Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 85: Suy nghĩ



Trương Tử Mộng khoanh hai tay đặt ở ngực, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, một câu cũng không nói, cũng không chất vấn, nàng đang chờ nàng ta đứng lên giải thích. Lại không nghĩ rằng nữ nhân kia mở to ánh mắt, chỉ lăng lăng nhìn nàng. Trương Tử Mộng tuyệt đối không thừa nhận, bộ dáng ngốc nghếch của nàng ta thật sự rất đáng yêu, tựa như một con búp bê.

"Ôi chao!" Nữ nhân kia ngồi dưới đất, sắc mặt đỏ bừng, đầu tiên là lăng lăng nhìn Trương Tử Mộng, mặt đỏ lên, sau đó nhìn hồi lâu, tựa hồ phát hiện ra chuyện thú vị nào đó, há mồm phát ra một tiếng giống như sợ hãi, lại càng cẩn thận nhìn xem.

Trương Tử Mộng nghĩ đến lãnh ý trong mắt mình, có thể làm cho nữ nhân kia tỉnh ngộ, rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, ngoan ngoãn cúi đầu giải thích, sau đó mình mới quyết định có tha thứ cho vị viên công này không, lại phát hiện nữ nhân kia không chỉ không có tỉnh ngộ nhận sai, còn thập phần không lễ phép nhìn mình chằm chằm.

Tuy rằng, Trương Tử Mộng thừa nhận, nữ nhân có làn da non mịn như trẻ con này, ánh mắt cũng sẽ không khiến nàng phản cảm hay chán ghét. Nhưng là, một viên công, sau khi đụng phải lãnh đạo, không chỉ không đứng lên giải thích, ngược lại thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm lãnh đạo xem, tính chuyện gì a.

Trương Tử Mộng nhíu nhíu mày, thanh âm rất lãnh mạc hỏi:"Sao còn chưa đứng lên? Cần tôi đỡ em à?"

"A...... Không...... Không cần khách khí......" Trương Tử Mộng nói xong câu đó, nhìn nữ nhân kia mặt thoáng chốc trở nên hồng hơn, sau đó bối rối cúi đầu, miệng lại nói một câu làm cho nàng không biết là nên tức hay nên cười, ai cùng nàng ta khách khí a! Sau đó Trương Tử Mộng nhìn nữ nhân kia cuống quít đứng lên, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, thanh âm rất nhẹ nói:"Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi......"

Bộ dáng đó tựa như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện, nhu thuận đến kỳ cục, Trương Tử Mộng thấy nàng ta phản ứng như vậy, lại nhíu mày lắc lắc đầu, nàng hoài nghi lúc bộ Nhân sự thông báo tuyển dụng viên công, rốt cuộc có ăn hối lộ hay không, một người nội hướng dễ dàng thẹn thùng như vậy, rốt cuộc là làm sao thông qua phỏng vấn?

"Em tên là gì? Ngành nào?" Trương Tử Mộng quyết định muốn hỏi rõ ràng, sau đó lập tức đuổi việc nữ nhân này, tuy rằng nàng thừa nhận nữ nhân nhu nhược rất khó làm cho người ta sinh ra cảm xúc chán ghét, nhưng đây là công sự, tuyệt đối không thể mềm lòng.

"A...... Em...... Em gọi là Khâu Khả Nhi. Em...... Là vừa đến đây thực tập." Khâu Khả Nhi cúi đầu, nột nột thấp giọng nói, trong lòng lại sắp hận chết bản thân, sao lại làm sai nữa rồi? Mình quả nhiên là vô dụng mà!

Danh sách thực tập của sinh viên học viện tài chính Thế Khải, đều là từ Đan Lam Phong tự mình sắp xếp, lúc đến lượt Khâu Khả Nhi, Đan Lam Phong viết: Người này tri thức chuyên nghiệp thập phần nổi trội xuất sắc, nhưng lại rất nội hướng ngại ngùng. Vì thế, Đan Lam Phong liền cấp cho Khâu Khả Nhi cương vị trợ lý, kỳ thật chính là đem các loại tư liệu phát đến các ngành. Hắn hy vọng Khâu Khả Nhi có thể cùng các ngành trao đổi, cải thiện tính cách nội hướng.

Không nghĩ tới lần đầu tiên Khâu Khả Nhi đi phân phát tư liệu cho bộ Nhân sự, liền đụng vào Trương Tử Mộng, nàng định lập tức giải thích, chẳng qua ấn tượng của Trương Tử Hề lưu cho nàng quá mức khắc sâu, cho nên thời điểm tái kiến Trương Tử Mộng, mới có thể sửng sốt một chút, sau đó phát hiện người ta cũng không phải Trương Tử Hề, chờ nàng nghiệm chứng xác thực không phải, lại không nghĩ rằng người ta giống như đang sinh khí.

"Em là đệ tử chuyên ngành M của học viện tài chính Thế Khải?" Trương Tử Mộng nhìn bộ dáng Khâu Khả Nhi ngây ngốc, vừa thấy liền biết là mới bước ra xã hội, kinh nghiệm không nhiều, theo bản năng liền nhận định Khâu Khả Nhi là đệ tử học viện tài chính Thế Khải đến thực tập.

"Vâng, là em." Khâu Khả Nhi đầu như trước không dám ngẩng đầu lên xem Trương Tử Mộng, thanh âm rất thấp đáp, nhưng mặc cho ai đều có thể nghe ra giọng nói của nàng nồng đậm mất mát.

Trương Tử Mộng nghe thấy Khâu Khả Nhi thừa nhận là đệ tử học viện tài chính Thế Khải, quyết định muốn sa thải Khâu Khả Nhi liền tiêu thất, dù sao cũng chỉ có một tháng, đến lúc đó không cần sa thải, Khâu Khả Nhi cũng có thể rời đi. Nghĩ vậy, trong lòng liền hơn một phần lượng giải, hơn nữa Khâu Khả Nhi đáng yêu nhu nhược, xác thực rất khó làm cho người ta chán ghét.

Bề ngoài của Khâu Khả Nhi rất dễ dàng khiến cho mọi người sinh ra cảm giác: Người này thật nhu nhược thật kiều hoa, cần che chở cần thương tiếc. Nghe thấy giọng nói của Khâu Khả Nhi có chút mất mát, Trương Tử Mộng không đành lòng, mày giãn ra, nhìn Khâu Khả Nhi vẫn cúi đầu giống như một chú đà điểu, nghĩ nghĩ rồi nói:"Lần sau cẩn thận một chút, ở trong này dụng tâm học thêm này nọ."

Trương Tử Mộng nói xong, chậm rãi đợi Khâu Khả Nhi phản ứng, lại phát hiện nàng ta vẫn cúi đầu không nhúc nhích, y như đang ngủ, bộ dáng kia làm cho nàng cười nhạo một tiếng, sau đó lắc đầu đi mất.

Kỳ thật Khâu Khả Nhi có nghe Trương Tử Mộng nói, nhất thời phản ứng không kịp,nguyên bản tưởng mình sẽ bị trách cứ, lại không nghĩ rằng nghe được cũng là tiểu tiểu quan tâm, tiểu tiểu cổ vũ. Khâu Khả Nhi rất dễ dàng cảm động, chỉ cần bạn đối với nàng hảo một chút, nàng sẽ đối với bạn toàn tâm toàn ý.

Chờ Khâu Khả Nhi ngốc lăng xong, cố lấy dũng khí muốn ngẩng đầu nói một câu cám ơn, lại phát hiện trước mắt căn bản không có một bóng người, nàng khẩn trương quay đầu, thấy Trương Tử Mộng đã đi đến ngã rẽ hành lang, nàng lo lắng vươn tay, vừa mở miệng, lại đột nhiên dừng lại.

Khâu Khả Nhi cứ vươn tay như vậy, tựa hồ muốn bắt trụ cái gì, ánh mắt ngơ ngác nhìn hành lang đã không có một bóng người, hồi lâu sau mới phát hiện, mất mát cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm:"Còn không biết tên chị ấy đâu...... Hảo âm mộ Chu Tư Y."

Cùng người yêu làm tình, Trương Tử Hề xem như một sự kiện thần thánh, thời điểm quan hệ, phải làm ở trong căn phòng thoáng mát, phải có giường lớn, phải có sàng đan trắng noãn, trọng yếu nhất là hai người cũng phải sạch sẽ. Cho nên vừa rồi Trương Tử Hề cũng chỉ là hôn Chu Tư Y mà thôi, cũng không có tiến thêm một bước đối Chu Tư Y khởi xướng tiến công.

Văn phòng của Trương Tử Hề, cho tới nay vẫn không để người khác tiến vào, bên trong chỉ có ghế lão bản, không có ghế dựa. Chu Tư Y đành phải ngồi lên đùi Trương Tử Hề, thân mật đến thế, nàng cũng không cảm thấy thẹn thùng hoặc là mất tự nhiên, bởi vì khi hai người ở nhà, Trương Tử Hề chính là thích ôm nàng như vậy.

Hai người đều không có nói chuyện, Chu Tư Y nhìn xung quanh, quan sát nơi Trương Tử Hề làm việc, nhưng trong lòng lại suy tư, ban nãy có phải do Trương Tử Hề cố ý hay không, nàng cảm thấy Trương Tử Hề luôn luôn cẩn thận không có khả năng quên đóng cửa lại, lúc Trương Tử Mộng vào, Trương Tử Hề không cho phép nàng giãy khỏi ôm ấp, hết thảy đều cho thấy Trương Tử Hề thật sự là cố ý.

Nhưng mà, vì cái gì đâu? Chu Tư Y không rõ, nhưng nàng lại giả vờ như cái gì cũng không phát sinh, nàng sẽ không đi chất vấn, Trương Tử Hề yêu nàng như thế, mà mình đã làm được cái gì cho Trương Tử Hề rồi? Không có, cái gì đều không có, Trương Tử Hề cho nàng học phí, cho nàng chỗ ở, cho nàng tình yêu như trưởng bối như huynh đệ tỷ muội như bằng hữu như tình nhân, có thể nói Trương Tử Hề cho Chu Tư Y hết thảy. Cho nên, cho dù chị ấy đang lợi dụng mình thì lại thế nào? Chu Tư Y sẽ không đi oán hận, sẽ không đi chất vấn, chỉ ở trong lòng mãnh liệt hy vọng, mình có thể nhanh chóng hoàn thành học nghiệp, có thể giúp đỡ Trương Tử Hề.

Trương Tử Hề dựa vào ghế, trên đùi có sức nặng của Chu Tư Y, tựa hồ linh hồn đều ổn trọng kiên định, ít nhất sẽ không cảm thấy khinh khinh phiêu phiêu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, cân nhắc nếu đánh bạc, phần thắng rốt cuộc có bao nhiêu.

Cửa không đóng, đúng là cô cố ý, cô cố ý để Trương Tử Mộng thấy, sau đó xem nàng phản ứng thế nào. Dùng thời gian hai năm, đi khảo nghiệm thấy rõ một người, Trương Tử Hề đối Trương Tử Mộng có 90% tin tưởng. Hết thảy kế hoạch của cô, đều là vì người hiện tại đang ngồi trên đùi cô, người giúp cô ổn định linh hồn, Chu Tư Y.

Trương Tử Mộng, là người Trương Tử Hề tuyển định,nếu tương lai có cơ hội, ý nghĩa đối với cô sẽ rất trọng yếu, cô phải xác định, Trương Tử Mộng sẽ không bài xích mình yêu nữ nhân, sẽ không bài xích Chu Tư Y, nếu Trương Tử Mộng thật sự không thể nhận Chu Tư Y, Trương Tử Hề sẽ không chút do dự đem Trương Tử Mộng đá ra ngoài. Nền móng của kế hoạch đó là, đối với Trương Nghiêm Đình, Trương Tử Mộng và mình, cô tin tưởng Trương Nghiêm Đình là thiên vị mình; đối với Trương Tử Mộng, Trương Nghiêm Đình và mình, cô tin tưởng Trương Tử Mộng cũng là hướng về mình.

Đương nhiên, người Trương Tử Hề tín nhiệm nhất, khẳng định là Chu Tư Y, tuyệt không thay đổi, cô cũng từng nghĩ qua việc bồi dưỡng Chu Tư Y thay thế Trương Tử Mộng, mình sẽ càng thêm yên tâm. Nhưng mà, từ lần trước Chu Tư Y sinh bệnh, cô nhìn thấy đồng học của Chu Tư Y giúp đỡ em ấy, trong lòng liền cực độ không thoải mái. Khi đó, cô bỏ nó ra khỏi kế hoạch, Chu Tư Y bị người bính một chút cô cũng không thoải mái, cô làm sao có khả năng để cho Chu Tư Y thay thế Trương Tử Mộng, đi ứng phó giao tế đâu?

Về phần mình bốc đồng đột nhiên ở trước mặt mọi người lựa chọn Chu Tư Y làm trợ lý, cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu nguy hiểm, cô là người có địa vị tối cao ở nơi này, cô sẽ không tin tưởng ngay cả quyền lợi lựa chọn trợ lý đều không có, huống chi cô tuyển là một nữ nhân, không phải nam nhân. Về phần Chu Tư Y có thể bị đồng học đố kỵ, cô cười nhạt, một nữ nhân hoàn mỹ, cũng sẽ không khuyết thiếu đố kỵ, oán hận, hâm mộ...... Y nhi của cô hoàn mỹ như thế, làm sao sẽ khuyết thiếu mấy thứ đó. Huống chi, cho dù lấy phương thức khảo hạch, cuối cùng lựa chọn Chu Tư Y, chẳng lẽ ghen tị cùng oán hận sẽ không có sao? Trọng yếu nhất là, Trương Tử Hề vẫn rất tự tin, mình có thể bảo hộ Chu Tư Y thật tốt.

Trương Tử Mộng nguyên bản là muốn hỏi một chút việc an bài thực tập thế nào rồi, sắp đạt tới mục đích, nàng lại đột nhiên nghĩ đến, người phụ trách lần này là cái tên Đan Lam Phong đáng ghét kia, lập tức đánh mất ý niệm này trong đầu, xoay thân chạy lấy người.

Đi đến cuối hành lang, Trương Tử Mộng lấy ra điện thoại di động, bát thông Tô Lâm di động, chỉ chốc lát Tô Lâm chuyển được điện thoại, Trương Tử Mộng liền ngọt ngào kêu lên:"Tô tỷ."

"Haha, Mộng Mộng, sao rảnh gọi điện thoại cho tôi vậy, nhớ tôi à?" Tô Lâm đối Trương Tử Mộng cũng không có nghiêm cẩn như Trương Tử Hề, ngữ khí của cô nhất quán đều là không đứng đắn.

"Đúng, đúng, Tô tỷ, tôi nhớ chị, nhớ chị muốn chết...... Thế nào? Đêm nay có muốn tôi, người khiến chị mong nhớ ngày đêm, giúp chị giải một chút tương tư khổ hay khọng?"

"Ừ, chuẩn tấu. Đêm nay tới nhà tôi, tôi mời em uống rượu."

"Tốt. Vậy đêm nay gặp."

......

Trương Tử Mộng treo điện thoại, tươi cười rất nhanh thu liễm, nàng có dự cảm, Tô Lâm nhất định biết chuyện của Trương Tử Hề và Chu Tư Y, đêm nay nàng nhất định phải hỏi nhất thanh nhị sở.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.