu manh đã có chủ nhân mới, một đại nhân vật có tiền. Bọn chúng đâu có ngu dại gì lại giúp Ngô Phi làm việc, điện thoại Ngô Phi gọi tới bọn chúng đã sớm ghi âm giao cho chủ nhân ra tay phóng khoáng kia.
Tiểu lưu manh cũng có đầu óc, bọn hắn cũng biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, hiện tại có người muốn gây khó dễ cho Ngô Phi, muốn cho hắn chết, bọn chúng tại sao phải lội xuống bùn vì tên tiểu nhân kia.
Ngày hôm sau, Dương Nhất cùng Đổng Nghệ học xong liền đi đến nhà hàng Pháp như đã hẹn, tuy Mộ Ngôn Tín cảnh bảo không cho phép khi dễ bảo bối nhà nàng, nhưng Dương Nhất vẫn mời họ đến nhà hàng Pháp, Nhâm Sơ cùng Mộ Ngôn Tín bận xử lý công việc ở công ty, từng người lái xe đến địa điểm đã hẹn với Dương Nhất.
Bởi vì đến sớm nên Dương Nhất và Đổng Nghệ chọn món trước, các nàng đều vì người mình yêu mà chọn.
Mộ Ngôn Tín và Nhâm Sơ bước vào nhà hàng, phục vụ dẫn họ đến phòng đặt trước, từng người ngồi xuống bên cạnh người yêu.
Dương Nhất vừa nhìn thấy Mộ Ngôn Tín đến, liền cười với nàng, tặng nàng một nụ hôn.
Nhâm Sơ chứng kiến cảnh này, nội tâm vô vàng hâm mộ, Đổng Nghệ nhìn vẻ mặt hâm mộ của Nhâm Sơ, không chút do dự quay mặt sang hôn lên má Nhâm Sơ một cái. Nhâm Sơ hớn hở, ôm chầm lấy Đổng Nghệ nhấm nháp môi nàng, trình diễn một nụ hôn lưỡi triền miên.
Mộ Ngôn Tín cùng Dương Nhất nhìn cảnh kích tình ở đối diện, rất ăn ý lộ ra biểu lộ khinh bỉ, hận không thể dội ly nước trước mặt lên các nàng.
Mộ Ngôn Tín nghe có tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn thấy đằng xa phục vụ đang bưng món tới, nàng ho khan hai tiếng "E hèm.. đủ rồi, có người đến."
Nhâm Sơ ban đầu còn cho rằng Mộ Ngôn Tín vì ghen tị nên nói thế, nghe tiếng người đến mới lưu luyến buông Đổng Nghệ ra, chỉ nhìn thấy Đổng Nghệ đỏ mặt cúi đầu. Lại nhìn thấy Nhâm Sơ ngẩng cao đầu như không có gì.
"Nhâm đại tiểu thư, ta đã mời ngươi bữa ăn thịnh soạn ở nhà hàng Pháp, ngươi cũng nên nói ta biết ah." Dương Nhất vẻ mặt đáng thương nói.
"Được rồi, xem ngươi rộng rãi như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết ah, kỳ thật việc trừng phạt Ngô Phi là chủ ý của ta cùng Đổng Nghệ, chúng ta thật sự không quen nhìn người khác dở trò trên đầu mình mà không phản kích, tuy chúng ta biết ngươi đã bố trí chuyện phản kích, nhưng là chúng ta vẫn muốn cảnh cáo Ngô Phi một chút, ta cũng không nghĩ tới kế hoạch của ta có thể thực hiện nhanh như vậy, ta chỉ là nói cho thủ hạ biết cách nghĩ của ta, thời gian cụ thể thực hiện cũng chưa nói, xem ra hết thảy là ý trời, ông trời cũng xem hắn không vừa mắt, nên kế hoạch của ta mới thuận lợi như vậy, vốn thủ hạ của ta chỉ muốn theo dõi sinh hoạt mỗi ngày của hắn, ai ngờ lại có cơ hội, trời xui đất khiến thế nào hắn tức giận lái xe ra ngoài, hơn nữa còn đến vùng ngoại thành, ta đoán hắn dùng tốc độ để phát tiết, căn bản không có ý thức lái tới nơi nào, cho nên thủ hạ của ta mới có cơ hội, cho người dân địa phương ở đó ít tiền, rồi lên một loạt trò chỉnh đốn hắn." Nhâm Sơ càng nói càng đắc ý, cuối cùng còn rung đùi. Nói xong còn làm mặt cún con, dụi dụi vào lòng Đổng Nghệ "Tiểu Nghệ, ngươi nói xem Tiểu Sơ Sơ của ngươi có phải rất có tài không ah."
Mộ Ngôn Tín nghe Nhâm Sơ tường thuật xong, trong lòng nghĩ thật là vô xảo bất thành thư* nha, trên đời thật đúng là có sự tình trùng hợp như vậy, xem ra chỉ cần các nàng không đem đoạn phim đó truyền đi, Ngô Phi cả đời này cũng không nghĩ ra trò khôi hài làm hắn mất mặt là có người sắp đặt, trận này thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ hết, xem ra ông trời thật sự là giúp Dương Nhất.
(Vô xảo bất thành thư (无巧不成书): không trùng hợp không thành văn | rất trùng hợp; rất đúng lúc; trùng hợp lạ kì)
Nhìn cặp đôi đối diện lại trình diễn tiết mục kích tình, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng nhìn Dương Nhất.
"Ngoan ah, chúng ta ăn cơm, đừng để ý tới các nàng." Nói xong cắt miếng beefsteak đút cho Dương Nhất.
Mộ Ngôn Tín cùng Dương Nhất vừa ăn vừa không tốn tiền thưởng thức bản điện ảnh kích tình bằng người thật, Đổng Nghệ bị Nhâm Sơ tấn công không rảnh bận tâm chuyện khác, Nhâm Sơ hiển nhiên là bởi vì thời gian dài không được ăn bồ đào, dục hỏa khó nhịn, thật vất vả nhận được cấp giấy phép, đương nhiên muốn tận dụng thật tốt, đâu còn quản đây là đâu, đối diện còn có ai không.
Chỉ thấy hai người càng lúc càng kịch liệt, tay Nhâm Sơ liên tục chiến đấu chiến trường bên trong quần áo Đổng Nghệ, mà cánh tay Đổng Nghệ đã sớm vòng quanh cổ Nhâm Sơ, cũng may nơi này là phòng riêng, đóng cửa lại là không có người ngoài tiến vào, hơn nữa nhà hàng này cũng là dưới cờ Mộ Ngôn Tín, cho nên không sợ bị quay phim chụp hình.
Ngay lúc âm thanh nỉ non của Đổng Nghệ vang lên, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín ý thức được bữa cơm nay không thể ăn nữa, cũng không thể nhìn tiếp được, chướng mắt quá rồi, còn nhìn nữa đoán chừng mai sẽ nổi lẹo mắt luôn. Hai nàng rất bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, sau khi trao đổi ánh mắt, bắt tay, đứng dậy, cầm túi, mở cửa, đóng cửa người đối diện tiếp tục công tác, không một giây dừng lại.
Rời khỏi phòng, Mộ Ngôn Tín nắm tay Dương Nhất tới gặp quản lý nhà hàng, nói cho quản lý phòng các nàng vừa mướn, buổi chiều để trống, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào, cũng không cho ai tới gần. Nói xong lôi kéo Dương Nhất đi về.
Trong lòng Dương Nhất rất là hâm mộ hai nàng còn đang ngay ngất trong nhà hàng kia, tính toán ngày nào đó cũng phải cùng Tín bảo bối đến đây thử như vậy một lần. Nghĩ đến có thể ôm Tín bảo bối tại địa điểm lãng mạn mà kích thích như vậy vận động hữu ái, Dương Nhất lập tức cảm thấy siêu cấp vô địch thỏa mãn.
Nhâm Sơ rốt cuộc có thể vui chơi trên thân thể trắng nõn bóng loáng này rồi, cô cảm giác mình giống như cá được về với biển cả, khát vọng ức chế trong lòng được thỏa mãn, miệng tiến đến ngọn núi đôi, nhẹ nhàng hôn lên nơi đó cách lớp nội y.
Hôm nay Đổng Nghệ mặc áo len có nút, vừa vặn thuận tiện cho Nhâm Sơ. Nhâm Sơ trượt tay ra sau lưng, gảy nhẹ một cái, hai khỏa đầy đặn không còn bị bó buộc, nở rộ như hoa mẫu đơn, mê người, nhất là đỉnh núi, vài năm không thấy, Đổng Nghệ đã trổ mã đẹp như vậy rồi, cũng may là mình đã tìm được nàng, cái này nếu để cho kẻ khác nhấm nháp khẳng định mình thống hận cả đời. Cẩn thận từng chút thăm dò, ngậm lấy đỉnh núi.
"Ưm~" nhiều năm không bị người chạm vào nơi nhạy cảm, hiện tại nàng cảm nhận được ấm áp và kích thích, mẫm cảm đến run rẩy. Đỉnh núi không ngừng bị ma sát, Đổng Nghệ gắt gao cắn môi không để mình phát ra âm thanh, quanh quẩn trong phòng chỉ là tiếng thở dốc.
Nhâm Sơ bú mút bầu ngực của Đổng Nghệ ngày càng hăng say, tay phải đồng thời xoa nắn bên còn lại, Đổng Nghệ dù sao tuổi còn trẻ lại thêm phong ấn vài năm, cho nên khi Nhâm Sơ không ngừng kích thích, rốt cuộc không nhịn được ngâm ra âm thanh, nhưng nghĩ tới đây là nhà hàng, nàng dùng chút lý trí còn lại kèm nhỏ âm thanh.
Nhâm Sơ không ngừng phóng hỏa trên người Đổng Nghệ, lưu lại ấn ký của cô trên người nàng, cô muốn cho bọn theo đuôi Đổng Nghệ biết, nàng là hoa đã có chủ, nàng là của cô.
Cô liếm từ đỉnh ngực vào khe rãnh ở giữa, rồi ra lưỡi một đường thẳng xuống rốn, cô dừng lại, xoáy lưỡi kích thích nơi nhỏ bé kia, khiến cho bụng Đổng Nghệ run lên từng hồi, liên tục kêu vài tiếng.
Nhâm Sơ kéo quần jean của Đổng Nghệ xuống tới đầu gối, nhìn thấy quần chip màu đỏ, ưm, rất là thỏa mãn, tiếp tục vạch quần chip, vẫn đỏ hồng như trước kia, không chần chừ, kéo quần xuống, ngậm lấy hoa hạch.
"Ah~ Sơ......" Đổng Nghệ kêu lên tên cô, thân thể mãnh liệt kích động, muốn vươn tay đẩy đầu Nhâm Sơ ra.
"Đừng như vậy..... sẽ có người tới."
Đổng Nghệ muốn cự tuyệt, nhưng Nhâm Sơ muốn tiếp tục, Nhâm Sơ là không để ý Đổng Nghệ chống cự, nhìn xem nơi tư mật ướt đẫm, cô dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Đổng Nghệ, mặt nàng lúc này đỏ hồng vì dục hỏa, khiến Nhâm Sơ mê mẫn, lần nữa ra sức vận động tay.
"Sơ.... ah~" Đổng Nghệ đã toàn thân vô lực ngồi trên sofa, tay cũng không còn sức đi đẩy cái người đang chui giữa hai chân mình làm chuyện xấu, chỉ có thể mặc cho cô châm lửa trên người mình, nơi tư mật cũng bởi vì thật lâu không bị khai khẩn lộ ra vẻ đặc biệt mê người.
Hoa viên bị tùy ý càn quét, cảm giác bụng dưới từng đợt co thắt, tiếng thở dốc ngày càng ngưng trọng, đầu lưỡi cũng điên cuồng quấy phá trong động, "Ah~ ưm~ Sơ.....", khiến cho Đổng Nghệ kịch liệt ngứa ngáy tê dại, chỉ muốn chạy trốn, nhưng đã bị Nhâm Sơ giữ chặt, động tác tay ngày càng nhanh, một lần lại một lần đi sâu vào nơi tư mật mềm mại.
"Ah~ ta...." nháy mắt thân thể cứng đờ, thủy triều mãnh liệt ập đến, Đổng Nghệ nhắm hai mắt hét lên, "Ah!~ ta đến....." Đổng Nghệ ngồi lã trên sofa thút thít.