Trương gia mỗi năm một lần tế tổ hoàn thành, Trương Tử Hề cũng không có lập tức rời đi Trương gia, cho dù cô rất muốn rời đi, thậm chí thoát đi gia đình làm cho cô áp lực này, nhưng cô vẫn là nhịn xuống cỗ xúc động kia. Cô không thể dễ dàng xúc phạm đến điểm mấu chốt của Trương Nghiêm Đình, không thể biểu hiện ra mâu thuẫn quá rõ ràng, cô so với bất kỳ thời điểm nào lúc trước đều phải cẩn thận, bởi vì trong lòng cô có người cô muốn giữ lấy cùng bảo hộ. Huống chi, trừ bỏ việc đó, còn có một chuyện cô thật không nghĩ đi làm, nhưng là cũng không thể không đi.
Ở Trương gia diện tích lớn như vậy, chỉ có một địa phương có thể khiến cô không có nhiều chán ghét và mâu thuẫn. Cả ngày cô đứng một mình ở Tây Thiên Viện mà Vu Vận Nhiễm từng ở, không có cảm giác tịch mịch hay nhàm chán, bởi vì những ngày đó cô đã trải qua lâu lắm rồi, đã sớm thích ứng.
Mỗi ngày giữa trưa rời giường, cô chỉ muốn đi đến căn phòng thủy tinh, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn đám cỏ dại sinh trưởng tốt lên, vạch kế hoạch một chút sự tình. Nhưng mà, làm cho cô bất đắc dĩ là, mỗi khi cô đi ra cửa đều thấy Trương Tử Mộng im lặng đứng ở cách đó không xa, chuyên chú im lặng nhìn cô, sau đó kêu một tiếng "chị", lại không đợi Trương Tử Hề đáp lại liền đi.
Trương Tử Hề vẫn không thể đoán được mục đích chân chính của Trương Tử Mộng, vẫn lựa chọn bỏ qua, Trương Tử Mộng làm xong "nhiệm vụ mỗi ngày", hai người luôn yên lặng không nói gì đưa lưng về nhau tự rời đi.
Hôm nay, Trương Tử Hề như cũ đi tới căn phòng thủy tinh, như cũ lâm vào suy nghĩ, trên mặt cô thiếu đi sự do dự mê man của mấy ngày hôm trước, lại thêm phần kiên định tự tin, cô xem đám cỏ dại xanh mượt, ánh mắt xinh đẹp hơi mị lên, mang theo điểm lợi hại, nhẹ giọng tự nói: "Danh hoa rất yếu ớt, cỏ dại rất ti tiện, phải chi danh hoa thưa thớt còn cỏ dại trân quý thì hay biết mấy!"
Thu hồi suy nghĩ đi ra ngoài, Trương Tử Hề lại thấy Trương Tử Mộng chuyên chú nhìn cô, nàng nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Chị."
Trương Tử Hề như thường lui tới giống nhau, làm như không thấy có tai như điếc, nghĩ đến Trương Tử Mộng cũng sẽ như thưòng lui tới giống nhau, kêu "chị" xong thì sẽ yên lặng rời đi, nhưng mà Trương Tử Mộng lại ở thời điểm cô lướt qua người nàng, thanh âm có điểm lãnh liệt nói: "Chị, em chán ghét gia đình này, hận cái gia quy buồn cười kia...... Chị, chị có biết không? Kỳ thật em vẫn nghĩ cách phá hủy gia đình này!"
Thanh âm của Trương Tử Mộng rất nhẹ, nhưng lại có thể làm cho Trương Tử Hề cảm giác rõ ràng, chán ghét cùng hận ý trong giọng nói. Trương Tử Hề dừng cước bộ, cô vốn cho tới bây giờ đều bỏ qua Trương Tử Mộng, lúc này lại quay đầu, híp mắt nhìn Trương Tử Mộng, ánh mắt của cô mang chút lạnh lùng cùng lợi hại. Lời này Trương Tử Mộng cũng dám nói trước mặt mình, nàng ở Trương gia lớn lên, chẳng lẽ thật sự không biết nặng nhẹ? Lời này nếu bị ai đó nghe được, hậu quả của Trương Tử Mộng sẽ rất nghiêm trọng.
Trương Tử Hề bỏ qua cảm giác cộng minh trong lòng, nghi kỵ mục đích của Trương Tử Mộng, là thật ngu xuẩn không biết, hay là thâm tàng bất lộ? Nhìn một đôi mắt sáng trong lại không hề kinh hoảng kia, quá sức thản nhiên chuyên chú, Trương Tử Hề cảm thấy hữu tâm vô lực, cô vẫn là nhìn không thấu muội muội, hành vi của nàng luôn lộ ra quỷ dị.......
Không muốn truy cứu, lại càng không nguyện đi nghĩ nhiều, Trương Tử Hề dời ánh mắt, như trước không có đáp lại, chuẩn bị giẫm chân bước đi. Nhưng mà, Trương Tử Hề vừa nâng chân lên, chân còn chưa rơi xuống đất, Trương Tử Mộng lại nói tiếp: "Lão yêu bà đáng giận kia đã trở lại."
Lời này làm cho bàn chân Trương Tử Hề nguyên bản đạp nhẹ, lại đột ngột tăng thêm lực đạo, đạp trên mặt đất, cơ hồ là tưởng đạp chết con người và chuyện tình khiến cô chán ghét đến cực điểm. Cô cảm thấy khí huyết thượng hướng, một cỗ phẫn nộ, oán hận, chán ghét...... Đủ loại cảm xúc tràn ngập toàn thân, ánh mắt bế khởi định ở tại chỗ, sau khi mở ra đã mang theo âm hàn, không nói gì nữa, bộ pháp có điểm nặng nề, thân thể cứng ngắc mất tự nhiên đi về phòng ở.
Trương Tử Mộng lẳng lặng nhìn bóng dáng cô khuất xa, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc quá mức phức tạp, quá mức chuyên chú triền miên, nàng thở dài: "Chị......"
......
......
Hôm nay người hầu của Trương gia đều làm việc cật lực, bởi vì bà Lưu địa vị cao cả trong Trương gia đã trở lại. Tất cả người hầu đều biết, ngoại trừ không thể đắc tội chính chủ của Trương gia, kế tiếp đó là bà Lưu này. Trong số các người hầu, thân phận của bà Lưu có chút thần kỳ, bà ta không phải quản gia của Trương gia, nhưng lại có địa vị còn cao hơn cả quản gia, nghe nói bà ta là được Trương lão thái thái, cũng chính là mẹ của đương nhiệm gia chủ Trương Nghiêm Đình mang về.
Lại nghe nói Trương lão thái thái lúc sinh Trương Nghiêm Đình là khó sinh, mà ngay lúc đó phụ trợ sinh sản đúng là bà Lưu vốn trở thành bác sĩ phụ khoa không lâu, sau khi Trương lão thái thái thuận lợi sinh hạ trưởng tử Trương Nghiêm Đình, thật cảm kích bà Lưu giúp đỡ, cho rằng bà ta đã cứu hai mẫu tử mình một mạng, liền đem bà ta làm ân nhân cứu mạng mà đối đãi. Sau khi Trương lão thái thái trở về từ bệnh viện phụ sản, cũng mang theo bà ta về nhà. Bà Lưu từ nay về sau liền lưu lại Trương gia. Hơn nữa, nghe nói bà ta đối với Trương lão thái thái, đối với Trương gia rất trung thành và tận tâm, thậm chí vì Trương gia chung thân không lấy chồng.
Sau khi Trương lão thái thái mất, vài năm thời gian, bà Lưu liền già nua rất nhanh, thân thể cũng không bằng lúc trước nữa, các loại tật bệnh dồn dập ập tới, nghiêm trọng nhất đó là suy hô hấp, Trương gia cảm kích cống hiến của bà ta, cho nên đã mua một toà biệt thự ở Q tỉnh có chất lượng không khí tốt nhất, để cho bà ta ở đó an tâm tu dưỡng.
Hàng năm sau khi Trương gia tế tổ xong, bà Lưu nhất định sẽ trở về một chuyến, tiếp theo là Trương gia hai vị tiểu thư lại tự thân đến đây, rất nhiều người hầu đồn đãi, người Trương gia quá tin tưởng phụ đức của bà Lưu, nên mới cố ý để cho bà ta dạy.
Đến buổi tối, Trương gia hai vị tiểu thư quả nhiên đã đến ......
Trương Tử Hề sắc mặt lạnh lùng đi vào địa phương này, dọc theo đường đi tay cô đều gắt gao nắm lại, móng tay kích thích đau đớn trong lòng bàn tay ít nhiều có thể giúp cô ức chế chán ghét, ức chế tâm tình muốn lập tức thoát đi.
Khi cô bước vào căn phòng mà cô chán ghét nhất trong cuộc đời, hận không thể một phen hỏa thiêu nó, thì Trương Tử Hề liền thấy Trương Tử Mộng sớm trầm mặc ngồi ở sô pha, mà sô pha đối diện Trương Tử Mộng, chính là bà Lưu, tóc bà ta trắng xoá, lại búi lên chải vuốt thật sự sạch sẽ, nhìn như một lão thái thái giàu có.
Trương Tử Hề liếc mắt một cái, liền dời ánh mắt, đứng ở nơi đó cũng không đi động. Lão yêu bà kia cô liếc mắt một cái đều lười liếc, cô đã sớm nhớ kỹ cái nét mặt già nua kia, cô nghĩ cho dù mình già đi, khả năng cũng vô pháp lau đi hình ảnh của lão yêu bà kia trong lòng mình.
Bà Lưu thản nhiên nhìn Trương Tử Hề một cái, cũng không có nói gì, chống tay vịn gian nan đứng lên, sau đó sửa sang lại quần áo có chút nhăn do ngồi lâu, nhìn lướt qua Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng, xoay người đi đến cầu thang, đưa lưng về phía hai người nói: "Xin mời hai vị tiểu thư theo tôi đi lên."
Nếu bà Lưu không dùng tôn xưng, dung nhan kia tư thái kia, căn bản nhìn không ra bà ta là người hầu của Trương gia, ngược lại như lão tổ tông.
Trương Tử Hề nghe nói như thế, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ánh mắt lạnh như băng mang theo hận ý nhìn thân ảnh đã già nua kia, hai tay cầm thật chặt. Cô không nghĩ chịu thua, nhưng là như thế nào cũng khắc chế không được đáy lòng mâu thuẫn, như thế nào cũng mại không ra cước bộ.
Trương Tử Mộng khoanh hai tay tựa vào sô pha, quay đầu miệt thị nhìn tấm lưng kia, miệng không tiếng động thầm hận nguyền rủa: "Lão yêu bà, đã già như vậy rồi, sao còn không chết đi!" Chờ thân ảnh kia biến mất ở khúc cua thang lầu, nàng xoay người lại xem Trương Tử Hề, quả nhiên nhìn đến Trương Tử Hề mặt trắng bệch, nàng có điểm lo lắng nhìn cô, trầm mặc một chút, mới thầm than một hơi, bất đắc dĩ nói: "Chị, đi lên đi. Hiện nay chúng ta còn không đủ năng lực phản kháng, trước tiên chịu đựng đi."
Lo lắng nhìn Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng tạm dừng một chút, híp mắt âm lãnh nói: "Nếu về sau có cơ hội, em nhất định sẽ là người đầu tiên đuổi lão yêu bà này ra khỏi Trương gia, hơn nữa còn muốn tịch thu toàn bộ tài sản của bà ta, xem bà ta không có con cái, không có ai dựa vào thì sống thế nào!"
Trương Tử Mộng nói xong liền trầm mặc một hồi, đứng dậy trước đi đến thang lầu, nhịn xuống xúc động muốn đi phù Trương Tử Hề, nàng biết cô không thích bất luận kẻ nào đụng tới.
Trương Tử Hề nhìn bóng dáng thẳng tắp của Trương Tử Mộng, đột nhiên cảm thấy cô em gái mà mình vẫn bỏ qua này, kiên cường hơn mình nhiều lắm. Ít nhất nàng có thể dũng cảm đối mặt, mà không phải nghĩ một lòng trốn tránh, ngược lại là muốn tương lai tính sổ. Hơn nữa, mình có thể tránh ở bên ngoài, một năm chỉ ở nơi này ngốc nửa tháng, nhưng Trương Tử Mộng lại ở trong căn nhà mà hai người đều chán ghét, một năm lại một năm.
"Cỏ dại có đôi lúc cũng rất trân quý!" Trương Tử Hề khinh ngâm một câu chỉ có chính cô biết, bán khởi bộ pháp, gắng sức làm cho lưng thẳng, đi đến cầu thang bằng gỗ màu đỏ năm xưa, có vẻ phá lệ âm trầm.
Đi lên lầu hai, Trương Tử Hề đứng ở phòng khách, Trương Tử Mộng đã sớm theo lão yêu bà tiến nhập gian phòng kia. Cô xem cánh cửa đóng chặt, khớp hàm cắn nhanh, tuy rằng cô không nghĩ, nhưng hai tay nắm chặt vẫn là run nhè nhẹ, trên mặt cũng trắng bệch vài phần, tựa hồ sau cửa phòng kia, có con mãnh thú nào đó khiến cô sợ hãi vậy.
Lúc này, cô chưa bao giờ hận tới như vậy, hận cái gia đình này, càng hận cái quy củ khốn kiếp kia, cô có loại xúc động muốn thoát đi, oán hận của cô đủ để sát nhân. Cô thậm chí còn muốn đi đào bới mộ bà nội lên, đem bà nội nghiền xương thành tro. Là bà ta mang bà Lưu này về, cũng định ra gia quy như thế.
Nhìn cửa phòng đóng chặt kia, hận ý qua đi, trong lòng cũng là nổi lên chua xót, miệng phát run nhịn xuống lệ ý, vô ý thức nỉ non: "Mẹ...... Y nhi......"
Lúc Trương Tử Mộng mặt âm trầm đi ra, thấy được tỷ tỷ yếu ớt chưa từng có, mỗi địa phương trong lòng nàng đều phát đau, nàng thật cẩn thận kêu một tiếng: "Chị."
Trương Tử Hề phục hồi tinh thần lại, có điểm mờ mịt nhìn Trương Tử Mộng, sau đó chậm rãi thanh tỉnh, cô dời ánh mắt, nhìn cái cửa khép hờ kia hít sâu vài lần, trong mắt hiện lên một đạo ngoan tuyệt, cứng ngắc đi qua.