Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 67: Hương vị



Miracle đã sớm lái xe đi mất, mà Trương Tử Hề vẫn còn đứng ở tại chỗ, Chu Tư Y nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề, không biết cô đang chờ cái gì. Trương Tử Hề nhìn nàng cười cười, nói:"Y nhi, nhắm mắt lại nào."

Chu Tư Y không rõ, nhíu mày nghi hoặc suy nghĩ một chút, nghe lời nhắm hai mắt lại, một lát sau lại nghe Trương Tử Hề nói:"Y nhi, đến, hé miệng."

Hé miệng, Chu Tư Y cơ hồ mỗi ngày đều nghe những lời này của Trương Tử Hề một lần, mỗi lần đều là thời điểm Trương Tử Hề hôn nàng, hôn sâu thì liền nói như vậy. Chu Tư Y nhíu mày một chút, máu không thể điều khiển tự động chảy ngược lên trên, sắc mặt đỏ ửng lên, Trương Tử Hề sẽ không là muốn ở trong này...... Nàng vừa định mở to mắt, muốn xác định có phải là Trương Tử Hề đang ôm ấp ý tưởng không tốt hay không, nhưng là Trương Tử Hề tựa hồ xem thấu ý đồ của nàng, lúc nàng chuẩn bị mở to mắt,bàn tay Trương Tử Hề mềm nhẵn ấm áp che lại ánh mắt nàng, theo ngữ khí đều có thể nghe thấy Trương Tử Hề đang cười: "Y nhi, không cho phép em học xấu, không thể mở to mắt. Đến, mở miệng ra nào, có đồ ăn ngon à nha......"

Chu Tư Y bị Trương Tử Hề bưng kín ánh mắt, nàng cũng lười mở, dù sao mở cũng nhìn không thấy, vì thế nàng đơn giản nhắm, nghe được có đồ ăn ngon gì đó, Chu Tư Y không khỏi nhớ tới đầu lưỡi hồng nhạt của Trương Tử Hề, nghĩ đến hồng nhạt nàng lại không tự chủ được nhớ tới cái bộ vị kia, tỷ như hai nụ hoa trước ngực, lại tỷ như......

Càng muốn Chu Tư Y mặt càng hồng, nàng trong lòng âm thầm mắng mình một câu, như thế nào Trương Tử Hề chỉ nói một câu ăn ngon, chính mình liền liên tưởng đến phương diện không khỏe mạnh đâu...... Cuối cùng nàng thầm oán Trương Tử Hề, đều là do người phụ nữ kia hại, khi chưa gặp chị ấy, mình chưa bao giờ nhớ tới mấy thứ này.

Trương Tử Hề thấy mặt Chu Tư Y đỏ lên, hai lỗ tai khéo léo đáng yêu đỏ bừng, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó "khanh khách" nở nụ cười, làm bộ như nghi hoặc hỏi:"Y nhi, mặt em sao tự dưng đỏ quá vậy? Chẳng lẽ em tưởng......"

Chu Tư Y vốn ở trong lòng thầm oán Trương Tử Hề, nghe cô giễu cợt mình như thế, đầu lập tức lắc qua lắc lại, muốn bỏ bàn tay của Trương Tử Hề ra khỏi mắt mình, lại quên mất hai tay của mình cũng không có bị trói a, hoàn toàn có thể hoạt động tự nhiên.

Trương Tử Hề gặp tiểu thiên hạ lại muốn cùng mình giận dỗi, thầm nghĩ trong lòng một câu, xem ra tiểu thiên hạ là càng ngày càng không dễ chọc, vẫn không nhúc nhích liền giận dỗi mình, sau đó còn muốn mình vất vả hống em ấy, tay theo đầu Chu Tư Y mà lay động, thủy chung vẫn che mắt của nàng, miệng vội vàng trấn an nói:"Y nhi, tốt lắm tốt lắm, không đùa em nữa...... Là có đồ ăn ngon thật đó, em hé miệng đi mà......"

Khiến Trương Tử Hề dùng hai từ "đi mà", bình thường chỉ có ba loại tình huống, một là lúc cô vừa rời giường, hai là lúc cô động tình, ba chính là lúc cô hống Chu Tư Y. Vô luận dưới loại tình huống nào, thanh vĩ của Trương Tử Hề đều có vẻ đặc biệt lạc lạc, Chu Tư Y mỗi lần đều cảm thấy mình nghe xong liền tim đập gia tốc. Lần này cũng không ngoại lệ, Chu Tư Y dừng lại đong đưa, im lặng một chút, mới đô đô miệng, chậm rãi mở ra.

Tiếp theo Chu Tư Y cảm thấy có một viên tròn tròn gì đó, đụng tới miệng nàng, bỏ vào bên trong, chạm được đầu lưỡi, một cỗ nãi hương thuần thuần thơm ngát lập tức toả ra. Viên tròn tròn tựa hồ còn kèm theo một cây gậy, Trương Tử Hề chuyển động cây gậy, viên tròn tròn liền chuyển động theo, ma sát đầu lưỡi của nàng, mà mùi sữa thơm ngát cũng càng ngày càng đậm liệt.

Trương Tử Hề thả tay ra, Chu Tư Y mới mở to mắt, lấy gì đó trong miệng ra nhìn, nguyên lai là một que kẹo. Nói không khoa trương chứ Chu Tư Y chưa từng ăn qua kẹo que, bởi vì điều kiện trong nhà có vẻ gian nan, mà Chu Tư Y lại trưởng thành sớm, cho nên trừ bỏ ba bữa cơm trắng, nàng cơ hồ chưa từng cùng cha mẹ đòi thức ăn vặt.

Một chuyện nhỏ lơ đãng, thường thường càng lơ đãng thì càng dễ làm cho một người cảm động. Nhìn kẹo que trong tay, Chu Tư Y sửng số, nàng nhớ rõ mình trước đây từng rất hâm mộ nhìn các tiểu hài tử khác ăn nó, nàng cũng chỉ có thể hâm mộ, hiện nay mình đã sớm quên mất việc mình từng muốn thử xem tư vị của kẹo que, Trương Tử Hề lại đột nhiên cho mình.

Thời điểm Trương Tử Hề chuẩn bị đến trường học đón Chu Tư Y, đi ngang qua quầy kẹo mà Trương Tử Mộng nói, bỗng dưng nhớ tới bộ dáng Trương Tử Mộng nhàn nhã ăn kẹo que Carmen, Chu Tư Y hôm nay tâm tình khẳng định sẽ không tốt lắm, cho nên Trương Tử Hề nghĩ, nếu Chu Tư Y ăn kẹo que, tâm tình cũng có thể hảo lên thì sao? Vì thế Trương Tử Hề liền dừng xe, đi vào quầy kẹo.

Kỳ thật Trương Tử Hề cũng không chỉ mua mỗi một cây, cô không biết Chu Tư Y thích vị nào, hiện tại trong ví cô chứa đầy kẹo que Carmen, mỗi vị có tận năm cây. Cô gặp Chu Tư Y nhìn kẹo que ngây ngốc, tưởng nàng không thích vị này, liền hỏi:"Y nhi, em không thích mùi sữa sao? Trong ví tôi còn tám vị khác nhau nè, có muốn đổi cây khác không?"

Chu Tư Y quay đầu, thấy Trương Tử Hề mở ví ra, bên trong tràn đầy các loại kẹo que, đột nhiên trong lòng toát lên một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhất thời không đành lòng tiếp tục xem, nghiêng đầu đem que kẹo một lần nữa bỏ vào trong miệng, chậm rãi chuyển động cây gậy, có điểm hàm hồ nói:"Thích, ăn ngon lắm."

Trương Tử Hề ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Chu Tư Y, đã thấy nàng nghiêng đầu, bởi vì miệng hàm chứa kẹo que cũng không thể nghe ra ngữ khí của nàng mang theo cảm xúc gì, ăn ngon thật à? Cô buông ví xuống, hai tay phủng trụ mặt Chu Tư Y chuyển lại đây, thấy nàng chu miệng ngậm que kẹo, tay không nhanh không chậm chuyển động cây gậy, bộ dáng kia đáng yêu cực.

Thật ra Trương Tử Hề từ nhỏ đến lớn cũng không thích mấy thứ ngọt ngào nị nị gì đó, nhưng là không biết vì cái gì, nhìn Chu Tư Y ăn, cô cũng muốn thử xem que kẹo kia có ngon hay không. Cô nắm cây gậy ngoài khoé miệng Chu Tư Y, nhẹ nhàng rút ra, que kẹo kia ướt át trong suốt, tỏa sáng lấp lánh.

Trương Tử Hề trực tiếp bỏ vào miệng mình, toàn bộ đầu lưỡi quấn lấy viên kẹo rồi chuyển động, tựa hồ trừ bỏ mùi sữa, còn có hương vị trong veo đặc hữu của Chu Tư Y, tuy rằng hương vị kia cơ hồ bị nãi hương nồng đậm che giấu hoàn toàn, nhưng Trương Tử Hề vẫn có thể cảm giác được, bởi vì hương vị này cô mỗi ngày đều nếm thử mấy lần, đã sớm xâm nhập cốt tủy. Không biết là có phải bởi vì hương vị độc đáo của Chu Tư Y, chưa bao giờ thích đồ ngọt Trương Tử Hề lại cảm thấy que kẹo này quả nhiên không sai.

Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề đem que kẹo ướt sũng trực tiếp bỏ vào trong miệng, lại còn chậm rãi xoay xoay, nàng nhìn đến mức sắc mặt đỏ bừng lên. Người này làm sao có thể như vậy, còn ăn nước miếng của mình nữa chứ, mặt nàng ửng đỏ đô miệng nói:"Mau trả lại cho em."

Đang hưởng thụ hương vị đặc hữu của Chu Tư Y – Trương Tử Hề nghe nói như thế, sửng sốt một chút, nghĩ đến Chu Tư Y keo kiệt vì mình ăn kẹo que của em ấy, cô buồn cười lấy que kẹo ra, trực tiếp nhét trở lại vào miệng Chu Tư Y: "Nguyên lai Y nhi của tôi nhỏ mọn như vậy, tôi chỉ là thử xem hương vị mà thôi, cũng không phải không trả cho em."

Chu Tư Y căn bản không phải keo kiệt gì cho cam, chỉ là thấy Trương Tử Hề ăn nước miếng của mình mà làm ra phản ứng thôi, lại không nghĩ rằng Trương Tử Hề lấy ra thì liền trực tiếp nhét vào miệng mình, hương vị của viên kẹo kia đã sớm thay đổi từ của Chu Tư Y sang của Trương Tử Hề mất rồi, Chu Tư Y giương miệng sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt càng hồng quay đầu đi, không xem Trương Tử Hề, chậm rãi chuyển động que kẹo.

Nếu muốn một trường đại học đứng số một số hai cả nước lấy văn kiện của Đảng phát ra một bức thông cáo giải thích và thanh minh, nhưng lại cưỡng chế học sinh toàn trường không được tiếp tục đàm luận vấn đề đó nữa, đến tột cùng cần bao nhiêu năng lực?

Dựa theo quy định của chính phủ, ngoại ngành miễn cưỡng làm được, nhưng nếu lấy lực ảnh hưởng kinh tế đến so sánh, ít nhất cũng phải là xí nghiệp nổi danh cả nước thậm chí là trên thế giới mới có thể làm được.

Cho nên khi văn kiện đã phát ra, tất cả mọi người kinh ngạc, không nghĩ tới nữ đệ tử bị đồn là bị bao dưỡng kia lại có bối cảnh cứng rắn như vậy. Bọn họ cũng lập tức thay đổi phương hướng, nếu đã có bối cảnh như vậy, còn cần bị bao dưỡng sao? Nhất định là có người cố ý hãm hại, vì thế lời đồn đãi liền chuyển hướng về phía người tung tin.

Tuy rằng danh dự của Chu Tư Y không bị tổn hại, nhưng lại làm nàng càng được chú ý hơn xưa, bát quái giả cũng không dám minh mục trương đảm như lúc trước nữa.

Buổi chiều khi Chu Tư Y trở lại trường học, nàng chỉ biết nguy cơ suýt bị đuổi học đã được giải trừ, nhưng không biết trường học sẽ xử lý như thế nào, tiến vào trường liền phát hiện ánh mắt chăm chú nhìn mình rất nhiều, nhưng trong đó thiếu phân hèn mọn, ngược lại thêm phân hâm mộ.

Chu Tư Y trong lòng phiền chán, nhưng trên mặt lại không chút thay đổi, nàng chưa bao giờ thích việc bị người ta chú ý. Mãi cho đến khi vào lớp nhìn thấy đám người Thái Trác Nghiên, mới biết được học viện tài chính Thế Khải lại lấy phương thức này để xử lý, ngay cả chính nàng đều hoàn toàn không nghĩ tới, trong lòng lại đánh giá năng lực của Trương gia và vị trí của Trương Tử Hề, nàng vẫn nghĩ người nhà của Trương Tử Hề quá đơn giản.

Đối với nghi vấn của ba người Thái Trác Nghiên, nàng không phủ định cũng không khẳng định, chỉ lễ phép cười trừ, nhưng mà cười xong, thì lại càng thêm phiền muộn, người nhà của Trương Tử Hề có năng lực cường đại như vậy, nhìn phiến lá bị cơn gió thổi bay ngoài cửa sổ, trong lòng lại có hương vị chua xót tiêu điều, nàng âm thầm nghĩ, nếu mình không nói yêu Trương Tử Hề, chị ấy có thể hết hy vọng với mình không? Nếu tâm không thể chết, vậy mình liền yên lặng đi theo sau lưng chị ấy, chị ấy kết hôn thì làm tình nhân bí mật của chị ấy, nàng không muốn kết hôn cũng chỉ muốn làm tình nhân của chị ấy, nàng không muốn chị ấy khó xử, cũng không muốn danh phận gì cả, chỉ cần chị ấy vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.