Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 79



Trên phố Hongkong, một cô gái trẻ xinh đẹp với đôi mắt nhắm, hít thở sâu trong bầu không khí say lắm lòng người, nắng vàng rực rơi trên khuôn mặt sạch sẽ của cô ấy, mở mắt ra, cô gái nở nụ cười.
Cuối cùng cô ấy cũng đã trở lại.
Không cần biết ở nước ngoài tốt như thế nào, ở đó gặp được mọi màu da sắc tộc, da trắng có, da đen có, nay có thể đứng ở tổ quốc, đứng ở nơi quê cha đất tổ, nghe ngôn ngữ mà cô ấy quen thuộc, nhìn thấy những gương mặt thân thiện, thật sự là một chuyện làm cho thể xác lẫn tinh thần của người ta vui vẻ.
Hơn nữa, ở đây còn có người mà cô ấy quyến luyến.
Chị, chị còn nhớ em không?
Trong phòng VIP của một nhà hàng sang trọng quý phái ở Mongkok.
Ở có bốn người, một người đàn ông trung niên nho nhã điển trai, một người phữ trung niên dịu dàng, một cô gái trẻ, và... một cô cảnh sát mặt than luôn toát ra hơi thở gay gắt "vui lòng không đến gần" với đôi mắt nhắm hờ.
Trông Mã Lạc Xuyên rất đáng thương, cô không có ý định nói chuyện, chỉ ngồi yên ở vị trí của mình, nhắm mắt lại nhớ đến ai đó miệng cười suốt buổi.
Nếu không phải Tiểu Nhu kêu cô đi, cô cũng sẽ không tới đây, ngồi chung với bọn họ. Cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy người đàn ông đó, còn về cô gái mang vẻ mặt hồn nhiên ngồi kế bên thì hình như cô cũng đã nhiều năm không gặp. Nhưng lại không hiểu vì sao cô bé này cứ muốn mời cô đi ăn cơm? Cho dù không ghét nó, nhưng khoảng thời gian đó thái độ của nó với cô tốt lắm, giống như một đứa em gái ruột, thích làm nũng, thích cô. Nhưng cho dù như thế nào, cô vẫn có một chút oán giận đối với cô bé này.
Tối đó, là cũng bởi vì nó, nên người đàn ông đó mới không đến. Cho dù không quan tâm, trong lòng vẫn cảm thấy...
Nhưng cũng may là mẹ nó không đến, nếu không cô cũng không dám đảm bảo cô sẽ không hất tay rời khỏi đây ngay lập tức.
Mã Lạc Khê ngồi phía bên phải Mã Lạc Xuyên, đôi mắt vẫn luôn lặng lẽ nhìn cô, trong lòng có nhiều điều muốn nói, nhưng trong một lúc lại không mở miệng được, chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc.
Đã 17 năm không gặp, 17 năm rất dài. Cô ấy không biết, chị gái 17 năm sau sẽ trở nên xinh đẹp như vậy. Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng cô ấy vẫn như có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh. Bề ngoài tinh tế nhưng lạnh lùng hoàn mỹ, còn có khí chất kiêu ngạo của ngày xưa, chỉ ngồi ở đó, không nói không làm gì cũng đã toát lên vẻ quyến rũ.
Thấy bầu không khí trong phòng có chút tẻ nhạt, Thường Vân vội cười nói: "Lạc Xuyên, đây là Lạc Khê, từ sau khi Lạc Khê đi Mỹ thì hai đứa cũng không có gặp nhau? Lạc Khê, ở nước ngoài thế nào, có quen không?"
Bà cùng lúc thấy kì lạ ở trong lòng, mấy bữa nay nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên mặt con gái nhiều hơn một chút, cả ngày trông cũng rất ung dung thoải mái, bà còn tưởng rằng tính tình của con gái đã bớt gay gắt hơn. Nhưng hôm nay xem ra, con gái vẫn là mặt than? Hay là nói, chỉ có đối với với một người, cô mới có thể để lộ ra sự dịu dàng mà cô đã ẩn giấu.
Mã Lạc Khê nhìn đi chỗ khác, trên gương mặt hiện lên nụ cười lễ phép khéo léo, "Cám ơn dì quan tâm, ở Mỹ rất tốt, con học được rất nhiều kiến thức trong nước không học được."
"À, nghe nói lần này con về nước sẽ không đi nữa, có phải không?"
"Vâng." Mã Lạc Khê khẽ gật đầu cười, "Con ở Mỹ học Quản trị khách sạn, về nước cũng muốn làm cái mình học, dự định mở khách sạn, gần đây đang chuẩn bị."
Mã Lạc Xuyên mở mắt ra nhìn cô ấy.
"Cô muốn mở khách sạn."
Ánh mắt hờ hững, giọng điệu cũng thờ ơ, lại có thể làm Mã Lạc Khê căng thẳng. Cô ấy điều chỉnh để tim đập chậm lại, trả lời với giọng đắn đo: "Phải, bởi vì lĩnh vực này ở trong nước làm cũng rất tốt."
Mã Lạc Xuyên thản nhiên gật đầu, sau đó cũng không nói gì thêm.
Trong lòng Mã Lạc Khê rất mất mát, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Chờ sau khi ăn xong, cô ấy ở bãi đỗ xe gọi Mã Lạc Xuyên đang chuẩn bị lấy xe đi.
"Khoan đã!" Mã Lạc Khê thở hổn hển, bởi vì tốc độ đi của Mã Lạc Xuyên thật sự quá nhanh, cô ấy phải chạy bước nhỏ theo mới đuổi kịp cô.
"Chuyện gì?" Mã Lạc Xuyên đang chuẩn bị ngồi vào trong xe, nghe thấy tiếng gọi nên dừng lại, đóng cửa xe, bình thản nhìn cô gái còn đang thở.
Mã Lạc Khê lấy lại bình tĩnh, cố lấy can đảm ngước mắt lên nhìn về phía cô, khẽ gọi: "Chị hai."
Mã Lạc Xuyên hơi giật mình, vẫn vô cảm như trước mà nói rằng: "Tôi nhận không nỗi."
Bị sự lạnh lùng trong câu nói của Mã Lạc Xuyên làm tổn thương, Mã Lạc Khê cắn môi dưới, lo lắng hỏi cô: "Chị hai, có phải chị vẫn còn trách em? Trách mẹ em cướp đi cha, khiến cho chị và dì không thể sống chung với cha?"
Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại, ánh mắt liền trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: "Tôi căm ghét mẹ của cô, cũng căm ghét người đàn ông đó. Quay về nói với mẹ cô, kêu bà ta đừng có đến tìm mẹ con tôi. Còn nữa, ông ta là cha cô chứ không phải cha tôi, có hiểu chưa? Tôi không cần cha, cũng không cần cái loại đoàn tụ gia đình này."
"Nhưng mà..." Mã Lạc Khê cúi xuống ngập ngừng.
"Không nhưng nhị gì cả, cô trở về đi." Nhìn gương mặt cúi gầm xuống trông rất buồn của cô bé, Mã Lạc Xuyên lại dịu giọng nói: "Tôi không trách cô, chuyện này không có liên quan đến cô."
"Chị hai..." Mã Lạc Khê ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên, "Thật ra em..."
Thật ra em vẫn luôn rất nhớ chị, chị có biết hay không?! Bao nhiêu năm qua, chị có từng nhớ đến em dù chỉ một chút không?
Còn chưa nói xong, bởi vì điện thoại của Mã Lạc Xuyên vang lên, Mã Lạc Xuyên gật đầu với Mã Lạc Khê rồi đi qua một bên nghe. Mã Lạc Khê mở miệng rồi lại khép miệng, sau đó phát hiện cả buổi tối chị hai vẫn luôn rất lạnh nhạt mà giờ lại như đang mỉm cười, khóe mắt chân mày đều thể hiện sự dịu dàng mà cô ấy luôn khát khao nhưng cho tới nay vẫn chưa từng nhìn thấy.
Chị hai đang yêu sao?
"Em ở đâu?... À, bên đây tôi ăn xong rồi... Được rồi, tôi biết, em về nhà rồi? Ba của em làm nhiều đồ ăn ngon lắm sao? ... Ừ, tôi cũng muốn ăn. Được rồi, được rồi, tối nay ngủ sớm một chút đi, ngày mai không phải em còn phải viết báo cáo vụ án sao? Đừng có quên, ngày mốt em còn phải tham gia họp báo..."
Cười xong cúp điện thoại, Mã Lạc Xuyên lắc đầu, cười ghẹo ai đó "không làm việc đàng hoàng", cả ngày chỉ biết chơi, đến cả làm báo cáo vụ án và họp báo mà cũng sém quên. Quay đầu, lại nhìn thấy Mã Lạc Khê đang nhìn mình với biểu cảm kỳ lạ, "Làm sao vậy?"
"Chị hai, lúc nãy là điện thoại của bạn trai chị sao?" Mã Lạc Khê cố gượng cười, vừa ngơ ngác nhìn cô, thái độ của cô lại trở về như trước đó.
Suy nghĩ, Mã Lạc Xuyên lắc đầu, "Không phải."
Tiểu Nhu vốn không phải bạn trai của cô, Tiểu Nhu là bạn gái của cô.
Mã Lạc Khê thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút nghi ngờ: nếu không phải bạn trai, vậy thì còn ai có thể khiến cho chị hai có biểu hiện như vậy?
Mã Lạc Khê thừa nhận mình ghen tị. Nhưng cô ấy hiện tại chỉ mỉm cười, không nói gì, cũng không làm gì, nhìn theo xe chị gái chạy đi mất.
*********
"Bye bye, Dung Duyệt!"
"Đi đây, mọi người về nhà cũng cẩn thận một chút!"
Vẫy tay chào bạn bè của mình, Từ Dung Duyệt xoay người đi về phía nhà. Xem ra đêm nay thật sự uống hơi nhiều, chân đứng không vững, Từ Dung Duyệt vịn tường, may mắn là bản thân hôm nay không có lái xe đến.
Hiếm khi vui như hôm nay, bạn thân của cô trải qua 8 năm yêu đương cuối cùng cũng bước vào vòng hôn nhân. Mà hôm nay hẹn hò cũng chính đêm độc thân cuối cùng của cô bạn, chúc mừng cô ấy kết thúc ngày tháng độc thân, chào mừng đến với thế giới hai người.
Lại có một người không còn cô độc rồi, còn cô thì sao? Bản thân đã sớm ly hôn, nên đi đâu tiếp theo? Từ Dung Duyệt dựa vào tường, trên gương mặt thành thục cũng hiện lên một vẻ hoang mang ảm đạm hiếm thấy
Cô hối hận đã ly hôn sao? Không, cô không hối hận. Cô không thương người đàn ông đó, cũng không tính sinh con. Kết hôn với người đó đã là một sai lầm, cô làm sao có thể tiếp tục mở rộng cái sai lầm này?
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nghe thấy mùi rượu xộc vào mũi, cách cô rất gần. Cau mày mở mắt ra, một gã đàn ông mặt đỏ say khướt đang ở bên cạnh cô, "Cô ơi, cô làm sao vậy? Uống rượu say sao? Có muốn tôi đưa cô về nhà không?"
Từ Dung Duyệt nhích người qua, ghê tởm cách xa gã đàn ông say rượu này, nhưng bản thân cũng uống say như vậy nên có chút lực bất tòng tâm, bước chân lảo đảo.
Gã đó thấy thế vội vàng đưa tay ôm lấy cô, Từ Dung Duyệt nhắm mắt lại than thở hôm nay cô kém may mắn đến vậy sao?!
Nhưng kết quả cô cũng không ngã vào vòng tay của gã đàn ông có hơi thở khó ngửi đó mà là ngã xuống đất, cô nói không nên lời: Chưa từng thấy cái loại đàn ông nào không thương hương tiếc ngọc như vậy! Bà đây còn chưa chê anh, mà anh quay ngược lại chê tôi? Có điều là sao mặt đất lại mềm vậy ta...?
"Thật ngại, cô ơi, cô có thể... đứng lên không?" Dưới người truyền đến một giọng nữ nghèn nghẹt thở hổn hển.
"A, xin lỗi!" Từ Dung Duyệt mở mắt ra nhìn, thì ra là một cô gái trẻ bị mình lấy làm đệm thịt, hèn gì ngã xuống mà không thấy đau. Cô vội đưa tay kéo cô gái lên, ngại ngùng nhìn cô ấy. "Thật sự xin lỗi, lúc nãy cám ơn nhiều."
Mã Lạc Khê sửa sang lại áo, "Không sao."
Sao mình lại xui xẻo đến mức này? Mấy bữa nay vẫn luôn muốn hẹn chị hai ra tâm sự, lần nào chị ấy cũng đều nói không có thời gian. Mã Lạc Khê buồn bực nên đến quán bar uống rượu, chưa uống được nhiêu đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào của những người khác, vốn đang muốn đổi chỗ, thì hình như nghe thấy tên của chị hai cô ấy. Cô ấy không phải cố ý nghe lén, chỉ là do chất giọng của mấy người đó cũng không có nhỏ, và đặc biệt là người phụ nữ ngồi giữa.
Có một vẻ quyến rũ trưởng thành trên gương mặt đang mỉm cười ấy, hào phóng khéo léo, bình tĩnh ung dung, lúc nâng ly càng rạng rỡ tỏa sáng, hấp dẫn xinh đẹp. Nhưng Mã Lạc Khê lại thoáng nhìn thấy một chút cô đơn ở trong đôi mắt người đó.
Sự cô đơn quen thuộc đó giống như đã từng biết.
Cho nên sau khi người đó đi, Mã Lạc Khê cũng vô thức mà đi theo bọn họ ra quán bar, sau đó thì nhìn thấy cơ thể gầy yếu của người đó dựa vào tường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, ánh đèn neon mờ ảo chạy trên gương mặt xinh đẹp của người đó, là một hình ảnh vô cùng đẹp. Mã Lạc Khê đột nhiên cảm thấy trong khoảnh khắc người phụ nữ này rất giống chị hai đêm đó.
Bộ dạng như vậy, cô ấy không sợ dẫn dụ lưu manh hay sao? Oán thầm, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy có một gã đàn ông tồi tệ từ trong đi tới gần cô, bản thân cũng không biết sao, đầu nóng lên, liền tới đuổi gã đàn ông đó đi, còn muốn đỡ cô, lại bị cô kéo ngã xuống... Cuối cùng biến thành kết quả hiện tại.
Từ Dung Duyệt híp mắt quan sát cô gái trước mắt, là một cô bé rất dễ thương, gương mặt thuần khiết, chiếc cằm thon xinh xắn, cột tóc đuôi ngựa, làn da rám nắng khỏe mạnh toát lên sức sống vô hạn của tuổi trẻ, giữa trán lại cho thấy hào khí, góc cạnh rõ ràng.
Mã Lạc Khê cắn môi dưới, đối mặt với người có cái nhìn trực diện như vậy cảm thấy có chút lúng túng, cô ấy ngập ngừng, đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Mã Lạc Khê.
Hào phóng tự nhiên mà cầm bàn tay trắng nõn mềm mại, Từ Dung Duyệt cười đặc biệt quyến rũ. "Từ Dung Duyệt. Em tên Mã Lạc Khê?" Nhìn thấy cô gái gật đầu, cô híp mắt hỏi, "Em có quan hệ gì với Thanh tra cao cấp Đội điều tra ma túy Mã Lạc Xuyên?"
Mã Lạc Khê biết cô sẽ hỏi như vậy, ngập ngừng một lúc mới từ từ đáp: "Tôi là em gái của chị ấy."
"Em gái?" Từ Dung Duyệt nghiền ngẫm mà nhoẻn miệng cười, cho tới bây giờ cũng chưa nghe từng nghe nói Mã Lạc Xuyên có em gái, cô bé này từ đâu chui ra? Và tại sao khi em ấy nhắc đến tên Madam Mã, trong mắt lại hiện lên nỗi đau chớp nhoáng.
Tự cho là bản thân che đậy tốt lắm, lại vẫn bị Từ Dung Duyệt liếc mắt một cái đã phát giác được.
Cô bé này, chắc chắn có bí mật gì đó... Mà thôi, dù sao một buổi tối nhàm chán thì nghe thêm chuyện phiền não của cô bé này cũng không sao, so với bản thân về nhà một mình đối mặt với căn phòng trống trải và ánh trăng lạnh lẽo tự thương hại tự gây thương tổn thì còn tốt hơn nhiều.
"Nè, em có muốn đi uống rượu không?" Từ Dung Duyệt nhếch môi, nhướng mày hỏi Mã Lạc Khê, giọng điệu mang theo sự mê hoặc thầm kín. "Uống rượu có thể giải sầu quên đi mọi ưu phiền."
Mã Lạc Khê ngạc nhiên nhìn về phía cô, "Nhưng chị không phải vừa mới uống rượu ra sao? Lại uống nữa chị không sợ sẽ..."
"Sợ cái gì?" Vừa nãy thấy em có vẻ như có tí võ, có em bảo vệ là được rồi." Từ Dung Duyệt không giải thích gì thêm mà kéo tay Mã Lạc Khê, "Đi, tôi đưa em đến một chỗ khác."
Mã Lạc Khê im lặng, trong lòng hiện lên hoang mang và dao động, có lẽ cảm nhận được được hơi thở trên người Từ Dung Duyệt rất quen thuộc, đặc biệt có cảm giác khiến cho bản thân muốn tới gần, cho nên cuối cùng cũng để cho cô lôi kéo mình đi.
Có lẽ, Mã Lạc Khê cũng chỉ là muốn tìm một lý do để phóng túng bản thân một chút mà thôi.
Hết Chương 79
Mình mới đổi máy, hôm nay mới cài xong máy nên mới post được chương mới T-T thông cảm nha.
Ở trên Tiểu Khê gọi Dung Duyệt là cô mà sau đó gọi chị, là vì thường không quen khách sáo sẽ hay gọi cô, nhưng sau đó nói chuyện thì xác định Dung Duyệt chắc chắn lớn hơn mình rồi nên Tiểu Khê mới chuyển qua gọi bằng chị ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.