Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 22



Cột mái tóc dài sõa ngang vai của mình lên, Lương Tiểu Nhu mặc một chiếc áo len đúng giờ đi đến Dream. Ngay tại cửa, thì nhìn thấy Ngạn Bác. Anh ăn mặc còn có vẻ nghiêm túc hơn cả cô, một bộ vest đen thẳng thóm, trên tay còn cầm một món quà được được gói kỷ rất đẹp đẽ.
Cao Ngạn Bác đưa lưng về phía cô, còn đang vui vẻ nói điện thoại với ai đó. "Kiểm tra rồi kiểm tra rồi, kiểm tra giống như cậu bình thường khám nghiệm tử thi vậy, hoàn hảo không có lấy một chút tỳ vết, tôi chắc chắn người phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt đó, vậy được chưa? Được rồi, được rồi, cúp máy đây."
Anh xoay người thì nhìn thấy Lương Tiểu Nhu thoáng có chút gò bó đứng ở đó. "Tiểu Nhu, em đến rồi? Hôm nay em mặc rất đẹp." Anh vội đi đến phái trước dắt Tiểu Nhu vào chỗ anh đã chuẩn bị .
"Ò." Lương Tiểu Nhu mỉm cười, cúi xuống nhìn quần áo mặc trên người cô. Là một kiểu áo đẹp có hoa văn tương đối phiền phức, nhưng cô vẫn luôn không có thích kiểu này lắm. Vốn nghĩ mặc bộ áo gió đi đến đây là được rồi, nhưng lại bị Thinh Thinh khinh bỉ, nói cái gì mà hẹn họ sao lại mặc đồ qua loa như vậy, trước khi đi thật sự bị em ấy buộc phải thay bộ này.
Cô không hiểu, chỉ là ăn cơm thôi mà, cần gì phải làm cho phiền phức như vậy?
"Tráng miệng thì tôi muốn bánh phô mai trà xanh, cám ơn." Sau khi ăn xong cô muốn ăn món tráng miệng, đối diện với người phía trước vẫn luôn nhìn cô cười, hỏi: "Hôm nay sao lại ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, muốn ăn mừng cái gì sao?"
Cao Ngạn Bác nhấp một ngụm rượu vang đó, ánh mắt vẫn luôn dán trên người cô. "Anh thấy gần đây em vì công việc mà gầy đi nhiều, muốn vỗ béo em một chút thôi."
Kiểu đùa nhạt này, cô cũng đã quen rồi. Nhưng làm một người bạn gái, Lương Tiểu Nhu vẫn rất nể tình mà cong khóe miệng lên.
Tầm mắt dừng trên bộ vest của Ngạn Bác, màu đen, anh vẫn chỉ luôn mặc đồ màu đen. Màu đen thường sẽ làm cho người ta có cảm giác nghiêm túc trầm ổn, chỉ là, nếu như một người con gái giống như Mã Lạc Xuyên, không cần mặc màu đen cũng vẫn thấy rất nghiêm túc, chỉ cần cô ấy trưng cái mặt chiêu bài ra, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ chủ động rút lui. Nhưng lần trước đến nhà cô ấy, hình như là cô ấy mặc áo sơ mi dài màu đen, nhìn thoáng qua thì, cũng không tệ nha... Nhớ lại lúc cô ấy cười lên so với bản mặt lạnh tanh bình thường thì có chút gì đó thú vị hơn, chỉ là số lần cười quá ít ỏi. Nếu như cô ấy có thể cười nhiều hơn, không phải lúc nào cũng hay châm chọc người khác, thì thật sự hai người chắc có thể làm bạn tốt của nhau. Thực tế thì hai người bây giờ cũng có thể xem là bạn tốt, cùng nhau ăn cơm, cùng có nhiều sở thích chung. Hơn nữa, tuy rằng người này thích chọc cô, những vẫn luôn giúp đỡ cô. Giống như lần đó, trước khi xảy ra vụ nổ, trong khoảnh khắc cô thật sự nghĩ mình sắp xong đời rồi, thì sau đó lại bị một đôi tay dùng hết sức kéo cô về phía sau. Lúc đó, nếu nói không cảm động, thì chắc chắn là nói dối. Sau đó, bị cảm động đến vượt ra khỏi phán đoán của bản thân, nhất là khi cô biết được chân của Mã Lạc Xuyên bị thương, cô có một loại cảm giác nôn nóng kỳ lạ muốn đi gặp đồng nghiệp ở phòng hồ sơ để lấy địa chỉ và số điện thoại di động của cô ấy. Tiếp đó thậm chí không đợi nỗi đến ngày hôm sau, tối đó liền quyết định đến thăm cô ấy. Ờ, đúng rồi, còn có hôm ấy cô ấy nói mấy lời kỳ quặc, cô ấy đột nhiên cúi sát vào, làn da trắng mịn không nếp nhăn của cô ấy...
"Tiểu Nhu, Tiểu Nhi, em đang suy nghĩ gì?" Cao Ngạn Bác lên tiếng hỏi. Từ sau khi Tiểu Nhu ngồi xuống, lại có biểu hiện bồn chồn, lúc thì mỉm cười lúc thì nhíu mày, tầm mắt nhìn anh giống như xuyên qua luôn cả anh vậy. "Ở đây nóng lắm sao? Mặt của em đỏ hết."
"Hả?" Lương Tiểu Nhu giật mình, tay theo bản năng mà xoa xoa má, thật sự rất nóng. "Phải rồi, chắc là do ở đây quá nóng." Cô lấy tay phẩy phẩy vào mặt, cố tình uống một ngụm rượu vang để che dấu. "Em vừa nghĩ đến mấy chuyện có liên quan đến vụ án."
Ừ, Mã Lạc Xuyên cũng coi như có liên quan đến vụ án đi.
"À. Đừng cố gắng quá, để mệt mỏi thì không tốt. Hiếm khi đi ăn một bữa cơm, em thư giãn một chút đi." Cao Ngạn Bác lấy ra một hộp giấy được đóng gói đẹp mắt, hơi có chút bí ẩn đẩy tới trước mặt cô. "Tặng cho em, em xem có thích hay không?"
Lương Tiểu Nhu nhận lấy, có chút ngạc nhiên. Ngạn Bác cũng muốn học theo A Sâm làm mấy chuyện lãng mạn? Mặc dù nghĩ như vậy, cô lại có một chút xúc động không muốn mở ra. Cầm trong tay, cô ngẩng mặt lên mỉm cười với anh: "Cám ơn."
Cao Ngạn Bác ngạc nhiên, "Chẳng lẽ em cũng không mở ra nhìn xem nó là cái gì à?"
Hữm? Còn có thể là cái gì đây? Tận đáy lòng Lương Tiểu Nhu thở dài, không muốn phụ ý tốt của anh, tay vẫn mở hộp giấy ra. Bên trong là chocolate được bọc lại càng thêm hấp dẫn, có đủ hình dạng màu sắc. Nhớ lại buổi sáng hôm nay nói đùa với Thinh Thinh, rồi nhìn chocolate trước mặt, Lương Tiểu Nhu cười gượng, một lần nữa lại nói tiếng "Cám ơn."
Đột nhiên cảm thấy chán ghét không khí giữa hai người, ánh mắt đảo qua Ngạn bác ăn mặc chỉnh chu, lại đảo về ngắm áo quần của mình.
Mặc quần áo tinh tế đắt tiền, ngồi ở trong một nhà hàng kiểu này, ăn những món danh tiếng lại không cảm thấy được sự cao cấp của món ăn, ở đây thực thích ngụy trang...
Trời sinh tính cô tự do, phóng khoáng cho nên cô không thích những chỗ như thế này. Ở trong này, cô sẽ có một loại cảm giác áp lực, còn có, cảm giác bị ràng buộc.
"Hôm nay sao em lạ như vậy?" Cao Ngạn Bác cười. "Em có thích không?"
Dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của anh, Lương Tiểu Nhu chọn một viên, mở ra rồi bỏ vào miệng, cũng không có nhấm nháp thì đã bị cô nhai mấy cái, khó khăn nuốt xuống. Sau đó đón nhận ánh mắt của Ngạn Bác, mỉm cười. "Thích."
Kỳ thật, rốt cuộc anh có biết là cô ghét nhất ăn chocolate hay không?
Lại uống vào một ngụm rượu vang, vẫn không thể xua đi dư âm vị đắng còn đọng lại trong cổ họng.
"Em thích thì tốt rồi." Cao Bạn Bác hài lòng mỉm cười, đôi mắt đột nhiên sáng lên, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Khoan đã, cái này là?!
Lương Tiểu Nhu giật mình, ngồi thẳng người. Cái cảm giác này, bầu không khí này, hơn nữa cô còn nghe thấy cuộc nói chuyện ở trước cửa kia, cái hộp nhỏ trong tay anh sẽ không phải là nhẫn chứ? Anh, anh không phải muốn cầu hôn ở đây chứ hả? Lương Tiểu Nhu suy nghĩ như vậy thì cảm ngáy ngứa ngáy da đầu, tâm trạng bỗng nhiên cũng trở nên phức tạp hơn.
Mắt nhìn thấy cái hộp nhỏ càng lúc càng đến gần, Ngạc Bác cũng mỉm cười tính mở miệng...
Vô thức, Lương Tiểu Nhu nhích ghế ra ra sau, trong lòng giống như bị mắc nghẹn.
"Cám ơn anh nha." Giọng nói có phần quen tai của một người đàn ông phát ra, vô cùng tự nhiên mà cầm lấy cái hộp nhỏ trong tay Ngạn Bác. Cậu ta mở chiếc hộp ra cẩn thận xem xét, bên trong đúng thật là một chiếc nhẫn kim cương, một viên kim cương hoàn mỹ. "Đẹp lắm, đẹp lắm, thật sự rất hoàn hảo nha. Nhìn màu sắc, độ sáng, thật sự là quá đẹp."
Lương Tiểu Nhu đanh mặt lại, đây là?
"A Sâm, sao cậu lại ở đây?"
"Lấy nhẫn, Ngạc Bác giúp tôi đi lấy về." Cổ Trạch Sâm tự nhiên ngồi xuống, quay lại hỏi Cao Ngạn Bác. "Anh đã kiểm tra kỹ rồi chứ?"
Cao Ngạn Bác nhìn sắc mặt Lương Tiểu Nhu, có chút không kiên nhẫn trả lời: "Kiểm tra kỹ rồi, đã nói là hoàn hảo không một chút tỳ vết mà, Thinh Thinh nhìn thấy chắc chắn sẽ hạnh phúc muốn chết luôn."
Thì ra là như vậy. Thì ra cái nhẫn này là cho Thinh Thinh.
Tự mình cũng không có nhận ra, Lương Tiểu Nhu thở phào một hơi, toàn bộ phiền muộn mới nãy ở trong lòng cũng như cái thở này mà tan biến, cả người cũng chợt thoải mái hẳn ra, nhăn nhắn cái mũi, khóe môi vô thức nhếch lên, nói: "Vậy thì tốt quá rồi!"
Giọng điệu quá mức vui mừng, hai người đàn ông liền quay sang nhìn cô.
"Khụ khụ." Lương Tiểu Nhu đỏ mặt, nói nhỏ nhẹ, "Ý tôi là, cái này đối với Thinh Thinh mà nói, thật đẹp." Thấy Ngạn Bác vẫn nhìn chằm chằm cô không dời mắt, cô có chút bối rối đứng lên, "Thật ngại, tôi đi toilet."
Nhìn thấy Tiểu Nhu rời đi như tránh né, trong mắt Cao Ngạn Bác lóe lên cảm xúc không thể giải thích được. Nghe A Sâm còn ở bên cạnh không ngừng khen ngợi chiếc nhẫn, anh không thể không cảm thấy quá phiền. "Cậu thì tốt rồi, tôi mới đúng là thảm."
Ánh mắt Cổ Trạch Sâm không rời khỏi chiếc nhẫn, nghe vậy cũng không cho là đúng. "Hại thảm gì chứ? Anh nên cảm ơn em mới đúng."
"Cậu không thấy được thái độ khi nãy của Tiểu Nhu sao? Cô ấy chắc chắn rất thất vọng, cậu ngẫm lại xem một người con gái nhìn thấy bạn trai của mình lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Như vậy mà tôi còn phải cám ơn cậu, có có nhầm lẫn hay không?"
Cổ Trạch Sâm ngẩng lên nhìn quanh, suy nghĩ. "Nếu không nhờ em, anh làm sao thăm dò được cô ấy." Cổ Trạch sâm giơ chiếc nhẫn trong tay lên, "Anh nghĩ lại đi, nếu một người con gái nhìn chiếc nhẫn kết hôn mà không có lấy một chút phản ứng thì không đúng rồi, như vậy anh coi như không xong. Kỳ thật hai người kéo dài thời gian như vậy, xem xét việc kết hôn cũng rất bình thường thôi. Điều kiện của Tiểu Nhu tốt như vậy, anh cứ chần chờ, đợi đến khi bị người khách theo đuổi, anh có khóc cũng vô dụng."
Huống chi, dựa vào những gì Cổ Trạch Sâm nhìn thấy, biểu hiện của Tiểu Nhu cũng không giống như là thất vọng.
Có điều, những lời này Cổ Trạch Sâm cũng không dám nói ra.
Nghe xong lời A Sâm nói, Cao Ngạn Bác như hiểu được mà trầm mặt xuống.
Hết Chương 22
Dạo này mình hơi bận, có vẻ hơi bỏ bê bộ Thục Nữ... haizz :<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.