Mộ Ngôn Tín vốn là ngồi dưới cây dừa chờ Dương Nhất, nhưng là cứ nhìn Dương Nhất ngoi lên lặn xuống không có kết quả, nàng lo lắng cho thể lực của Dương Nhất, cho nên trực tiếp ra đứng đợi ở bờ biển.
Dương Nhất cầm con tôm hùm từ ngoài biển chạy vào bờ, ôm Mộ Ngôn Tín vui vẻ nói "Tín bảo bối thực sự có số vượng phu nha, ngươi xem, ta bắt được con tôm hùm lớn, buổi tối chúng ta có thể ăn ngon."
Mộ Ngôn Tín ôm Dương Nhất, người lạnh băng, đáng thương làm sao, nàng lo lắng sợ Dương Nhất sẽ vì thế mà sinh bệnh, nhưng khi nghe Dương Nhất ôm mình khoe chiến công, Mộ Ngôn Tín cưng chiều thưởng cho Dương Nhất một nụ hôn nóng bỏng.
Đợi khi hôn xong, Dương Nhất mới nhớ ra quần áo mình đang ướt, cô kéo Mộ Ngôn Tín chạy nhanh đến đốm lửa sưởi ấm.
"Tín bảo bối ngươi xem, là tôm hùm đó nha, là tôm hùm loại một luôn, loại này khi trưởng thành có thể được tới bốn kí, nhưng mà con này còn chưa trưởng thành, chắc chỉ khoảng hai kí hơn à." Dương Nhất nói xong đem tôm hùm để xuống đất, kéo Mộ Ngôn Tín đến đốm lửa, "Tín Tín, quần áo ngươi bị ta làm ướt hết rồi, ngươi ở đây hong khô, ta lại ra biển, vừa rồi ta nhìn thấy có mấy con hàu bám ở mấy rặn đá ngầm, cái đó không cần bắt, dùng tay cạy xuống cũng được." Dương Nhất nói xong liền chạy đi. Mộ Ngôn Tín nhìn xem Dương Nhất dắt mình đi như tiểu hài tử, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Nhất vừa đi vừa lấy dao cắt miệng bình nhựa, để tăng đường kính miệng bình, sau đó đi xuống biển, đi tới chỗ vừa rồi bắt được tôm hùm, dùng tay cạy mấy con hàu bỏ vào trong bình, cái bình bị cắt miệng, có thể dễ dàng bỏ hàu vào, Dương Nhất không ngừng ngoi lên hụp xuống cạy hàu, đến khi được đầy bình, Dương Nhất bơi vào bờ.
Cầm chiến lợi phẩm đi đến chỗ mấy cây dừa, Dương Nhất phát giác trên cánh tay có chỗ hơi ngứa, tiếp theo còn nổi mảng hồng hồng, Dương Nhất nghĩ có lẽ vừa rồi chỉ lo tìm đồ ăn, không để ý xung quanh có sứa bơi tới.
Mộ Ngôn Tín nhìn tay Dương Nhất lo lắng hỏi "Nhất Nhất, tay của ngươi làm sao vậy?"
Dương Nhất nhìn ánh mắt Mộ Ngôn Tín, không dám nói dối, chỉ nói trong lúc lặn xuống không cẩn thận bị sứa cắn.
"Vậy làm sao bây giờ? Cái này có nguy hiểm đến tính mạng không?" Mộ Ngôn Tín vội vàng hỏi.
"Yên tâm ah, đây là sứa nhỏ, cắn chỉ gây cảm giác ngứa, nếu dùng tay gãi sẽ đau một chút, nhưng không có việc gì, qua một hồi sẽ hết, đừng lo lắng." Dương Nhất an ủi Mộ Ngôn Tín, hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Mộ Ngôn Tín nghe vậy mới buông tay Dương Nhất ra.
Tôm hùm được công nhận là mỹ thực trên thế giới nha. Dương Nhất tách đầu tôm, chia làm hai phần đem nướng, vừa dùng cành cây chọt chọt vô đốm lửa vừa nói với Mộ Ngôn Tín "Ta nhớ lúc huấn luyện, lão sư từng nói, trước kia nhiều cư dân trên đảo, rất ưa thích một phần này của tôm hùm."
Mộ Ngôn Tín nghi ngờ hỏi "Là phần nào?"
Dương Nhất cười cười "Là gạch tôm, gạch tôm là mỹ thực nha, có rất nhiều dinh dưỡng, nhưng tiếc là hương vị không được tốt lắm."
Dương Nhất dùng dao cạo một ít gạch tôm đưa cho Mộ Ngôn Tín, "Ăn đi, coi như bổ sung dinh dưỡng."
Sau khi thổi thổi, Mộ Ngôn Tín không do dự ăn vào trong miệng, nếm được hương vị, Mộ Ngôn Tín rất không có hình tượng liếc mắt, Nhất Nhất nói không sai, cái này thật là rất khó ăn, nhìn thấy Dương Nhất bên cạnh cười trộm, làm bộ tức giận nói "Ngươi ăn sạch phần gạch tôm còn lại cho ta."
Tín bảo bối một bụng xấu xa, biết là khó ăn còn bắt ta ăn hết, cho dù là nhiều dinh dưỡng, cũng không thể ép ta như vậy ah.
Dương Nhất nghe Mộ Ngôn Tín nói xong, mặt tái xanh rồi, nhưng nghĩ đến cái này nhiều dinh dưỡng, vẫn là nghe lời nàng dâu đi, Dương Nhất dùng dao lấy toàn bộ phần gạch tôm ra để trên lá chuối, lại dùng dao tách vỏ tôm hùm, lúc này tôm hùm lộ ra phần thịt tươi mềm, ai nhìn đều phải chảy nước miếng.
Dương Nhất lấy khối thịt lớn nhất, đưa lên miệng thổi thổi, đút cho Mộ Ngôn Tín, "Tín Tín, nhanh há miệng, cái này tuyệt đối tươi ngon ah."
Mộ Ngôn Tín biết Dương Nhất luôn đem những thứ tốt nhất cho mình, nàng há miệng cắn một nửa, một nửa lưu trên tay Dương Nhất, sau đó cầm tay Dương Nhất xoay lại, đem khối thịt còn lại đưa vào miệng Dương Nhất. Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất ngoan ngoãn ăn, nàng mới bắt đầu nhai khối tôm hùm trong miệng. Ưm~ quả nhiên là hạng nhất, cái này còn tươi hơn trong nha hàng, lại không qua tẩm ướt, nướng tự nhiên, Mộ Ngôn Tín rất là thỏa mãn.
Dương Nhất cũng thật thỏa mãn, sinh tồn trên hoang đảo, nhất định phải có ý chí chiến đấu dữ dội, đồ ăn ngoan chính là khích lệ tinh thần chiến đấu.
Dương Nhất lấy mấy con hàu gói trong lá chuối để lên đống lửa nướng, bữa cơm này tuyệt đối là phong phú nha, có thể gọi là tiệc hải sản luôn.
Sau khi ăn xong, Dương Nhất nói Mộ Ngôn Tín hôm nay sẽ lại đây một đêm nữa, ngày mai sẽ rời đi vào rừng tìm nơi trú khác, vì thế, Dương Nhất lại trèo lên hái mấy trái dừa.
Tại nơi hoang đảo không người sinh sống, việc ăn đầy đủ ba bữa một ngày là không thể, mỗi ngày chỉ cần một bữa là đủ rồi, Dương Nhất gói kỹ mấy con hàu đã được nướng chín, đợi buổi tối khi đói có thể lấy ra ăn.
Bởi vì đêm trước ngủ không được tốt, mắt Dương Nhất xuất hiện thâm quầng, cái này khiến Mộ Ngôn Tín rất là đau lòng, nàng cố ý để Dương Nhất gối đầu lên đùi của mình, ngủ bù, Dương Nhất không lay chuyển được vợ mình, cô cũng có chút mệt mỏi, ngủ đủ để bảo trì tinh thần thể lực cũng là đạo lý sinh tồn, buổi chiều Dương Nhất gối đầu lên đùi Mộ Ngôn Tín ngủ, ngủ thật ngon, cho đến khi mặt trời xuống núi Dương Nhất mới tỉnh lại.
Sáng sớm hôm sau, hai người sớm rời khỏi giường, xuất phát đi vào rừng, trên đường đi Dương Nhất luôn luôn nắm chặt tay Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất vừa đi vừa quan sát xung quanh, đi đến chỗ đám chuối tiêu, Dương Nhất lấy bình đi hứng nước, đồng thời hái một số chuối để dành ăn.
Hai người cứ từ từ tiến về phía trước, bỗng Dương Nhất nghe được tiếng nước chảy, lật đật nắm tay Mộ Ngôn Tín chạy tới, phát hiện sau rừng cây là dòng suối nhỏ, nhưng là nước bên trong không được sạch lắm, Dương Nhất nhìn lên, hẳn là nước từ trên núi xuôi dòng xuống đây. Dương Nhất tiếc nuối nhìn Mộ Ngôn Tín nói ra " Tín Tín, thật đáng tiếc, nưới suối này không đủ trong, không thể dùng để uống."
Mộ Ngôn Tín xoa xoa đầu Dương Nhất, an ủi cô một chút, lúc này Dương Nhất chợt nhìn thấy cái gì đó, nhanh chóng nhặt khúc cây trên mặt đất, nhảy xuống suối quật đánh, chỉ chốc lát, Dương Nhất đã bắt được con rắn nước, Dương Nhất dùng dao cắt đầu nó, vắt nó lên cổ, lên bờ.
Sau khi lên bờ, Dương Nhất rất là vui vẻ chạy đến bên cạnh Mộ Ngôn Tín, "Tín bảo bối, ngươi xem, có bữa bối từ trên trời rơi xuống nè, đợi đến tối chúng ta nướng lên ăn."
Mộ Ngôn Tín nhìn thấy Dương Nhất hưng phấn mới tạm gác lo lắng qua một bên, người này như thế nào dám làm những chuyện nguy hiểm như vậy chứ, nếu còn thế vài lần nữa, đoán chừng rất nhanh mình sẽ bị trụy tim thôi.
Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín đi tới, thấy trước mặt có cành cây khô cản đường, Dương Nhất bước tới bẻ cành cây xuống. Đi không bao lâu, Dương Nhất tìm thấy một cái hang khô, cô đi xung quanh xem xét tình hình, nhìn sắc trời cũng chiều rồi, liền chọn nơi này là địa điểm đóng quân. Bởi vì đá đánh lửa đem theo đã dùng hết, cho nên Dương Nhất tự mình đánh lửa, cô dùng con dao độc nhất trên người, gọt cây, "Hiếm khi có cơ hội, hiện tại ta sẽ dùng cách đánh lửa của thổ dân ngày xưa."
Dương Nhất rất là vui vẻ nhìn Mộ Ngôn Tín bên cạnh, "Tín Tín, khó có được cơ hội để ta phơi bày năng lực trước kia huấn luyện, ngươi xem ta đang tận lực gọt nhẵn khúc cây này, như vậy khi xoáy sẽ không bị ma sát làm tổn thương tay." Mộ Ngôn Tín không ngừng gật đầu, nhìn thấy trán Dương Nhất đổ đầy mồ hôi, đưa tay lau mồ hôi cho cô.
Gọt xong, Dương Nhất lại lấy một khúc gỗ tròn, dùng dao xoáy lên đó tạo ra cái lõm nhỏ, bốc mấy hạt cát bỏ vào, như vậy có thể tăng lực ma sát, đem khúc gỗ lại đống cỏ khô, một khi sinh ra tia lửa, tia lửa sẽ hợp với cỏ khô tạo ra lửa, trên lý thuyết là như vậy, nhưng áp dụng thực tế khó hơn nhiều.
Dương Nhất không có nói ra lo lắng trong lòng, mà chỉ kiên nhẫn xoáy tròn cây gỗ trên tay mình, đây quả là một cách rèn luyện kiên nhẫn, không nên gấp gáp, qua thời gian ma sát sẽ sinh nhiệt, còn có không thể để mồ hôi nhiễu lên. Một khi đã bắt đầu sinh nhiệt, tốc độ phải nhanh hơn, vẫn đang chăm chỉ xoáy, Dương Nhất chợt nhìn thấy có một tia khói bốc lên, cô lập tức ngừng lại, khúc cây bỏ vào bụi cỏ, gió thổi luồng vào, rất nhanh, khói trắng bốc lên một vùng, sau đó là bao phủ toàn bộ đống cỏ khô, lửa bốc lên, khúc cây cháy thành than củi.
Dương Nhất quấn con rắn lên cành cây, để lên lửa nướng, trên cơ bản nướng 15 phút là chín, Dương Nhất nghĩ nghĩ, dù sao cũng tìm được chỗ đóng quân, trước hết là nướng chín con rắn lót dạ.
Dương Nhất để cho Mộ Ngôn Tín canh nướng con rắn, nói nàng ở lại đây đừng chạy loạn, cô đi phụ cận tìm vật liệu làm giường ngủ.
Dương Nhất đi lại chỗ vừa rồi mà cô nhìn thấy rất nhiều cây tràm, cô nhanh chóng dùng dao tróc vỏ cây, cô nhớ đến lời trước kia lão sư nói, cây tràm có rất nhiều công dụng, có thể nhóm lửa, chống thấm nước nơi ẩn núp, hoặc có thể làm quần áo, thậm chí dùng sát trùng cũng rất hiệu quả.
Dương Nhất tróc nhiều miếng vỏ cây lớn, lại bẻ nhiều cành cây thô, loại cành cây dẻo dai này rất thích hợp làm khung giường, Dương Nhất ôm tất cả trở về hang.
Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất về tới, vui vẻ chạy tới, giúp Dương Nhất để đồ xuống đất, Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất đổ đầy mồ hôi, đau lòng muốn chết, vươn tay lau mồ hôi, cho Dương Nhất một nụ hôn.
Dương Nhất nhìn xem mặt trời xuống núi rồi, liền buông Mộ Ngôn Tín ra, kéo nàng đến ngồi trên một tảng đá sạch, còn cô thì đi vào nham động, cô nhìn thấy có khe nước, cười cười, bẻ cây lắp vào, lần lượt sắp xếp, cuối cùng cũng hình thành cái giường.
Chỗ này khá tốt, các nàng không phải nằm trên mặt đất, phía dưới có thể đốt lửa, vừa ấm áp vừa không sợ muỗi.
Dọn giường xong, Dương Nhất leo xuống đất ôm đống vỏ cây vừa rồi lên làm ván giường, để nằm được thoải mái một chút.
Nghĩ đến bảo bối không chịu để mình đi một mình, không chịu rời xa mình, trong lòng Dương Nhất áy náy, cho nên lúc đóng quân dã ngoại, phải cố gắng tìm được nguyên vật liệu tốt để bảo bối không chịu khổ quá nhiều, đương nhiên, dù thế nào cũng không được bằng chăn ấm nệm êm ở nhà.
Sau khi chuẩn bị tốt, Dương Nhất thử nằm lên giường trước, ok, không tệ, khá thoải mái, cô nhảy xuống giường, đi ra ngoài hang, ngồi xuống bên cạnh Mộ Ngôn Tín, thịt rắn chín từ lâu, Dương Nhất nhìn nhìn con rắn, bên ngoài có vẻ như khét đen sì rồi, có chút gượng, nhưng may mà bên trong cũng không tệ kắm, Dương Nhất tự an ủi mình, tuy vậy vẫn không thể so sánh với hương vị trong nhà hàng được, nhưng hiện tại bổ sung thể lực mới là quan trọng, Dương Nhất lấy con dao, cắt phần trong, chỗ non mềm đưa cho Mộ Ngôn Tín, còn cô ăn phần cháy xém bên ngoài.
Với Dương Nhất, cái gì nhất đều để cho Mộ Ngôn Tín, hiện tại ở nơi như thế này, cô cũng sẽ để phần tốt nhất cho Tín bảo bối.
Mộ Ngôn Tín là lần đầu tiên ăn thịt rắn, nàng tiếp nhận thịt rắn Dương Nhất đưa cho, bỏ vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt, "Nhất Nhất, thịt này dai dai, có cảm giác giớng nhai dây thun, hơn nữa hương vị còn giống thịt gà."
"Ừm, ngươi nói không sai, ngươi ăn nhiều một chút, như vậy mới có khí lực đi tiếp." Dương Nhất nói xong lại cắt phần thịt mềm đưa cho nàng.