"Sơ bộ bước đầu nguyên nhân cái chết là bị bẫy trọng lực răng cưa của lồng bắt thú kẹp vào cổ, làm đứt động mạch chủ, mất nhiều máu dẫn đến tử vong. Trên người nạn nhân có rất nhiều vết thương khác nhau, không giống như té ngã làm bị thương, có thể trước khi chết đã bị một vật khác làm bị thương. Xem ra giống như bị cố ý làm hại." Sau khi trải qua vài bước kiểm tra đối với nạn nhân Vương Chính Hồng, Cổ Trạch Sâm đưa ra kết luận trên.
"Ừm." Lương Tiểu Nhu mân mê cằm, "Khi nào có báo cáo làm phiền cậu đưa cho tôi một bản."
"Bản báo cáo đó phiền anh cũng giao cho tôi."
Gì vậy? Tay chạm cằm còn chưa có buông, Lương Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn về phía người vừa xốc liều lên đi vào.
Người bước vào nhìn như mới dự tiệc xong còn chưa kịp thay quần áo. Đầm màu tím hở hai vai tinh xảo ôm sát dáng người đẹp, chân váy ngắn đến đầu gối càng để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo. Tóc bới cao thanh lịch, lộ ra chiếc cổ duyên dáng và gương mặt trắng nõn. Có lẽ do vừa đi ngoài mưa, vẫn còn vài hạt mưa men theo chiếc cằm thanh tú nhỏ xuống, nhưng cũng không chút nào ảnh hưởng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trong trẻo mà lạnh lùng. Chân mang giày cao gót lấp lánh, lại càng tôn lên dáng mảnh mai thon dài. Cô gái mang theo khí thế lạnh lùng sắc bén này đang đứng trước mặt Tiểu Nhu.
Cô ấy lãnh đạm đảo mắt nhìn quanh trong liều một vòng, lướt qua mọi người, mở miệng hỏi: "Xin hỏi ở đây ai là Chỉ huy?" Giọng điệu vô cùng thản nhiên, tốc độ nói cũng không quá nhanh, nhưng lại mang theo uy lực không thể phớt lờ.
Lương Tiểu Nhu nhướng mắt, "Là tôi. Cô là?" Đối với người vừa mới xuất hiện này, cô có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời. Cho nên vô tình ở trong giọng nói cũng mang theo một chút ẩn ý thù địch.
"Tôi là Thanh tra cao cấp Đội Điều tra tội phạm ma túy NP, Mã Lạc Xuyên." Cô đưa ra thẻ cảnh sát để làm chứng, tầm mắt cũng nhìn thẳng Lương Tiểu Nhu. Lương Tiểu Nhu có thể dễ dàng nhìn thấy, cặp mắt xinh đẹp kia tản ra thản nhiên lạnh nhạt. "Tôi biết các người đang điều tra án mạng này, Vương Chính Hồng là tay trong của tôi. Đồng nghiệp cho tôi biết anh ta đã chết nên tôi lập tức tới. Tôi nghi ngờ cái chết của anh ta cùng vụ án ma túy có liên quan đến nhau, Đội Điều tra ma túy của chúng tôi làm việc luôn giữ bí mật, không tiện tiết lộ thân phận, hi vọng Madam có thể hợp tác với chúng tôi."
Còn chưa đợi Lương Tiểu Nhu kịp phản ứng, cô nhận lấy điện thoại trong tay của cấp dưới vẫn luôn đi theo cô. "A, sorry. Hôn lễ của cậu tôi không thể tham gia, cậu cũng đi tìm phù dâu khác đi."
Ha, thì ra là từ lễ kết hôn chạy đến, hèn chi lại ăn mặc như vậy! Lương Tiểu Nhu tự xác minh trong
Cúp điện thoại, Mã Lạc Xuyên quay lại tiếp tục dùng cái giọng thản nhiên khi nãy nói: "Có báo cáo thì nhanh chóng giao cho tôi, làm phiền anh."
Cái cô này!
Lương Tiểu Nhu trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, hai hàm răng cắn chặt.
Cái người tự cao tự đại phán như đúng rồi này rốt cuộc ở đâu ra vậy hả? Bộ điều tra ma túy là giỏi lắm sao? Còn nữa, cô ta nói tên là Mã Lạc Xuyên, tên này sao nghe quen quen vậy?
Hiện tại là xảy ra chuyện gì?!
Lương Tiểu Nhu hoàn toàn bó tay không thể lý giải. Ngày hôm qua bị cái người gọi là Mã Lạc Xuyên tự đại ngông cuồng làm bực bội muốn chết, cảm giác như có gì đó chắn ở lồng ngực không thở được, hại cô về nhà uống hết mấy tô canh đu đủ hầm dưa gang của lão ba mới nguôi ngoại giận được chút xíu. Tại sao nhanh như vậy lại phải gặp cô ta nữa?!
Trong phòng họp nhỏ, bên này là nàng cùng Sếp Trương cấp trên của nàng, đối diện là người kêu Mã Lạc Xuyên, bên cạnh có một ông chú bụng phệ đang ngồi, hình như là cấp trên của cô ta, gọi sếp Phùng thì phải. Hai chọi hai hả, ai sợ ai a! Lương Tiểu Nhu ra sức nhìn chằm chằm cô gái mặc âu phục màu vàng nhạt đang ngồi vắt chéo chân đúng kiểu nhàn nhã.
"Sếp Trương, vụ án hôm qua Tiểu Xuyên đã báo cáo với tôi, cho nên hôm nay tôi mở cuộc họp, chính là hi vọng đội NB (Đội Điều tra ma túy) cùng Tổ Trọng án của sếp hiểu rõ nhau hơn, để mọi người có thể hợp tác vui vẻ." Sếp Phùng tỉm tỉm cười nói.
"Sếp Phùng, dĩ nhiên rồi. Nói rõ để tránh có hiểu lầm, cấp dưới cũng sẽ không khó xử." Cấp trên của nàng Trương lão đầu cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười hiền lành đáp lại.
"Dĩ nhiên. Nói thật, vụ án này chúng tôi đã điều tra hai năm, dính liếu đến mấy tập đoàn buôn ma túy xuyên quốc gia, số tiền giao dịch của bọn chúng lên đến cả trăm triệu, vì vậy chúng tôi hi vọng các người có thể hợp tác với chúng tôi." Sếp Phùng vẫn cười, chỉ là trong nụ cười này mơ hồ mang theo vài phần tư vị lấy lớn ăn hiếp bé.
"Sếp Phùng, tôi hiểu đội NB muốn điều tra, nhưng Tổ Trọng án của chúng tôi cũng đã tiếp nhận vụ mưu sát này rồi —"
Sếp Phùng liền cắt ngang. "Vụ mưu sát dĩ nhiên do Tổ Trọng án lo, nhưng vụ này dính líu đến vụ buôn ma túy mà chúng tôi điều tra, hơn nữa chúng tôi còn phải hợp tác với phía Hình sự Quốc tế, liên quan đến rất nhiều phía, cấp trên rất coi trọng, cũng đã ra lệnh, không được sơ sót. Tôi nghĩ Sếp cũng hiểu?"
Chuyện này — hình như có một chút cảm giác như bị uy hiếp. Lương Tiểu Nhu ngẩn ra, chỉ liếc qua thôi cô cũng cảm giác được sắc mặt Sếp Trương cứng lại, nét tươi cười cũng không còn, hai tay rời mặt bàn khoanh lại trước ngực. Hừ, Trương lão đầu khó chịu rồi nha.
"Cho nên hi vọng Madam Lương lúc điều tra vụ án, nếu có tiến triển gì nên để đội chúng tôi cùng theo. Nếu điều tra được kẻ buôn ma túy đằng sau, nhất định phải nói với chúng tôi một tiếng, để tránh bứt dây động rừng." Mã Lạc Xuyên thong thả tiếp lời Sếp Phùng.
Lương Tiểu Nhu miễn cưỡng duy trì tươi cười. "Nếu vậy cũng mong Madam Mã giao tài liệu của Vương Chính Hồng cho chúng tôi, để tiện cho Tổ Trọng án chúng tôi điều tra."
"Sorry, tài liệu của Đội NB chúng tôi xưa nay luôn bảo mật. Đành phải vất vả cho cô, cám ơn!" Mã Lạc Xuyên nhìn cô, ánh mắt thản nhiên, khóe môi nhếch lên ý cười lễ phép lại mang theo xa cách.
Lương Tiểu Nhu mím môi vuốt cằm, ngoài mặt tỏ ra tao nhã, bình tĩnh thong dong, thật tế trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi.
Đáng giận! Về nhà lại muốn ăn canh đu đủ hầm dưa gang!
Lương Tiểu như lửa lớn cháy lan trên đất đi ra từ phòng họp, Thẩm Hùng sớm chờ ở bên ngoài liền đi đến, vẻ mặt như đã lập công.
"Madam, tôi điều tra được tẩy của Mã Lạc Xuyên. Cô gái này thích mở cuộc họp ký giả, thích được lên báo, thích nhất là lùm rùm beng. A, phải rồi, lão Đại, rốt cuộc có chuyện gì vậy, mới sáng sớm hai bên đã họp rồi?"
Liếc mắt nhìn bản mặt tò mò của Thẩm Hùng, Lương Tiểu Nhu cúi đầu nhìn cặp tài liệu, lãng sang chủ đề khác: "Chú hề Diệp Chí Văn thế nào?"
"Bác sĩ đã kiểm tra cho anh ta." Thẩm Hùng nhún vai, "Rốt cuộc có chuyện gì bí mật vậy a?"
Lương Tiểu Nhu nghiêm mặt xuống, khép lại tài liệu nghe 'cạch' một tiếng. "Bây giờ điều tôi có thể nói là làm tốt chuyện của mình, những chuyện khác không cần hỏi, hiểu chưa?"
"Ờ, ờ." Thẩm Hùng hoảng sợ, khúm núm nói, sau đó cùng cô đi vào phòng bệnh đặc biệt để lấy khẩu cung của Diệp Chí Văn.
Trong lúc làm việc, Thẩm Hùng vừa ghi chép đồng thời cũng vừa lén lút quan sát đội trưởng của mình. Trong suốt quá trình, mặt lão Đại trầm như nước, thần sắc nghiêm túc, hỏi vấn đề gì cũng thật sắc bén, càng ngày càng xoáy vào mấu chốt vụ án. Ừ, thật nghiêm túc, bộ dạng nghiêm túc so với lúc bình thường công tác không có khác gì mấy. Nhưng vì sao Thẩm Hùng lại cảm thấy như có người chọc giận lão Đại rồi?
Lương Tiểu Nhu chăm chú nghe lời khai của Diệp Chí Văn. Anh ta nói nghề của mình là đóng chú hề, ngày hôm đó anh ta phát hiện chìa khóa vali đồ bị mất, nghĩ là bị rớt trên đường chạy ngang sân đánh trận nên đến đó tìm. Lúc anh ta đang tìm chìa khóa, đột nhiên cổ cảm thấy đau buốt, tỉnh lại thì đã thấy nằm trong phòng bệnh. Sau đó hỏi y tá bên ngoài anh ta mới biết mình bị trúng đạn. Còn nữa, anh ta cũng nói mình không biết ai trong hai nạn nhân là Trần Tử Thành và Vương Chính Hồng.
Sau khi lấy khẩu cung của Diệp Chí Văn xong, Lương Tiểu Nhu đi một chuyến đến văn phòng Pháp y của bác sĩ Cổ.
"Hi, A Sâm, khám nghiệm mấy tử thi đó như thế nào?"
"À, Madam Lương." Cổ Trạch Sâm đưa cho cô một ít tài liệu cùng một số ảnh chụp. "Đây là báo cáo xét nghiệm tử thi của Trần Tử Thành và Vương Chính Hồng. Trần Tử Thành chết là bởi vì phần cổ bị trúng đạn, tổn thương khí quản, sụn và động mạch chủ dẫn đến mất máu quá nhiều, máu bịt kín khí quản, nghẹt thở mà chết. Còn về Vương Chính Hồng thì lần trước đã có nói với cô, là bị bẫy trọng lực răng cưa của lồng bắt thú kẹp vào cổ dẫn đến mất máu quá nhiều chết. Trong cơ thể anh ta có một xương sườn bị gãy, còn nữa ở cẳng tay phải của anh ta tìm được vài mảnh gỗ, tôi đã đưa đến phòng Pháp chứng để hóa nghiệm. Trên người anh ta cũng có rất nhiều vết thương mới cũ khác nhau, có thể lúc còn sống thường hay đánh nhau với người ta, hoặc trước khi chết cũng trải qua ẩu đả."
"Ừ." Lương Tiểu Nhu lật xem tài liệu trong tay cùng ảnh chụp, đội nhiên cô phát hiện được một chỗ kỳ lạ.
"A Sâm, ở đây xảy ra chuyện gì? Sao trong dạ dày của Vương Chính Hồng lại có nhiều thứ như thế?" Cô chỉ một tấm hình hỏi.
"Ừ, trong dạ dày của anh ta có giấu rất nhiều ma túy, đại khái là lợi dụng che giấu trong người." Cổ Trạch Sâm nhìn thoáng qua hình, suy nghĩ một lát nói: "Cái này là cocain nguyên chất, thành phần chủ yếu là Ketamin, chứa lượng lớn tạp chất. Có năm mươi gói, mỗi gói nặng 20g, tổng cộng là một 1kg."
"Ừm, A Sâm, cậu cũng rành về ma túy quá ha quá ha." Cậu không phải Pháp y kiêm Tác giả tiểu thuyết trinh thám sao, từ khi nào đối với ma túy cũng có hiểu biết kỹ càng như vậy. Lương Tiểu Nhu ngạc nhiên.
Cỗ Trạch Sâm gãi đầu, "Lúc đầu tôi cũng không biết. Là Madam Mã nói."
"Madam Mã?"
"Ừ, chính là Mã Lạc Xuyên. Trong quá trình tôi giải phẩu thi thể Vương Chính Hồng, cô ấy có ghé qua xem giải phẫu, cuối cùng còn hỏi tôi cả quá trình Vương Chính Hồng chết có phải rất đau đớn hay không. Xem ra cô ấy thật sự rất quan tâm chuyện của Vương Chính Hồng."
"A —" Trên mặt Lương Tiểu Nhu hiện ra biểu tình quỉ dị.
"Tiểu Nhu, em cũng ở đây à." Cao Ngạn Bác cầm một xấp tài liệu đi vào văn phòng, "Mới vừa lấy báo cáo, tiện đây em nghe luôn đi. Sau khi hóa nghiệm, viên đạn bắn chết Trần Tử Thành và viên đạn làm bị thương chú hề Diệp Chí Văn là cùng một loại đạn chì, hai viên đạn chì đó rất có khả năng được bán ra từ một khẩu súng hơi. Còn về thành phần hóa học xác thực, chúng tôi đang hóa nghiệm. Chúng tôi ở hiện trường cũng đã làm kiểm tra góc lộ lằn đạn, phát hiện lúc đó cơ thể người chết và người bị thương khoảng cách góc độ của họ rất hẹp, khoảng 30 độ. Xem ra mục tiêu thật sự của hung thủ là bartender Trần Tử Thành. Nhưng do lúc đó Trần Tử Thành đang chạy, hung thủ mới lệch mục tiêu, bắn trúng chú hề."
"Vậy Diệp Chí Văn bị thương là do lạc đạn?" Lương Tiểu Nhu nói. "Tôi hỏi qua Trần tử Thành, anh ta nói mình ở hiện trường là để tìm cái chìa khóa bị mất."
"Phải, chúng tôi đã tìm được cái chìa khóa mà anh ta nói ở hiện trường." Cao Ngạn Bác gật đầu.
"Xem ra, Diệp Chí Văn thật sự là vô tội. Như vậy, rốt cuộc là ai có ý bắn chết Trần Tử Thành? Còn vết máu trên lưng Vương Chính Hồng cũng đã chứng thực không phải của anh ta, có thể nào là máu của hung thủ không? Hai vụ này có gì liên quan không?" Lương Tiểu Nhu đau đầu cảm thấy sự tình thật khó giải quyết, điện thoại di động của cô không đúc lúc lại vang lên. "Alo, ai vậy!" Tự nhiên lại bị cắt ngang suy nghĩ, Madam Lương cực kì khó chịu. "Ô... Là ba a, có chuyện gì không ba?"
"Tiểu Nhu a, không phải con nói tối nay cùng Ngạn Bác về nhà ăn cơm sao?" giọng nói bực bội của Lương ba ba truyền qua tai nghe khiến Lương Tiểu Nhu không biết ứng đối thế nào. "Đầu tiên hẹn 7 giờ, sau đó kéo tới 8 giờ. Bây giờ gần 8 giờ rồi, rốt cuộc ba có cần hấp cá không đây? Có cần xào rau không? Còn canh nữa..."
Khóe miệng Lương Tiểu Nhu co rúm lại, đây là ba ba tràn đầy năng lượng của cô a. Vẫy tay kêu Ngạn Bác đến nghe, sau đó trốn ở một góc sáng sủa mà suy nghĩ: là vụ án rắc rối hay là ba ba rắc rối đây?
Hết Chương 3
Chương này dài bằng hai chương đầu gọp lại =,= quá đuối. Sao A Nhu trong đây khoái vuốt cằm thế không biết =,=