Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 95: Vết xe đổ



Buổi sáng, ba người cơ hồ là rời giường cùng lúc, Trương Tử Hề đối Trương Tử Mộng thật tự nhiên nói một tiếng "sớm", sau đó liền đi xuống lầu, nhưng giữa Trương Tử Mộng và Chu Tư Y vẫn tồn tại một phần xấu hổ, thật giống như chị dâu em chồng, buổi sáng ngày đầu tiên gặp mặt. Hai người chào nhau xong thì không nói gì nữa.

Quản gia Miracle lúc này đang làm tốt phận sự, nấu bữa sáng, nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người lại, cúi đầu nói:"Tiểu thư, Y tiểu thư, sớm."

Khi nàng ngẩng đầu lên, mới phát hiện Trương Tử Mộng đi sau cùng,Miracle nhận thức Trương Tử Mộng, bởi vì nàng ngẫu nhiên đưa cơm trưa đến công ty cho Trương Tử Hề, nàng không nghĩ tới Trương Tử Mộng lại ở chỗ này, cho nên lập tức ngây người, nhưng sự rèn luyện chuyên nghiệp khiến nàng rất nhanh bình tĩnh lại, cũng đối Trương Tử Mộng vấn an nói:"Mộng tiểu thư sớm."

Trương Tử Hề một bên đi đến bàn ăn, một bên nói với Miracle:"Miracle, sớm an. Cô vẫn là xưng hô Tử Mộng là Nhị tiểu thư đi, về sau Tử Mộng sẽ ở đây, sau này khi cô đi công ty đưa cơm cũng nhớ làm nhiều thêm một phần."

Miracle không có nghi vấn gật đầu, sau đó lại hướng Trương Tử Mộng vấn an:"Nhị tiểu thư sớm."

Trương Tử Mộng cảm động nhìn thoáng qua Trương Tử Hề, nàng biết Trương Tử Hề làm như vậy, đơn giản chính là muốn cho mình sẽ không cảm thấy mình là một ngoại nhân. Nàng mỉm cười đáp lại Miracle:"Miracle, chào buổi sáng."

Không cần Trương Tử Hề nhiều lời,Miracle đã tự giác đi đến phòng bếp lấy thêm bát đũa.

Bàn ăn thuỷ tinh hình chữ nhật, Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y ngồi ở một bên, mà Trương Tử Mộng ngồi ở đối diện. Trương Tử Hề không có cầm bát của mình trước, mà là cầm bát của Chu Tư Y lên, dùng thìa khuấy cháo, thổi nguội, để cho độ ấm hạ xuống đến mức thích hợp nàng ăn.

Trương Tử Hề hoàn toàn đã quen với việc này, lại làm cho Chu Tư Y xấu hổ ngượng ngùng, Trương Tử Mộng lăng lăng xuất thần. Trương Tử Hề tựa hồ không phát giác hai người khác thường, cực kỳ tự nhiên làm hết thảy, hỏi Trương Tử Mộng:"Tử Mộng, tối qua em ngủ có quen không?"

Kỳ thật từ nhỏ đến lớn, mặc kệ Trương Tử Hề làm cái gì, Trương Tử Mộng đều duy trì, lần này thái độ của Trương Tử Hề chuyển biến quá nhanh, thật sự rất là ngoài ý muốn, nàng mất khá nhiều thời gian đi tiếp nhận. Trương Tử Mộng mỉm cười nhìn Chu Tư Y, phát giác mặt Chu Tư Y càng hồng hơn, mới cười cười khuấy cháo giống như Trương Tử Hề, nàng cũng không có vận khí tốt giống như Chu Tư Y, có thể gặp được một người sủng nịch mình như thế.

Chu Tư Y nhìn động tác của Trương Tử Mộng, xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống bàn, Trương Tử Hề quá nhanh, nàng ngay cả ngăn cản đều không kịp thì bát đã bị Trương Tử Hề lấy mất,mà Trương Tử Hề cũng không thèm phân rõ trường hợp. Lúc này nàng thật sự là xấu hổ vạn phần, đành ra vẻ trấn định im lặng ngồi.

Trương Tử Mộng nghe Trương Tử Hề hỏi, ngừng tay mỉm cười đáp:"Quen ạ. Em ngủ rất ngon."

Trương Tử Hề xử lý tốt bát cháo của Chu Tư Y, nhẹ nhàng đặt trước mặt Chu Tư Y, mới ngẩng đầu nhìn Trương Tử Mộng nói:"Ừ, vậy là tốt rồi."

Trong nhà có thêm một người, mặc kệ là trong lòng sung sướng hoặc là không thoải mái, cảm giác luôn bất đồng. Nếu là bình thường, Trương Tử Hề và Chu Tư Y luôn có rất nhiều chuyện để nói, Trương Tử Hề đùa giỡn Chu Tư Y, Chu Tư Y liền cùng Trương Tử Hề giận dỗi. Nay, Trương Tử Hề cảm tình ngốc nghếch, nhưng ít nhất vẫn là có một chút đúng mực, cho nên hôm nay bữa sáng phá lệ im lặng, ba người đều tuân thủ nghiêm ngặt quy định "khi ăn không được phép nói chuyện".

Ăn xong bữa sáng, chính là lúc nên đi làm, Trương Tử Mộng có điểm xấu hổ nhìn Trương Tử Hề nói:"Chị, em...... Không có quần áo mặc đi làm."

Trương Tử Hề lẳng lặng đánh giá Trương Tử Mộng một hồi, nói:"Em và tôi dáng người xấp xỉ, mặc đồ của tôi là được rồi."

"Nhưng mà...... Chị, em làm sao có thể......" Trương Tử Mộng ở trước mặt Trương Tử Hề vẫn là không đủ tự tin, không đủ tự tin nàng cùng Trương Tử Hề có thể giống như những tỷ muội khác, có thể mặc chung quần áo.

Trương Tử Hề biết Trương Tử Mộng nói cái gì, đánh gãy nàng:"Không có việc gì, quần áo đều là vừa mua không lâu, tôi vẫn chưa mặc qua."

Trương Tử Hề qua một khoảng thời gian ngắn sẽ mua quần áo một lần, hơn nữa còn mua rất nhiều, coi như là thói quen hư hỏng của đại tiểu thư từ nhỏ phú sinh phú dưỡng, mặc kệ Chu Tư Y khuyên bảo thế nào đều không có hiệu quả, điều khiến Chu Tư Y bất đắc dĩ là, Trương Tử Hề không chỉ mua cho bản thân rất nhiều quần áo, mà quần áo cô mua cho nàng, thậm chí còn nhiều hơn. Trương Tử Mộng nghe Trương Tử Hề nói như vậy, cũng chưa nói gì.

Trương Tử Mộng thay y phục của Trương Tử Hề, quả nhiên là vừa vặn, hơn nữa style ăn mặc của Trương Tử Mộng vốn là tương tự Trương Tử Hề , bộ quần áo kia dường như là định chế cho nàng.

Ba người tuy rằng đi làm cùng một chỗ, nhưng vẫn là dựa theo nguyên tắc, Trương Tử Hề lái xe đưa Chu Tư Y đến học viện tài chính Thế Khải,Trương Tử Mộng một mình lái xe đi công ty, rõ ràng biết là sẽ gặp lại, nhưng ba người vẫn lễ phép tạm biệt lẫn nhau, cảm giác thật sự là quái dị.

Trương Tử Hề đến công ty không lâu, thừa lúc Chu Tư Y còn chưa tới, liền gọi điện thoại cho Trương Nghiêm Đình, nói với hắn mình muốn Trương Tử Mộng ở nhà mình, cô không nói đó là ý nguyện của Trương Tử Mộng, mà là nói thành ý nguyện của mình.

Cô tưởng còn cần phải đại phí võ mồm giải thích một phen với vị phụ thân quen thuộc mà cũng xa lạ kia, cho nên đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, lại không nghĩ rằng Trương Nghiêm Đình tựa hồ không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. Sau đó hai người cũng chưa nói thêm gì, liền treo điện thoại, cô và Trương Nghiêm Đình thật sự là một đôi cha con "xa mặt cách lòng".

Treo điện thoại, Trương Tử Hề im lặng ngồi ở chỗ kia trầm tư, không biết có phải bởi vì xa cách đã lâu, cô cảm thấy mình càng ngày càng không biết vị phụ thân này rồi, hai năm nay Trương Nghiêm Đình dường như bỏ bê hai tỷ muội Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, không chỉ không có cản trở bọn họ công tác, còn không quản Cố Nguyệt Chi hối thúc, không để ý tới hôn sự của Trương Tử Mộng và mình. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trương Tử Hề trong lúc nhất thời hoàn toàn mê man.

Trương Tử Hề không nghĩ ra thì sẽ không nghĩ tiếp, dù sao cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước nấy, kế hoạch của mình bày ra lâu như vậy, tuyệt nhiên không có đạo lý phải lui bước, hơn nữa cô cũng không có đường lui. Trương Tử Hề cảm thấy may mắn, hai năm nay, hết thảy đều đi theo dự đoán của cô. Kế tiếp...... Hẳn là nên đi gặp thúc thúc...... Trương Nghiêm Văn.

Thời gian bất tri bất giác liền trôi qua, đến giờ cơm trưa, quản gia Miracle rất đúng giờ đưa ba phần cơm lại đây, Trương Tử Hề vốn là muốn kêu Trương Tử Mộng tiến vào, ba người cùng ăn, nhưng Trương Tử Mộng lại cầm phần cơm của mình, ý vị thâm trường nhìn Trương Tử Hề và Chu Tư Y:"Em đi ra ngoài ăn là được, em cũng không muốn làm bóng đèn, nếu gây trở ngại một đôi hữu tình nhân gia tăng cảm tình, thì đó là trọng tội."

Chu Tư Y bị trêu chọc, đỏ mặt, bất đắc dĩ kêu một tiếng:"Mộng tỷ......"

Trương Tử Hề nhìn Trương Tử Mộng ít nhất ở mặt ngoài khôi phục ngày xưa thoải mái tự nhiên, trong lòng cũng yên tâm không ít, lắc đầu cười cười, tưởng ngăn cản Trương Tử Mộng lại không nghĩ rằng nàng đã sớm đi ra ngoài, còn hảo tâm giúp hai người đóng cửa.

Trương Tử Mộng mới từ văn phòng đi ra, liền vừa vặn nghe thấy có người gõ cửa, nàng nhíu mày nghi hoặc một chút, đặt hạp cơm lên chồng văn kiện trên bàn, mới nói:"Mời vào."

Ai kia đi vào liền nở nụ cười, Trương Tử Mộng chán ghét nhăn lại mi, lại là Đan Lam Phong, Trương Tử Mộng cho tới bây giờ cũng sẽ không cấp sắc mặt hoà nhã cho hắn xem, thanh âm lãnh đạm hỏi:"Đan quản lí, xin hỏi có chuyện gì?"

Đan Lam Phong sớm đã quen với việc Trương Tử Mộng đối hắn lãnh đạm, hơn nữa cơ hồ đã là bách độc bất xâm, hắn vẫn mỉm cười, bảo trì tốt phong độ, nói:"Muốn mời cô cùng ăn cơm trưa, tôi sắp không đếm được đây là lần thứ mấy tôi mời cô rồi đó, Trương trợ lý cũng nên chừa cho tôi chút thể diện chứ?"

Trương Tử Mộng vừa định một ngụm từ chối, lại không nghĩ rằng phía sau có người đến, chỉ nghe thấy một thanh âm nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn:"Mộng Mộng."

Trương Tử Mộng quay đầu lại, quả nhiên là Tô Lâm, nhưng lại chú ý tới trong tay Tô Lâm còn xách theo một hạp cơm, Trương Tử Mộng nhíu nhíu mày, nhưng ở mặt ngoài vẫn tận lực bình thường kêu một tiếng:"Tô tỷ."

Đan Lam Phong quay đầu lại, nhìn Tô Lâm mỉm cười chào hỏi:"Ngài hảo, ngài hẳn là Tổng giám đốc Marketing lừng lẫy đại danh của Tô thị, Tô Lâm Tô tiểu thư đi?"

Tô Lâm có điểm vô thố nhìn Trương Tử Mộng, nghe được thanh âm mới nhìn Đan Lam Phong, nghi hoặc hỏi:"Xin chào, xin hỏi anh là?"

Đan Lam Phong tự giới thiệu nói:"Tôi là Quản lý bộ Khai phá của Vu thị, Đan Lam Phong."

Trương Tử Mộng chán ghét nhìn Đan Lam Phong làm bộ làm tịch, mặc kệ như thế nào nàng đều không thích gặp người này, nàng không thể hiểu được vì sao Trương Tử Hề lại tín nhiệm hắn như thế. Đan Lam Phong chủ động cùng Tô Lâm lôi kéo tình cảm, hoàn toàn chính là xuất phát từ nhiệm vụ gần đây Trương Tử Hề sai khiến, kế hoạch khai phá điền sản nằm ở phụ cận Tô thị Tô Luyến Thấm.

Tô Lâm biết người này, hơn nữa cô còn biết Trương Tử Hề trọng dụng hắn, vì thế cũng khách khí trở lại:"À, nguyên lai là Đan quản lí, cửu ngưỡng đại danh."

Đan Lam Phong ở phương diện giao tế cũng là một cao thủ, hắn chủ động vươn tay, nói với Tô Lâm:"Lần đầu quen biết, thỉnh Tô quản lí về sau chỉ giáo nhiều hơn."

Tô Lâm cũng không nghĩ nhiều, khách sáo mỉm cười cùng Đan Lam Phong nhẹ nhàng bắt tay: "Đan quản lí, khách khí."

Trương Tử Mộng lạnh lùng nhìn hết thảy, Tô Lâm nắm tay Đan Lam Phong làm cho nàng không thoải mái, cũng không phải nàng ăn giấm chua,nghĩ đến tay Tô Lâm đã từng tiếp xúc thân mật với nơi đó của mình, nàng liền muốn lấy dao chặt bỏ, chạm qua mình rồi còn dám bính người khác?

Lúc này Trương Tử Mộng vẫn chưa ý thức được, nàng đã muốn đi vào vết xe đổ của tỷ tỷ, nàng sùng bái bắt chước Trương Tử Hề, đồng thời cũng trở nên ích kỷ giống như Trương Tử Hề, vô cùng cố chấp đối với tình hình hiện tại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.