Sau đó, trong lúc đợi đồ ăn, Thường Vân còn đặc biệt đem ra album ảnh tự làm quý giữ của bà, đưa cho Mã Tấn Thao và Lương Tiểu Nhu cùng xem. Lương Tiểu Nhu ghé đầu qua, liền cười, thì ra ở trên đó đều là hình ảnh tin tức của đại băng sơn.
Lương Tiểu Nhu xem một cách thích thú, mặt trong đó dán các mẫu tin và bài báo về quá trình Mã Lạc Xuyên từ lúc ban đầu là một cảnh sát cho đến Thanh tra cao cấp Đội Điều tra ma túy. Nhìn mấy cái này, giống như đã thấy được quá khứ của cô ấy, thấy được cô ấy trưởng thành như thế nào.
Lật đến một tấm, "Phụ nữ không hề thua kém đàn ông*, nữ cảnh sát trở thành tay súng thiện xạ trong đội cảnh sát", trên tấm ảnh, Mã Lạc Xuyên mặc đồng phục cảnh sát, tư thế cầm súng rất chuẩn, biểu hiện vẫn rất lạnh lùng kiêu ngạo. Mặc dù gương mặt vẫn còn non nớt, cũng đã toát lên một sự tự tin không hề thua kém bất cứ ai.
*Ở đây là câu ngạn ngữ "cân quắc bất nhượng tu mi", cân quắc là khăn trùm đầu của phụ nữ thời xưa, tích là Gia Cát Lượng muốn đánh Tư Mã Ý nhưng Tư Mã Ý không chịu ra đánh, cho nên Gia Các Lượng sai người gửi khăn trùm đầu của phụ nữ cho Tư Mã Ý để hạ nhục, sau đó thì cân quắc là để chỉ phụ nữ. Người cổ đại gọi đàn ông là tu mi. Truyền thống phong kiến phân biệt đối xử với phụ nữ cho nên khi một người phụ nữ tài giỏi sẽ được gọi là "cân quắc bất nhượng tu mi", nghĩa là "phụ nữ không hề thua kém đàn ông".
"A, tấm này là lúc Lạc Xuyên mới lên làm cảnh sát tham gia thi bắn súng trong đơn vị được giải nhất, hơn nữa thành tích còn phá được kỷ lục..." Thường Vân ở kế bên rất tự hào mà giới thiệu.
Lại lật qua một tấm, "Chiến đấu hiệu quả, heroin ở Hongkong giảm đáng kể", đối diện với máy ảnh là khuôn mặt bình tĩnh của Mã Lạc Xuyên đã chín chắn hơn nhiều, chân mày khẽ nhướng, vẫn kiêu ngạo như vậy.
"Còn tấm này, là Lạc Xuyên gia nhập MBA phá được vụ án đầu tiên. Lạc Xuyên khi đó đặc biệt cứng đầu, để bắt một tên buôn ma túy mà đua xe với người ta ở trên đường, suýt chút nữa là chạy ra biển, sau đó lúc bắn nhau còn bị thương, phải vào bệnh viên may hết mấy mũi, làm cho mọi người hoảng sợ..."
"Còn có tấm này..."
Lương Tiểu Nhu lúc đầu là cười xem, nhưng sau đó từ từ cũng cười không nỗi nữa. Những dòng chữ lạnh lùng và hình ảnh những chuyện sau đó vinh quang vô cùng, nêu rõ những thành tựu nổi tiếng của Mã Lạc Xuyên. Cùng là cảnh sát cô hiểu rất rõ, những thứ này là dùng vô số nước mắt và cay đắng mới đánh đổi được. Bán ma túy không giống với tội phạm giết người, bình thường bọn chúng luôn có một số lượng lớn vũ khí và còn rất nhiều lính đánh thuê. Đằng sau những tin tức này, Mã Lạc Xuyên có vô số đêm không ngủ, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, có lẽ rất nhiều lần, đều là gặp thoáng qua thần chết...
Tay súng thiện xạ, ngôi sao phá án, đằng sau những danh hiệu này là gì? Lương Tiểu Nhu chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ấy, nghe cô ấy giới thiệu tên của mình cũng có cảm giác rất quen thuộc, thật ra trước đây cô đã từng rất nhiều lần nghe tên của cô ấy có phải không?
Truyền kỳ trong Sở Cảnh sát, đây cũng là người mà cô thích...
Lương Tiểu Nhu lấy lại tinh thần, nhướng mắt nhìn về phía Mã Lạc Xuyên, Mã Lạc Xuyên mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, trong đôi mắt mang sắc thái kì lạ, "Ăn cơm trước đi." Cô ấy nhích lại gần, nói bằng giọng sẽ không bị ai khác ngoài hai người nghe thấy: "Nếu cô muốn xem như vậy, cho cô mang về xem ha?"
Mặt Lương Tiểu Nhu đỏ lên, trợn mắt liếc cô, sao cô lại quên người con gái này không biết xấu hổ cũng là số một đây.
Bữa tiệc sau đó vẫn rất vui vẻ, Thường Vân và Mã Tấn Thao bận rộn gắp đồ ăn cho Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên. Lương Tiểu Nhu vừa bận ăn vừa bận nói chuyện phiếm với bọn họ, đủ điều kiện đóng vai nhân vật bạn tốt ấy. Còn Mã Lạc Xuyên thì đối với đồ ăn được ai gắp cho cũng không từ chối, chôn đầu xuống ăn không nói gì cả, nhưng thái độ đã dễ chịu hài lòng hơn.
"Hôm nay Uncle Thái và Uncle Lưu gọi điện đến chúc mừng con gái của tôi lại phá án, tôi cũng rất vui vẻ, còn vui hơn khi bản thân bàn được mấy vụ làm ăn." Mã Tấn Thao lại cầm đũa gắp đồ ăn cho Mã Lạc Xuyên, cẩn thận xem xét cô ấy, "Lạc Xuyên, đây là nấm hương con thích ăn nhất."
"Cám ơn." Nhìn thấy sắc mặt của ông ấy, Mã Lạc Xuyên chậm rãi gắp nấm hương lên, đưa vào miệng nhai từ từ. "Có thật sự vui như vậy không?"
Bị Mã Lạc Xuyên xét đoán làm một người từ lâu đã lăn lộn trên thương trường như Mã Tấn Thao đột ngột có cảm thấy có chút căng thẳng, sau đó lại bởi vì con gái để ý mình mà cảm thấy vui mừng, "Có, có chứ."
Mã Lạc Xuyên lần đầu tiên mỉm cười với ông ấy, dù cho nó có ngắn ngủi đi chăng nữa, "Mọi người có muốn gọi tráng miệng không?"
Đã bao nhiêu năm, đây là nụ cười đầu tiên. Mã Tấn Thao cảm thấy ấm lòng, một nỗi chua xót dâng trào, vội trả lời: "Được, Lạc Xuyên con muốn ăn món tráng miệng gì thì cứ gọi."
Thường Vân nhìn thấy con gái có thể chung sống hòa bình với ba của cô, tự nhiên cũng rất vui vẻ, gắp con tôm thích ăn nhất đưa vào miệng, nào ngờ con tôm này lại không theo ý bà, mới hơi thiếu chú ý, đã làm rớt nó lên cái khăn choàng đặc biệt chọn cho hôm nay.
"Làm sao đây? Cái này là khăn choàng anh đã tặng em." Thường Vân nhìn chằm chằm vào khăn choàng, có chút run sợ.
Đôi mắt sắc sảo của Mã Lạc Xuyên nhìn thấy, đưa tay cầm lấy, "Con đi vào nhà vệ sinh giúp mẹ rửa sạch lại, không sao đâu."
Lương Tiểu Nhu đang ăn một cách vui vẻ thì nghe thấy Mã Lạc Xuyên đi, thấy hoang mang, cô ấy đi thì không phải mình trở thành bóng đèn sao? Vì thế cũng vội vàng đứng lên, "À, con cũng sẵn tiện đi nhà vệ sinh."
Mã Lạc Xuyên liếc cô một cái, bĩu môi đối với loại tiểu xảo rõ ràng muốn bỏ chạy của Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Nhu giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau Mã Lạc Xuyên, hai người vừa tới nhà vệ sinh, Mã Lạc Xuyên cẩn thận rửa khăn choàng dưới vòi nước, Lương Tiểu Nhu sẵn tiện đứng ở kế bên lấy nước rửa mặt.
"Vừa nãy, cám ơn..."
Lương Tiểu Nhu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt Mã Lạc Xuyên vẫn ở khăn choàng trong tay, rất tập trung, giống như một câu nói từ trên trời rơi xuống vừa rồi không phải đến từ cô ấy.
"Cô đây là đang cám ơn tôi à?" Lương Tiểu Nhu chống cằm bằng một tay, che nụ cười trên miệng lại.
"Ừm. Còn có hôm nay thật ngại, vốn là tôi tính mời cô đi ăn với một mình tôi, nhưng sau đó làm cho cô phải tham gia vào cuộc họp mặt gia đình này, có phải rất chán không?" Mã Lạc Xuyên rửa khăn choàng xong xuôi rồi, ngẩng đầu, nhìn về phía một người khác trên mặt gương.
"Không có, người nhà của cô tốt lắm, bữa cơm này cũng rất thú vị." Lương Tiểu Như gần như vô thức trả lời.
"Vậy thì tốt." Mã Lạc Xuyên thở phào, thả lỏng cơ mặt, chân mày giãn ra tạo thành một vòng cung đẹp. Đến gần, chợt kề sát vào Lương Tiểu Nhu, hơi thở ấm áp phà trên mặt cô, người của cả hai dựa sát vào nhau. Tim của Lương Tiểu Nhu như nhảy dựng, cảm thấy tim mình đập thùm thụp va vào lồng ngực, đối mặt với Mã Lạc Xuyên đột nhiên đến gần, cô cũng không nói gì cả, chỉ là mang theo một chút khát vọng, nhắm hai mắt lại.
Thật lâu sau đó, không có cảm giác chạm nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, cũng không có xảy ra tiếng động kỳ lạ gì, Lương Tiểu Nhu thấy lạ mở mắt ra. Vừa mở mắt, một gương mặt đang khẽ cười liền ánh vào trong mắt.
Mã Lạc Xuyên ôm cánh tay, thích thú nhìn cô: "Cô đang làm gì vậy?"
Mặt của Lương Tiểu Nhu lập tức đỏ lên như trái cà chua, sau đó chợt nhận ra, cô không thể bị mất khí thế trước mặt người con gái này được. Cô lui về sau một bước, nghển cổ, cố ý giả bộ làm ra vẻ dữ dằn la lên: "Làm cái gì? Tôi có làm cái gì đâu! Ngược lại, cô đột nhiên cúi xuống làm gì!"
Thật ra Lương Tiểu Nhu nổi nóng là để giữ lại chút khí thế, dù sao người ta cũng là ngự tỷ mà, mặc dù mức độ ngự tỷ không thể cao như băng sơn Mã Lạc Xuyên này. Tiếc là hôm nay cô mặc cái váy quá thục nữ, hơn nữa khuôn mặt còn nhỏ nhắn còn hồng hào, nhìn làm sao, cũng chỉ giống một cô bé đang dỗi hờn với người yêu.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, "Muốn tôi làm gì sao?" Mã Lạc Xuyên chỉ vào váy Lương Tiểu Nhu, giọng điệu nhàn nhạt, "Váy của cô bị nhăn, tôi muốn giúp cô vuốt lại mà thôi."
Lương Tiểu Nhu nghe vậy, đồng thời cố gắng giữ nguyên tư thế cao đẹp của mình không đổi, chỉ di chuyển mắt nhìn xuống váy của mình , hình như thật sự có chút nhăn. Nhưng cô lại bị hai chữ "mà thôi" của Mã Lạc Xuyên làm nổi nóng, chỉ là cô lại không thể nói ra. Cô cũng không thể nói là 'do tôi nghĩ rằng cô muốn hôn tôi, cô lại không hôn cho nên tôi bị buồn', mà cô đúng là vì lý do này nên buồn, chuyện này là có chút tự mình đa tình, không phải sao?
Không thể nói, nói không nên lời, Lương Tiểu Nhu thật sự muốn bày tỏ với Mã Lạc Xuyên ngay lúc này, cô muốn cô ấy sẵn sàng hôn cô, cô muốn hôn cô ấy một cách công khai. Chỉ là, lúc này cũng không phải là thời điểm tốt để tỏ tình, mà cô bây giờ còn chưa có chia tay với Ngạn Bác, cũng không có thân phận để bày tỏ với cô ấy.
Cho nên tâm trạng của Lương Tiểu Nhu đột nhiên như bị phá hỏng, cúi đầu đứng yên tại chỗ, chẳng biết phải nói cái gì.
Mã Lạc Xuyên thầm mỉm cười, cô có chút thắc mắc là tại sao nhìn cái đồ ngốc này lại đột nhiên trở nên uất ức như vậy. Trong khoảnh khắc liền như trái cà tím, gục đầu xuống, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cô làm vẻ mặt đáng thương.
Mã Lạc Xuyên suy nghĩ lý do, nhưng nhiều khả năng đây là lần đầu tiên cô ấy bị phớt lờ. Cô mặc kệ là nguyên nhân gì, nhưng cô thật sự không thích Lương Tiểu Nhu giận dỗi thế này, nhìn cô ấy như vậy, chính cô cũng sẽ có một loại cảm giác buồn bực không thể thông suốt.
Mã Lạc Xuyên đi hai bước đến phía trước, lại lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, khi kề sát, nhẹ nhàng dùng môi khẽ chạm vào má cô.
"Tối nay cô có thể tới, tôi rất vui."
Một cái khẽ chạm như vậy, Lương Tiểu Nhu thề là từ sau khi cô tốt nghiệp đại học cũng không có được ai hôn kiểu như vậy. Sau đó quen hai người bạn trai, kể cả Ngạn Bác, có cái nào không phải hôn sâu? Cô vẫn cảm thấy hai người là người trưởng thành, yêu đương cũng phải ra dáng của người trưởng thành nên có. Nhưng bây giờ bị Mã Lạc Xuyên làm như vậy, cô lại cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp toàn thân, làm cho cả người đều run lên.
Lương Tiểu Nhu ôm chỗ bị Mã Lạc Xuyên chạm qua, nhìn cô không dám tin, hai má giống như thiêu đốt, hơi thở có chút không đều. Cô có thể hiểu chuyện này là do cô ấy cũng có chút thích cô hay không?
Vốn Mã Lạc Xuyên cho rằng động thái này của mình rất có hiệu quả, nhưng nhìn mặt Lương Tiểu Nhu lại đỏ bừng, vả lại vẫn còn có xu hướng sâu sắc hơn, nét mặt như muốn nói nhưng lại do dự, thầm lắc đầu: người con gái này hết thuốc chữa rồi.
Dắt tay cô đi ra ngoài một cách rất tự nhiên, giống như động tác này đã từng làm cả trăm ngàn lần, "Chúng ta cần phải quay lại."
Bàn tay của Lương Tiểu Nhu được bàn tay mát lạnh của Mã Lạc Xuyên nắm, Lương Tiểu Nhu đi ở phía sau, miệng không thể không cười đắc ý, vẻ lo lắng khi nãy ngay lập tức đã biến mất.
Lương Tiểu Nhu không biết thì ra mình bây giờ lại dễ dàng thỏa mãn đến như vậy, có vẻ như chỉ cần người con gái đang nắm tay mình ở trước mặt này nhìn cô cười một cái, cô sẽ vui vẻ như một đứa trẻ.
Hết Chương 46
Không biết vì sao chương này là chương mình làm lâu nhất từ đầu đến giờ =,=