Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 62: Họp hàng năm



Rất nhiều thời điểm, hình thức ở chung hoặc thái độ giao tế giữa người với người đều có liên quan đến lợi ích. Như Trương Tử Hề đã nói, lúc trước cô khẳng định đối Seven một mặt lãnh đạm, nhưng hiện tại hai người ở chung, thân phận bất đồng, trong đó còn dính dáng đến quan hệ lợi ích.

Phía trước Trương Tử Hề thường xuyên ghé thăm salon của Seven, thái độ đối với nàng vẫn là cao ngạo lạnh lùng, như một khách quen đối với chủ tiệm mà thôi. Nhưng bây giờ Seven cầm một ly rượu đỏ lại đây, đứng trước mặt Trương Tử Hề, lắc lắc chén rượu, làm cho rượu dịch màu đỏ đãng ra một cái độ cong xinh đẹp, mang theo thái độ thục lạc chào hỏi cô: "Hi, bạn học cũ."

Trương Tử Hề quay đầu lại, nhìn thấy Seven thì đầu tiên ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt lộ ra công thức hoá mỉm cười, hứng lấy lời của nàng rồi nói:"Hi, đã lâu không thấy."

Nhìn Trương Tử Hề phản ứng hoàn toàn bất đồng với dĩ vãng,Seven nhất thời có chút trở tay không kịp, chênh lệch hình như quá lớn đi, lặng im một chút, nàng liếc mắt qua Trương Tử Mộng bên cạnh Trương Tử Hề, hỏi:"Bạn học cũ, vị này là?"

Kỳ thật Seven là biết Trương Tử Mộng, nhưng nàng còn biết, Trương Tử Hề trừ bỏ cùng Tô Lâm gần gũi, không thích bất luận kẻ nào tới gần, cho dù là người nhà của cô cũng thế, cho nên nàng mới cố ý hỏi.

"À, muội muội của tôi, Trương Tử Mộng." Trương Tử Hề vẫn duy trì mỉm cười, đồng dạng nhìn Trương Tử Mộng liếc mắt một cái, sau đó thì đáp như vậy, đây là lần đầu tiên Trương Tử Hề ở trước mặt người khác giới thiệu Trương Tử Mộng, lần đầu tiên ở trước mặt người khác thừa nhận Trương Tử Mộng cô em gái cùng cha khác mẹ này.

Trương Tử Mộng nghe thấy Trương Tử Hề giới thiệu mình như vậy, nàng lập tức lộ ra nụ cười so với Trương Tử Hề thì chân thành nhiều hơn, vươn tay nói với Seven:"Seven tỷ, xin chào, tôi biết chị. Yêu Quý salon của chị thật không tồi, tôi cũng thường xuyên tới nơi đó."

Seven trong lòng kinh ngạc vì lời giới thiệu và thái độ mà Trương Tử Hề dành cho Trương Tử Mộng, nàng cảm giác dường như Trương Tử Hề đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh lẽo không còn đạm mạc, nhưng là mặc kệ như thế nào,Seven vẫn có thể cảm giác được vị bạn học cũ này đối chính mình xa cách. Nàng không hiểu, có tinh thần khiết phích Trương Tử Hề vì sao có thể nhận Tô Lâm hoa hoa con bướm, nàng không hiểu, vì cái gì Trương Tử Hề phía trước vẫn lạnh lùng với Trương Tử Mộng như cừu nhân, mà nay cũng là một cảnh tượng chị em hoà thuận. Nàng làm thế nào thì cô cũng không để ý, nàng không thể tiếp cận nữ nhân xinh đẹp cao ngạo kia.

Seven vươn tay cùng Trương Tử Mộng nhẹ nhàng nắm chặt, giống như mỹ thiếu niên đi ra từ manga, cử chỉ tao nhã như một vương tử, mỉm cười nói:"Xin chào, thật vinh hạnh vì cô có thể ghé thăm Yêu Quý salon...... Tôi có thể ngồi xuống không?"

Trương Tử Mộng nghe Seven nói, theo bản năng nhìn về phía Trương Tử Hề, có Trương Tử Hề ở, nàng tựa như một tiểu cô nương không hề có chủ kiến. Trương Tử Hề vẫn duy trì mỉm cười, tao nhã uống Hương Tân, ánh mắt mịt mờ ý bảo Trương Tử Mộng một chút, mà Trương Tử Mộng tựa hồ thật sự có thể đọc được ý tứ của Trương Tử Hề, tốc độ phản ứng ngay cả Trương Tử Hề đều thoáng kinh ngạc, chỉ thấy sau khi Trương Tử Mộng nhận biết ánh mắt của cô, nàng đến gần Trương Tử Hề một chút, chỉ vào vị trí bên kia, khách khí nói:"Seven tỷ không cần khách khí, buổi họp thường niên lần này may mà còn có chị hỗ trợ, mời ngồi."

Seven cười, không rõ hàm xúc, cũng không biết nàng có nhìn ra cái gì hay không, ngồi xuống cạnh Trương Tử Mộng, như một phẩm rượu sư, chậm rãi lay động chén rượu, đặt trước mũi hít một hơi, mới nhợt nhạt uống một ngụm, trực tiếp nói:"Không cần khách khí, tôi cũng không phải là hỗ trợ không công, chúng ta cũng là thu tiền thuê, cho nên hết thảy chính là bổn phận, mà không phải tình cảm."

Trương Tử Mộng hơi kinh ngạc vì Seven nói trắng ra, nàng nhẹ giọng nở nụ cười, mà ánh mắt Trương Tử Hề lúc này lại có chút xa xưa nhìn đoàn viên công không ngừng đi lại ở hội trường, tựa như một chút cũng chưa nghe thấy hai người kia câu nệ khách sáo.

Kế tiếp, nhiệm vụ giao tế vẫn là rơi xuống trên vai Trương Tử Mộng, mà Trương Tử Hề chính là im lặng nghe, ngẫu nhiên gật đầu một chút phụ họa một chút, tuy Seven cùng Trương Tử Mộng nói chuyện xã giao, ánh mắt lại luôn thỉnh thoảng nhìn xem Trương Tử Hề.

Không bao lâu, một bồi bàn lại đây, nói với Trương Tử Hề:"Trương phó tổng, Vu tổng mời ngài đi qua."

Buông chén rượu, nhìn theo phương hướng mà bồi bàn chỉ, chỉ thấy Vu Hướng Ân đang ngoắc mình, trong lòng biết đã đến lúc trở thành lãnh đạo của Vu thị, phải lên sân khấu phát biểu. Cùng Seven cáo biệt một tiếng, hướng Vu Hướng Ân xa xa gật đầu ý bảo biết rồi, sau đó đi lên đài.

Mang theo kiêu ngạo cùng lạnh lùng trời sinh, mang theo khí thế của thượng vị giả, Trương Tử Hề tư thái tao nhã mà ung dung đẹp đẽ quý giá đi lên sân khấu, căn bản không cần nhắc nhở mọi người nên an tĩnh lại, cô tựa như một vật sáng, ánh mắt toàn trường lập tức đã bị thân ảnh của cô hấp dẫn, tầm mắt đều tập trung nhìn cô, im lặng xuống dưới. Nhưng có rất nhiều người nghi hoặc, không biết Trương Tử Hề lên đài là muốn làm cái gì, mọi người không ý thức được Trương Tử Hề chính là người lên tiếng, bởi vì người có tiếng nói luôn luôn là kẻ cầm quyền, hơn nữa Vu Hướng Ân còn ở đây, địa vị cũng cực kỳ củng cố.

Trương Tử Hề tiếp nhận microphone trong tay bồi bàn, bình tĩnh nhìn xung quanh một cái, sau đó giơ lên microphone phóng tới bên miệng, khoé miệng cũng đồng thời gợi lên một độ cong duyên dáng, mỉm cười...... Toàn bộ quá trình đều hồn nhiên thiên thành*.

*tự nhiên

"Mọi người khoẻ, hôm nay tôi thật vinh hạnh có thể đại diện cho Vu thị ở buổi họp thường niên mỗi năm một lần, cám ơn các vị vì đã cống hiến cho Vu thị." Tạm dừng một chút, cô bình tĩnh mỉm cười lại nhìn xung quanh, nhìn đến rất nhiều người, ánh mắt của bọn họ đều mang theo chút nghi ngờ lia qua lia lại giữa cô và Vu Hướng Ân, sắc mặt cô không hề biến hóa, ánh mắt cũng rất ẩn nấp chớp động vài cái, sau đó tiếp tục nói:"Vu thị, là công ty mà ông ngoại tôi,Vu Chi Hoa đã sáng tạo ra, sau đó là cha tôi tiếp nhận, vẫn giao cho Vu tổng đức cao vọng trọng quản lý, nay tôi đã về Vu thị, tôi thật cảm kích mọi người cho tới nay vì Vu thị cống hiến, hy vọng mọi người về sau đồng tâm hiệp lực giúp Vu thị phát triển, Trương Tử Hề tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ mọi người......"

Nói xong, Trương Tử Hề mỉm cười gật gật đầu với tất cả mọi người ở đây, sau đó đem microphone giao cho bồi bàn, thong dong đi xuống, đối với Vu Hướng Ân mang theo cảm tạ gật đầu xong, đi về hướng Trương Tử Mộng. Vu Hướng Ân nhìn bóng dáng Trương Tử Hề, trong lòng hồi tưởng Trương Tử Hề vừa mới phát biểu, âm thầm trầm trồ khen ngợi, chỉ cần một câu đơn giản, liền biểu lộ không có bất luận kẻ nào so với Trương Tử Hề cô có tư cách nắm giữ Vu thị, còn loáng thoáng chỉ ra Vu Hướng Ân hắn không phải chủ nhân của Vu thị, hắn chỉ là một viên chức nhỏ mà thôi.

Vu Hướng Ân uống một ngụm rượu đỏ, vui mừng cười, Trương Tử Hề không hổ là cháu ngoại của lão Vu, không hổ là con gái của Đại tiểu thư, hắn quả nhiên không có nhìn lầm người.

......

......

Trương Tử Hề một ngày không thể bình tĩnh, Chu Tư Y cũng không mạnh mẽ hơn Trương Tử Hề bao nhiêu, nàng lần đầu tiên ở thời điểm đi học mà trong đầu một mảnh loạn hồ, trong đầu luôn lặp lại những lời Trương Tử Hề đã nói với nàng ở trên xe, trong lòng không ngừng hồi tưởng những kỷ niệm từ lúc gặp được Trương Tử Hề cho đến bây giờ, cuối cùng lại càng ngày càng mờ mịt, vô luận như thế nào đều không thể tìm được một đáp án.

Hai lớp cứ như vậy hốt hoảng qua đi, cùng ba người Thái Trác Hân ăn xong cơm chiều đến khi trở lại ký túc xá, nàng vẫn còn trầm mặc, tuy rằng từ mặt nàng cũng không thể nhìn ra cái gì, nhưng ba vị bạn tốt quen thuộc của nàng vẫn có thể cảm giác được nàng hôm nay bất đồng ngày xưa.

Trở lại ký túc xá, Thái Trác Hân mới nhịn không được hỏi:"Tư Y, hôm nay ngủ lại sao?" Nàng hỏi cũng không trực tiếp, vì bình thường, vừa tan học thì di động của Chu Tư Y đúng giờ vang lên, sau đó Chu Tư Y sẽ cáo biệt các nàng. Mà hôm nay Chu Tư Y lại cùng các nàng cùng nhau ăn cơm chiều, còn về ký túc xá, nàng có trực giác, Chu Tư Y hẳn là cùng người kia xảy ra mâu thuẫn.

Chu Tư Y tựa hồ có điểm hoảng hốt, một hồi lâu mới phản ứng lại đây, nhìn thoáng qua ba người, xin lỗi đáp:"À, không, tối nay...... Chị ấy* sẽ đến tiếp tôi."

*xưng hô ngôi thứ ba trong tiếng Hoa không phân biệt nam nữ

Như cũ là không thể phân rõ nam nữ, Thái Trác Hân không hiểu, vì sao thời điểm Chu Tư Y nói đến người kia lại luôn dùng từ ngữ chung chung, thủy chung không thể đoán được người kia cùng Chu Tư Y là có quan hệ gì, thậm chí ngay cả là nam hay là nữ đều không thể đoán được, nàng cảm giác người kia giống như bí mật mà Chu Tư Y giấu ở chỗ sâu nhất vậy.

Thái Trác Nghiên khẽ nhíu mày, nàng so với Thái Trác Hân có thể nghĩ đến càng nhiều, cho nên nàng giữ chặt tay Thái Trác Hân, kéo về bên người mình, không cho Thái Trác Hân tiếp tục hỏi nữa, mỗi người đều có bí mật không muốn cho người khác biết, cho dù là bằng hữu, cũng không tất yếu phải biết hết mọi chuyện.

Khâu Khả Nhi đứng ở một bên, trầm mặc nghe, mất mát thở dài một hơi, xem ra đêm nay lại là một đêm cô độc, một cảm xúc đơn tịch tràn ngập nội tâm của nàng, trong lòng đột nhiên có điểm hối tiếc ai oán, chẳng lẽ mình vĩnh viễn không thể tìm được một người có thể bồi mình vượt qua đêm trường hay sao? Cho dù chỉ là bằng hữu.

Lúc nhận được cuộc gọi của Trương Tử Hề đã là 9h tối, thời gian Chu Tư Y bắt máy dài hơn so với mọi khi, nhưng là sau khi tiếp khởi điện thoại, ngữ khí của nàng cũng không khác mấy. Cáo biệt bằng hữu, Chu Tư Y ly khai ký túc xá.

Ban đêm trễ nãi, nhưng học viện tài chính Thế Khải cũng không có tối đến mức không nhìn thấy đường đi, có gắn đèn đường khiến cho toàn bộ học viện nơi nơi đều có thể thấy rõ, lúc nàng đi đến cửa, Chu Tư Y gặp Lục Bách Khiêm và Lưu Bảo Nhi, hai người có lẽ vừa cùng nhau trở về.

Lưu Bảo Nhi thấy Chu Tư Y trước, nàng ta ngây ra một lúc, sau đó mỉm cười hướng nàng gật gật đầu, mà lúc này Lục Bách Khiêm mới chú ý tới Chu Tư Y ở tiền phương, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ, cười hô:"Tư Y học muội, đã trễ thế này em còn đi nơi nào?"

Chu Tư Y thản nhiên gật đầu, hơi do dự một chút mới hồi đáp:"Về...... Nhà."

"Về nhà?" Lục Bách Khiêm nghi hoặc hỏi một câu, hắn còn nhớ rõ Chu Tư Y hẳn là sinh viên nội trú, vì khi khai giảng hắn đã thấy Chu Tư Y đi vào ký túc xá. Lưu Bảo Nhi nhìn thoáng qua Lục Bách Khiêm, trên mặt như trước vẫn duy trì mỉm cười, mang theo ngữ khí quan tâm nói:"Đã trễ thế này rồi, trên đường về cẩn thận nhé."

Lục Bách Khiêm tựa hồ lúc này mới nhớ ra bên người mình còn có Lưu Bảo Nhi, chính hắn cũng mạc danh kỳ diệu khẩn trương xấu hổ lên, thừa thãi nói:"À...... Anh vừa mới cùng Lưu Bảo Nhi sư muội đi ra ngoài, là vì thương lượng chuyện của Hội học sinh một chút."

Lời này của Lục Bách Khiêm làm cho Lưu Bảo Nhi cùng Chu Tư Y đều nhăn lại mi, ánh mắt Lưu Bảo Nhi chợt lóe thì liền khôi phục lại bình thường, mà Chu Tư Y cũng không để ý nhiều, chỉ gật gật đầu cáo biệt hai người, rồi đi đến chiếc Ferrari màu đỏ đã sớm đứng ở nơi đó.

Lưu Bảo Nhi và Lục Bách Khiêm đồng thời nhìn trúng chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn mà Chu Tư Y đã leo lên, Lục Bách Khiêm có điểm phiền muộn, mà Lưu Bảo Nhi chỉ thoáng nhìn Lục Bách Khiêm biểu tình, sau đó cúi đầu, ánh mắt chớp động lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.