Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 95



Nếu Lương Tiểu Nhu biết, Lạc Xuyên sau khi rời khỏi cô sẽ phải chịu nhiều tra tấn khổ sở như vậy, thì sáng hôm đó cô còn có thể để cô ấy đi hay không?
Không, sẽ không, cô chắc chắc sẽ ghì chặt lấy cô ấy, hôn khắp cơ thể cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, khảm sâu vào trong xương cốt, để cô ấy không thể rời khỏi cô một bước, thì cô ấy sẽ không rơi vào cảnh khổ, khiến con tim cô đau đớn.
Nhưng có đôi khi, chuyện bất ngờ chính là đến một cách thầm lặng như vậy, mang đến hậu quả đủ lớn khiến mọi thứ đảo lộn như trong cơn sóng gió.
Hôm ấy, thực tế chỉ là một buổi sáng bình thường, không khác mấy thường ngày, Cô bị một người con gái hư hỏng có gương mặt ngự tỷ nhưng nội tâm của loli gạt đến công viên hải dương chơi đến chiều, buổi chiều về nhà thì bị ném lên giường gây đủ loại sức ép đến nửa đêm, hại cảnh sáng Lương buổi sáng ê ẩm cả eo. Cho nên cảnh sát Lương ngạo kiều, mặt mày nhăn nhó đón nhận bữa sáng của ai đó làm cho cô.
Hừ, ai bảo tối hôm qua chị xấu xa đè em ở dưới! Không thể ỷ vào năng lực tốt hơn lại còn vờ nũng nịu như vậy khi dễ người ta!
Ai đó ngược lại có tâm trạng tốt hôn lên trán cô sau đó nhã nhặn lịch sự đi vào nhà bếp làm việc, để lại Lương Tiểu Nhu ôm chăn mỏng ngồi ở đầu giường, mặt đỏ tim đập cười ngây ngô, che lại nơi bị ai đó có nụ cười dịu dàng xinh đẹp hôn lên, say đắm đến mờ mịt muốn ngừng mà không được.
Hôm nay là cuối tuần, cảnh sát Lương xấu tính muốn đòi lại món nợ tối hôm qua, nhưng ai mà biết MBA lại không có tình người, một cú điện thoại của Sir Phùng gọi Lạc Xuyên của cô quay về Sở Cảnh sát. Mặc dù không đành lòng, nhưng cảnh sát Lương cũng biết công việc quan trọng, hơn nữa còn liên quan đến vụ án ma túy, vậy càng phiền phức.
Cho nên cô cũng chỉ có thể giống như một cô vợ bé nhỏ, đứng trước cửa, đùa nghịch quần áo của Mã Lạc Xuyên, sau đó lại tỏ vẻ đáng thương, đưa mặt qua đòi một nụ hôn đầy tính an ủi để thể hiện sự bất mãn trong lòng mình. Mã Lạc Xuyên tự nhiên mỉm cười đầy cưng chiều cũng chứa đựng sự áy náy, quàng tay quanh eo cô hôn lên môi cô đầy say đắm.
Lương Tiểu Nhu nhớ rất rõ ràng, hôm đó Lạc Xuyên mặc chiếc áo sơ mi trắng cô yêu thích, thêm áo khoác kaki mỏng, càng làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của cô ấy, mái tóc dài mềm mại rũ ở sau đầu, xinh đẹp lại quyến rũ trưởng thành. Gương mặt thể hiện biểu cảm lạnh nhạt, nụ cười nở rộ chỉ vì cô, khiến cho cô vẫn cứ say mê như thế.
Lương Tiểu Nhu ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cao gầy của Mã Lạc Xuyên biến mất ở ngã rẽ, cho đến khi cô ấy bước vào thang máy mới miễn cưỡng quay về nhà, tự hỏi hiếm khi có một người rảnh rỗi ở nhà, có thể chờ người con gái mình yêu về nhà, hay là cô vào bếp làm mấy món, cho ai đó một sự ngạc nhiên lớn?
Nhưng một giây sau đó đã phủ định, cô sợ mình làm chỉ có "hết hồn" chứ không có "vui", vậy chẳng phải càng tệ hơn? Cho nên cô vẫn là nên ngoan ngoãn đi làm chuyện duy nhất mà cô tương đối rành nhất ở trong bếp.
Hầm một món canh dinh dưỡng, đây chẳng phải là một chuyện rất tuyệt vời hay sao? Cô thích nhất nhìn Lạc Xuyên uống canh tự tay cô nấu, dáng vẻ cười híp mắt cười này của cô, thật sự trông còn còn có vẻ thỏa mãn hơn khi cô phá án bắt cướp nhận được huy chương "Cảnh sát xuất sắc" cuối năm.
Cảnh sát Lương quyết định xong thì đầy hiệu suất đi chợ, lại hấp tấp chạy về nhà, vọt vào bếp mặc tạp dề, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn để nấu cho Lạc Xuyên món canh xương hầm nấm trà tân.
Vừa bận làm vừa ngân nga một bài hát, khóe môi cảnh sát Lương vẫn luôn nhoẻn lên giữ một vòng cung nhạt. Lúc nghiêng đầu, mấy sợi tóc dài trượt xuống cổ, lộ ra chiếc cổ trắng trẻo mảnh mai, được ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhà bếp rọi vào, thấm lên ánh vàng mịn.
Cắt xong nấm trà tân, thái nhỏ xương heo, rồi loại bỏ hạt táo tàu, cho đến khi nước sôi, cho tất cả thành phần vào nồi, Lương Tiểu Nhu liền kéo ghế dựa ra ngồi một bên, cười tủm tỉm chờ, cũng không ngại buồn chán.
Sao lại buồn chán cho được? Đây là món canh cô hầm cho người yêu của cô mà, nhìn nó từ từ sôi rồi lại tỏa mùi hương bốn phía, lại tưởng tượng biểu cảm khi nhìn thấy nó và dáng vẻ khi bưng chén canh uống của Lạc Xuyên, cũng đủ để cho cô hạnh phúc.
Hạnh phúc đến nghĩ muốn ngủ.
Bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, Lương Tiểu Nhu híp mắt, tỳ cằm lên lưng ghế dựa, trong đầu tự dưng nảy lên những suy nghĩ miên man.
Gần đây giữa cô và Lạc Xuyên có phải hơi lộ liễu hay không? Cứ cảm thấy đồng nghiệp Tổ Trọng án luôn nhìn cô cười bất ngờ, thỉnh thoảng bị cô bắt gặp trong ánh mắt của bọn họ cũng lấp lánh ý cười... Mà thôi, hai người có quấn quít cỡ nào cũng còn kém xa Nhiễm Nhiễm với Tiểu Phi. Bạn học Phương chính là mỗi ngày ôm cà mên tình yêu đúng giờ trưa xuất hiện ở trước cửa Tổ Trọng án của cô, đầu tiên là dùng ánh mắt rạng rỡ chói lóa đi tìm Nhiễm Nhiễm, sau đó thì dùng đủ thứ đồ ăn ngon thuận lợi câu đi người kia hay mắc cỡ nhưng hạnh phúc đến mặt muốn nở hoa của cô ấy, liều mạng giống như Thinh Thinh trước đây vậy... À, nhắc đến Thinh Thinh, cô nghĩ tới, Thinh Thinh sau khi kết hôn càng ngày càng quyến rũ chững chạc, chín chắn hơn nhiều, nhưng ngược lại khi giỡn thì cũng vẫn là cô bé ranh ma chẳng khác gì trước đây. Ăn nói vẫn sắc bén khiến cho cô hận không thể đập cho Thinh Thinh một gậy ngất xỉu rồi đẩy Thinh Thinh vào lòng bác sĩ Cổ Trạch Sâm người được bầu là "Người đàn ông tốt nhất Sở Cảnh sát"... Nhắc đến mẹ của Lạc Xuyên thì lại càng đen tối hơn, mỗi lần cùng Lạc Xuyên về nhà ăn cơm với bà thì vừa thấy cô bà đã luôn cười rất bí hiểm, cười đến nỗi Lương Tiểu Nhu cầm đũa gắp đồ ăn bị rớt không biết bao nhiêu lần. Và nhiều lần cô đến đó cũng đều nhìn thấy được bóng dáng của "bác gái" đã lâu không gặp kia?! Dạo này bác gái nhàn rỗi như vậy sao ngay cả con gái mình cũng không quan tâm? Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy cô Từ Dung Duyệt vạn người mê của Tổ Pháp chứng cả ngày đều cười rạng rỡ, cũng có thể nghĩ đến con bé em Lạc Xuyên, con gái của bác gái đây hiện tại mỗi ngày vui vẻ nhàn nhã như cá gặp nước thế nào rồi...
Ngoài ra thì bây giờ người khó giải quyết nhất là ba cô cũng đã OK, như vậy thì sau này cũng không có khó khăn trắc trở gì có thể ngăn cách hai người rồi? Vậy có phải cô cũng nên cân nhắc khi nào thì thực hiện kế hoạch kia một chút không?
Từ từ, vậy cũng không thể gấp, cô nhất định phải cho cô ấy điều tốt nhất.
Cứ như vậy, cảnh sát Lương nhoẻn khóe môi hoàn toàn đắm chìm trong kế hoạch lớn của mình cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, dần dần vùi đầu vào trong khuỷu tay, hơi thở dần nhịp nhàng. Chịu thôi, ai bảo đêm qua cô quá mệt mỏi?
Cô sẽ không thừa nhận cô đã nằm mơ thấy một chuyện hão huyền, nhưng sự thật thì cô đã nằm mơ.
Trong mơ tràn ngập bóng dáng xinh đẹp của Lạc Xuyên, mặc một chiếc vày trắng, giống như áo cưới xinh đẹp quyến rũ. Cô chạy theo cô ấy, hai người rượt đuổi nhau trên bãi cỏ, chạy mệt rồi thì nằm thẳng xuống cỏ, hay bàn tay trắng mảnh khảnh nắm lấy nhau, cô cúi xuống hôn lên tai Lạc Xuyên, khẽ thủ thỉ lời thề mãi mãi không rời xa...
"Gâu gâu!"
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, mở mắt ra, trước nhìn Đậu Đỏ bỗng nhiên sủa loạn lên, sau đó khi hoàn toàn tỉnh lại thì phản ứng đầu tiên là nhìn nồi canh, ngửi được mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, Lương Tiểu Nhu nhìn thời gian cũng sắp đến rồi, liền vội vàng lấy ra một cái chén. Bởi vì trước khi đi, Lạc Xuyên nói với cô hôm nay bị gọi đi là để mở một cuộc họp báo, trước 12 giờ trưa chắc chắn sẽ về nhà.
Cô múc canh vào trong một cái chén có khắc hoa văn xanh mà hai người đi mua chung. Đây là một cặp chén tình nhân, cô cũng có một cái. Để chúng chung với nhau, sẽ ráp lại thành một bức tranh, nhìn rất đẹp.
Dù sao bây giờ trời cũng nóng như vậy, cho dù múc canh ra sớm một tí cũng sẽ không bị nguội.
Lương Tiểu Nhu đứng ở cửa, ngẩng đầu xem giờ trên đồng hồ treo trên tường vài lần, chờ Lạc Xuyên mở cửa đi vào, sẽ cho cô ấy một cái ôm thật chặt, sau đó chờ cô ấy mỉm cười mở rộng vòng tay, bao bọc cô bằng sự dịu dàng chỉ thuộc về cô ấy.
Nhưng đã 12 giờ, cô ấy vẫn chưa về.
Lương Tiểu Nhu khẽ nhíu mày, tiếp tục chờ đợi.
Qua 12 giờ, cô ấy vẫn chưa về.
Lương Tiểu Nhu hoang mang nhíu mày, Lạc Xuyên là một người rất có khái niệm về thời gian, cho nên sẽ không thể xảy ra chuyện không đúng nguyên tắc. Cô ấy nói mấy giờ về thì chắc chắn sẽ về đúng giờ đó.
Nhưng cũng không loại trừ chuyện cô ấy có việc đột xuất nên không có thời gian gọi điện thông báo tình hình cho cô biết, cùng là Thanh tra cao cấp nên Lương Tiểu Nhu có thể hiểu được, thỉnh thoảng khi cô gặp phải mấy vụ án khó giải quyết, cũng không phải sẽ như vậy sao, lúc đó chẳng phải Lạc Xuyên cũng không hề hờn trách lấy một câu chỉ lặng lẽ kiên nhẫn đợi cô đến một giờ đêm?
Lạc Xuyên có thể làm được, tại sao cô lại không thể?
Cho nên, dù có chút nghi ngờ, nhưng vì muốn giữ tính bí mật "bất ngờ" này, Lương Tiểu Nhu vẫn quyết định tiếp tục chờ.
Đồng hồ treo tường phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ, kim phút kim giờ cừ quay một vòng lại một vòng, canh trong chén từ nóng đã trở nên nguội lạnh, đợi cho kim giờ và kim phút chồng lên nhau lần nữa, Lương Tiểu Nhu rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa.
Cho dù bận rộn như thế nào, Lạc Xuyên cũng sẽ không thể nào qua giờ hẹn 6 tiếng cũng không kiếm cách nào đó nói với cô một tiếng.
Tất cả lo lắng bị đè nén trong lòng lúc này đều dâng lên, Lương Tiểu Nhu bấm số điện thoại của Lạc Xuyên, bắt máy là giọng nói lạnh lẽo của tổng đài trả lời tự động. Cô cắn môi, phân tích một số khả năng, gọi mấy số điện thoại cũng không có được kết quả như mong muốn, cuối cùng bấm số điện thoại của Phương Phi.
"A? Là Madam Lương à, có chuyện gì sao? Cô hỏi cuộc họp của chúng tôi kết thúc lúc nào? Đã xong từ sớm rồi, 11 giờ đã kết thúc, lúc đó Sếp đã đi về rồi mà...
Madam Lương? Madam Lương?"
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tiểu Nhu lấy áo khoác rồi lập tức chạy ra khỏi nhà, lái xe đến Sở Cảnh sát, không quan tâm ánh mắt kì lạ của mọi người mà vọt vào văn phòng Thanh tra cao cấp MBA, đồ vật ở trong rất ngăn nắp, không có ai ở đó. Sau đó cô lại lái xe đi tuyến đường bình thường về nhà Lạc Xuyên, kiểm tra tới lui mỗi một cửa hàng dọc trên đường đi dù có khả năng rất thấp, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng đã khắc sâu vào tim cô muốn quên cũng không được.
Lương Tiểu Nhu đứng ở đầu đường, mở mịt nhìn tình hình xung quanh người đến người đi vội vàng, trong khoảnh khắc một nỗi hoảng sợ nổi lên trong tâm trí cô, đột nhiên cả người đều luống cuống.
Lạc Xuyên, đi đâu rồi...?
Có phải chị ấy mất tích rồi không?
Chưa đủ 24 tiếng, cho nên vẫn không thể báo án. Thực tế cô cũng không có căn cứ xác thực cho thấy chính xác Lạc Xuyên mất tích hay là bị người ta bắc cóc, hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu như cô còn chút lý trí, cũng sẽ lo lắng đến những khả năng không tồn tại khác.
Nhưng hiện tại ai còn thứ lý trí chết dẫm đó!
Cô chẳng là gì cả, chẳng phải vị Thanh tra cao cấp phá án như thần của Sở Cảnh sát Tây Cửu Long, cũng chẳng phải cấp trên bình tĩnh lý trí phân tích vụ án trong mắt thuộc cấp, giờ phút này cô chỉ là một người con gái hoảng loạn bối rối vì không thể tìm thấy người yêu mà thôi.
Lương Tiểu Nhu đón cơn gió chạng vạng, nhắm mắt lại che dấu đi nỗi hoang mang bất an không thể kiểm soát.
*********
"Khụ khụ."
Mã Lạc Xuyên ho hai tiếng, mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng không tối đen, chỉ có một chút ánh sáng mập mờ yếu ớt từ xa truyền đến.
Mã Lạc Xuyên muốn cử động, lại phát giác cơ thể mình mềm oạt, hoàn toàn không thể dùng sức, tay chân cũng bị trói, vốn không thể giật ra. Cô lập tức nhớ lại, sau khi cuộc họp kết thúc thì trên đường cô về nhà, có ghé qua một cửa hàng mua cho Tiểu Nhu một quả cầu pha lê, bởi vì hôm nay có hàng về. Nhưng khi cô đi ra chuẩn bị lấy xe thì đã bị người ta tập kích. Rõ ràng người ở phía sau rất mạnh, trong khoảng thời gian ngắn cô không nắm bắt được hắn, chỉ cảm thấy hình dáng có chút quen. Sau đó thừa dịp cô không phòng bị hết sức, lại có thêm một người từ phía sau đến gần, chờ đến khi cô nhận ra quay lại, đã bị một mũi tiêm đâm vào cổ, sau đó cô ngất đi.
Có vẻ như thuốc tiêm bên trong không phải là thuốc mê? Dựa vào phản ứng của cơ thể mình, liều thuốc cũng không ít, có lẽ đã qua tính toán chuẩn xác.
Cho nên nói, cô đã bị bắt rồi? Đây đúng là một bắt cóc có kế hoạch, Mã Lạc Xuyên cười mỉa mai tự giễu, híp mắt quan sát tình cảnh xung quanh.
Hình như, là một kho hàng bỏ trống.
Cách cô không xa có một người đàn ông đang nằm, nhìn vóc dáng người này hình như rất quen, hình như là... sếp Cao?
"Cô tỉnh rồi?
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, cửa bị đẩy ra, một bóng người theo giọng nói đi vào.
Bằng ánh sáng lờ mờ ngoài cửa, Mã Lạc Xuyên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt chăm chú, chậm rãi nói:
"Thì ra là cô."
Hết Chương 95
Gây cấn tới rồi ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.