Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 50



Vu Nhiễm dạo này cảm thấy rất phiền muộn, bởi vì người nào đó thật đáng ghét, mà cái người này là ai vậy ta? Thì chính là Phương Phi người hay tự hào mình là tân binh siêu cấp của Sở Cảnh sát Tây Cửu Long.
Từ sau cái lần cô ấy đi theo Madam Mã của cô ấy tới tham gia bữa tiệc, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà lấy được số điện thoại của cô, rồi cả ngày cứ nhắn tin gọi điện không biết chán. Lần nào cũng đều gọi "Nhiễm Nhiễm", "Nhiễm Nhiễm" rất trìu mến, giọng cũng lớn nữa, nhiều lần tiếng vọng ra khỏi micro, mẹ của cô đã nhìn chằm chằm cô rất nhiều lần, còn cố gắng gặn hỏi cô có phải là bạn trai hay không.
Bạn trai cái mốc ấy! Mẹ, đây rõ ràng là con gái mà!
Cho dù có khuôn mặt đẹp trai với vẻ ngoài có thể đi lừa gạt mấy cô bé, thì cô ấy vẫn là nữ mà!
Reng reng ——
Vu Nhiễm liếc nhìn màn hình điện thoại, bất lực mà xụ mặt xuống.
Nữa, lại tới nữa.
"Nhiễm Nhiễm thân yêu, thời tiết hôm nay tốt như vậy, hay là chúng ta cùng đi ăn nha? O(∩_∩)O~"
Cuối tin nhắn còn chèn thêm một cái mặt cười nhìn buồn cười, như thể là cái mặt của Phương Phi đang cười ngoác miệng.
Vu Nhiễm không thể chịu đựng thêm nữa, lấy điện thoại gọi qua trực tiếp. Đầu dây bên kia vừa thông, cũng không quan tâm đối phương phản ứng như thế nào, trực tiếp rống lên: "Phương Phi cô đủ rồi nha! Ai là thân yêu của cô hả? Còn nữa, tôi với cô vốn chẳng có quan hệ gì, đừng có suốt ngày nhắn tin gọi điện đến làm phiền tôi nữa!"
Qua một lúc sau, trong điện thoại mới phát ra tiếng của Phương Phi, còn đặc biệt trong trẻo, dường như lại mang theo nhiều tội nghiệp. "Nhiễm Nhiễm, cô nghĩ tôi như vậy sao? Sau bữa tiệc lần đó, tôi cảm thấy rất có duyên với cô, tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi mà."
Phương Phi nói như vậy, ngược lại làm Vu Nhiễm xấu hổ. Có lẽ là do thần kinh cô quá nhạy cảm, nhưng mà... có duyên? Cô thật đúng là không nghĩ tới!
Vu Nhiễm cầm điện thoại, không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
"Với lại, tôi là con gái mà, sao cô lại cảnh giác với tôi ghê vậy?"
Con gái? Thì tại cô là con gái, mới càng phải để phòng đó!
"Nội tâm của cô và vẻ bề ngoài thật không có phù hợp gì hết, trông thì rất hiền lành vô hại, dáng vẻ đặc biệt dễ dàng gần gũi người khác, nhưng thực tế sự cảnh giác của cô rất cao, có vẻ như cũng chẳng thích tiếp xúc với người khác..."
Mình có sao? Vu Nhiễm nhíu mày. Nhưng mà nghĩ kỹ lại, hình như bản thân thật sự không thích tiếp xúc với người lạ, bạn bè cũng rất ít, người thân với cô đều nói cô là loại chậm nhiệt. Cho nên lần này mới có thể phản ứng lớn như vậy? Bị Phương Phi người đó giờ có tính cách thẳng thắng nói cộng với một tiếng "Nhiễm Nhiễm" làm phiền lòng.
"Cô nên học theo chị Dung Duyệt, dịu dàng phóng khoáng, lại dễ đùa giỡn. Cô không biết đâu, mấy lần đi chơi với chị ấy, giỡn đều rất vui đó..."
"Chị ấy tốt như vậy, thì cô hẹn chị ấy đi, còn kiếm tôi làm gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Vu Nhiễm đã cảm thấy không đúng, giọng điệu nói ra sao lại không đúng vậy ta?
Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia liền thầm mỉm cười, "Nhiễm Nhiễm, nghe lời nói của cô, sao tôi lại cảm thấy như đang ăn dấm chua vậy?"
Ăn dấm quỷ của cô ấy!
Cô sớm đã biết tên tiểu quỷ này không phải là người dễ đối phó mà!
Lần này cũng chẳng ngần ngại nữa, trực tiếp cúp máy. Vu Nhiễm ném điện thoại tới một bên bàn, sau đó cũng tự thả mình lên chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại trong phòng ngủ.
Đối mặt với trần nhà một lúc, không biết bản thân đang suy nghĩ gì, không hiểu vì sao lại cảm thấy tâm trạng có chút buồn bực. Điện thoại đã cúp, nhưng giọng của cái người thấy ghét đó giống như vẫn còn lởn vởn bên tai, Vu Nhiễm gãi gãi tóc, rất nghiêm túc nói với bản thân mình, không cần biết động cơ của Phương Phi là gì, mình vẫn nên bớt tiếp xúc với cô ấy thì tốt hơn.
Không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, hay là nói quá lười để thay đổi.
Reng reng reng reng ——
Chắc chắn lại là điện thoại của cô ấy! Vu Nhiễm chưa nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại, bấm nhận điện thoại nói với giọng rất không kiên nhẫn: "Alo! Sao lại là cô nữa! Tôi đã nói là đừng có làm phiền tôi mà! Cô nghe không hiểu tiếng quốc ngữ à?"
Đối phương sửng sốt một lúc lâu, mới mở miệng nói, là một giọng nam rất quen thuộc: "Tiểu Nhiễm, là tôi."
Tiêu tùng! Là Tiểu Thắng!
"A, là Tiểu Thắng hả, ngại quá, hồi nãy tôi tưởng là người khác gọi tới..." Vu Nhiễm đỏ mặt mà giải thích vào điện thoại, thật tình muốn chôn đầu vô lỗ luôn.
Cô chưa bao giờ mất mặt như vậy với đồng nghiệp của mình!
Đều là tại Phương Phi đó!
Trong lòng Vu Nhiễm lại thầm trao thêm cho ai đó một tội danh nữa.
"À, không có việc gì." Tiểu Thắng chẳng bận tâm mà mỉm cười, trong lòng lại đang thắc mắc: người vừa nãy gọi điện với Tiểu Nhiễm là ai, lại có thể làm cho một người nổi tiếng tính tình tốt tức giận đến như vậy? Không phải là người thiếu tiền cô ấy không trả mà còn dây dưa lằng nhằng chứ hả? "Tôi muốn nói là mấy hôm trước trời đều mưa, hôm nay hiếm có được một ngày trời nắng, thời tiết đẹp như vậy, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn được không?"
Vu Nhiễm không nói gì, dù có nói như thế nào thì cũng chẳng khác nhau là mấy? Còn nữa, cô thật sự không hiểu giữa thời tiết và đi ăn có tồn tại mối liên quan trực tiếp gì với nhau, uổng cho từng người bọn họ đều là cảnh sát hết.
"Tiểu Thắng, có chuyện gì đặc biệt không?" Ngụ ý chính là, nếu như không có chuyện gì quan trọng cần phải đi ra ngoài nói, vậy thì bữa cơm này không nhất thiết phải ăn.
Tiểu Thắng rõ ràng hiểu rất rõ Vu Nhiễm cũng trở nên lo lắng, cái này thật sự là dấu hiệu Tiểu Nhiễm muốn từ chối. Cậu ta rất buồn bực, hiếm khi trong Sở Cảnh sát có được hai người khác phái, một người là sếp, danh hoa có chủ khí thế mạnh mẽ, cậu ta không dám chọc cũng chẳng dám nhây vào; còn lại một người, trông hiền lành vô hại, nhưng thực tế lại rất có tiếp cận, thật sự giống như bị tự kỷ vậy. Nhớ năm đó vừa tốt nghiệp trường cảnh sát được điều đến Tổ Trọng án, cậu ta phải mất cả năm, mới có thể trở thành bạn nói chuyện phiếm và đùa giỡn với Tiểu Nhiễm. Cậu ta quýnh lên, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. "À ừm, thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi đã mời nhiều người đến chơi, cô cũng tới chơi đi."
Thì ra là sinh nhật, sinh nhật rất quan trọng, với lại, sinh nhật của bạn bè nếu vắng mặt thì hình như cũng không tốt lắm. Vu Nhiễm gật đầu, "Tôi đi."
Chỉ là, đợi đến nhà hàng Tiểu Thắng đặt, Vu Nhiễm cũng rất miễn cưỡng. Cô nhìn chằm chằm người con gái với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đang ngồi trong góc, nheo mắt hỏi cậu ta: "Sao cô ấy lại ở đây?"
Tiểu Thắng cười rất lúng túng, "À, tôi muốn mọi người cùng đi chơi thôi, nên mới gọi chị Dung Duyệt và Tiểu Phương." Nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng này của Tiểu Nhiễm, hay là cô ấy và Tiểu Phương có chuyện gì không vừa ý nhau? Sau đó giải thích thêm: "Vốn tính gọi Madam với Madam Mã, còn sếp Cao nữa, nhưng hình như bọn họ cũng không rảnh, nên đều chưa có đến."
Madam, với Madam Mã? Còn có sếp Cao? Hay là ba người bọn họ có hẹn với nhau mới không đến? Chứ không sao lại trùng hợp đến thế? Hoặc có thể, giữa ba người bọn họ có vấn đề gì đó?
Trong lòng Vu Nhiễm nghi ngờ, lập tức cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, chào hỏi mọi người xong cũng chọn đại một chỗ để ngồi xuống.
"Tiểu Nhiễm, gọi cô tới ăn một bữa cơm thật sự không dễ dàng mà." Thẩm Hùng nhìn Vu Nhiễm lại nhìn Tiểu Thắng, ánh mắt chọc ghẹo đảo qua một vòng, mở miệng nói.
Người trong tổ cũng biết Tiểu Thắng có ý với Tiểu Nhiễm, nhưng không biết là do Tiểu Thắng quá vô dụng hay là Tiểu Nhiễm quá khó để thu phục, hai người chung tổ tốt xấu gì cũng được một năm rưỡi rồi, nhưng chẳng có chút tiến triển nào. Tiểu Nhiễm không thích xã giao, đến nổi tiếng vì điều này luôn, bình thường cũng chỉ có Madam mới có thể kêu được cô ấy, giống như cô ấy đi với Madam cũng đi gần hơn. Phải biết rằng, bữa cơm này, chỉ sợ cả đám người bọn họ đều là làm nền mà thôi!
"Làm gì có, anh Hùng, anh nói như vậy là hại chết tôi nha." Vu Nhiễm nhăn mũi, tỏ vẻ như đáng yêu đáp lại, nửa không nhận nửa lại chấp nhận.
Thẩm Hùng cười ha hả, nói: "Vậy cũng không được, lại đây, cô là người đến trễ nhất, đứng nói gì thêm nữa, tự phạt một ly đi." Nói xong, lấy một chai rượu rót đầy ly, đưa cho Vu Nhiễm. "Đây, cho cô." Ngập ngừng, lại nói tiếp, "Không muốn uống cũng được, để cho người khác uống thế là ok." Lúc nói những lời này, ánh mắt của Thẩm Hùng đang nhìn Tiểu Thắng.
Vu Nhiễm vẫn bình thản nở nụ cười, không chút do dự nhận lấy uống cạn một hơi, uống xong thì nhướng mắt lên nhìn về phía Thẩm Hùng, "Tôi chịu phạt, vậy được rồi chứ?"
Thẩm Hùng không ngờ được Vu Nhiễm thường ngày ôn hòa mà hôm nay lại táo bạo đến thế, trong một lúc cũng không nói được gì, bưng miệng cười, thấy tiếc thay cái thằng ngốc nhút nhát đã mất đi một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó cũng sóng yên gió lặng, Vu Nhiễm lặng lẽ gắp thức ăn ăn, được một lúc mới bắt đầu hỏi Tiểu Thắng, hôm nay là sinh nhật cậu ta nhưng tại sao lại không có bánh kem, với lại tại sao mọi người lại không chuẩn bị quà sinh nhật vân vân và vân vân. Tiểu Thẳng chỉ có thể ấp a ấp úng, hôm nay là sinh nhật âm lịch của cậu ta, đúng sinh nhật dương lịch thì đã qua. Hôm nay gọi mọi người ra chỉ là muốn tụ tập chơi một chút thôi, vẻ mặt có chút bối rối, có chút giấu đầu lòi đuôi.
Vu Nhiễm cũng là cảnh sát nên khả năng quan sát không tệ, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng xem như đã hiểu được, nhưng cũng không có nói thẳng ra, chỉ lấy món quà mình đã mua ở trên đường để chúc mừng đưa tới, cũng chẳng quan tâm cậu ta có phản ứng gì mà chỉ ngồi yên ở chỗ của mình cố gắng đối phó đống đồ ăn trước mắt.
Nhưng mà, nói thật lòng thì mùi vị của món ăn nhà hàng hôm nay thật sự rất ngon, có nhiều món đều là món cô thích. Lấy cớ bất mãn Tiểu Thẳng ở trong lòng vậy thôi, nhưng có thể ăn những món mình thích, coi như là cũng là một chuyện khiến người ta đặc biệt vui vẻ.
"Cô rất thích ăn món này?"
Đột nhiên có một tiếng nói ở sát bên, giọng nói này khoảng thời gian gần đây luôn nghe thấy, cho dù còn miễn cưỡng, cũng có thể nói là rất quen thuộc. Vu Nhiễm quay đầu lại, cắn chiếc đũa bất đắc dĩ nói: "Sao lại là cô?"
"Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi." Phương Phi vẫn nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi, cô ấy vừa mới đặc biệt đổi chỗ với người khác để chuyển tới bên cạnh cô, ngồi xuống thì thấy Vu Nhiễm cứ lẳng lặng mà... ăn liên tục. Đặc biệt là cái món ở phía trước này... mùi cá cà. Hình như, lúc Vu Nhiễm ăn là rất nghiêm túc, rất tập trung. Mắt cũng không nhìn lung tung, thật sự có thể nói là tập trung tinh thần tối đa không một chút lơ là.
Phương Phi cảm thấy rất hứng thú, cô ấy cũng là lần đầu mới gặp phải một người lúc ăn có thể "chuyên nhất" như vậy đó.
Hết Chương 50
Nhớ bé Lương với chế Mã hả, thôi ráng đợi nha =)))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.