Ngự Tỷ Lão Sư

Chương 53



Rối lên cả buổi, rốt cuộc các nàng khôi phục trạng thái ân ái, các nàng vốn yêu nhau, chút chuyện ấy xem như thêm hương vị cho cuộc sống yên ấm mà thôi.

Dương Nhất ở lại lại bệnh viện điều trị một tháng, Đổng Nghệ đã sớm giúp cô xin nghỉ ở trường, cho nên Dương Nhất an tâm ở bệnh viện hồi phục thân thể.

Mộ Ngôn Tín mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc bảo bối của mình từ miếng ăn tới giấc ngủ, trong nháy mắt vết thương Dương Nhất xem như bình phục, cô liên tục cầu khẩn, rốt cuộc được ra viện, về ngôi nhà hạnh phúc của các nàng.

Dương Nhất vừa vào cửa, vươn vai hít một hơi thật sâu, cảm thán "Oa, về nhà cảm giác thật tốt ah!" Nói xong, chạy đến nằm ườn ra sofa.

Mộ Ngôn Tín đi theo đằng sau, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc híp mắt hưởng thụ của Dương Nhất, nàng mỉm cười. Lúc này, chợt nghe được chuông cửa, Mộ Ngôn Tín tưởng rằng là Nhâm Sơ, liền ra mở cửa.

Ngoài cửa là bốn gã đàn ông mặc vest đen, bọn hắn cúi chào Mộ Ngôn Tín, rất lễ phép nói "Đại tiểu thư, lão gia mời tiểu thư trở về."

Mộ Ngôn Tín nghe nói như thế, lập tức lùi về sau nửa bước, thật lâu không thấy Mộ Ngôn Tín vào, Dương Nhất nhanh chóng chạy ra xem, nhìn thấy mấy gả đàn ông kia, trong lòng Dương Nhất đã biết xảy ra chuyện gì, trốn cũng không giải quyết được vấn đề, liền đứng bên cạnh Mộ Ngôn Tín, lễ phép cười "Cám ơn các ngươi đã tới đây thông báo, chúng ta cần soạn hành lý một chút, ngày mai sẽ theo các ngươi trở về. Ngươi cũng nên cho biết thời gian cụ thể chuyến bay."

Mộ Ngôn Tín vốn muốn tiến lên nói gì đó, lại bị Dương Nhất dùng tay giữ ngăn cản, gã đàn ông dẫn đầu nghĩ nghĩ nói ra "Chúng ta sẽ không quấy rầy, trưa mai một giờ, xin hai vị đúng giờ." Nói xong bọn hắn cũng đi rồi.

Dương Nhất đóng cửa lại, kéo Mộ Ngôn Tín đến sofa, Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất, "Nhất Nhất, ta....."

"Tín Tín, ta biết ngươi không muốn đột ngột như vậy trở về, nhưng là, dù ta có trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời, vấn đề trước sau gì cũng phải giải quyết, không phải sao? Ngươi cũng không muốn chúng ta cứ như vụng trộm phải không?" Dương Nhất nghiêm túc nói xong, trong giọng nói thấy rõ sự kiên định, Mộ Ngôn Tín biết Dương Nhất sẽ nói như vậy, thở dài "Nhất Nhất, có lẽ ngươi chưa ý thức được, lần này trở về chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì, ta cảm thấy cha ta đã tìm tới cửa thì sự tình sẽ không đơn giản."

Mộ Ngôn Tín suy tư, trong lòng thầm nghĩ, xem ra cha mẹ đã biết chuyện các nàng, thời gian qua tâm tư đều đặt trên người Dương Nhất, không nhớ tới chuyện cha mẹ bên kia, sự việc của Ngô Phi vỡ lỡ, nàng minh bạch cha nàng đã cho người dàn xếp ánh mắt người ngoài nhìn vào, nàng cũng minh bạch thực lực giấu diếm đại chúng của phụ thân mình.

Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín cau mày, ôm nàng an ủi "Tín Tín, đừng suy nghĩ, chuyện đã như vậy, chúng ta chỉ có thể đối mặt, một đời người một lần, sao cũng phải làm cho trót, chỉ cần chúng ta yêu nhau, ta tin tưởng ai cũng sẽ không thể chia rẽ chúng ta."

Mộ Ngôn Tín rúc đầu vào ngực Dương Nhất, gật gật đầu, vẫn không yên lòng nói "Nhất Nhất, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, ngươi cũng sẽ không bỏ rơi ta?"

"Đương nhiên, Tín bảo bối yên tâm, dù cha mẹ ngươi có vũ nhục ta, ta cũng sẽ nhẫn nại."

Dương Nhất nhìn vẻ mặt của Mộ Ngôn Tín, biết lần này nhất định sẽ không dễ dàng, tránh không được một phen đau khổ, nhưng là nếu lúc này mà lùi bước, cũng không có đường lui, dù sao người ta cũng đã tìm đến cửa, còn chỉ đích danh tên mình, Dương Nhất tính toán trong đầu, lúc này nghe được Mộ Ngôn Tín nói "Nếu đã quyết định, ta đây sáng ngày mai đến công ty tổ chức hội nghị bố trí công tác rồi đi. Ngươi cũng nên đến trường tự mình xin nghỉ ah, ta sẽ nói Nhâm Sơ chuẩn bị giấy phép xin nghỉ cho ngươi."

Dương Nhất gật đầu, Mộ Ngôn Tín lấy điện thoại ra bấm cho Nhâm Sơ, "Alô, Nhâm đại tiểu thư, giúp ta làm giấy xin phép nghỉ cho Nhất Nhất, mai mang đến trường học cho nàng, chuyện của ta không thể giấu diếm nữa, lão gia tử đã cho ngươi đến mang chúng ta trở về."

Nhâm Sơ nghe xong không khỏi run rẩy một chút, nghĩ đến cha mẹ Đổng Nghệ, trong lòng không khỏi cảm thán.

"Ta đã biết, ngươi đến đó cần gì thì liên hệ với ta, đừng cương đối cương, không cần cha mẹ hiểu, chỉ cần họ không phản đối là thành công rồi."

Mộ Ngôn Tín nghe nói như thế, nhẹ gật đầu "Ừ, ta biết nên làm như thế nào, ta đây là vì bận chuyện Dương Nhất bị thương nên chậm trễ, ngươi đừng có giống ta, để cha mẹ Đổng Nghệ tìm đến tận cửa." Khuyên bảo xong, Mộ Ngôn Tín buông điện thoại.

Buổi tối hai người ăn cơm nhà đơn giản, Mộ Ngôn Tín để Dương Nhất đi tắm, nàng vào phòng bếp rửa chén, sau đó cũng vào phòng tắm giúp Dương Nhất chà lưng, các nàng tắm rửa xong, đến nằm trên giường lớn, Dương Nhất ôm Mộ Ngôn Tín, hôn lên trán nàng, dỗ nàng ngủ sớm, dù sao ngày mai cũng còn cuộc họp quan trọng, nhưng là Mộ Ngôn Tín không ngủ được, nàng ngọ nguậy trong lòng Dương Nhất, nghe được hương vị độc hữu của Dương Nhất, trong lòng lại lo lắng trở về phải làm sao để cha mẹ đồng ý cho nàng với Dương Nhất cùng một chỗ, nghĩ tới nghĩ lui, lại thêm một tháng mệt mỏi chăm sóc Dương Nhất, bất tri bất giác ngủ rồi, nhưng là đầu óc không có ngừng suy nghĩ, làm cho Mộ Ngôn Tín nằm mơ.

Trong mơ, nàng nhìn thấy cha mẹ nàng rất tức giận cho Dương Nhất hai bạt tay, không ngừng mắng chửi Dương Nhất là đồ biến thái dạy hư nàng, nàng cố hết sức bước tới ngăn cản, nhưng không tài nào đi được, chỉ có thể đứng yên đó nhìn Dương Nhất bị vũ nhục, đột nhiên cha nàng lấy súng ra, chỉ vào Dương Nhất bóp cò, "ĐỪNG!" Mộ Ngôn Tín hét lớn một tiếng, trán tủa mồ hôi mở to mắt ngồi dậy.

Dương Nhất bị tiếng la của Mộ Ngôn Tín là giật mình tỉnh giấc, cô nhìn bảo bối trên mặt đầy mồ hôi, đau lòng không thôi, dùng tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, sau đó ôm nàng vào lòng dỗ dành "Tín bảo bối, ngoan ah, đừng sợ, chỉ là mơ thôi, không phải sợ, có Nhất Nhất ở bên cạnh ngươi đây này."

Mộ Ngôn Tín cảm nhận được cái ôm ấm áp làm nàng an tâm, nội tâm tỉnh táo lại, thuận thế ngã vào lòng Dương Nhất. Mộ Ngôn Tín bỏ qua bất an trong lòng, điều chỉnh tâm tư, hạ quyết tâm, vô luận như thế nào ta cũng phải cùng Dương Nhất một chỗ, mặc kệ cái giá phải trả lớn ra sao, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn.

Sáng sớm hôm sau, Dương Nhất làm cho bảo bối nhà mình một phần điểm tâm gồm sandwich và sữa bò nóng, đêm hôm qua cô không yên lòng, nên ngủ không sâu, nội tâm cũng nghĩ đến sự tình nhà Tín bảo bối, nhưng cô chưa đến mức thấy ác mộng như nàng.

Mộ Ngôn Tín hôm nay trang điểm che đi bọng mắt thâm quầng vì ngủ không ngon, sau khi trao nhau nụ hôn buổi sáng, các nàng cùng ăn điểm tâm, rồi chia làm hai ngả mỗi người một việc.

Dương Nhất đến trường học, cô gọi điện cho Nhâm Sơ, sau đó trở về phòng ký túc xá lấy sách.

Sáng sớm nhận được điện thoại của Dương Nhất khiến cho Nhâm Sơ rất là buồn bực, cô vốn muốn cùng Đổng Nghệ "tập thể dục buổi sáng", lại bị Dương Nhất quầy rầy, vừa ức vừa tức muốn chết.

Đổng Nghệ sẽ không vì vậy mà oán trách Dương Nhất, ngược lại còn cười trộm Nhâm Sơ chưa được thỏa mãn dục vọng, Nhâm đại tiểu thư nhảy xuống giường đi rửa mặt, sau đó làm điểm tâm cho Đổng Nghệ.

Mộ Ngôn Tín lái xe đến công ty, trước đó nàng đã gọi cho thư ký thông báo mời các giám đốc trưởng phòng sáng nay họp, mang đủ tất cả báo cáo của các ngành.

Đúng tám giờ sáng, tầng cao nhất tập đoàn Mộ Lâm, Mộ Ngôn Tín bắt đầu cuộc họp, Mộ ngự tỷ hôm nay một thân vest hợp dáng người, giẫm giày cao gót tiến vào phòng hợp, tóc phủ qua vai, khuôn mặt xinh đẹp, có phần nhợt nhạt vì nghỉ ngơi không tốt, tạo cho người đối diện một cảm giác quyến rũ đặc biệt.

Nhưng Mộ Ngôn Tín lúc này nào có quan tâm ngoại hình của mình, nàng đi đến vị trí người chủ trì, ngồi xuống, nhìn lướt qua các giám đốc và trưởng phòng, lạnh như băng nói "Bắt đầu họp, hôm nay sở dĩ triệu tập các vị là vì ta muốn kiểm tra đột xuất tình hình kinh doanh của các ngành, sau đó ta có chuyện tuyên bố, khởi đầu mời bộ tài vụ."

Ngữ khí bình tĩnh dứt khoát, không dài dòng, cũng không có giọng hách dịch của tập đoàn đa quốc gia, hoàn toàn dùng từ ngữ ngắn gọn biểu đạt tất cả ý tứ.

Giám đốc tài vụ bắt đầu trình bày báo cáo, Mộ Ngôn Tín nghe giám đốc tài vụ tự thuật, trong tay còn lật xem tài liệu bộ tài vụ trình lên, nàng vừa nghe vừa xem, thỉnh thoảng còn cầm bút ghi chép, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín như thế, các giám đốc và trưởng phòng không khỏi nghiêm chỉnh, cả bọn như lâm trận đánh giặc, vừa xem tài liệu vừa suy nghĩ chút nữa phải trình bày thế nào để không bị nã pháo.

Cuộc họp đã diễn ra được ba tiếng ba mươi phút, Mộ Ngôn Tín cố ý cho các vị giám đốc trưởng phòng rút ngắn những lời nói nhảm vô dụng, cuối cùng Mộ Ngôn Tín mặt nghiêm túc nói "Ta hôm nay phải đi tổng bộ họp, lúc ta không có mặt ở đây, Tống đổng sự sẽ thay ta điều hành, có một số ngành hiệu quả và lợi ích kinh doanh thật không tốt, ta sẽ không liệt kê ra ở đây, là ngành nào ta nghĩ trong lòng các vị ở đây cũng rõ, mời các trưởng phòng của ngành này làm ra một phần tài liệu, chờ lúc ta trở về, ta muốn nhìn thấy thành quả, tan họp." Mộ Ngôn Tín nói xong giẫm giày cao gót đi ra, thư ký tỷ tỷ ôm đống tài liệu chạy theo. Mọi người nhìn thấy Mộ nữ vương đi rồi mới thả lỏng, ngồi dựa lưng vào ghế, lau mồ hôi lạnh trên trán, đều sau lưng Mộ Ngôn Tín nghĩ, Mộ nữ vương là chịu kích thích gì, sao xinh đẹp như thế lại khiến người ta thấy lạnh gáy ah.

Mộ Ngôn Tín dùng khí thế như vậy cảnh cáo bọn họ, là vì muốn họ cố gắng công tác khi không có nàng ở đây, nếu như cách ngành thật sự tăng hiệu quả thì khi nàng trở về đương nhiên sẽ ban thưởng, về phần để Tống đổng sự thay vị trí của nàng, vì quan hệ của hắn với nàng như anh em, từ nhỏ hắn đã cũng chơi đùa với anh trai quá cố của nàng, đem công ty giao cho hắn cũng yên tâm.

Sau khi lấy được đơn xin nghỉ từ chỗ Nhâm Sơ, Dương Nhất đi phòng đào tạo xin nghỉ, bởi vì Mộ Ngôn Tín trước đó đã chào hỏi, nên lão sư phòng đào tạo cũng không hỏi nhiều, đã đóng dấu phê chuẩn rồi.

Thông qua Nhâm Sơ, Đổng Nghệ biết được Dương Nhất phải đi gặp trưởng bối, khi lên lớp thấy Dương Nhất, nàng nói Dương Nhất nhiều sự tình phải chú ý, tâm tư Dương Nhất không có ở đây, cô chỉ không ngừng gật đầu. Hết giờ học, Dương Nhất nhanh chóng đánh xe trở về nhà Mộ Ngôn Tín, lấy vali hành lý, kiểm tra đã tắt điện tắt gas đóng kỹ cửa nẻo, trước khi đi vẫn không quên quay đầu nhìn lại ngôi nhà mình đã nhanh sống được nửa năm, tay khóa cửa mà lòng có dâng lên chút cảm xúc khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.