Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 47: Phiền chán



Chu Tư Y đi trên đường dẫn đến khu chuyên ngành M, mặt mày vẫn hơi nhăn nhó, tối hôm qua phát sinh hết thảy, làm cho nàng cảm thấy không khoẻ, cất bước mạnh một chút thì nơi đó sẽ đau đớn. Mặt nàng âm trầm xuống, trong lòng thầm oán người kia không biết nặng nhẹ, muốn nàng nhiều lần như vậy.

Lấy điện thoại ra nhìn xem, đã 2h55, nàng thầm than một hơi, miệng thói quen tính đô khởi, nữ nhân kia tuy rằng là vì chính mình đem xe khai tứ bình bát ổn, thậm chí không có một chút xóc nảy, nhưng lại không thèm để ý vấn đề thời gian!

Chu Tư Y một bên cúi đầu nhìn di động, một bên thầm oán Trương Tử Hề, nhất thời độ mẫn cảm đối với cảnh vật xung quanh giảm xuống, đột nhiên bị một giọng nam vang lên ở tiền phương làm cho hoảng sợ: "Vị sư muội này, em cũng là chuyên ngành M?"

Chu Tư Y hoảng sợ, cầm di động đặt tại ngực, ngẩng đầu thì thấy một nam sinh đeo kính chắn phía trước, nàng không kìm hãm được gắt gao nhíu lại mi, trong trí nhớ căn bản không biết người này. Huống chi nàng sắp muộn rồi, cũng vô tâm tư để ý tới, ánh mắt lạnh lùng lên.

Nam sinh kia có điểm co quắp sờ sờ cái ót, nhìn Chu Tư Y cười đến ngại ngùng, lại soái khí như ánh dương: "Vị sư muội này, chúng ta đã gặp qua, ngay tại khai giảng ngày đó. Nhớ rõ không?"

Chu Tư Y nhất tưởng, liền nhớ tới người này chính là người ở ngày khai giảng ngăn trở đường đi của mình, đối với một người hai lần mạc danh kỳ diệu cản đường mình, không có khả năng vui sướng vì tái kiến cố nhân, có chỉ là lòng tràn đầy chán ghét cùng hờn giận. Nàng không nghĩ để ý tới, ngay cả xem cũng không xem người kia liếc mắt một cái, nhiễu qua hắn đi về phía trước.

Nam sinh kia gặp Chu Tư Y bộ dáng lạnh lùng, nhìn bóng dáng nàng đến phát ngốc, trong lòng không khỏi thở dài, chẳng lẽ mình lớn lên giống người xấu sao? Có đáng sợ như vậy sao? Làm cho học muội người ta trốn như trốn ôn dịch. Hắn lo lắng nhìn Chu Tư Y đi xa, tưởng đi lên lại không dám, cuối cùng thấy Chu Tư Y càng ngày càng xa, chỉ có thể vừa buồn cười vừa tức giận lắc đầu cười khổ, một xấp giấy cầm trong tay suýt bị cuốn bay theo cơn gió.

Gió thổi phần phật hai lần, nam sinh kia mới chú ý tới trên tay còn cầm giấy, tựa hồ nhớ tới cái gì, hơi ảo não vỗ đầu một chút, khóe miệng lại gợi lên. Hắn một bên chạy về phía Chu Tư Y một bên hô to: "Ê, vị học muội kia, em chờ...... Em chờ đã...... Anh có việc muốn nhờ em hỗ trợ."

Chu Tư Y bình sinh không phải một người nhiệt tâm, người nọ kêu lớn tiếng như vậy, nàng đương nhiên có thể nghe thấy, nhưng là nàng một chút cũng không muốn để ý tới, nàng tăng nhanh cước bộ, muốn thoát khỏi cái người làm nàng càng ngày càng phiền chán này.

Nam sinh kia hồng hộc ngăn lại Chu Tư Y, hắn mở ra song chưởng thở phì phò, ngăn cản Chu Tư Y, cũng là do còn suyễn khí mà không cất giọng được. Chu Tư Y dừng cước bộ, ánh mắt cảnh giác càng thêm lạnh lùng nhìn chằm chằm nam sinh kia, trong lòng nàng đã không còn là chán ghét đơn giản như vậy, quả thật chính là phẫn nộ rất lớn, ánh mắt lạnh lùng kia làm cho người ta sợ hãi.

Nam sinh kia nhìn dáng vẻ Chu Tư Y hệt như thấy cừu nhân, trong lòng lại vô lực, hắn thật có lỗi buông cánh tay, thở hổn hển vội vã giải thích: "Học muội, em đừng hiểu lầm, anh là thật sự có việc nhờ em hỗ trợ......" Hắn nói xong thì đưa xấp giấy đang cầm trong tay đi qua: "Đây là giấy tuyên truyền thông báo tuyển dụng của Hội học sinh, anh chỉ là...... Chỉ là muốn nhờ em cầm về lớp phát ra thôi."

Gặp nam sinh kia đưa qua một xấp giấy, Chu Tư Y theo bản năng lui ra phía sau từng bước, đã muốn cảnh giác theo dõi hắn, nghe hắn nói xong, nàng không có vươn tay tiếp nhận, chỉ cau mày đảo mắt qua lại giữa xấp giấy và khuôn mặt hắn, dường như còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

Ai da, lòng nghi ngờ của học muội sao nặng quá vậy? Nam sinh thầm than một tiếng, gia tăng độ tin cậy tiếp tục nói: "Thật sự, không lừa em, anh gọi là Lục Bách Khiêm, là Hội phó Hội học sinh, hơn nữa anh cũng là sinh viên năm hai chuyên ngành M, rất nhiều người nhận thức anh, không tin em có thể tùy tiện tìm ai đó hỏi thử xem."

Chu Tư Y cau mày bán tín bán nghi nhìn Lục Bách Khiêm, suy nghĩ một hồi lâu, mới bán tín bán nghi tiếp nhận xấp giấy, tuy rằng Chu Tư Y cách xấp giấy còn có một chút, nhưng nàng hệt như là lạc địa sinh căn*, không chịu di động cước bộ, cố gắng vươn tay, nắm một cái góc kéo lại đây.

*rơi xuống đất sinh rễ

Mục đích là cái gì, tin tưởng mọi người đều biết, Chu Tư Y nhìn kỹ bảng tuyên truyền kia, đơn giản chỉ là vì vườn trường càng ngày càng tốt, vì Hội học sinh có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, vì viện giáo cống hiến nhiều hơn, mà quyết định chiêu mộ thành viên mới, từng câu từng chữ cứ hệt như dầu Vạn Kim.

Lục Bách Khiêm là thành viên trong Hội học sinh, Chu Tư Y vội vàng đi học, cũng không dư thừa tâm tư đi chứng thật hắn có phải Hội phó hay không, nàng lãnh đạm gật đầu, cũng không nói nữa, lại muốn nhiễu qua hắn tiếp tục đi tới.

Lục Bách Khiêm rất tinh tế, hắn gặp Chu Tư Y động tác, chỉ biết nàng lại muốn bỏ qua chính mình mà rời đi, xúc động lại hỏi tiếp: "Vị học muội này, em ở ban nào? Tên của em là......?" Nói xong thì ngừng một chút, tựa hồ lại sợ chính mình hỏi quá mức đột ngột, lừa mình dối người bổ sung nói: "À, anh cần thống kê một chút là phát giấy tuyên truyền cho lớp nào, còn có người phụ trách phát ra là ai."

Chu Tư Y không kiên nhẫn, không biết vì cái gì mà phiền toái luôn tìm tới nàng, rõ ràng là nàng căn bản không nghĩ đi quản, nhưng là nếu đã tiếp nhận rồi, thì cũng không thể không nói cái gì, chỉ lãnh đạm nói một câu: "Năm nhất ban một chuyên ngành M, Chu Tư Y", sau đó xoay người đi thẳng.

Lục Bách Khiêm ngơ ngác nhìn Chu Tư Y, cho dù chỉ là bóng dáng, cho dù hoàn toàn nhìn không tới Chu Tư Y biểu tình, hắn vẫn có thể cảm giác được Chu Tư Y lạnh lùng, trong lòng lại cảm thấy tính tình Chu Tư Y như vậy rất đáng yêu, ách nhiên thất tiếu* nghĩ, chẳng lẽ đây là cái gọi là băng sơn mỹ nhân?

*á khẩu không cười nổi

Chờ Chu Tư Y biến mất, hắn mới hồi phục tinh thần lại, ảo não vỗ về lông mày, chính mình thế nhưng đưa giấy tuyên truyền của Hội học sinh cho Chu Tư Y, cái này...... Hắn nhìn phương hướng Chu Tư Y biến mất mà thở dài, nhưng không có một chút ảo não, chỉ có bất đắc dĩ cười khổ một chút, lại quay đầu, vội vàng chạy về phương hướng của mình.

......

......

Khi Chu Tư Y đến cửa lớp, chuông đã vang hai phút trước, nàng ở cửa trước liếc mắt một cái, hên là lão sư cũng không tích cực lắm, không có đúng giờ đến phòng học, nàng không có đi vào bằng cửa trước, mà là đi vào bằng cửa sau.

Chu Tư Y cùng Thái Trác Nghiên ba người sớm có ăn ý, các nàng mỗi lớp đều cùng nhau lựa chọn chỗ ngồi tuốt dưới cùng, cho nên Chu Tư Y vừa tiến vào cửa sau, liền thấy ba người ngồi ở đó, nàng trầm mặc đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thái Trác Nghiên, mà theo thứ tự xuống dưới là Thái Trác Hân đang lôi kéo tay Thái Trác Nghiên, cuối cùng là Khâu Khả Nhi đang ngơ ngác nhìn nàng.

Đem giấy tuyên truyền của Hội học sinh đặt lên bàn, cởi xuống ba lô yên lặng tọa hạ, mới phát giác ánh mắt ba người xem mình có chút kỳ quái, Chu Tư Y cũng quay đầu đồng dạng lấy ánh mắt nghi hoặc hỏi các nàng làm sao vậy.

Ba người kỳ thật là nghi hoặc Chu Tư Y tối hôm qua đi nơi nào, vì cái gì trễ hai phút mới đến, nhưng là lại cảm thấy nếu trực tiếp hỏi "tối hôm qua đi đâu làm gì?" thì sẽ có chút không thích hợp, cho nên cũng không biết mở miệng thế nào. Thái Trác Nghiên chỉ nhìn qua giấy tuyên truyền một cách đơn thuần, nhưng khi nhìn đến ba chữ "Hội học sinh", nghi hoặc hỏi Chu Tư Y: "Đây là cái gì?"

"Thông cáo chiêu mộ của Hội học sinh." Chu Tư Y lật xấp giấy một chút, cau mày nói.

"Hả? Là thông cáo chiêu mộ của Hội học sinh đó nha! Mau cho mình xem." Thái Trác Hân vừa nghe là thông cáo chiêu mộ của Hội học sinh, lập tức cảm thấy hứng thú, vươn tay đến bắt hai tờ, ý là đưa cho Khâu Khả Nhi một tờ, cũng không quản nàng ấy có hứng thú hay không.

Thái Trác Nghiên tựa hồ hứng thú không lớn, nàng xem tuyên truyền xong liền trầm mặc một chút, phát giác trong đó tựa hồ không hợp với lẽ thường, mặc kệ nói như thế nào thì truyền đơn cũng không hẳn là từ Chu Tư Y đến phát, nàng ấy vừa không phải Ban cán bộ, lại càng không phải thành viên trong Hội học sinh. Nàng đành trực tiếp hỏi: "Thông cáo này như thế nào sẽ là từ cậu tới phát?"

Chu Tư Y vẫn cau mày, nhớ tới Lục Bách Khiêm hai lần mạc danh kỳ diệu ngăn lại mình thì có điểm chán ghét: "Không biết, là Hội phó mạc danh kỳ diệu đưa cho tôi."

Thái Trác Nghiên có thể thấy rõ ràng Chu Tư Y cau mày che giấu chán ghét, nàng lẳng lặng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tan lớp trực tiếp đưa cho lớp trưởng là được."

"Ừ." Chu Tư Y cũng hiểu được đây là biện pháp tốt nhất, gật đầu.

Nhưng mà trong khoảnh khắc Chu Tư Y gật đầu, Thái Trác Nghiên mắt sắc ở khe hở như ẩn như hiện, theo cổ áo vọng đi vào, nhìn đến một cái hồng ban, ở vị trí xương quai xanh của Chu Tư Y. Thứ này Thái Trác Nghiên cũng không xa lạ, trên người nàng cũng thường xuyên bị Thái Trác Hân in lại vật như vậy, đây là dấu vết độc đáo của tình yêu.

Thái Trác Nghiên một tay đặt trên mặt bàn thượng, chống đầu, dùng lưng ngăn cách ánh mắt của Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi, nhìn Chu Tư Y không có biểu tình đặc thù gì, nhưng thanh âm lại rất nhỏ, nói: "Tư Y, quần áo của cậu lỏng ra kìa."

"Hả?" Chu Tư Y ngây ra một lúc, nàng hôm nay mặc là áo sơmi, nút thắt đã muốn là khấu đến nút thắt thứ ba, hẳn là kín đáo nhất rồi, như thế nào sẽ lộ hàng đâu? Nàng nghi hoặc nhìn Thái Trác Nghiên, phát hiện sắc mặt nàng thật nghiêm túc, cũng không giống nói giỡn, vì thế nàng "à" một tiếng liền khấu thêm một nút.

Lúc này lão sư đã vừa vặn đến đây, hai người cũng không có nói thêm cái gì, đều trầm mặc nghe giảng bài. Hai khoá liên tục, thời gian có điểm dài, nhưng Chu Tư Y lại không có cảm thấy phiền táo, nàng đã thói quen đắm chìm vào cái cảm giác nghiêm túc học tập ở lớp.

Tan lớp, Chu Tư Y cầm lấy xấp giấy tuyển dụng của Hội học sinh, đi đến trước mặt lớp trưởng, đặt trên bàn nàng ta, sắc mặt bình thản, đơn giản nói: "Lớp trưởng, đây là thông cáo Hội học sinh chiêu mộ nhân sự."

Lớp trưởng của Chu Tư Y là cái nữ sinh, mang theo một bộ kính cận, tuy rằng bộ dạng cũng không phải rất được, nhưng lại thật phấn nộn. Lớp trưởng nhìn xem giấy tuyên truyền để trên mặt bàn, sau đó ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Chu Tư Y, đỡ kính hỏi: "Thông cáo Hội học sinh chiêu mộ nhân sự vì sao lại là từ cậu giao cho mình?"

Lớp trưởng cảm thấy điều này không phù hợp lẽ thường, nói như thế nào thì lớp trưởng cũng là nàng ta, dựa theo quy củ chỉ có thể là giao cho nàng ta đầu tiên, sau đó từ nàng ta phát ra mới đúng.

Chu Tư Y vốn phiền chán việc này, nghe lớp trưởng hỏi như vậy, như trước nhìn xem lớp trưởng không chút biểu tình, thản nhiên hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Thái độ nàng như thế, ở trong mắt lớp trưởng, chính là quá kiêu ngạo, trong lòng lớp trưởng có chút tức giận không phục, trên mặt lại cười đến hiền lành, mỉm cười nói: "À, không có gì, mình chỉ bất quá tùy tiện hỏi hỏi."

Chu Tư Y gật gật đầu, không nói gì nữa, xoay người đi. Lớp trưởng tháo kính xuống, xuất ra khăn tay chuyên dùng để lau kính, nhìn bóng dáng Chu Tư Y, cười đến hiền lành, thoạt như đang nhìn bằng hữu đi xa, mà ánh mắt nàng ta lại ngẫu nhiên lóe ra tinh quang, cẩn thận che giấu sự tồn tại của nó sau cặp kính mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.