Lương Tiểu Nhu rúc trong chăn ấm áp, bên trong vẫn còn vương lại hương thơm nhàn nhạt, nghe tiếng máy điều hòa hoạt động, cô cảm thấy buồn ngủ lại.
Híp nửa mắt nằm trên giường, không suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ thả lỏng cơ thể, để suy nghĩ rong chơi.
Nhưng lại cảm thấy luôn ủ trong chăn cũng không phải chuyện nên làm, cho nên lồm cồm chậm chạp dậy đi rửa mặt thay đồ, cố gắng kéo dài thời gian, có lẽ cũng được một lúc lâu, đến lúc cô đi vào nhà bếp đã ngửi được mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lương Tiểu Nhu cố ngửi, mùi thơm bay trong không khí thật sự rất dễ chịu. "Ngửi mùi thôi đã biết chắc là ăn rất ngon." Cô cười tủm tỉm mà nịnh bợ, vẻ mặt cũng giống y chang Đậu Đỏ.
Mã Lạc Xuyên liếc mắt nhìn cô, "Em chịu dậy rồi à? Tôi còn tưởng em vẫn muốn nằm ì trên giường, đang suy nghĩ xem có nên vào lôi em ra không đây."
Cười chấp nhận, Lương Tiểu Nhu có qua có lại, đưa mắt nhìn, "Đại băng sơn của chúng ta tự mình làm, thì sao em có thể không khen đây?" Quay đầu tìm giúp đỡ, "Có phải không hả, Đậu Đỏ? Mày có thích chủ nhân của mày làm cơm cho mày không?"
Đậu Đỏ nằm trên sàn nhà, cái đầu lông mềm mại lười biếng nằm lên chân trước, đôi mắt đen lúng liếng mở to nhìn cô, miệng mở lớn, như hiểu như không mà lắc đầu.
Mã Lạc Xuyên đang làm mặt lạnh nghiêm túc liền bật cười, lắc đầu: thật chịu không được hai người này luôn, à không, là một người một chó, sao đến cả biểu hiện ngốc nghếch cũng y chang nhau vậy nè?
Lương Tiểu Nhu ngoan ngoãn ngồi một bên ở bàn ăn, nhìn Lạc Xuyên mặc quần áo ở nhà thoải mái đi ra đi vô giữa nhà bếp và phòng ăn, dáng người thanh mảnh di chuyển, tay cầm tay để, trên bàn cơm đã nhanh chóng trở nên phong phú. Cô chống đầu, khóe miệng nhoẻn lên cười, sao lại có cảm giác như một gia đình? Giống như là gia đình giữa cô và Lạc Xuyên... Lương Tiểu Nhu dời tầm mắt, rũ mắt xuống, nhìn các món ăn trên bàn.
Gà kho Cola, tôm xào trứng, đậu hủ non rim, bông cải xanh xào, canh La Tống. Mấy món ăn đơn giản, lại cố tình đều là mấy món cô thích ăn. Lương Tiểu Nhu híp mắt lại nhìn Lạc Xuyên rửa tay xong thì ngồi xuống, thật sự muốn nghi ngờ Lạc Xuyên có phải đã điều tra cô hay không, nếu không thì sao lại trùng hợp đến vậy?
Mã Lạc Xuyên ăn từ tốn thanh lịch.
Cô không cần phải nói với Mã Lạc Xuyên, cô thích ăn gì không thích ăn gì, những điều cô thích cô quan tâm, mỗi một hành vi thói quen của cô, Mã Lạc Xuyên đều biết tất.
Cuộc gặp gỡ của 20 năm trước, đối với Tiểu Nhu mà nói có lẽ chỉ là một sự giúp đỡ rất bình thường, nhưng đối với Mã Lạc Xuyên mà nói, là một cuộc gặp gỡ bất ngờ tươi đẹp nhất cũng là điều rạng rỡ nhất cả đời này của cô ấy, trực tiếp khắc vào trong tim, in hằn lên xương sốt. Sau đó cô ấy cũng không cố ý tìm kiếm, chỉ là cảm thấy tư thế đánh nhau của Tiểu Nhu rất oai hùng rất đẹp mắt, cho nên đã nhanh chóng tìm đến một võ quán có lịch sử lâu đời, đã bái một người thầy lão luyện và cũng là người nghiêm khắc nhất trong võ quán. Mã Lạc Xuyên kiên trì tập luyện ngoài dự đoán của bản thân, khi mà có rất nhiều người đã từ bỏ thì cô ấy vẫn cứ tiếp tục kiên trì.
Mã Lạc Xuyên hi vọng mình có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ mẹ, và cũng có thể... xứng đáng với cô.
Mặc dù không thích người đàn ông đó, nhưng vẫn im lặng chấp nhận kế hoạch đưa mình sang Anh du học do ông ta sắp xếp và còn rất cảm kích. Một mình tha hương ở nước ngoài, cô độc là điều không thể tránh khỏi, ngoài những cuộc điện thoại mẹ gọi đến mỗi tuần, thì còn có gương mặt nhỏ nhấn trên tấm thẻ học sinh ấy làm bạn với Mã Lạc Xuyên.
Đêm khuya, Mã Lạc Xuyên thường xuyên sẽ chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp trên tấm thẻ học sinh mà ngẩn ngơ, lần nào cũng nhìn rất lâu. Bản thân mình đã trưởng thành, cô ấy cũng sẽ vô thức mà tưởng tượng cô bé bênh vực kẻ yếu ngày xưa bây giờ có dáng vẻ như thế nào đây?
Ngẫm lại thật sự là buồn cười, vào cái độ tuổi còn chưa biết tình yêu là gì, một lần gặp lại có thể lấy được con tim mình. Mã Lạc Xuyên lắc đầu cười tự giễu, rồi lại cam tâm tình nguyện.
Đây có lẽ chính là cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Nhớ nhung giống như rượu vậy, lắng đọng theo năm tháng lại có vị thuần dịu hơn. Cho nên không thể ngẩn ngơ ở nước ngoài quá lâu, Mã Lạc Xuyên mang theo một con tim mất mát quay trở về Hongkong, cũng ma xui quỷ khiến mà lựa chọn theo nghề cảnh sát. Có lẽ là bởi vì ở Anh cô ấy cũng làm cảnh sát, nhưng có lẽ còn có một lý do khác, dù sao thì cuối cùng cô ấy cũng đã rất thuận lợi gia nhập Đội điều tra ma túy Tây Cửu Long.
Tìm kiếm, chờ đợi, để có thể gặp lại cô một lần nữa.
Có lẽ Thượng Đế đã nghe thấy khát vọng mãnh liệt sâu thẳm trong tim Mã Lạc Xuyên, vào một tình huống thật ngẫu nhiên, cô ấy đã gặp được cô, dường như chỉ liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra cô ở đây. Không hiểu vì sao, tim đập mạnh trong khoảnh khắc ấy.
Mặc chiếc áo khoác trắng và quần jeans sạch sẽ, vóc dáng cao gầy, gương mặt trong trẻo tự tin, đôi mắt đen láy, môi mỏng khẽ mím, vừa đi vừa tham khảo vụ án với đồng nghiệp bên cạnh, mặt mày vênh vang. Giơ tay nhấc chân, phong thái khí chất khiến người ta vô thức mà đi theo.
Sau đó mới bắt đầu hữu ý vô tình chú ý cô.
Khi thì một mình, khi thì có cấp dưới đi đằng sau, biểu hiện đầy sức sống, thần thái kiêu ngạo.
Để mặc con tim cứ thế mà khát khao cô, nhưng Mã Lạc Xuyên tự nhiên sẽ không giống như các thiếu nữ, tùy tiện đi làm phiền người ta, như vậy quá bốc đồng, không phải kiểu phong cách bình tĩnh của cô ấy. Cô ấy đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội thích hợp, sau đó dùng mọi cách để quyến rũ cô.
Mà chân chính tiếp xúc với Tiểu Nhu chính là lần gặp ở sân đánh trận.
Bước vào trong chiếc liều đó, vừa giơ tay, vừa ngước nhìn, chính là cả đời.
Lương Tiểu Nhu ăn thỏa thích, một lần nữa cảm thán Lạc Xuyên của cô thật đúng là lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, bắt được trộm, điều tra được vụ án, hay làm mặt than, giỏi giả làm em gái ngây thơ, nghiêm túc lên có thể so sánh với núi băng, làm nũng thì hoàn toàn hạ gục người khác...
Các món do Lạc Xuyên nấu, sao có thể ngon như vậy? Mà Lạc Xuyên cũng chỉ thuộc về một mình mình, điều này làm lòng Lương Tiểu Nhu đầy tự hào và cảm xúc hạnh phúc.
"Lạc Xuyên..." Lương Tiểu Nhu đột nhiên gọi Mã Lạc Xuyên.
"Ừ?" Mã Lạc Xuyên ngước mắt lên nhìn về phía cô.
"Còn gì mà chị không biết làm không..." ..." Lương Tiểu Nhu kề sát Mã Lạc Xuyên, ánh mắt hiện lên sự tôn sùng.
Mã Lạc Xuyên ngó lơ cô giống như khi ngó lơ biểu hiện và giọng điệu của Phương Phi thuộc cấp trung thành của mình trong Sở Cảnh sát, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm, nét mặt bình thản như đang mỉm cười.
Hai người không nói chuyện, trong phòng ăn lại như được bao phủ bởi sự ấm áp dịu dàng. Sau khi ăn xong, Mã Lạc Xuyên thu dọn chén dĩa, Lương Tiểu Nhu thì đặc biệt hiểu ý đi vào nhà bếp rửa chén.
Sau khi rửa hết chén dĩa đi ra ngoài thì Lương Tiểu Nhu duỗi lưng, phát hiện Lạc Xuyên đang ngồi dựa lên sô pha, cử chỉ nhàn nhã xem TV, biểu cảm trên mặt rất hờ hững, nhưng gương mặt thả lỏng, trông dáng vẻ rất thư thái. Đưa mắt nhìn quanh, Lương Tiểu Nhu cũng đi tới đó ngồi xuống.
"Đang xem gì đó?"
"Xem linh tinh vậy thôi."
Lương Tiểu Nhu ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía TV, ở đó đang phát một bộ hoạt hình hấp dẫn và đầy kinh điển – Tom và Jerry, chuột Jerry màu cam và mèo Tom màu xám tập nào cũng luôn rượt đuổi nhau. Khóe miệng nhoẻn lên, Lương Tiểu Nhu bĩu môi không thèm nói chuyện, chỉ lặng lẽ xem cùng Mã Lạc Xuyên.
Lúc xem Lương Tiểu Nhu đồng thời cũng từ từ dịch chuyển cơ thể của mình, cố gắng tới gần Mã Lạc Xuyên một cách âm thầm.
Nhìn thấy mình cách cô ấy càng lúc càng gần, mà ai đó vẫn cứ tập trung vào việc xem TV. "Xem hay lắm à?" Hay là nói, sức hấp dẫn của cô còn thua kém Tom và Jerry?
"Tàm tạm."
"Thật sự hay lắm à?" Lương Tiểu Nhu nhướng mày nghi ngờ, đồng thời lại lén lút tới gần hơn.
"Cũng bình thường."
Lương Tiểu Nhu giận: "Rốt cuộc là hay hay là dở?"
Mã Lạc Xuyên khẽ cười, từ từ nói: "Tôi không biết nó hay hay dở nữa, nãy giờ tôi vẫn luôn dồn hết sự chú ý lên người em rồi, cho nên không có để ý phim."
Lương Tiểu Nhu bối rối, câu nói này... hình như có chút quen thuộc.
Cách đây không lâu, vào một ngày không hẹn mà gặp, sau đó cùng nhau đi đến rạp chiếu phim...
A, phải không? Không phải cô luôn chú ý tới tôi chứ, cho nên mới không có nghiêm túc xem phim?
Ừ.
Hả?
Bởi vì đã luôn dồn hết sự chú ý lên người cô, cho nên còn lòng dạ nào mà xem phim nữa.
Lúc nghe nói như vậy cô đã có cảm xúc gì? Có lẽ đã sớm có một thứ tình cảm sâu sắc, chỉ là bản thân không biết thôi, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể dối lòng, con tim cô lúc đó đã vui mừng nhảy nhót.
Rốt cuộc có thể chạm vào khoảng cách, Lương Tiểu Nhu niễng đầu, từ từ dựa lên vai Lạc Xuyên, đổi vai cho nhau, tưởng tượng cảm giác lúc đó cô ấy dựa lên vai mình, và bầu không khí mập mờ ấm áp bao quanh giữa hai người. Khóe miệng Mã Lạc Xuyên vẫn nhoẻn lên, tự nhiên duỗi thẳng tay ra ôm lấy cô.
Trong TV đang phát cái gì, không ai quan tâm, chỉ để ý mỗi người bên cạnh mình mà thôi.
Thực tế thì phải nói là Lương Tiểu Nhu không phải là người dễ dàng ngủ. Nghề nghiệp của cô trong mấy năm qua đã tập cho cô quen với việc giữ cảnh giác mọi lúc, 24 giờ đợi lệnh. Nhưng ở bên cạnh Lạc Xuyên thật sự rất ấm áp, chỉ dựa vào cô ấy đã có thể làm cho cô vô cùng yên tâm thoải mái, cho nên, cảnh sát Lương 'không cẩn thận' đã ngủ rồi.
Lúc mở mắt ra lần nữa, đôi mắt màu hổ phách của Lạc Xuyên đang chớp đã ánh vào trong mi mắt, chăm chú nhìn cô một cách đầy thú vị, như đang nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật đầy tinh mỹ.
"Em ngủ quên à?" Lương Tiểu Nhu thở dài, hỏi như đang tự giễu. Đứng dậy rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài đã thay đổi thành ban đêm, đèn đường đã mở. "Ngại quá, bình thường em cũng không có ngủ say như vậy..."
Mã Lạc Xuyên xoa vai, tỏ ra rất rộng lượng. "Không sao, chắc do sáng nay mất sức quá."
Với lại, dáng vẻ khi ngủ say của Tiểu Nhu nhìn sao cũng không ngại.
Đỏ mặt quay đầu tránh đi cái nhìn chọc ghẹo của Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu vì che dấu sự xấu hổ mà thay đổi chủ đề, "Giờ không còn sớm nữa, chị đói bụng không?
"Ừm." Mã Lạc Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi đói bụng rồi."
"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn nha."
"Không cần." Mã Lạc Xuyên ngây thơ nhìn cô, "Tôi không muốn đi ra ngoài ăn."
"Vậy chị muốn ăn cái gì?" Lương Tiểu Nhu cảm thấy có đôi khi Lạc Xuyên thật sự cứ như một đứa trẻ.
"Ăn em có được không?" Mã Lạc Xuyên nhướng mày, trong khoảnh khắc Lương Tiểu Nhu bật người dậy thì Mã Lạc Xuyên đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, ôm eo cô ngã lên sô pha. "Tôi phản ứng nhanh hơn em đó." Trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, rực rỡ dán lên gương mặt nàng.
Lương Tiểu Nhu cử động cánh tay, lại bị Mã Lạc Xuyên ghì chặt hơn, đơn giản không thể động đậy. Nhụt chí rúc vào trong ngực Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ấy, "Tại sao lại là em nằm dưới nữa? Không phải là nên thay phiên sao, lần này phải là chị nằm dưới chứ!"
Mã Lạc Xuyên chớp mắt ngây thơ, tỏ vẻ rất hồn nhiên. "Chuyện này không phải là nên xem khả năng của ai tốt hơn sao?" Không đợi cô trả lời, hạ người xuống, ngậm môi của cô, cắn một cái không nhẹ không nặng, hài lòng khi cảm giác được phản ứng của người nằm dưới. Hơi di chuyển, mút lấy môi cô hỏi: "Em nghỉ ngơi tốt rồi chứ?"
Giọng nói hơi khàn, lại như chứa đựng ngọn lửa dục vọng.
Lương Tiểu Nhu đỏ mặt hồng tai mà nhắm mắt lại, em có thể nói không sao?!
Đáng tiếc Mã Lạc Xuyên vốn cũng không cho cô cái cơ hội này, hôn xuống lần nữa, đầu lưỡi quấn lấy nhau, từ từ nhảy múa, nụ hôn mềm mại cũng dần dần trở nên cuồng nhiệt, thậm chí cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên nóng dần lên.
Ngay vào lúc hết sức căng thẳng, từ cửa truyền đến một tiếng động nhẹ nhàng, giống như có người bên ngoài đang lấy chìa khóa mở cửa.
Vào lúc này đã cho thấy hai người có kỹ năng tốt của cảnh sát ngang nhau. Gần như vào lúc tiếng động đó vang lên Mã Lạc Xuyên đã lập tức buông Tiểu Nhu ra, cơ thể cũng ngồi lại một bên sô pha, mà Lương Tiểu Nhu cũng có phản ứn nhanh chóng ngồi dậy, nghiên người về phía tay vịn bên kia của ghế.
Cho nên khi Thường Vân mở cửa ra nhìn thấy đó là cảnh con gái và vị Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án đang ngồi trên ghế sô pha chống đầu, xem TV trông có vẻ khá nghiêm túc.
Mã Lạc Xuyên tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, "Mẹ, sao chưa gì giờ đã về rồi?"
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại ngầm có chút hờn giận.
Thường Vân đặt chìa khóa lên bàn cà phê, trước tiên chào hỏi Lương Tiểu Nhu, kì lạ phát hiện phản ứng của cô giống như rất dè dặt, mặt còn đỏ, tay luống cuống không biết để đâu, mấy lần gặp trước rõ ràng là cô vẫn luôn rất bình tĩnh thong thả.
Lại nghe thấy câu hỏi của con gái, bà giải thích: "Bên bà ngoại có chuyện, nên mẹ về trước." Ánh mắt ở trên mặt của con gái, lại càng thấy kì lạ, "Con nóng lắm à? Sao mặt con với cả Tiểu Lương đều đỏ như vậy?"
Lương Tiểu Nhu sợ thót tim muốn nhảy ra ngoài, cô lo lắng hoảng hốt đưa mắt nhìn Lạc Xuyên.
Mã Lạc Xuyên rất bình tĩnh trả lời: "Nãy mới vận động tí."
"Khụ khụ..." Lương Tiểu Nhu bị sặc, cô nhìn thấy Thường Vân chuyển tầm mắt qua mình, trong một lúc bối rối lại càng ho không ngừng, cô vội lắc tay tỏ vẻ như mình không sao, sau đó lại thầm hung dữ trợn mắt liếc cái người chủ mưu hại cô.
Mã Lạc Xuyên khẽ hít một hơi, tới gần cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô để thông khí. "Mẹ, tụi con đói bụng quá, mẹ có thể nấu cơm cho con không?"
Thường Vân cảm thấy kì lạ mà quan sát hai người, từ lúc nào mà quan hệ giữa con gái và Tiểu Lương tốt như vậy, từ hành động của cả hai cứ như bạn thân đã quen biết nhiều năm, ở đâu cũng thể hiện sự thân thiết. Hiện tại bị con gái cắt ngang suy nghĩ, bà chợt phục hồi lại tinh thần, "À, phải rồi, mẹ vốn tính gọi con ra ngoài ăn cơm."
"Đi đâu?" Mã Lạc Xuyên uể oải trả lời bà, vừa hớn hở chơi trò liếc mắt đưa tình với Tiểu Nhu.
"Con không biết Tiểu Khê mời từ Mỹ về à? Hôm nay con bé muốn mời chúng ta ăn cơm, cha của con... Tấn Thao cũng sẽ đi." Thường Vân quan sát biểu cảm của con gái, nói một cách thật cẩn thận.
Sắc mặt của Mã Lạc Xuyên liền lạnh xuống.
"Con không đi."
Hết Chương 78
Bữa giờ tự dưng mình có hứng làm nháp, lo làm liên tục chục chương nháp mà quên không làm mượt chương cũ để up lên, sorry mọi người T-T