Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 88: Sai lầm



Lúc tay Tô Lâm đi tới sơn động thần bí kia, cô rốt cuộc chạm đến con mồi, nhưng cô lại phát hiện, con mồi đó thật giảo hoạt, thế nhưng mặc nhất kiện nhuyễn giáp, làm cho linh xà tuy rằng có thể va chạm vào mặt ngoài, nhưng không cách nào xâm nhập đi hưởng thụ, vì thế linh xà phẫn nộ rồi, nó quyết định muốn lột bỏ nhuyễn giáp. Nhưng linh xà lại phát hiện, nhuyễn giáp trên người con mồi quá cứng, nó căn bản không thể kéo giãn, xé rách...... Vì thế, linh xà tạm dừng một hồi, rời khỏi sơn động thần bí, cũng không phải nó buông tha cho, nó chỉ là đang chuẩn bị cho đợt tiến công hung mãnh tiếp theo thôi.

Tô Lâm ý thức được không gian nơi này quá nhỏ, ngay cả nằm xuống đều không được, làm sao còn quan hệ gì! Cô sử dụng chút ý chí còn sót lại, quan vọng xung quanh, cô híp mắt, tầm mắt mơ hồ thấy cách đó không xa có một gian phòng, bên trong ngọn đèn hôn ám, tuy rằng cái gì đều thấy không rõ lắm, nhưng cô biết, trong gian phòng kia, có một cái giường rất to rất mềm rất thoải mái.

Lửa ở hạ thân còn đang thiêu đốt, buộc chặt khiến bụng có điểm đau nhức, cô không nghĩ nhiều, kéo kẻ đầu sỏ làm lửa nổi lên, bản thân cũng loạng choạng, giúp đỡ người này đi đến gian phòng.

Tiến vào phòng, rốt cuộc đến trước giường, Tô Lâm đã không còn lại bao nhiêu khí lực, kéo người bên cạnh, cùng nhau nặng nề ngã lên giường, mặt giường co giãn vô cùng tốt làm cho hai người phập phồng vài lần liền bình tĩnh lại.

Lửa dưới hạ thể Tô Lâm còn chưa có tắt, hiện tại cô rất đói khát, rất hư không, trước khi ăn được con mồi mỹ vị kia, thì không có khả năng dập lửa. Cô chống tay ngồi dậy, híp mắt nhìn xuống nữ tử nằm bên cạnh, thấy rõ mặt người kia, cô chợt thanh tỉnh một chút: "Mộng...... Mộng Mộng?"

Cồn phát huy tác dụng tối đa, tìm được cơ hội tuyệt hảo, hoàn toàn bạo phát, nháy mắt liền đoạt lấy hết lý trí của Tô Lâm. Trong lòng Tô Lâm xuất hiện một con thú hoang, hai mắt nồng đậm dục vọng bắt đầu rít gào, Tô Lâm không còn tâm tư đi lo lắng này nọ nữa, cô vội vàng muốn uy dã thú ăn no, bằng không nó sẽ tê toái lòng cô.

Áo ngủ màu trắng bị bỏ xuống giường, sau đó...... Nữ thức tiểu tây trang, váy đen, vớ đen...... Nhất kiện lại nhất kiện tùy ý bị ném xuống đất......

Rượu lực của Tô Lâm cao hơn Trương Tử Mộng, mà cô còn chịu không nổi, huống chi là nàng, trong đầu nàng bây giờ một mảnh hỗn độn, nàng tựa hồ biến thành một con rối không có ý thức, chỉ có dục vọng, thời điểm nàng cảm thấy có một vật thể lại nhuyễn lại hoạt, lại mang theo độ ấm đặt lên người mình, trong tiềm thức liền gắt gao ôm lấy vật thể kia; khi nàng cảm thấy có cái gì đó lại mềm lại ướt chui vào miệng mình, liền hé miệng nghênh đón......

Đây là một sai lầm ngu xuẩn, đây là một sai lầm tuyệt đối không thể phát sinh, nàng không nên vì hỗn loạn trong lòng mà đi tìm Tô Lâm uống rượu, nàng không nên bởi vì tò mò mà hỏi Tô Lâm những vấn đề khó mở miệng, nàng không nên ngây thơ nghĩ đến hai nữ nhân cùng một chỗ, cho dù có uống say mèm thì cũng không có khả năng gặp chuyện không may.

Khi dương quang buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cùng bức màn trắng, phóng đến một ánhsáng vàng óng ánh, như một tầng sa mỏng phủ lên giường lớn, nơi đó nằm hai cụ thân thể xích loã tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, cảnh tượng này giống như một bức hoạ duy mĩ tới cực điểm.

Đột nhiên di động đổ chuông, ngạnh sinh sinh đánh vỡ sự an hòa đó.

Trương Tử Mộng mở ra hai mắt mỏi mệt, híp mắt ý thức mơ hồ nhìn lướt qua, lại bị hoàn cảnh lạ lẫm làm cho kinh hách, ý thức trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, mạnh mẽ ngồi dậy, lại cảm giác được nơi nào đó có một cỗ xé rách đau đớn, rên một tiếng:"A......"

Sắc mặt thoáng chốc trắng đi, không còn một điểm huyết sắc, nàng đột nhiên ý thức được sự tình nào đã phát sinh trên người mình, loạn nhìn xung quanh, lại thấy Tô Lâm bên người đồng dạng xích loã, toàn thân tản ra mị lực khêu gợi, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh ngủ say.

Trương Tử Mộng đờ ra, điều này sao có thể, mình thế nhưng cùng Tô tỷ...... Mày nhíu thật chặt, đầu còn say rượu cố gắng hồi tưởng phía trước rốt cuộc phát sinh sự tình gì. Nàng cùng Tô Lâm một bên uống rượu, một bên nói chuyện của Trương Tử Hề, nàng tò mò hỏi Tô Lâm cùng nữ nhân làm tình là cảm giác gì, sau đó Tô Lâm nói có thể giúp nàng cảm nhận được hương vị đó, cuối cùng mình liền bị lạc trong cảm giác tiêu hồn kia......

Trương Tử Mộng nhịn xuống đau đầu mà hồi tưởng, trí nhớ cũng chỉ có thể đến nơi đây, hoa hạ một kết thúc tàn nhẫn, nàng không muốn đứng dậy. Nàng bắt đầu mê man, bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu không biết làm sao...... Nàng mơ, tại đây một khắc nàng tựa hồ mất đi hết thảy tri giác, lỗ tai nghe không thấy thanh âm, ánh mắt nhìn không thấy cảnh vật, trong óc chính là trống rỗng.

Tiếng chuông đánh vỡ hình ảnh duy mĩ vẫn đang tàn nhẫn vang lên, nó đánh nát không chỉ có trái tim của Trương Tử Mộng, còn có Tô Lâm.

Tô Lâm mở mắt, mơ mơ hồ hồ thấy một nữ nhân trần truồng ngồi ở bên người, cô phản ứng y hệt Trương Tử Mộng, nhất triệt bừng tỉnh, rượu lực của cô mạnh hơn Trương Tử Mộng, cho dù đầu óc còn có chút mê man, trí nhớ đứt quãng, nhưng cô rất nhanh liền ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cũng đờ ra theo, nhìn lưng Trương Tử Mộng, không dám nhúc nhích, ngay cả thở đều thật cẩn thận, ngơ ngác nhìn nàng.

Cô phát hiện Trương Tử Mộng toàn thân bắt đầu run rẩy, cô biết nhất định không phải do rét lạnh,bởi vì hiện tại đang là tháng sáu. Áy náy thoáng chốc chiếm cứ lòng cô. Cô cảm thấy trái tim mình như bị ngăn chặn, hô hấp cũng khó khăn.

Mang theo áy náy, Tô Lâm nhẹ nhàng ngồi dậy, kêu một tiếng:"Mộng Mộng......"

Một tiếng này đối Trương Tử Mộng mà nói, như là sấm sét thiên lôi, nàng bị kinh hách, chấn động, cũng đình chỉ run rẩy.

Tô Lâm không biết hiện tại nên cùng Trương Tử Mộng nói cái gì, đều là vô nghĩa, nhưng cô thật lo lắng trạng thái của Trương Tử Mộng, cô muốn nhìn biểu tình của nàng một chút, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trương Tử Mộng, muốn nàng xoay người lại. Nhưng Trương Tử Mộng bị cô bính, lại tựa như đụng phải móng vuốt của ma quỷ, lui về phía trước, né tránh Tô Lâm, động đến miệng vết thương, rên một tiếng:"A......"

"Mộng Mộng, Mộng Mộng, làm sao vậy?" Tô Lâm nghe thấy tiếng kêu đau đớn, thất kinh hỏi Trương Tử Mộng, muốn đi phù nàng lại không dám, hai tay cứ thế mà cứng ngắc.

Lần này đau đớn, nhưng thật ra làm cho Trương Tử Mộng thanh tỉnh một chút, hiện tại nàng cái gì cũng không nguyện suy nghĩ, nàng thầm nghĩ lập tức rời đi địa phương áp lực đến nỗi không thể hô hấp này, khớp hàm hung hăng cắn chặt, ngẩng đầu, xoay người, trên mặt một mảnh lạnh lùng, khiến Tô Lâm kinh hoảng, ánh mắt chạm nhau, hai người đều không nói gì, sự tình đã phát sinh rồi, hiện tại nói cái gì đều không có ý nghĩa.

Một lát sau, Trương Tử Mộng dời đi ánh mắt, thanh âm lạnh lẽo tựa như đang nói chuyện với người xa lạ: "Tô tỷ, quần áo của tôi."

"A? À...... Hảo, hảo, hảo." Trương Tử Mộng đột nhiên nói chuyện, trong giọng nói lạnh lùng có khẩu khí mệnh lệnh, Tô Lâm sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đáp ứng, nhảy xuống giường đi tìm quần áo cho Trương Tử Mộng. Cô đối Trương Tử Mộng có thật sâu áy náy, đừng nói Trương Tử Mộng kêu cô đi tìm quần áo, cho dù hiện tại kêu cô quỳ xuống, kêu cô lấy dao tự đâm bản thân, cô đều nguyện ý. Bởi vì lỗi mà cô phạm phải, thật sự là quá nặng nề.

Tìm được quần áo, sau đó thật cẩn thận đặt bên cạnh Trương Tử Mộng, ánh mắt có điểm sợ hãi nhìn Trương Tử Mộng, lui ra phía sau hai bước. Cô sợ hãi không phải bởi vì khủng bố, mà là bởi vì áy náy.

Trương Tử Mộng lúc này hoàn toàn bỏ qua Tô Lâm, giống như cô hoàn toàn không tồn tại. Nàng mặc quần áo vào, động tác ngẫu nhiên quá mạnh liền khẽ đau đớn, nhưng nàng lại cố nén không phản ứng, chỉ là đau một lần, sắc mặt nàng liền trắng một phần.

Cuối cùng là vớ đen, Trương Tử Mộng nâng lên một chân, sau đó đút mũi chân vào, chậm rãi kéo lên trên, mãi cho đến bẹn đùi.

Tô Lâm trong lúc nhất thời bị động tác vô ý thức của Trương Tử Mộng mê hoặc hai mắt, tất chân màu đen, đôi chân trắng nõn thẳng tắp thon dài, động tác cực lực dụ hoặc, Tô Lâm trong đầu trừ bỏ hình ảnh Trương Tử Mộng mặc tất chân thì không còn gì khác.

Mãi cho đến khi Trương Tử Mộng mặc xong, muốn xuống giường, Tô Lâm mới phản ứng lại đây, vội vàng nói với Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, chờ một chút." Sau đó cúi đầu đi qua đi lại, tìm cái gì. Chỉ chốc lát cô đã tìm được giày cao gót của Trương Tử Mộng, nhặt lên đi đến bên cạnh Trương Tử Mộng, ngồi xổm xuống phóng tới trước chân Trương Tử Mộng, để nàng vừa nhấc chân là có thể xỏ vào.

Trương Tử Mộng cứ như vậy mà nhìn nữ nhân toàn thân xích loã gợi cảm đang ân cần giúp mình tìm giày, sau đó mang theo điểm ti tiện đặt xuống dưới chân.

Mang giày xong, Trương Tử Mộng cái gì cũng chưa nói đi đến cửa,bước từng bước, thân thể đều đau đớn, nàng cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch. Nàng biết lần đầu tiên rất đau, nhưng nàng không nghĩ tới sẽ đau đến thế, giống như nơi đó bị dao đâm bị thương vậy.

Mặc kệ Trương Tử Mộng cố nén thế nào, Tô Lâm vốn chú ý Trương Tử Mộng nhất cử nhất động vẫn có thể phát giác nàng đi đường mất tự nhiên. Áy náy, không đành lòng, thương tiếc làm cho Tô Lâm cuống quít mở miệng nói:"Mộng Mộng, tôi......"

Còn chưa chờ Tô Lâm nói xong, Trương Tử Mộng liền đưa lưng về phía cô, vừa đi đến cửa, vừa không mang theo một chút cảm tình nói:"Đừng nói chuyện với tôi! Đừng tới gần tôi!"

Ánh mắt Tô Lâm đỏ lên, nước mắt rất nhanh chảy xuống,cô dùng sức cắn môi, không biết làm sao nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng lạnh lùng đi ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.