Sáng sớm, Chu Tư Y đang ngủ say bị tiếng chuông di động đánh thức, nàng như bị kinh hách vậy, mạnh mẽ mở hai mắt, lại mơ hồ chỉ nhìn thấy một mảnh trắng bóng. Chờ nàng tỉnh táo lại, nàng mới phát hiện nàng tựa hồ lại đem ngực mềm của Trương Tử Hề làm gối đầu, còn cả người nàng thì cuộn mình ở trong vòng tay của Trương Tử Hề, còn ôm thắt lưng Trương Tử Hề.
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, gặp Trương Tử Hề ngủ thật sâu, một chút đều không có bị chuông báo ảnh hưởng. Nàng chậm rãi giãy ra khỏi Trương Tử Hề ôm ấp, đụng đến di động đóng tiếng chuông, sau đó ngồi chồm hỗm ở bên giường rất cẩn thận mà nhìn Trương Tử Hề ngủ nhan, ánh mắt kia thâm trầm mà tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ muốn từ ngủ nhan cực mĩ, xem nhập nội tâm cô.
Chu Tư Y nhẹ nhàng xuống giường, cầm một thân quần áo từ trong tủ tiến nhập phòng tắm, đóng cửa lại, nàng cũng không có tự nhiên như Trương Tử Hề được. Tiến vào phòng tắm, nàng rửa mặt xong, sau đó cởi áo ngủ, lại đột nhiên ở trong gương thấy bên cạnh xương quai xanh, ngực cùng rốn có mấy chỗ hồng ban, nàng nhăn mặt nhíu mày nhìn vào gương, thấy rõ rồi mới ý thức được mấy chỗ hồng ban đó hẳn là "hôn ngân" đi.
Nàng bĩu môi trong lòng oán thầm Trương Tử Hề "độc ác", ngón tay nhẹ phất qua từng dấu vết, mặt chầm chậm đỏ ửng lên. Đối với gương ngây người một hồi, Chu Tư Y cầm lấy quần áo mặc vào, mặc xong, nàng lại nhìn gương, hồng ban đều bị quần áo che lại, may mắn là Trương Tử Hề còn biết đúng mực. Nhưng Chu Tư Y vốn cẩn thận vẫn là hơi khuynh thân, kiểm tra xem có thể nhìn thấu được bí mật của mình thông qua lớp áo hay không, cuối cùng xác định nhìn không thấy mới yên lòng.
Nhưng là thời điểm nàng đang chuẩn bị rời phòng tắm, lại đột nhiên gắt gao nhíu mày, nhìn chằm chằm xương quai xanh qua gương, nàng một tay bắt lấy áo, kéo xuống, sau đó tà thân nhìn về phía gương, lại phát hiện như vậy thì có thể thấy hôn ngân ở xương quai xanh.
Chu Tư Y cau mày, chậm rãi buông tay, nhìn mình đối diện trong gương, nhẹ giọng nói:"Thái Trác Nghiên......" Thần thái kia, dường như đang nhắc nhở người ở trong gương phải luôn chú ý.
Đi ra phòng tắm, phát hiện Trương Tử Hề như trước còn ngủ say, nàng đứng ở trước giường, nhìn đồng hồ trên tay, thời gian là 6h30 sáng, nàng khẽ nhíu mày, hôm nay buổi sáng 9h có lớp, nàng không nghĩ đến muộn, nhưng là nhìn bộ dáng Trương Tử Hề ngọt ngào ngủ say, nàng lại không biết mình có nên kêu cô rời giường hay không.
Đúng lúc này, đột nhiên có một trận tiếng chuông báo thức rất lớn vang lên, Chu Tư Y hoảng sợ, theo bản năng liền nhìn về phía di động của mình, lại phát hiện nó im lặng nằm ở nơi đó, cẩn thận nghe một chút, mới phát hiện chuông báo kia là phát ra từ điện thoại của Trương Tử Hề, hơn nữa âm thanh còn ở mức lớn nhất, so với âm thanh hồi nãy của Chu Tư Y, cái này quả thật chính là super decibel.
"Ưm......" Trương Tử Hề nghe thấy tiếng chuông, cau mày khinh ngâm một tiếng, đưa tay vào trong ngực rờ rẫm một chút, sau đó tựa hồ không đụng đến người mình muốn tìm, lại duỗi thân vươn tay về phía trước sờ sờ, cuối cùng vẫn là không đụng đến, cô mới cau mày mở mắt, bán híp mắt thấy bên cạnh rỗng tuếch, đột nhiên mở to mắt, có điểm bối rối nhìn xung quanh, cuối cùng ngẩng đầu thấy Chu Tư Y đứng ở trước giường, mới ngừng lại được, sờ qua di động tắt đi tiếng chuông, mới ngái ngủ cười cười, thanh âm mang theo giọng mũi nói: "Y nhi ~~, như thế nào sớm như vậy liền dậy rồi?"
Chu Tư Y nhìn Trương Tử Hề một loạt động tác, trong lòng thầm nghĩ:"Không nghĩ tới nữ nhân so với mình lớn hơn bảy tuổi này ngủ giống hệt cái đứa nhỏ, chuông báo kia rõ ràng là phát ra từ di động của chị ấy, thế nhưng còn sờ loạn xung quanh tìm lâu như vậy." Sau đó nàng nghe thấy Trương Tử Hề mỗi lần vừa rời giường, sẽ trở nên làm nũng bán manh, không tự giác ngây ra một lúc, mới ngơ ngác gật đầu một chút.
Trương Tử Hề yêu nhất chính là bộ dáng Chu Tư Y ngốc lăng cùng chu miệng đáng yêu, cô nguyên bản còn đang buồn ngủ lại nhìn đến Chu Tư Y như vậy, lập tức liền tỉnh ngủ rất nhiều. Cô tuy rằng rất muốn lập tức đi qua hôn cái miệng khả ái nhỏ nhắn kia, nhưng vì chứng khiết phích aka mình còn chưa có đánh răng, mà ngạnh sinh sinh khắc chế loại xúc động này.
Trương Tử Hề xuống giường, trực tiếp vén áo ngủ lên, sau đó để lên trên giường, rồi lướt qua người Chu Tư Y, vừa đi đến phòng tắm vừa nói:"Y nhi, em chờ tôi một chút, tôi đưa em đến trường học."
Mặt Chu Tư Y hồng hồng, cau mày nhìn bóng dáng Trương Tử Hề tốt đẹp dụ hoặc, trong lòng thầm oán, chẳng lẽ mặc quần áo rồi rửa mặt không tốt sao? Chẳng lẽ ở phòng tắm thay quần áo không tốt sao? Nàng thật sự không thể hiểu được thói quen kỳ dị của Trương Tử Hề.
Chờ Trương Tử Hề đi ra phòng tắm, phát hiện Chu Tư Y còn đang ngơ ngác đứng tại kia, cô nhẹ nhàng đi ra phía trước, sờ soạng mặt Chu Tư Y một chút, hôn xuống đôi môi nhỏ nhắn kia, sau đó cười nói:"Y nhi, em đứng không mệt sao hả?"
Chu Tư Y đang thả hồn, bỗng dưng bị Trương Tử Hề hôn, cảm giác được vị kem đánh răng thanh lương trong miệng, sắc mặt ửng đỏ, mắt trừng Trương Tử Hề lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ đành phải lau miệng, vì tránh cho chính mình xấu hổ mà chuyển đề tài:"Hề, nhanh lên, tôi không nghĩ đi muộn đâu."
Trương Tử Hề xem Chu Tư Y không được tự nhiên, cô giống như hống đứa nhỏ, ôn nhu cười nói:"Hảo, hảo, Y nhi, em xuống ăn bữa sáng trước đi, tôi lập tức xuống liền nha."
Nói là lập tức xuống liền, nhưng Chu Tư Y ở dưới lầu đợi ước chừng nửa giờ, Trương Tử Hề mới tao nhã xuống lầu.
Chu Tư Y ngồi giữa bàn ăn, nhìn bữa sáng không biết khi nào thì được Miracle làm tốt, nghe thấy tiếng vang, thấy Trương Tử Hề xuống lầu, trong lòng thầm khen Trương Tử Hề dung nhan tinh xảo, sau đó xem đồng hồ, đô miệng một chút, không thèm nhìn Trương Tử Hề, cầm lấy bát múc cháo cho Trương Tử Hề và bản thân......
Chờ hai người ăn xong bữa sáng, lái xe ra khỏi tiểu biệt thự của Trương Tử Hề, thời gian đã sắp gần 8h. Trương Tử Hề bình thường nếu là độc mã lái xe, đều là khai cực nhanh, nhưng lúc Chu Tư Y ngồi bên cạnh, cô lại biến thành một công dân tốt tuân thủ luật lệ giao thông, tốc độ một chút cũng chưa từng vượt quá quy định.
Trương Tử Hề chuyên tâm lái xe, hơi nghiêng đầu nhìn Chu Tư Y đang im lặng nhìn bên ngoài, nghĩ nghĩ rồi nói:"Y nhi, cuối tuần sau tôi sẽ bắt đầu đi làm."
"Hả? Đi làm?" Chu Tư Y quay đầu, nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề.
"Ừ, đúng vậy, tập đoàn Trương thị, em biết không?" Trương Tử Hề nhìn tiền phương, gật gật đầu hồi đáp. Cô cảm thấy có một số việc hẳn là nên cho Chu Tư Y biết, ít nhất nên cho em ấy biết thân phận của mình. Cô hy vọng Chu Tư Y có thể hiểu biết cô, về phần áp lực do thân phận, để cô gánh vác là tốt rồi, tuy rằng trong lòng luôn có chút bất an cùng không xác định, nhưng mà cô tự tin, mình vẫn là có cơ hội đạt được thắng lợi.
Tập đoàn Trương thị, Chu Tư Y đương nhiên biết, cho dù là phía trước không biết, nhưng là từ sau khi học viện tài chính Thế Khải khai giảng, cơ bản mỗi chương khóa đều lấy rất nhiều xí nghiệp lớn nổi danh làm bài giảng. Mà tập đoàn Trương thị đặc biệt là giảng thuật lão sư thích nhất: tập đoàn Trương thị ở vài thập niên trước, nguyên bản chỉ là xí nghiệp nhỏ, kinh doanh tuy rằng vững vàng đương đương, nhưng không có tầm vóc phát triển, bởi vì nó có kình địch cường đại, đại bài tập đoàn Tô thị thủy chung áp chế nó phát triển.
Nhưng là hơn hai mươi năm trước, xí nghiệp Trương thị đột nhiên động tác nhanh chóng, lấy hình tượng xí nghiệp cỡ trung sảng khoái thu mua tập đoàn Vu thị của ông trùm giới điền sản là Vu Chi Hoa, từ nay về sau tiến nhập lĩnh vực điền sản, cũng không có buông tha cho sản nghiệp thương trường, dựa vào hình tượng mà tập đoàn Vu thị đã gầy công xây dựng, tập đoàn Trương thị bắt đầu chuyển hình làm một tập đoàn thực nghiệp đầu tư, hơn nữa trong vòng hai năm thuận lợi nhập thị, sau đó liền phát triển không ngừng, mãi cho đến hôm nay trở thành một trong mười xí nghiệp lớn của cả nước.
Chu Tư Y trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng là cũng rất mau liễm đi, nàng thật sâu nhìn sườn mặt Trương Tử Hề nói:"Tập đoàn Trương thị, tôi biết,vì lão sư thường xuyên giảng về xí nghiệp này."
Trương Tử Hề quay đầu, mỉm cười, vươn một bàn tay cầm tay Chu Tư Y, dùng sức nắm chặt: "Tôi là đại tiểu thư của tập đoàn Trương thị, tổng tài đương nhiệm Trương Nghiêm Đình là cha tôi."
Chu Tư Y nghe xong thì ngây người một chút, sắc mặt không có biến hóa gì, mà cái tay kia bị Trương Tử Hề nắm cũng không có run run, nàng nghĩ nghĩ, có điểm lãnh đạm nói: "A. Phải không?"
Trương Tử Hề nghiêng đầu nhìn Chu Tư Y, ánh mắt hơi hơi thâm trầm, trong tay cảm giác được tay Chu Tư Y vẫn an phận, trong lòng vui mừng một chút, ôn nhu cười nói:"Ừ, cho nên tôi muốn đi làm. Bởi vì......" Nói tới đây, Trương Tử Hề tạm dừng một chút, thu liễm tươi cười, trở nên nghiêm túc thâm trầm: "Y nhi, em biết không? Hiện tại không giống với lúc trước, cuộc sống của tôi không còn là cục diện đáng buồn, cuộc sống của tôi có chờ đợi, tương lai của tôi có mong đợi, cho nên...... Có vài thứ dĩ vãng tôi chưa bao giờ để ý, nhưng hiện tại là phải đi tranh thủ. Y nhi, em có thể lý giải sao?"
Chu Tư Y bình tĩnh đối diện với Trương Tử Hề, theo ánh mắt của Trương Tử Hề, sắc mặt của nàng cũng trở nên nghiêm túc, lặng im một hồi, nàng mới nói:"Vâng, tôi có thể lý giải. Có chút này nọ không thể dựa vào vận mệnh ban cho, mà là dựa vào bản thân nghịch mệnh đi tranh thủ."
Trương Tử Hề nghe được đáp án của Chu Tư Y, cô nắm chặt tay Chu Tư Y, ánh mắt nhìn tiền phương kiên định vô cùng, người này quả nhiên là vì chính mình mà sinh, em ấy quả nhiên có thể thấu hiểu chính mình.
Nhưng mà...... Trương Tử Hề cũng không có chú ý tới, tay Chu Tư Y đặt ở bên kia, gắt gao nắm thành quyền. Hơn nữa cô cũng không nghĩ tới, câu lý giải mà Chu Tư Y nói, chính là miêu tả tín niệm cùng kiên định của nàng.
Chu Tư Y nghe Trương Tử Hề nói, nhìn biểu tình của cô nghiêm túc mà thâm trầm, không xác định được biến hoá mà Trương Tử Hề ám chỉ, chờ đợi, mong đợi, có sự tồn tại của thân ảnh mình trong đó hay không, nhưng khi nàng nghe Trương Tử Hề nói câu nói kia xong, lại cảm thấy chính mình thật sự có thể lý giải tâm tư muốn đi tranh thủ của Trương Tử Hề, bởi vì nàng cũng kiên định đi tranh thủ những thứ mà vận mệnh chưa bao giờ giao cho mình.