Sau đó ở Sở Cảnh sát thẩm vấn Đới Quý thuận lợi trái với dự đoán của mọi người, Đới Quý không chỉ thẳng thắng thú nhận hành vị phạm tội của mình, mà thái độ cũng rất chân thành, thật sự khác biệt một trời một vực so với Đới Quý kiêu ngạo trước đây. Đới Quý nhận tội, Simon và những người đi theo hắn cũng tự nhiên nhận tội theo. Ở phía bên kia, cảnh sát quốc tế ở Thái Lan thành công bắt được Paul ông trùm của Paccar và Dũng Đá đã chạy trốn sang bên đó. Theo lời khai của Paccar, hắn đã thừa nhận là bọn họ mướn sát thủ đi giết Đới Quý, lý do là vì Đới Quý vẫn luôn độc chiếm thị trường heroin Hongkong. Đã thế còn bắt chẹt giá cả, cho nên mới có ý muốn giết, hợp tác với Dũng đã diệt trừ Đới Quý, rồi đưa Dũng đá lên, vụ đánh bom lần trước cũng là do bọn họ sắp đặt. Bây giờ chứng cứ chứng thực vô cùng xác thực, tiếp theo là chờ lên toàn xét xử.
Thế là vụ án MBA bọn họ theo suốt hai năm cuối cùng đã kết thúc.
Ai nấy trong Tổ Trọng án cũng đều rất vui vẻ, hò reo muốn đi chơi cho vui vẻ một chút, vì thế một nhóm người không nói hai lời mà tới Straight café lần trước Lương Tiểu Nhu đãi tiệc, nhưng lại không để ý thấy sự miễn cường từ chối của cô mà lôi kéo cô đi. Mà Sếp Phùng cười đến nỗi đôi mắt vốn không to nheo lại như một đường may, cầm ly rượu lên nói năng còn không rõ ràng, rồi đi cụng ly từng người sau đó mới kéo mọi người vào tham gia party, rồi giơ ly rượu về phía Mã Lạc Xuyên đang chơi trò trốn ở một góc, còn nói công lao lớn nhất lần này là thuộc về cô.
Mã Lạc Xuyên nể mặt thể diện cấp trên, mặt vô cảm cạn ly với ông ấy, lúc uống vẫn còn đang suy nghĩ, lần này có thể phá được vụ án này, công lao lớn nhất không phải của cô, mà là một người khác.
Cách đây hai ngày cô vẫn đi xem Đới Quý đang bị giam, không ngạo mạn, trông hắn ta có vẻ như già đi. Cô hỏi hắn, tại sao lần này lại thay đổi thái độ, còn thay đổi quá nhiều như vậy?
Hắn cũng chỉ ôn tồn giải thích: Có lẽ, toàn bộ chuyện này phải cám ơn cảnh bọn họ, nhất là Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Lương Tiểu Nhu, là cô ấy làm cho hắn hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Với lại, ở trong này cũng không có gì là không tốt, ít nhất cũng được yên tâm, buổi tối cũng sẽ không gặp ác mộng. Thật ra hắn cũng không muốn buôn heroin hại nhiều người như vậy, lúc bắt đầu cũng là do cuộc sống ép buộc, cho đến khi làm ăn càng lúc càng lớn, hắn càng ngày càng có tiền, hắn không thể kiểm soát được bản thân nữa. Hắn thật sự rất biết ơn Madam Lương.
Nghe những lời hắn nói xong, Mã Lạc Xuyên đứng ở bên ngoài, suy nghĩ rất lâu.
Nếu là vậy, mình có phải nên đại diện cho cả Đội Điều tra ma túy đi cám ơn cái đồ ngốc đó không? Chỉ là không biết cô ấy có chịu nhận hay không, Mã Lạc Xuyên lắc ly rượu vang đỏ đang cầm trong tay, môi nở nụ cười.
Lần trước hình như mình đã chọc cho cái đồ ngốc đó giận thật rồi.
Có thể giải quyết được một vụ án lớn, tâm trạng Mã Lạc Xuyên nói không tốt thì là giả, chỉ là cô không có thói quen dùng nụ cười để chứng tỏ mình vui vẻ, nhưng quả thật vụ án này kết thúc, tận sâu trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cô mới nhận được điện thoại của cảnh sát quốc tế bên đó, nói đã có thể chính thức khởi kiện Paccar bọn họ, Sếp Phùng liền ưỡn cái bụng to đi đến.
"Tiểu Mã, thật sự là niềm tự hào của MBA chúng ta, lại một lần bắt được hàng, làm tốt lắm!"
Đối với cách gọi độc quyền của cấp trên với mình, Mã Lạc Xuyên nghe ít nhiều cảm thấy có chút gượng gạo, nhưng cũng không tỏ vẻ gì, vẫn gật đầu một cách vô cảm, thờ ơ nói:"Đây là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa..." cô bấm điện thoại, nhìn Sếp Phùng đang nháy mắt với mình, giọng điệu nhẹ nhàng, "Sếp Phùng, những lời này hôm qua ở quán Bar Sếp đã nói rất nhiều lần, tôi rất cám ơn Sếp."
Sếp Phùng bĩu môi, thuộc cấp tự hào nhất của ông ấy thật không đáng yêu một chút nào, cho dù là nói cái gì cũng có thể khiến cho cô dùng bộ dạng như người khác thiếu nợ cô tiền mà nói lại, thật sự là thấy khó khăn vì cô. "Nhưng, vẫn còn một việc cần làm phiền cô."
"Sếp cứ nói."
"Khoa Quan hệ cộng đồng nói cho tôi biết, có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn cô."
Mã Lạc Xuyên suy nghĩ, "Đúng lúc, tôi vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát quốc tế bên đó, nói có thể khởi kiện Paccar và Paul. Tôi muốn mở một cuộc họp báo, lần đầu tiên công bố mấy tin tức này."
Cô không phải người thích thể hiện, đối với chuyện họp báo gặp mặt phóng viên này thấy rất phiền, nhưng sau đó cô lại phát hiện, họp báo công bố tin tức là một chuyện cần thiết. Có đôi khi công bố đại chúng mấy tin này, có thể trấn an lòng dân, cũng có thể có tác dụng trấn áp, đe dọa với những kẻ đang rục rịch buôn bán heroin. Cho nên, hai năm nay, cô phá được vụ án nào cũng đều có thói quen mở cuôc họp báo công bố.
Nhưng chuyện này, thời gian lâu dài, những người không biết cô sẽ nghị luận sau lưng cô nói cô thích khoe khoang. Cô chưa bao giờ giải thích, người biết cô thì cô đã không cần giải thích, người không biết cô thì cũng không thân, vậy càng không cần giải thích.
Thanh tra Mã có hiệu quả làm việc đặc biệt cao vào buổi chiều đã liên hệ xong xuôi với bên truyền thông, mở cuộc họp báo công bố trong phòng hội nghị tại Sở Cảnh sát.
********
"Vào hai năm trước Đội Điều tra ma túy đã nắm được thông tin tổ phân bổ ma túy lớn nhất Hongkong, chúng tôi nhận được tình báo, họ sẽ tiến hành giao dịch với Paccar tên trùm ma túy Mã Lai tại Hongkong. Lần này ngoài việc bắt được một lượng heroin lớn, chúng tôi còn bắt được nhân vật chủ chốt giao dịch của hai bên Hongkong và Malaysia: Đới Quý và Paccar. Đồng thời cảnh sát quốc tế cũng dựa trên tài liệu do họ cung cấp, đã bắt được Paul trùm ma túy ở Tam Giác Vàng và tội phạm Dũng đá đang lẩn trốn ở bên ngoài. Chúng tôi tin hành động lần này đã làm tan rã tập đoàn buôn bán ma túy lớn nhất Đông Nam Á..."
Hôm nay ăn trưa xong thì vừa đến Sở Cảnh sát, Lương Tiểu Nhu nhận được tin nhắn của Lâm Thinh Thinh kêu cô mau mở TV, cô không hiểu cho nên mở TV nhỏ chuyên dụng trong phòng họp của Tổ Trọng án, thì thấy được cảnh này. Mã Lạc Xuyên đó đối mặt với một đám báo giới, cũng không có chút lúng túng, tính cách vẫn luôn bình tĩnh chậm rãi nói.
Lương Tiểu Nhu nhìn mặt than trong TV, đột nhiên từ đáy lòng phát ra lửa giận.
Lần đó tốt xấu gì cũng là do cô cứu Đới Quý và còn giữ được sát thủ, cô ấy không biết ơn thì cũng thôi đi, vừa tới đã vênh mặt lên cho cô nhìn, còn hung dữ với cô?! Có lầm hay không, là cô thiếu nợ cô ấy à? Còn nói sau này cô đừng than thiệp vào?! Băng sơn gì đó đúng là đáng ghét nhất mà!
Hừ, cái người nói chuyện không quan tâm ai thì có gì để thích, cả ngày không tự cao tự đại thì sẽ chết à! Nếu như cho cô cơ hội chọn lại, cô sẽ không lựa chọn người con gái này.
Dù sao nếu cô ấy không đến xin lỗi, cô sẽ không thèm quan tâm cô ấy nữa.
Lương Tiểu Nhu không nhận ra bản thân luôn tự quảng cáo rùm beng là ngự tỷ mạnh mẽ nay càng ngày càng có cảm giác của một cô bé. Hay là nói, càng lúc càng ngây thơ.
Lương Tiểu Nhu lấy đại một miếng quýt đã được lột vỏ trên bàn, tưởng tượng là Mã Lạc Xuyên, nuốt xuống một cách không thương tiếc. Sau đó thì mắc nghẹn...
Khụ khụ, trái quýt xấu xa, lẽ nào ngay cả nó cũng là người của băng sơn sao, hợp lại để bắt nạt cô?
Lương Tiểu Nhu vỗ ngực, ai oán nhìn chằm chằm trái quýt ở trong tay.
Có điều, Lương Tiểu Nhu lại ngước lên xem TV, người con gái ngồi trước màn hình trang điểm nhẹ, cái nhìn tự nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt còn toát lên một sự kiêu ngạo, trả lời những câu hỏi của phóng viên cũng không chê vào đâu được, từng lời nói đều vô hình toát lên khí thế, giống như sức hấp dẫn nữ vương không cách nào làm cho người không chú ý tới.
Sao có thể nhìn đẹp như vậy chứ hả...
Sặc, Lương Tiểu Nhu cúi gầm mặt xuống, cô đúng là cái đồ mắc nghẹn cam đến chết đi!
"Hành động lần này của chúng tôi có thể thành công như vậy, có một người chắc chắn phải cám ơn. Nếu không có cô ấy, chúng tôi khẳng định cũng sẽ không có thành tích ngày hôm nay."
Hả? Cái tiếng sao có chút kỳ lạ. Lương Tiểu Nhu giật giật lỗ tai, ngẩng đầu lên, trong mắt của băng sơn trên TV không phải là không có chút cảm xúc nào, lại còn mỉm cười, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn. Là ai vậy, trong lòng Lương Tiểu Nhu đang nổi cơn ghen, công lao lớn lắm sao?
Tiếng nói trong TV vẫn tiếp tục, "Người đó chính là Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Lương Tiểu Nhu." Người con gái mặc một bộ vest thường phục đối mặt với đủ loại ống kính, giống như đang đối mặt với người đang được nhắc đến, khóe môi vô thức mà khẽ nhếch lên, "Tôi muốn nói cám ơn cô ấy đàng hoàng, mong cô ấy có thể nhận."
Lương Tiểu Nhu cảm giác lỗ tai mình có chút đỏ lên, mặc dù cô biết cô ấy ghi hình trong phòng hội nghị cách mấy tầng lầu, nhưng cô vẫn có chút không dám nhìn cô ấy trong TV. Không biết có phải ảo giác của cô không, sao cô lại cảm thấy ánh mắt của băng sơn lại ấm áp như vậy? Cách xa như vậy, cô vẫn có thể cảm giác được sự ấm áp trong đó...
Cô suy nghĩ, nếu đã vậy thì thôi tha thứ cho cô ấy đi? Người kiêu ngạo như cô ấy, muốn cô ấy đi xin lỗi cũng không có khả năng, cũng không nên bởi vì như vậy mà kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra đi?
"Đang suy nghĩ chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?"
Cái giọng này, sao giống như giọng băng sơn quá vậy ta?
"Nè, nói cô đó, cái cô đang gục đầu nằm lên bàn đó, ngẩng đầu lên coi."
Được rồi, không phải giống, người lạnh lùng thế này lại còn tự kiêu thì chỉ có thể là cô ấy thôi.
Lương Tiểu Nhu ngẩng lên, vẻ mặt không thể không nói là bất ngờ, cô chỉ TV rồi lại chỉ Mã Lạc Xuyên, "Sao cô... Không phải đang trong cuộc họp báo sao?" Sao lại xuất hiện ở đây, sao lại xuất hiện ở trước mặt tôi?"
"Quay xong rồi nên tới tìm cô." Mã Lạc Xuyên nhún vai.
"Tìm tôi... làm gì?"
"Chuyện lần trước tôi thật xin lỗi, nói chuyện có chút kích động."
"À, không sao. Tôi cũng có chỗ xúc động, lần đó không gọi tổng bộ là lỗi của tôi." Lương Tiểu Nhu cào cào tóc, trong lòng bình tĩnh lại sinh ra một chút thất vọng, làm ra vẻ rất bình thường mà nói: "Nếu chỉ là bởi vì chuyện này, cô không cần phải trực tiếp đến nói, nói trong điện thoại cũng được mà."
"Ừm." Mã Lạc Xuyên nhìn cô, "Ngoài chuyện đó ra, còn một chuyện nữa."
Lương Tiểu Nhu thật sự muốn nổi điên, xin cô làm ơn có thể nói hết một lần được không?!
"Tối nay có rảnh không?" Mã Lạc Xuyên hơi mỉm cười: "Đi chung nhé."
Ngẩn người trong ba giây, Lương Tiểu Nhu mới lấy lại phản ứng, này, cái này xem như là hẹn hò hả? "Ừ, được." Cố gắng dằn xuống nhịp tim đập quá nhanh, cô trả lời.
"Vậy liên lạc qua điện thoại."
"Ok!"
Đợi cho đến khi bóng dáng Mã Lạc Xuyên hoàn toàn biến mất không còn thấy nữa, Lương Tiểu Nhu mới cười ha ha y như đồ ngốc, lòng ngập tràn niềm vui không kể xiết.
Ha ha, đây chính là lần hẹn hò đầu tiên của cô ấy và cô, cô phải chuẩn bị tốt một chút!
Hết Chương 43
Cái cô đang gục đầu lên bàn muốn ngủ kia, mau ngốc đầu lên coi ôi ~ =,=